Khanh Linh cũng không biết mình đi ra khỏi Cửu Vực bằng cách nào, chờ sau khi cô tỉnh táo lại mới phát hiện mình vẫn đang ở trong lòng Cố Vọng, đã sớm trở về trong không gian Chủ Thần.
Cổ họng cô hơi khô khốc, vô thức liếm nhẹ môi, nhẹ nhàng túm lấy y phục Cố Vọng.
Cố Vọng hơi cúi đầu, vén tóc rũ lòa xòa trên mặt hắn ra sau tai: “Khá hơn chưa?”
Khanh Linh ừ một tiếng: “Ta muốn uống nước.”
Bên cạnh đã sớm chuẩn bị sẵn nước, Cố Vọng đưa chén nước tới bên miệng cô: “Nào.”
Uống nước xong, Khanh Linh mới cảm thấy bản thân mình như sống lại, tìm lại được một chút cảm giác chân thật.
Cô đổi tư thế làm tổ trong lòng Cố Vọng, khoảnh khắc này không muốn suy nghĩ những thứ khác, chỉ cần có hắn là được rồi.
Cố Vọng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa thong thả: “Có muốn ngủ thêm chút không?”
“Không muốn.” Khanh Linh lắc đầu: “Chàng ôm ta một lát đi.”
Cố Vọng khẽ cười: “Chỉ ôm một lát thôi sao?”
Khanh Linh không nói gì, hơn nửa ngày mới cảm giác được nhúc nhích, hắn dùng một tay nâng tay phải của Khanh Linh lên.
Đầu ngón tay bị hắn bọc lại trong lòng bàn tay, dịu dàng xoa nắn, hắn đang vuốt ve khớp ngón tay của cô.
Cảm giác này khiến người ta cảm thấy rất vi diệu, lại có chút thoải mái lạ thường, giống như là lúc này hai người đang khắng khít thân mật.
Đột nhiên, tay Khanh Linh mát lạnh, có thứ gì đó đang bao bọc đầu ngón tay cô.
Cô giật mình, từ trong ngực Cố Vọng quay đầu, ánh mắt rơi vào ngón tay Cố Vọng đang ở trên tay mình lúc này.
Phía trên đã đeo thêm một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa có hoa văn phức tạp.
“Đây là…”
Cố Vọng cất tiếng cười: “Ở trong thế giới của các nàng, có phải cần có vật này mới chứng minh nàng và ta đã thành thân không?”
Mấy ngày nay Cố Vọng đã xem qua không ít tiểu thế giới, như vậy là đã học được gì rồi sao? Hơn nữa chiếc nhẫn này đeo lên ngón áp út của cô, như vậy có nghĩa là đã kết hôn.
Trong đầu nháy mắt trống rỗng, Khanh Linh không ngờ Cố Vọng lại trực tiếp nhảy cóc qua một loạt trình tự, đi thẳng tới bước cuối cùng.
Có điều hai người cũng đã trải qua chuyện động phòng, đi tới bước nào hình như đều không quan trọng nữa.
“Ừ.” Khanh Linh mỉm cười: “Nhưng vẫn chưa xong.”
“Cái gì?”
Mắt Khanh Linh hơi sáng lên, lập tức thoát khỏi l*иg ngực của Cố Vọng, tìm giấy bút đến, chia tờ giấy ra làm hai, nâng bút viết tên của hai người lên trên giấy.
“Ở chỗ của chúng ta còn cần giấy chứng nhận kết hôn, hai bên vợ chồng mỗi người một bản, chứng minh từ nay về sau hai vợ chồng chính là một thể, được pháp luật bảo vệ.” Dứt lời, cô dường như cảm thấy rất có ý nghĩa: “Ý nghĩa của việc được bảo vệ chính là từ nay về sau của cải tài sản sẽ có một nửa là của ta, quan hệ vợ chồng của chúng ta cũng hợp lý hợp pháp.
Trong lúc quan hệ này tồn tại, không cho phép chàng có vợ khác, cũng không cho phép dây dưa không rõ với người khác, chàng chỉ có thể có một mình ta.”
Cố Vọng chống cằm, có chút hăng hái nhìn ba chữ giấy kết hôn cô viết xuống giấy, lại viết thêm vài câu kỳ quái cũng rất ra hình ra dáng, nhưng chuyện này hắn không để ý.
Chẳng qua câu “chỉ có một người” kia lại khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Không chỉ một nửa.” Hắn miễn cưỡng sửa đúng: “Hết thảy của ta đều là của nàng, muốn thì cứ cầm hết đi.”
“Ta đây…” Hắn nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay chấm chấm lên hai chữ Khanh Linh: “Chỉ cần cái này.”
Ngòi bút của Khanh Linh bị hắn giữ lại, ý cười nơi khóe miệng lan rộng, con mắt vốn còn hơi sưng phù lúc này như muốn trào ra chút bọt nước.
