Tửu Sơ nhìn gương mặt tái nhợt của đối tượng trừng phạt trước mặt, ánh mắt liếc vội qua căn phòng vừa đóng, cuối cùng cũng không có miệt mài theo đuổi.
“Chỉ cần ngài không sao là tốt rồi, sắc mặt ngài hôm nay không tốt lắm, nhìn qua làm người ta đau lòng.”
Đôi mắt xanh thẳm trong vắt của Tửu Sơ phản chiếu gương mặt thâm thuý của đối tượng trừng phạt.
Sự tối tăm đã tiêu tán trong khoảng thời gian này dường như đã trở lại trên gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi này.
“… Làm anh lo lắng rồi, tôi xin lỗi.”
Norman nhìn màu da tuyết trắng trước mặt, biểu tình lo lắng của người yêu, trái tim trong nháy mắt như mềm đi, ánh mắt ôn nhu mà hôn nhẹ lên trán Tửu Sơ.
Hắn ôm người yêu dáng người mảnh khảnh vào trong ngực, khuôn mặt tái nhợt chôn ở cổ Tửu Sơ. Mũi tràn ngập hơi thở ấm áp say lòng người của người yêu, mãi cũng không buông ra.
Cảm xúc bất an ban đầu trong con ngươi đen nhánh bị bao phủ bởi tình yêu nồng nàn.
Ở nơi Tửu Sơ không nhìn thấy, hắn nhìn cánh tay bị che đậy dưới lớp áo của mình, khuôn mặt có chút hoảng hốt, hắn theo bản năng mà càng ôm chặt hơn cái ôm ấm áp này.
Chỉ có cảm nhận được thân thể ấm áp của người yêu trong l*иg ngực, thần kinh căng chặt của hắn mới có thể thả lỏng trở lại.
Kỳ thật hôm nay hắn đã sớm tới gặp Tửu Sơ, nhưng trước khi đi, hắn lơ đãng liếc qua gương, phát hiện cánh tay mình xuất hiện hoa văn kỳ quái.
Hắn kéo ống tay đã được đóng chặt lên, lộ ra cánh tay cơ bắp tái nhợt, chỉ thấy một mảng nhìn như nấm mốc màu đen bao trùm bên ngoài lớp da thịt.
Cho dù chà như thế nào cũng không sạch được đám nấm mốc xấu xí dơ bẩn này. Cái loại cảm giác dính nhớp này càng làm người buồn nôn.
Hắn quyết không thể mang bộ dạng ghê tởm như vậy đi gặp Tửu Sơ được.
Ngay lúc đó, đầu óc Norman chỉ nghĩ đến ý tưởng này.
Cho nên hắn cầm lấy dao găm, cắt đi chỗ thịt kinh tởm đó. Nhưng chảy ra cũng không phải là máu đỏ tươi mà là chất lỏng đen đặc sệt, tản ra mùi tanh mặn của nước biển.
Khối thịt bị cắt ra thậm chí còn hơi động đậy, giống như bên trong khối thịt từ thân thể hắn cắt ra đã bắt đầu có ý thức của nó.
Norman cứ lặp đi lặp lại việc cắt nhỏ đám huyết nhục ghê tởm kia, cảm giác đau đớn thông qua đầu mυ"ŧ thần kinh khắp da thịt vẫn luôn truyền đến chỗ sâu bên trong đại não.
Mà hắn dường như không cảm thấy đau một chút nào,
Đến tận khi âm thanh Tửu Sơ xuất hiện ở bên tai, hắn mới hồi phục tinh thần từ loại hoảng hốt điên cuồng này.
Khi tiếng người yêu ngoài cửa gọi, trong vòng nửa phút ngắn ngủi, những vết thương bị cắt nhỏ đó biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại làn da tái nhợt rắn chắc mà thôi.
