Chương 10: Sủng

Khiết Thần xoa xoa cái đầu lông xù trong lòng, nhìn gương mặt an ổn khi ngủ người yêu trong lòng, hắn đột nhiên muốn bảo vệ người ấy.

Cái con người nhỏ bé,yếu đuối, dễ vụn vỡ này. Hắn thật sự điên rồi nên lúc trước mới đánh và mắng cậu như vậy.

Nhìn xem này, đôi tay nhỏ bé chằng chịt đầy những vết thương do dao, mảnh vỡ, cỏ xướt gây ra. Đôi gò má hồng hào này cũng đã từng hứng bao bạt tay của hắn. Đôi mắt xinh đẹp đã sưng phù vì khóc nhiều.

Hắn muốn đền bù tội lỗi vì đã đối xử với cậu thật tệ bạc.

Tử Ân ngủ đến mặt trời chiếu tới mông mới chịu tỉnh dậy, muốn dụi dụi vào lòng ngực hắn như thói quen thì phát hiện ra người đã sớm rời khỏi phòng.

Nơi bên cạnh đã sớm không còn hơi ấm , có thể đoán ra người ấy dã rời đi rất sớm.

Tử Ân ngồi dậy dựa vào giường hai tay ôm lấy hai đầu gối suy nghĩ , cậu thở dài ánh mắt mang máng nỗi buồn :" Khiết Thần, không biết khi anh ấy quay trở lại sẽ dùng thái độ gì đối với mình , haizz !"

Cậu ngồi đó không biết đã bao lâu ,chỉ khi người giúp việc lên gõ cửa phòng cậu :" Thiếu phu nhân , Cậu chủ gọi cậu xuống dùng bữa sáng ạ"

Tử Ân không nhanh không chậm trả lời :" Tôi xuống ngay đây "

Tử Ân đánh răng, súc miệng, thay đồ rồi đi xuống lầu. Nói thật cậu chính là rất sợ Khiết Thần sẽ thay đổi thái độ với cậu.

Cậu vừa đi tới bàn hắn đã cười ôn nhu :" Tiểu Ân, nhanh, đến đây dùng bữa nào, anh đã dặn Dì An nấu rất nhiều món em thích, nào em ăn thử xem"

Tử Ân thấy hắn vẫn như hôm qua thì tươi cười, hắn không thay đổi thành hung dữ nữa đây mới thật đúng là Khiết Thần của cậu. Cười sáng lạng đi đến ngồi đối diện với hắn :" Khiết Thần, sáng hảo "

" Hảo" Hắn gấp cho cậu một ít thức ăn vào bát." Em thử xem có vừa miệng không "

" Ưm, rất ngon rất vừa miệng "

" Em ăn nhiều chút "

" Vâng "

Ăn xong theo thói quen cậu bắt đầu dọn chén chuẩn bị mang vào rửa.

" Em làm gì vậy ?" Khiết Thần nhíu mày khó hiểu.

" Em rửa chén a " Tử Ân tròn mắt nhìn hắn, cậu chỉ là rửa chén thôi mà có gì đâu mà hắn khó chịu như vậy.

" Rửa gì chứ, không cho em rửa , lên phòng thay đồ đi với anh"

" A..." Tử Ân không kịp phản ứng đã bị hắn nắm tay lôi lôi kéo kéo sềnh sệch lên phòng.

Đóng cửa phòng lại, hắn mới buôn tay cậu ra.

" Thay đồ "

" Thay đồ làm gì ?"

" Em lôi thôi quá, nhanh đi " Hắn cằn nhằn.

" Vâng..."

Dù không biết gì nhưng vẫn nghe theo lời hắn đi thay đồ.

Tử Ân theo Khiết Thần lên xe, khỏi động xe chạy đi đã được một lúc Tử Ân mới nhìn sang hắn

" Khiết Thần, chúng ta đi đâu vậy?"

" Tới rồi sẽ biết "

Một lúc sau , hắn đỗ xe vào bãi đỗ của trung tâm mua sắm . Mở cửa, Tử Ân bước ra nhìn trung tâm mua sắm rồi nhìn hắn.

" Khiết Thần, anh đưa em đến đây làm gì?"