“Được.”
Giấy chứng nhận kết hôn Khanh Linh cũng chưa từng thực sự nhìn thấy, cô chỉ biết bìa của hai quyển đó màu đỏ, bên trong có ảnh chụp của hai người, chỉ là cô và Cố Vọng không có ảnh chụp.
“Trước khi đi ta dẫn chàng tới chỗ này được không?”
Cố Vọng hỏi cũng không hỏi đã lập tức gật đầu: “Được.”
Khanh Linh quay đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Cố Vọng đưa tay xoa nhẹ khóe mắt cô: “Mấy ngày nay A Linh dịu dàng như nước vậy.”
Khanh Linh hít hít cái mũi: “Nhưng bây giờ ta thật sự rất vui.”
“Trước đây hy vọng lớn nhất của ta chính là có một gia đình của riêng mình.”
Nhắc tới quá khứ, nét mặt Cố Vọng hơi khó coi, nhưng hắn vẫn ráng nhịn xuống, hơi ngồi thẳng lên: “Sau này có tiền đồ một chút, muốn nhiều hơn nữa, chỉ cần nàng muốn thì ta đều thực hiện cho nàng.”
Hắn lau nước mắt ở đuôi mắt cô đi: “Đừng khóc.”
“A Linh, ở chỗ khác khóc ta sẽ tức giận.”
Khanh Linh ngẩn ra: “Chỗ khác?”
“Ừm.” Cố Vọng mỉm cười kéo cô qua, một nụ hôn đáp xuống môi cô, nhỏ giọng nói: “Chỉ có ở trên giường thì ta mới không tức giận.”
Khanh Linh: “…”
Ban đầu cô còn rất cảm động, lúc này bị Cố Vọng làm nghẹn ngào không nói được gì.
Cô giãy khỏi l*иg ngực Cố Vọng, vùi đầu tiếp tục tô tô vẽ vẽ trên giấy, muốn nhớ kỹ những thông tin mình đã viết lên, cho dù cái gọi là “giấy chứng nhận kết hôn” này không được tính, nhưng ở đây cô như thể đã chứng minh được rất nhiều thứ.
Chẳng qua… Khanh Linh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Vọng, giống như tất cả thông tin của cô và Cố Vọng đều là của quá khứ, những thứ đó của hai người đều không được tính.
Cố Vọng ngay cả tên cũng không muốn có, càng miễn bàn đến thân thế của hắn, mà ngay cả cô cũng không muốn để quá khứ cản trở mình.
Cô đã từng một lần rồi lại một lần nói với Cố Vọng “tương lai rất tót, thế giới này rất rộng lớn, còn rất nhiều chuyện và người chưa từng gặp được”.
Thế nhưng chuyện lại xảy ra trên người mình, thật ra bản thân cũng đã bị vây khốn rất nhiều năm.
Cô đã từng tưởng rằng bản thân sẽ luôn sống trong quá khứ, lựa chọn trốn tránh, ngày qua ngày ở trong dòng nước sông lạnh băng.
Mãi cho đến khoảnh khắc Cố Vọng xuất hiện cô mới hiểu được, bất kỳ chuyện gì cũng không thể cản trở cô lựa chọn cuộc sống tốt đẹp sau này.
Lúc Khanh Linh cúi đầu viết tên Cố Vọng, cô đột nhiên thì thầm: “Cám ơn chàng.”
Đồng tử xinh đẹp của Cố Vọng trầm xuống, chợt cười một tiếng: “A Linh thế này là hơi xa lạ với ta quá?”
“Không phải.” Ánh mắt Khanh Linh dừng trên tên hắn: “Thật ra không phải ta đang cứu chàng, mà là chàng đã cứu ta.
Nếu như không phải chàng, có khả năng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này.”
Cô nói: “Là chàng làm ta cảm thấy, lúc được một người yêu cuồng nhiệt như vậy sẽ khiến người ta tìm lại được chính mình, khiến người ta một lần nữa sinh ra dũng khí.”
“Bởi vì chàng, ta đã sinh ra rất nhiều rất nhiều dũng khí đối mặt với tương lai, cho nên phải cám ơn chàng.” Giọng của cô dịu dàng, ý cười nhẹ nhàng: “Nhưng mà, chuyện này không liên quan đến việc ta yêu chàng.”
“Cho dù không vì cái này thì ta cũng sẽ yêu chàng.”
Ở nơi Khanh Linh nhìn không thấy, Cố Vọng đang nhìn chằm chằm gò má của cô, lời của cô hết lần này đến lần khác vang vọng ở bên tai.
“Lặp lại lần nữa đi.”
Khanh Linh quay đầu lại: “Cái gì?”
“Yêu ta.” Cố Vọng đi đến gần cô: “Lặp lại lần nữa.”