Tất cả đều khôi phục dáng vẻ ban đầu, thật giống như những việc vừa xảy ra trước mắt chỉ là một ác mộng không chân thật mà thôi.
“…”
Đúng vậy, tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, chỉ là hắn không cẩn thận mà chạm vào đốm mốc trên vách tường, rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường.
Nhìn cánh tay hiện tại không có bất cứ một miệng vết thương nào, Norman cứ tự lặp lại lừa mình dối người như thế, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn có chút không nỡ mà buông tay ra mười ngón tay đang đan vào tay Tửu Sơ, bàn tay mềm mại của người yêu làm hắn mê luyến mà không muốn buông ra.
“Tôi đã sắp xếp xe ngựa, lát nữa sẽ đi lên thị trấn chơi có được không?”
Sắc mặt tái nhợt của Norman đã tốt hơn rất nhiều. Cảm xúc khôi phục ưu nhã ấm áp lại như cũ, ánh mắt ấm áp mà nhìn người yêu xinh đẹp trước mặt.
Tửu Sơ cong cong đôi mắt màu lam xinh đẹp, khoé mắt ánh lên vẻ đẹp động lòng người. Giống như thật sự không để ý đến sự khác thường của Norman, âm thanh vẫn thân mật như mọi khi: “Vâng ạ.”
Nhìn nụ cười tươi tắn trên mặt Tửu Sơ, hắn có chút say mê, cầm lòng không nổi mà hôn lên gương mặt tuyết trắng của người yêu. Từ đuôi lông mày đến tận sau tai.
Động tác ôn nhu lại lộ ra phần nào cố chấp với tình yêu. Mơ hồ sợ hãi người yêu sẽ biến mất trong tích tắc.
Rõ ràng đã trở thành dáng vẻ khi còn trẻ, nhưng Norman vẫn không thoát khỏi nỗi bất an trong nội tâm. Mỗi giây mỗi phút đều muốn ở muốn bên cạnh âu yếm Tửu Sơ.
Đặc biệt là hôm nay.
Có thể là vì đám máu thịt quỷ dị vừa rồi, nỗi bất an của hắn càng trở nên trầm trọng, động tác hôn môi cũng trở nên vội vàng.
Tửu Sơ như ý thức được điều gì đó, cậu mặc kệ đối tượng trừng phạt hôn lung tung trên gương mặt mình, cũng không thấy phản cảm với cái hôn dính người này.
Con ngươi xanh thẳm cụp xuống, cậu nhẹ nhàng mà nhìn cái đầu chôn bên cạnh gáy mình, ngón tay thon dài xuyên qua những sợi tóc đen nhánh trên gáy Norman, tựa như là trấn an hắn.
Qua khoảng mười phút, Tửu Sơ mới bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu Norman, giọng nói ấm áp mang theo ý cười: “Không phải ngài nói sẽ ra ngoài chơi sao? Bây giờ vẫn chưa đi à?”
Norman dừng động tác lại, dường như nhận ra mình đã đứng quá lâu trên hành lang, có chút áy náy mà ngẩng đầu lên, chỉ là cánh tay vẫn còn đặt trên vòng eo mảnh khảnh của Tửu Sơ như cũ, có lẽ quên mất phải buông ra.
“Xin lỗi, tôi thất thố rồi, chúng ta đi thôi.”
Norman áy náy nói, biểu tình hơi trầm xuống, Tửu Sơ nhìn dáng vẻ đáng thương của đối tượng trừng phạt, nhẹ nhàng tới gần nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.
“Không cần nói xin lỗi với tôi, tôi cũng rất thích được ngài hôn, sẽ không để ý.” Tửu Sơ hơi mở miệng, nhẹ giọng trả lời. Giọng nói thanh triệt của thanh niên quý tộc làm Norman ngẩn người, biểu tình sau đó lại càng ôn nhu.
