Chương 4

Uống trà xong, phần tiếp theo là đi tham quan khu sao trà.

Diệp Thừa Dần dẫn đường, theo sát sau đó chính là ba người Ứng Như Ký, Diệp Thanh Đường đi cuối cùng cách đó không xa không gần.

Bọn họ đi qua một miếng đất trống đổ xi măng, bên góc có trồng một cây bồ kết xum xuê, dưới tán cây là một lu nước to tròn màu đen, nối với một đầu ống nước. Nước tràn ra dọc theo cái lu, từ ống trúc chảy xuống bồn nước, rồi chảy dọc bãi đất trống, tụ thành một dòng suối nhỏ.

Diệp Thừa Dần nói: “Đầu nguồn nơi đó là nước suối, có truyền thuyết rửa tay bằng nước trong núi này có thể trừ vận đen.”

Tôn Miêu vội nói: “Tôi muốn thử một chút.”

Diêu Huy cũng muốn thử, Tôn Miêu lập tức đưa camera cho Ứng Như Ký: “Thầy Ứng, phiền anh cầm giúp một chút.”

Hai người tiến đến cạnh lu nước, cầm lấy cái gáo múc nước bằng gỗ nổi trong lu lên rồi tự múc nước rửa tay.

Tôn Miêu quay lại, nhận lấy camera trong tay Ứng Như Ký.

Ứng Như Ký chuẩn bị tiếp tục đi về trước thì Diệp Thanh Đường ở cạnh đó không xa lên tiếng: “Thầy Ứng không thử à?”

Giọng nói ngọt mà lanh lảnh, giống như cành lá đang nở hoa phẩy nhẹ qua gò má.

Ứng Như Ký quay đầu, tầm mắt dừng trên mặt cô: “Đương nhiên.” Anh cười nhạt.

Anh đi đến bên kia, không ngoài dự kiến, tiếng bước chân của người đi bốt Martin cũng theo sát đằng sau.

Diệp Thanh Đường đứng trước lu nước, Ứng Như Ký đứng yên bên cạnh, cô duỗi tay tóm được cái gáo đang nổi trên mặt nước, múc một gáo rồi đưa đến.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, cảm xúc chập chờn, rất chi là quyến rũ.

Ứng Như Ký dừng lại một chút, sau đó ngâm hai tay vào trong nước.

Nước suối lành lạnh mềm mại, có hơi buốt.

Ứng Như Ký nhanh chóng rửa xong, Diệp Thanh Đường lại ấn gáo vào trong nước, múc thêm một gáo, sau đó đưa chuôi gáo đến trước mặt anh, muốn anh cầm giúp.

Cuối cùng Ứng Như Ký vẫn duỗi tay nhận lấy.

Mười ngón tay của Diệp Thanh Đường sơn màu matcha, chìm dưới dòng nước mát lạnh, trắng trẻo lại mơn mởn, như đang rửa sạch tất cả vậy.

Ánh mặt trời và bóng cây, tất cả đều phản chiếu trong nước, khẽ đong đưa.

Cô cười, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy mà nói: “Có thể hẹn trước bữa khuya đêm nay của anh không?”

Ứng Như Ký cười khách sáo, gần như là chút không do dự: “Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn khuya."

“Vậy à.” Diệp Thanh Đường cười thu tay về, sau đó nhẹ nhàng vấy nước trên tay, không thấy được một chút khó chịu do bị từ chối trong giọng điệu và biểu cảm.

Ứng Như Ký giội nước đi, sau đó ném gáo về lại lu nước.

Gáo ở trên mặt nước lơ lửng mà xoay vòng, đυ.ng phải một bên mép lu thì chuyển hướng, rồi lại tiếp tục trôi nổi xuôi theo dòng chảy.

Tham quan khu sao trà xong là đến giờ cơm tối.

Diệp Thừa Dần lái xe chở Diệp Thanh Đường đi trước dẫn đường, xe của ba người bọn Ứng Như Ký theo sau.

Quán ăn bọn họ đặt ở ngay trấn trên, một trang trại nhỏ được hàng rào trúc vây quanh.

Diệp Thừa Dần đặt một cái bàn lớn duy nhất ở sân sau, ngày xuân trời đẹp, không khí vùng ngoại thành cũng tốt, nhất thích hợp dùng cơm ở bên ngoài.

Đi vào vườn sau, đập vào mắt là một cây hải đường, xanh tươi sáng rực, dưới ánh đèn trông như một khuôn mặt được trang điểm đẹp vô cùng.

Mấy người ngồi xuống, Tôn Miêu vội lấy camera đã cất trong balo ra để chụp ảnh.

Chụp mấy tấm vẫn không hài lòng, giơ camera lui về sau, cuối cùng lui đến cạnh Diệp Thanh Đường.

Diệp Thanh Đường liếc mắt nhìn qua một cái, xác nhận chỗ ngồi này là góc độ chụp toàn cảnh tốt nhất, thế là chủ động nói với Tôn Miêu: “Tôi với cô đổi chỗ ngồi được không?"

Ứng Như Ký nghe thấy tiếng thì đưa mắt nhìn lên- Chỗ ngồi của Tôn Miêu vốn ở bên tay trái của anh.

Tôn Miêu vì gây thêm phiền phức cho người ta mà cảm thấy ngượng ngùng, Diệp Thanh Đường cười nói không sao, cô cầm lấy balo của mình rồi đứng lên.

Diệp Thanh Đường ngồi xuống cạnh Ứng Như Ký, sau đó cởi chiếc áo khoác cao bồi vắt lên chỗ tựa lưng của ghế.

Một đoạn của ống tay áo khoác khẽ sượt qua tay anh, Ứng Như Ký cụp mắt nhìn thoáng qua, dịch cánh tay đặt trên mặt bàn ra xa một chút.

Diệp Thừa Dần đã gọi đồ ăn xong từ trước, gọi phục vụ đến dặn dò là có thể lên đồ ăn rồi.

Bát đũa đã được khử trùng rồi bọc lại, Diệp Thanh Đường lấy đũa chọc ra một cái lỗ, từ chỗ bị chọc rách mà từ từ bóc ra.

Cái này làm cho mái tóc dài đến bả vai của cô trượt xuống, cô tiện tay vén lên một chút. Nhưng một lát sau, nó lại trượt xuống. Cô kéo chiếc dây buộc tóc lò xo màu đen đang đeo trên cổ tay xuống, túm lấy tóc, tiếp theo là tùy ý buộc lên một phen.