Khanh Linh hơi ngẩn người, cô nhìn vào mắt Cố Vọng, trong đồng tử màu đỏ của hắn phản chiếu gương mặt cô, loại ánh mắt toàn tâm toàn ý này khiến cô không nhịn được mà muốn trầm luân.
Một lát sau, cô bật cười một tiếng: “Ta yêu chàng.”
Chớp mắt tiếp theo, Khanh Linh lập tức bị Cố Vọng ấn mạnh vào trong ngực.
Cố Vọng luôn như vậy, có đôi khi làm cho người ta có ảo giác sẽ bị vò nát.
“A Linh.” Cố Vọng nói vào tai cô: “Nhẫn đã nhận, hôn thư đã viết, bây giờ có phải chúng ta đã danh chính ngôn thuận rồi không?”
“Hửm?”
Cố Vọng mỉm cười: “Động phòng thôi.”
Khanh Linh: “…”
Ngày hôm sau, Chủ Thần đã tìm được người đến thế thân, điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, người này thế mà lại có dáng vẻ giống hệt như Chủ Thần.
Khanh Linh không có lòng bận tâm những thứ này, cô dẫn theo Cố Vọng đi tới phòng chụp ảnh của tổng cục để chụp hai tấm hình.
Cố Vọng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ vật này.
Khanh Linh trịnh trọng dán ảnh chụp lên giấy kết hôn tạm thời được cô vẽ ra, nói: “Mặc dù từ đây về sau chỉ có chúng ta mới có thể nhìn, nhưng chỉ cần có hai người chúng ta là đủ rồi.”
Mang đồ ra khỏi tổng cục, đương nhiên không thể để cho người khác nhìn thấy rồi.
Sau khi được truyền tống khỏi tổng cục, Khanh Linh đột nhiên phát hiện mình đã về tới Quỷ giới Cấm Nhai, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Vọng ở bên cạnh, chỉ lưu lại bên người cô “tờ giấy kết hôn” kia.
Cô rũ mắt vuốt ve một lúc, lộ ra một nụ cười.
Nhưng cô không hề vội vã đi tìm Cố vọng, cô biết chắc chắn người này đang trên đường đi tìm mình, cô tin vào điểm này hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau, Tiểu Kim Uyên được Cố Vọng đưa đến Quỷ Giới, nó lẩm bẩm: “Hắn bảo để ta qua trước ở với ngươi mấy ngày, vài ngày nữa sẽ tới đón ngươi.”
Trong lòng Khanh Linh chợt nhảy lên một cái, nhưng vẫn không nói gì.
Người nọ, hắn đang thực hiện lời hứa của hắn.
Kéo dài đến nửa tháng, Khanh Linh không hề gửi bất kỳ phong thư nào cho Cố Vọng, hai người như ngầm hiểu với nhau.
Mãi cho đến nửa tháng sau, Quỷ giới Cấm Nhai hằng năm đều yên lặng chợt bị tiếng pháo rung trời phá vỡ sự yên tĩnh.
Khanh Linh mở mắt ra, cong cong khóe mắt nhìn về phía cổng.
Người mà cô đợi, đã tới rồi.
Không biết Cố Vọng mang đến bao nhiêu người, bên ngoài huyên náo ồn ào, nhưng lại không có ai đặt chân đến nơi này nửa bước.
Mắt Khanh Linh liên tục nhìn ra ngoài cửa, mãi cho đến khi Cố Vọng mặc hỉ bào xuất hiện ở nơi đó.
Hắn mặc y phục đỏ thẫm, phía trên thêu hoa văn rồng phức tạp.
Trong nháy mắt nhìn thấy Khanh Linh, hắn có chút sững sờ.
Khanh Linh cúi đầu, nhìn hỉ phục hoa văn phượng trên người mình, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn đang chờ chàng.”
Cố Vọng rũ mắt cười khẽ, đặt hỉ phục đã chuẩn bị sẵn ở trong tay sang một bên, từng bước một đi về phía Khanh Linh.
“A Linh, ta đã hỏi rất nhiều người.” Hắn nói: “Bây giờ cũng đã rõ ràng, không cần tam môi lục sính, mười dặm hồng trang cũng thế.”
Hắn đi đến trước mặt Khanh Linh: “Ta dốc hết toàn bộ, đến cưới nàng.”
“A Linh, nàng là ánh sáng duy nhất mà ta tín ngưỡng, bản thân nàng yêu ta là đã cho ta tín ngưỡng duy nhất trên thế gian này.”
“Từ nay, chúng ta cùng nhập hồng trần, cùng sinh tử ly biệt, sống chết chung đường, có được không?”
Khanh Linh ngẩng đầu, hai mắt cong cong: “Được.”
——————
HOÀN TOÀN VĂN..