Người yêu trẻ tuổi của hắn luôn luôn nhạy bén mà phát hiện ra cảm xúc của hắn. Rõ ràng mình mới là người lớn tuổi, lại luôn trở thành người được trấn an.
Norman muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể lại hôn lên gương mặt Tửu Sơ, mê luyến với sự ôn nhu độc nhất vô nhị mà người yêu dành cho mình.
Chỉ cần Tửu Sơ còn yêu hắn, mọi thứ đều ổn.
Norman nghĩ như thế, đem những bất an trong lòng hoàn toàn vùi lấp.
Hai người ôm ấp một lúc lâu ngoài hành lang, đến tận khi thời gian đã sắp giữa trưa mới nhớ tới việc lên thị trấn chơi. Nếu muộn hơn chút, sợ rằng phải đến chiều mới tới nơi.
Norman nắm tay Tửu Sơ đi trên hành lang. Hai người trò chuyện về việc chút nữa lên thị trấn muốn đi xem đoàn xiếc thú biểu diễn hoặc là đi chợ mua thêm vài thứ.
Trên đó hình như có một công viên giải trí, Tửu Sơ kỳ thật có bóng ma tâm lý đối với công viên giải trí, quyết đoán từ chối, chỉ đi trên phố tùy tiện thôi cũng được.
Từ lúc cậu đến thế giới này vẫn chưa được đi ra ngoài dạo qua, thật sự có chút tò mò đối với bên ngoài.
“Được, lên đó muốn đi đâu cũng được.” Norman cười nhìn người yêu trẻ tuổi bên cạnh. Bộ dáng khó nén tò mò khiến hắn không yêu cũng không được.
Tuy rằng bình thường Tửu Sơ luôn có dáng vẻ thành thục nhưng Norman vẫn thích sủng nịch Tửu Sơ như một đứa trẻ. Hắn hy vọng Tửu Sơ vĩnh viễn có thể vui vẻ.
“Angus! Cậu! Cậu làm sao có thể ở bên cạnh lão bá tước quái dị này được?”
Đột nhiên, một âm thanh chói tai điên cuồng vang lên trước mặt hai người.
Norman đứng lên đằng trước bảo vệ Tửu Sơ, biểu tình trở nên cực kỳ lạnh nhạt, chán ghét.
Là người được chọn bị nhốt trong căn phòng lúc trước, không biết tại sao lại chạy ra được.
Sắc mặt thanh niên quý tộc tóc nâu tái nhợt, hắn nhìn bàn tay đang nắm chặt Tửu Sơ của lão bá tước, mặt không cam lòng và oán hận.
“Nhất định là lão ta cưỡng bức cậu đúng không?”
Thanh niên quý tộc cứ kêu gào như thế. Mà đối với cái mặt gầy yếu phiền lòng như con bọ chó của người chờ được chọn này, Norman chỉ có chút lãnh đạm mà nhếch cằm.
Không giống như thái độ ôn tồn đối với Tửu Sơ, lúc này mặt mũi của Norman trở nên tối tăm, trong đôi mắt đen nhánh quý tộc tràn đầy lạnh băng cùng khinh thường dường như có thể đâm thủng da người.
Thanh niên quý tộc bị ánh mắt như vậy nhìn đến, cả người đều cứng đờ, ngay sau đó thẹn quá hoá giận: “Ông nhìn cái gì mà nhìn? Nhất định là ông cưỡng bức Angus! Ông, cái lão quái vật đáng chết này! Rốt cuộc ông đã dùng phép thuật gì mới biến thành trẻ lại!”
“Chắc chắn là giao dịch với ma quỷ!”
Thanh niên quý tộc lớn tiếng kêu lên, cách đó không xa là vệ binh đang chạy đến.
Norman vốn dĩ để vệ binh canh giữ trước cửa nhóm người được chọn này, không cho bọn họ bước ra khỏi phòng nửa bước. Hắn chưa từng nghĩ đến những người này sẽ quấy rầy sinh hoạt hằng ngày của hắn và Tửu Sơ.
