Khởi động xe, lái về ngoại ô. Ứng Như Ký ngồi vắt chân, lật xem một quyển sách tài liệu kỹ thuật đặt trên đầu gối, nhớ đến gì đó, anh gọi: “Tiểu Tôn.”
Tôn Miêu vội vàng quay đầu lại: “Làm sao vậy thầy Ứng?”
“Mang camera?”
“Có mang có mang.” Nếu không phải camera đang đặt trong balo chưa kịp lấy ra thì Tôn Miêu rất muốn giơ nó lên bảo Ứng Như Ký yên tâm.
Ứng Như Ký gật đầu: “Đi rồi chụp nhiều ảnh chút.”
Một chuyến này là nhận lời mời của Diệp Thừa Dần, đến vườn trà của ông tham quan, để xác định cuối cùng có đạt được hợp tác không.
Đi một tiếng là đến vườn trà, Diệp Thừa Dần đã chờ ở con đường đi vào vườn kia.
Ngắm từ nơi xa xa, đồi núi hơi nhấp nhô, xanh nhạt xanh đậm xen nhau, tất cả đều là trồng chè.
Diệp Thừa Dần dẫn bọn họ đi dọc theo con đường mòn mà hai bên là những hàng rào tre thấp thấp để vào trong: “Đã chuẩn bị trà mới năm nay, mấy cậu nếm thử đi.”
Ứng Như Ký cười nói: “Không vội. Làm phiền tổng giám đốc Diệp dẫn bọn tôi đi xem miếng đất kia một chút đi.”
Đi vào trong không xa lắm, đến một miếng đất trống ở một sườn núi bằng bằng, chính là nơi định xây viện bảo tàng văn hóa trà kia, chiếm gần 700 mét vuông.
Ứng Như Ký dẫn hai trợ thủ đo đạc sơ qua qua một lần một cách cẩn thận, sau đó mới nhận lời mời của Diệp Thừa Dần, đi đến phòng trà bên núi.
Phòng trà kia nằm ở lưng chừng sườn núi, xây rất qua loa tạo thành một cái nhà trệt, dùng một tấm ván lớn làm bàn trà, phong cách lấy đề tài này cũng không kém sự hoang dã.
Diệp Thừa Dần cầm ổ điện đến, cắm nguồn điện của bếp từ vào, đặt ấm nước lên nấu nước.
Trà là trà vừa mới sao, nước trà trong veo, trông như một miếng ngọc bích.
Sử dụng nghệ thuật uống trà, Diệp Thừa Dần còn nắm chắc thời gian giới thiệu cho bọn họ về kỹ thuật chế tạo trà của thương hiệu bên mình: “Vụ trà đầu xuân mỗi năm là quý nhất, còn thêm lấy từ mấy cây cổ thụ quý kia, nói là một lượng vàng một lạng trà cũng không quá...”
“Con nói sao trong nhà lại không có ai, hóa ra là bố lén dẫn người khác đến uống trà ngon.”
Một giọng nói trong trẻo ở cửa truyền đến.
Ứng Như Ký quay đầu nhìn lại.
Con gái của Diệp Thừa Dần.
Váy dây dài màu đen, áo khoác cao bồi rộng rãi, đi đôi bốt Martin cao, kính râm treo ở túi áo trước ngực của chiếc áo khoác cao bồi. Cô như là xuất hiện từ hư không, mang theo hơi thở vừa mạnh mẽ vừa sống động.
Diệp Thừa Dần có chút kinh ngạc: “Đi công tác về rồi?”
“Đúng vậy.” Diệp Thanh Đường đi vào, ngồi xuống cạnh Diệp Thừa Dần: “Về thấy trong nhà không có ai, dì nói bố đến vườn trà này.”
Dì nói là, Diệp Thừa Dần với người khác đến là để ngắm vườn trà, cho nên cô đoán có lẽ Ứng Như Ký cũng ở đây.
Diệp Thanh Đường nhìn sang đối diện một chút, cô gái mặt trẻ con, nam sinh đeo kính với khí chất điển hình của ngành khoa học và công nghệ, đều là những gương mặt quen thuộc.
Cuối cùng ánh mắt mới dừng ở trên người Ứng Như Ký ngồi sát cửa sổ.
Anh mặc áo sơ mi trắng mềm mại, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kim loại, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh trên mu bàn tay. Bị khói trà che mất, nhưng vẫn cứ lờ mờ có thể cảm nhận được mùi đăng đắng.
Người đàn ông tươi đẹp, rộng rãi thanh thoát y như cảnh xuân.
Cô thích nhìn dáng vẻ lúc không cười của anh, trông có chút ý lạnh đầy lười nhác.
Mà giờ phút này anh lại đang không cười, trùng với bóng dáng trong trí nhớ.
“Vừa đến nhà mà cũng không thèm nghỉ một lát đã à?”
Diệp Thanh Đường hoàn hồn: “Sợ muộn chút nữa là sẽ không uống được trà xuân quý hơn vàng này của bố.”
Diệp Thừa Dần cười ha ha, nhấc ấm trà, lại rót cho Diệp Thanh Đường một ly.
Nước vừa mới sôi, nóng nên không thể đưa vào miệng ngay, một tay Diệp Thanh Đường chống cằm, một tay khẽ chạm vào chén trà màu trắng bằng sứ, nhìn người đàn ông ở đối diện, nhưng lại nói với Diệp Thừa Dần: “Bố, bữa tối mọi người có sắp xếp gì thế?”
Diệp Thừa Dần nhìn Ứng Như Ký: “Buổi tối mời các cậu ăn cơm, nhất định không thể chối từ nữa. Quán ăn tôi cũng đã đặt xong rồi, ngay ở gần đây, đi mấy bước là đến.”
Cũng đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Ứng Như Ký không thể từ chối tiếp.
Diệp Thanh Đường rất giống như kiểu không hài lòng, nhưng giọng điệu ai nghe ra cũng thấy đây là đang làm nũng với bố: “Con thì sao đây?
“Con cũng đi?” Diệp Thừa Dần biết từ trước đến giờ con gái của mình không thích tham gia những bữa tiệc xã giao này lắm.
“Được không?” Diệp Thanh Đường nhìn Ứng Như Ký mà hỏi.
Ứng Như Ký cười nói: “Tổng giám đốc Diệp mời khách, chúng tôi đều khách nghe theo chủ.”