" Mua sắm"

Nói xong hắn cùng cậu bước vào trong, hắn nhìn cậu ôn nhu :" Hôm nay anh xả vàng"

Vừa nghe xong câu đó, Tử Ân đầu tiên là trợn tròn hai mắt, sau đó hai mắt lấp la lấp lánh chạy một cái vèo lựa đồ.

Khiết Thần lắc đầu cười cười , Tiểu Ân của hắn vẫn như vậy nghe tới đồ miễn phí liền chạy đi mua.

Khiết Thần ngồi ở ghế đợi một lúc, người người chỉ chỉ trỏ trỏ khen ngợi đủ điều, có một cô gái can đảm đi đến trước mặt hắn...trông khi mặt hắn đằng đằng sát khí. Tuy đã đi cùng với cậu nhiều lần nhưng hắn vẫn không quen chờ đợi, hơn nữa để Tử Ân mua đồ xác định là nửa ngày mới xong.

" A, xin lỗi, nhưng anh cho em hỏi, em có thể làm người yêu anh không ?" Cô gái ấy thật can đảm quá đi à.

" Người yêu ? Tôi có vợ rồi " Hắn cau mày

" Vợ? Anh có vợ rồi à?" Cô gái ngạc nhiên, thật uổng phí a.

" A, vợ yêu tôi về rồi " Khiết Thần đi đến xách phụ Tử Ân một đống đồ , nào là giày, quần áo, đồng hồ....cái gì Tử Ân kịp mua sẽ mua hết.

Cô gái ấy thấy hắn đi lại cầm phụ đồ cho chàng trai trẻ khác chỉ mỉm cười :" Thật không uổng phí, thật không uổng phí...." Nhanh chóng móc điện thoại ra, rắc rắc . Một núi hình của hai người được lưu vào điện thoại của cô gái kia.

Khiết Thần cúi xuống hôn nhẹ má cậu một cái :" Mua đồ nảy giờ đói chưa, em muốn ăn không ?"

" Muốn, em có hơi đói rồi " Tử Ân nghe vậy gật đầu lia lịa, mua sắm một lúc quả thật rất đói a.

" Vậy chúng ta ăn thịt nướng "

A, hắn vẫn còn nhớ món mà cậu thích kìa.

Khiết Thần không đến một nhà hàng sang trọng mà đến một quán ăn bên đường , hắn tìm chỗ đỗ xe rồi vào quán. Hai người mặc sang trọng như vậy vào quán ven đường bị không ít người chú ý.

Ngồi xuống ghế, Khiết Thần như quen thuộc ở đây gọi chủ quán đến :" Ông chủ Dương như cũ nha "

" Vâng"

Một lúc sau , chủ quán đã mang đồ đến cho hai người tự mình nướng thịt.

Khiết Thần nướng được bao nhiêu thịt đều gắp vào chén cho Tử Ân :" Em ăn đi "

" Cảm ơn anh"

" Em còn nhớ nơi này không"

" Còn a... nơi này chẳng phải nơi đầu tiên em gặp anh sao " Tử Ân vừa nhai miếng thịt vừa trả lời, mang theo một nụ cười vui vẻ, nhớ đến kỉ niệm đó ,cậu không bao giờ quên được.

Chuyện cách đây không lâu, Tử Ân đang du học bên Nhật liền bị ba mẹ gọi về đây kết hôn vì . Quan trọng hơn là, cậu một thân nam nhân lại phải lấy nam nhân khác làm chồng nên đã bỏ nhà đi, cậu và hắn đúng lúc gặp nhau tại nơi này. Nhưng có điều cậu không biết sự tình cờ gặp mặt giữa hai người là do một tay Khiết Thần dựng ra.

Tử Ân hơi buồn bã hỏi hắn :" Anh chưa từng yêu em đúng không ?"

Khiết Thần không cười cũng không trả lời lại mãi tới một lúc sau mới nói :" Có lẽ anh có tình cảm với em"

" Điều anh nói là thật sao ?"

" Thật "

" Vậy tại sao, lúc trước vì lí do gì mà anh ..."

" Chuyện đó để về anh kể với em, giờ thì ăn đi "