Thế nhưng những tên lính canh này thật vô dụng, vẫn để một tên trong đó chạy ra ngoài.
“Bá tước đại nhân!”
Mấy vệ binh vừa chạy tới nhìn thấy biểu tình lạnh băng của Norman ngay lập tức giật mình, đứng nghiêm xin lỗi.
Norman khẽ cau mày, phiền chán mà nhìn đám vệ binh này. Nhìn bọn họ ấn thanh niên quý tộc kia trên mặt đất, định trách cứ một chút lại đột nhiên ý thức được Tửu Sơ đang được mình che chở phía sau.
Người yêu trẻ tuổi của hắn có lẽ không thể nhìn được cảnh tượng máu me.
Cho nên Norman đành phải thu hồi mệnh lệnh đã đến bên miệng. Chỉ bình tĩnh nói: “Đưa hắn trở về.”
Việc cắt lưỡi về sau hãy nói.
Phía sau, Tửu Sơ nghe thấy sẽ không gặp cảnh tượng máu me nên biểu tình bình thản, con mắt của cậu không thèm nhìn đến tên thanh niên quý tộc điên kia lấy một cái, chỉ là nhìn bóng dáng đối tượng trừng phạt dường như rất tức giận.
Biết hắn giờ phút này nhất định đang lo được lo mất, nên định trấn an bằng cách nắm chặt tay nhau.
Norman cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay, biểu tình đúng là hòa hoãn đi một chút.
“Vâng!” Bọn lính như trút được gánh nặng, chạy nhanh đến áp giải tên thanh niên quý tộc kia đi.
Mà thanh niên quý tộc kia nhìn thấy mình càng ngày càng rời xa Tửu Sơ. biểu tình càng thêm điên cuồng, giống như gần đây bị tra tấn, cấm đoán trong sinh hoạt nên có chút thần trí không rõ ràng, còn lớn tiếng la hét ầm ĩ: “Angus! Nhanh cách xa lão ta một chút!”
“Lão ta chắc chắn là ma quỷ! Lão ta đã mê hoặc cậu!”
“Ma quỷ! Ông sẽ không làm gì được! Sớm muộn ông cũng sẽ bại lộ gương mặt thật! Ông nhất định sẽ xuống địa ngục!”
Thanh niên quý tộc cuối cùng lớn tiếng nguyền rủa với Norman cách đó không xa, tuy rằng đã bị bọn lính sợ hãi mà bưng kín miệng, nhưng vẫn lộ ra đôi mắt oán độc như cũ, muốn nguyền rủa lão bá tước đã cướp đi người yêu của mình.
Không ai có thể tưởng tượng được cảm giác hắn ta bị nhốt trong phòng nửa tháng, khi ra ngoài lại phát hiện người mình vẫn luôn mơ mộng bị người khác cướp mất.
Đặc biệt là lão bá tước mà mình vẫn luôn xem thường!
Thanh niên quý tộc nguyền rủa trong miệng càng ngày càng ngoan độc, cho dù bị người che miệng vẫn có thể mơ hồ nghe ra được nhưng câu ác độc đó.
Mà lão bá tước ở phía xa bởi vì nghe thấy những tiếng nguyền rủa này mà có chút giận dữ, hắn ta quay đầu liếc mắt nhìn thanh niên quý tộc một cái, con ngươi đen nhanh làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Thanh niên quý tộc đối diện với ánh mắt lão bá tước một giây, không biết vì sao đột nhiên mở to hai mắt.
Trong mắt khuếch tán một bóng dáng vặn vẹo dữ tợn, tản ra hương vị ẩm ướt của nước biển.
Bóng dáng quái vật khổng lồ to béo kia đủ để làm kinh sợ bất cứ tâm thần nhân loại nào.
