Chương 13

Chung cư Quan Lan ở một phương hướng khác, gần 30 phút mới chạy được đến.

Đường phố gần 12 giờ, trên đường chỉ còn mấy chiếc xe ít ỏi chạy qua.

Diệp Thanh Đường cất tai nghe và điện thoại, duỗi tay kéo cửa xe ra, đồng thời còn nói: “Đừng đi vội, chờ một lát đã.”

Ứng Như Ký không rõ nguyên nhân.

Hai bên đèn xi nhan ô tô được bật lên để đỗ vào gần ven đường, cánh tay của Ứng Như Ký chống trên cửa sổ xe, thấy Diệp Thanh Đường vội vàng chạy đến cửa chung cư. Gần cổng có một cái bàn, cô dừng lại ở trước bàn một chút, sau đó xoay người chạy về, trong tay có thêm cái túi giấy.

Cô dừng ở trước cửa sổ xe, đưa túi giấy ra.

Ứng Như Ký nhận lấy trong chần chờ.

Cô lui về sau hai bước, cười rất xán lạn: “Cái này, anh nợ tôi một bữa ăn khuya.”

Hoàn toàn không cho anh cơ hội nói chuyện, cánh tay cô nâng lên rồi vẫy vẫy: “Bye bye, lần sau gặp!”

Bóng dáng đó xoay người, chạy đến bên cửa, quẹt thẻ mở cửa rồi nhẹ nhàng biến mất vào sâu trong bóng đêm.

Ứng Như Ký đặt túi giấy lên đầu gối, bảo tài xế lái thay lái về chỗ ở.

Đóng cửa sổ lại, mở túi giấy ra, sủi cảo hấp và cháo ngô, hai món này vẫn còn ấm.

Màn hình điện thoại sáng lên, Ứng Như Ký liếc mắt một cái, là tin nhắn mới của nhóm trên WeChat như bình thường.

Vừa mới chuẩn bị vứt sang một bên thì lại thoáng nhìn sang chỗ thông báo, chỗ đó có một điểm đỏ như phép thuật biến ra.

Chỗ “Bạn mới” có thêm một lời mời.

“Yqt”.

Tên WeChat của cô đoan trang đến nỗi khiến người ta bất ngờ.

-

Bốn giờ chiều, trời đã tối đến mức đen như đáy nồi rồi.

Dự báo thời tiết nói chạng vạng tối sẽ có mưa to, sợ lát nữa sẽ bị mưa bao vây cho không thể về, Diệp Thanh Đường cho nhân viên nghỉ trước.

Hôm nay Ngũ Thanh Thư không có mặt, có lẽ là đi gặp một người thầy nhà xuất bản rồi, giờ chỉ có bốn nhân viên và ba thực tập đang làm việc.

Mấy người lục tục đi rồi, em gái phụ trách hoạt động truyền thông là người cuối cùng rời đi, thấy Diệp Thanh Đường còn đang ngồi trước máy tính thì bèn hỏi: “Chị Đường không tan làm à?”

“Tôi làm thêm lát nữa,” Đang vùi đầu trước màn hình máy tính, Diệp Thanh Đường ngẩng mặt lên, cô cười nói: “Cô mau về đi, lát nữa trời sẽ mưa đấy. Đi đường chú ý an toàn.”

“Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt.”

“Bye bye.”

Diệp Thanh Đường đứng dậy pha một ly cà phê túi lọc, rồi quay lại bàn làm việc.

Tài liệu gửi cho bên hiệu sách Nhất Giới kia, kèm theo cả phương án kế hoạch tỉ mỉ rồi nhưng vẫn chỉ nhận được một câu trả lời lạnh băng như trước “Xin lỗi, hiệu sách Nhất Giới không có kế hoạch mở cửa cho công chúng”.

Cả ngày, Diệp Thanh Đường đều buồn bã ỉu xìu, vẫn luôn không cam lòng.

Sau bao nhiêu lần trắc trở cô mới đào ra được email của nhà sưu tầm Thang Vọng Hương, chủ của hiệu sách Nhất Giới, ý muốn thử lại một lần cuối cùng. Thang Vọng Hương ru rú trong nhà, cực ít khi lộ mặt trước công chúng, Diệp Thanh Đường không ôm bất cứ hy vọng nào với email sắp gửi đi này.

Diệp Thanh Đường ấn mở kế hoạch, suy nghĩ xem nên tiếp tục sửa chữa gì.

Chợt nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rền.

Trời bị chọc ra một lỗ thủng, nước mưa ào ào đập vào cửa sổ sát đất bằng kính.

Mưa rơi ào ào, cảm giác cả tòa nhà cao tầng đều như đang lung lay sắp đổ.

Diệp Thanh Đường yên lặng nhìn mưa một lát, sau đó mới chìm vào công việc thêm lần nữa.

Trên WeChat, trong nhóm "hẹn cơm" lại trở nên náo nhiệt.

Ở trong nhóm, Hàn Tuấn - bạn cấp ba @Diệp Thanh Đường: Ra đi nào, 9 giờ tối.

Kèm theo là một cái định vị.

Diệp Thanh Đường sứt đầu mẻ trán bớt chút thời gian trả lời một câu: Nào cái chết tiệt. Không rảnh.

Hàn Tuấn: Gần đây bận gì thế em gái họ? Một tháng không ra ngoài đi chơi rồi.

Diệp Thanh Đường nhập học sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi một năm rưỡi, lúc đi học vẫn luôn là người nhỏ nhất trong lớp, bởi thế mà các bạn đều gọi cô một tiếng “em gái họ”. Vì lúc chuyển vào liên tưởng đầu tiên là “em gái họ”, sau đó mọi người cũng lười sửa nên biến thành một nickname thông dụng nhất của cô.

Diệp Thanh Đường: Tìm chỗ. Sắp mở triển lãm nhưng còn chưa có thông tin về chỗ mở.

Hàn Tuấn: Nhìn trúng chỗ nào? Anh giúp em hỏi một chút.

Diệp Thanh Đường: Hiệu sách Nhất Giới. Anh có người không?

Hàn Tuấn:…… Tạm biệt.

Hàn Tuấn: Công việc là công việc, cũng phải theo kiểu kết hợp làm việc với nghỉ ngơi chứ. Không có em ở đây như là không có hòn ngọc phương đông của Thượng Hải.

Diệp Thanh Đường: Cho rằng người nào cũng có quặng giống nhà anh à.

Hàn Tuấn: Cũng không phải trong nhà ai cũng có vườn trà nhe.

Diệp Thanh Đường: Cho nên em còn không cố gắng nữa thì chỉ có thể về nhà thừa kế gia nghiệp.