Thanh niên quý tộc vốn đang không ngừng giãy giụa sắc mặt trắng bệch, cuối cùng không nói ra lời.
Mấy tên vệ binh bên cạnh đang cố gắng kéo túm hắn ta đi tò mò mà quay lại nhìn, lúc này mới phát hiện hắn ta đã bị doạ đến ngất đi.
Không ai biết rốt cuộc hắn ta nhìn thấy cái gì, cũng không ai phát hiện trong chớp mắt, hai bên hành lang xuất hiện dày đặc những đốm nấm mốc.
Bên kia, thoát khỏi thanh niên quý tộc, Tửu Sơ và Norman tiếp tục nắm tay nhau đi về phía trước.
Người yêu trẻ tuổi xinh đẹp của hắn tựa hồ căn bản không thèm để ý những lời nói của thanh niên quý tộc kia. Vẫn thân mật mà đi sát vào người hắn, mười ngón tay đan xen.
Norman nắm chặt tay Tửu Sơ, chìm vào im lặng.
Tuy rằng hắn không ngừng tự nói với chính mình rằng Tửu Sơ sẽ không để trong lòng lời nói của tên thanh niên quý tộc kia, nhưng bất an trong lòng vẫn không ngừng tăng lên.
Sau khi cải lão hoàn đồng, Norman cũng không thoả mãn giống như tưởng tượng trước đó, ngược lại càng lo được lo mất thêm.
Có lẽ bởi vì thủ đoạn khôi phục dung nhan tuổi trẻ không danh chính cho lắm, hắn mỗi ngày đều ngồi trước gương, đoan chính mà nhìn gương mặt mình. Dường như rất sợ hãi một ngày nào đó sẽ trở lại với dung nhan ban đầu.
Đặc biệt là đoạn thời gian sau khi quang minh chính đại mà xác định quan hệ với người yêu. Hắn không thể tưởng tượng được sẽ thế nào nếu trở lại dáng vẻ lúc trước.
Có rồi lại mất đi, chỉ khiến người càng thêm đau khổ.
Những lời nói của thanh niên quý tộc kia đã xé đi lớp ngụy trang bình tĩnh bên ngoài, sự lo lắng một ngày nào đó sẽ lộ ra gương mặt thật làm hắn bất an trở lại.
Norman nhớ lại những mảnh thịt động đậy quỷ dị kia, ngón, tay có chút khẩn trương mà run lên, đôi môi khẽ mở, sắc mặt tái nhợt.
“…”
Tửu Sơ đột nhiên dừng bước, đôi mắt lam xinh đẹp của cậu nhìn về phía đối tượng trừng phạt bên cạnh: “Ngài đang nghĩ gì vậy?”
Norman phục hồi lại tinh thần từ mớ suy nghĩ hỗn loạn. Nhìn đôi mắt xanh thẳm trong vắt của Tửu Sơ, sau khi hoảng hốt một lát lại lộ ra ôn nhu tươi cười: “Không nghĩ gì cả, tôi chỉ đang nghĩ, người vừa nãy tại sao lại có ác ý như vậy đối với tôi.”
“… Đừng để trong lòng, hắn ta chỉ là một tên ăn nói điên khùng mà thôi.”
Đối với Tửu Sơ mà nói, thanh niên quý tộc kia chỉ là thứ râu ria, người duy nhất cậu để ý chính là đối tượng trừng phạt, cho nên vừa rồi hắn căn bản không để ý đến những lời nguyền rủa kia, thế nhưng xem ra ảnh hưởng rất lớn đến đối tượng trừng phạt.
Tửu Sơ nhìn đối tượng trừng phạt chưa nói lời nói thật, nghĩ nghĩ, nói: “Ngài ghen à?”
Ghen? Norman rũ con ngươi đen nhánh xuống cam chịu đáp án này.
Hắn đương nhiên là ghen.
Sau khi cải lão hoàn đồng, Norman không những dần dần che giấu bất an bên ngoài mà du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
So với chính mình khi già nua nhút nhát, tự ti, hiện tại Norman trở nên càng ngày càng tham lam.
Tuy rằng Tửu Sơ vẫn luôn cho Norman một tình yêu ấm áp, thoả mãn hết tất cả các yêu cầu của hắn, bất kể là cả ngày ở bên nhau, những cử chỉ thân mật khi ở trên giường, Tửu Sơ chưa bao giờ cự tuyệt hắn.
Norman biết đây là tình yêu tốt đẹp nhất, hoàn mỹ nhất, có người yêu lưỡng tình tương duyệt đáng nhẽ hắn phải vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc thì đây cũng là kết quả tốt đẹp nhất hắn từng ảo tưởng qua.
Nhưng người có lẽ là như vậy, tham lam vĩnh viễn không bao giờ là đủ.
Rõ ràng là thời điểm ban đầu, hắn chỉ muốn trở nên trẻ tuổi hơn một chút, có thể cùng người mình yêu đi dưới ánh mặt trời, không bao giờ để ý những lời đàm luận của người khác.
Nhưng hiện tại, Norman phát hiện chính mình càng ngày càng muốn được nhiều. Hắn muốn trong mắt người yêu vĩnh viễn chỉ có một mình hắn, tình yêu càng thêm cố chấp hắn lại càng không muốn Tửu Sơ tiếp xúc nhiều với những người khác.
Có đôi khi hắn nghĩ đến muốn giam Tửu Sơ lại bên người mà âu yếm, như vậy có thể bên nhau sống hạnh phúc vĩnh viễn.
Là một người lớn tuổi, Norman biết loại ý tưởng của chính mình này vô cùng đáng ghê tởm, hắn căn bản không có quyền giam cầm một linh hồn tự do, tình yêu chân chính chưa bao giờ là loại bệnh hoạn chiếm hữu như vậy.
Nhưng ý tưởng trong nội tâm không có cách nào giấu được, cho dù bên ngoài có đàng hoàng như thế nào, Norman có thể cảm giác được bên trong nội tâm của mình càng ngày càng nhiều lỗ trống, đó là dục niệm tình yêu không có cách nào thỏa mãn.
Hắn chỉ có thể giấu điều này sâu trong đáy lòng, bên ngoài biểu hiện càng thêm lễ độ, ôn tồn,
Hắn biết chỉ có thể như vậy mới giữ được người yêu bên cạnh.
Mà Tửu Sơ mơ hồ nhìn thấu được du͙© vọиɠ nơi đáy lòng của Norman, cong lên đôi mắt màu lam xinh đẹp, hôn nhẹ lên gương mặt của đối tượng trừng phạt, cánh tay vòng qua cổ hắn, cả người đều dựa vào l*иg ngực rắn chắc, dày rộng của Norman.
Thân mật giống như hoà vào nhau, nhất là có thể lấp đầy chỗ trống trong lòng Norman.
“Em chỉ yêu ngài, không cần phải để ý những người khác.”
“Em vĩnh viễn sẽ không rời xa ngài.” Tửu Sơ nói ra lời hứa hẹn mà Norman muốn nghe nhất.
Tuy rằng Tửu Sơ nói với Norman vô số lời hứa hẹn, nhưng mỗi lần nghe được, Norman lại không nhịn được rung động trong lòng. Nội tâm như được cảm xúc ấm áp lấp đầy, lại ôm Tửu Sơ vào lòng lần nữa.
Chỉ có vào những thời điểm như thế này, loại chiếm hữu bệnh hoạn và nội tâm lo được lo mất của hắn mới có thể thỏa mãn đôi chút.
Ôm một lúc lâu, bên ngoài trời đã sắp giữa trưa, Norman bừng tỉnh mà buông Tửu Sơ ra, tiếp tục lời hứa lên thị trấn chơi.
Tửu Sơ lại cự tuyệt đề nghị này.
“Thôi, hôm nay không phải lúc, chúng ta hôm khác lại đi vậy.”
Tửu Sơ lười biếng mà dựa vào ngực Norman, nhìn hành lang ẩm ướt bên cạnh, tựa như có điềm xấu nào đó đang dần dần phát sinh.
“Chỉ là...”
Norman nhớ tới khuôn mặt vừa rồi vẫn còn đầy chờ mong của người yêu, không biết tại sao lại tự nhiên đổi ý, hắn có chút sợ hãi lý do là chính mình.
Hắn không muốn Tửu Sơ có bất luận cái gì không vui về mình.
Có lẽ là những hành động vừa rồi quá khác người, là chính cảm xúc không tốt cùng sự im lặng của mình ảnh hưởng đến Tửu Sơ.
Norman há miệng thở dốc, muốn nói Tửu Sơ đừng để ý đến mình, giây tiếp theo đã bị ngón tay trắng nõn của Tửu Sơ chặn lại đầu môi.
“Đừng nghĩ quá nhiều, em chỉ đơn giản không muốn đi ra ngoài chơi nữa thôi, có lẽ chúng ta nên về phòng nghỉ ngơi…”
Tửu Sơ tới gần Norman, đôi môi như cánh hoa hồng dán lên khuôn mặt tái nhợt, hơi thở phun ra như có ngọn lửa nhuộm đỏ khuôn mặt Norman.
Hắn biết, có lẽ Tửu Sơ đã cảm nhận được tâm tư của mình. Có lẽ hôm nay hắn mặc quần áo quá mỏng, cho nên mới bị phát hiện ra.
Norman nhìn người yêu trong l*иg ngực, đôi mắt đen nhánh chiếu ra dung nhan mỹ lệ tuyết trắng của Tửu Sơ, mê muội mà nhìn hồi lâu. Rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.
Hai bên tai hắn đỏ bừng mà ôm chặt lấy Tửu Sơ, hô hấp có hơi loạn. Sự trọng ổn thuộc về một người lớn tuổi đột nhiên tan thành mây khói trong phút chốc.
Trong ánh mắt người yêu trẻ tuổi mang theo nụ cười. Hai người tiến vào một căn phòng dành cho khách ở bên cạnh.
Cạch cạch—- tiếng khoá cửa phòng ngăn cách tất cả ồn ào của thế giới ở bên ngoài, cũng đem không khí nóng rực khoá lại ở bên trong.
Mơ hồ có tiếng chân tay quấn quýt ẩn ẩn truyền ra, rồi lại có một loạt tiếng nước ái muội.
Đến tận khi chạng vạng, trong phòng mới khôi phục yên tĩnh ban đầu. Sợi tóc dán vào vào đường cong duyên dáng nơi cằm của Tửu Sơ, trên gò mà trắng như tuyết vẫn còn chút hồng nhạt chưa tán hết.
Cậu nằm sấp trên tấm khăn trải giường màu tối, lộ ra bên ngoài chăn một sống lưng trắng nõn, bóng loáng. Dưới nắng chiều càng tôn lên vẻ môi hồng răng trắng.
Mở mắt ra, ánh mắt cậu đảo qua trên bốn vách tường, chú ý trên những mảng ẩm ướt sau đó mới thu hồi ánh mắt.
Hình như cảm xúc càng kích động, biến hoá càng rõ ràng. Vô luận là cảm xúc tích cực hay cảm xúc tiêu cực đều giống nhau.
Tửu Sơ không tiếng động mà thở dài, xoay người trốn vào l*иg ngực rắn chắc của đối tượng trừng phạt, ánh mắt đảo qua bóng dáng của đối tượng trừng phạt phản chiếu ở trên vách tường, lại một lần nữa nhắm mắt lại, lười nghĩ đến những việc này.
Chuyển ngữ: Kim vô gia cư