Chương 50: Trang viên hoa hồng 13

Norman nhìn người yêu đang ngủ trong l*иg ngực, ánh mắt lưu luyến. Hắn cẩn thận mà điều chỉnh tư thế, đảm bảo Tửu Sơ gối đầu lên khuỷu tay hắn có thể ngủ thoải mái, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.

Đến tận lúc đêm khuya, Norman sợ rằng Tửu Sơ sẽ bị đói, phân phó người hầu làm bữa ăn khuya. Mà Tửu Sơ vẫn có vẻ mỏi mệt như cũ, cậu vùi đầu vào vai Norman, giọng nói vẫn còn mang theo chút khàn khàn: “Vâng.”

Vượt qua một hồi hoang đường lúc ban ngày, cậu thật sự có chút đói bụng, nhưng thân thể chịu kí©h thí©ɧ quá độ cũng làm cậu rất buồn ngủ, căn bản không mở mắt nổi.

Norman đau lòng mà ôm Tửu Sơ chặt thêm, hôn nhẹ lên trán người yêu, ánh mắt ôn nhu: “Chờ bữa ăn khuya đến tôi sẽ gọi anh, bây giờ em cứ nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

Thanh niên tóc vàng với làn da tuyết trắng nghe thấy vậy thì tiếp tục rúc vào trong l*иg ngực Norman. Sợi tóc vàng kim tán loạn trên lưng, hiện ra đường cong duyên dáng của xương bả vai, rất nhanh hơi thở của cậu trở lại đều đều, lại chìm vào giấc ngủ.

Norman nhìn Tửu Sơ trầm tĩnh ngủ ngoan, bàn tay nhẹ nhàng cọ xát da thịt tinh tế của cậu, ấm áp mà nhìn người yêu của mình, rất lâu cũng không nỡ rời mắt.

Gần như không thể kiềm chế được mà chìm đắm trong đoạn tình yêu ấm áp này.

Nhưng giây tiếp theo, dưới ánh mắt bâng quơ, hắn đảo qua cánh tay của mình đang đặt trên vòng eo tinh tế của Tửu Sơ, con ngươi đen nhánh bất chợt cứng đờ, mơ hồ như nhìn thấy thứ gì đó đáng nhẽ không nên tồn tại.

Trên làn da tái nhợt, một khối nấm mốc màu đen đang lan tràn rất chói mắt.

“…”

Trong chớp mắt, hô hấp của hắn bỗng hỗn loạn. Ngay cả bóng dáng bị ánh đèn kéo ra cũng vặn vẹo trở nên đáng sợ.

Nhưng hắn biết người yêu vẫn đang nghỉ ngơi trong l*иg ngực, cho nên vẫn chưa dám có động tác gì. Chỉ im lặng mà dịch chuyển cánh tay đang dần xảy ra biến hoá kia ra khỏi người Tửu Sơ, sợ rằng sẽ làm bẩn thân thể người yêu mình.

Ngoài cửa, bữa khuya đã làm xong, người hầu lần nữa đi đến trước cửa phòng dành cho khách, thật cẩn thận mà dò hỏi xem có đưa vào hay không. Cô ta rất tò mò tất cả mọi thứ trong phòng, nhưng cánh cửa đóng chặt khiến cô ta không thể nào nhìn trộm.

Chỉ có thể nghe thấy âm thanh âm trầm, từ tính của lão bá tước vang lên trong phòng: “Đặt ở đó đi, không cần mang vào.”

Hầu gái có chút tiếc nuối mà đặt bữa ăn khuya đặt một bên trên thảm. Bên trong đồ sứ xinh đẹp vẫn còn tỏa ra hơi nóng của đồ ăn. Đặt trên khay nâng, cũng không sợ bụi trên thảm làm bẩn đồ bên trong.

Hầu gái cứ như vậy bước đi mà đầy lưu luyến, chỉ là tại chỗ ngoặt ở hành lang, vẫn không nhịn xuống được nhìn trộm, muốn nhìn xem ai là người đến lấy cơm.

Đã rất lâu rồi cô ta cũng chưa gặp lại thiếu niên tên Angus đó, thật sự có chút nhớ.

Nếu có thể thấy mặt cậu, có bị lão bá tước trách phạt một trận cô ta cũng cam lòng.

Nhưng mà không như mong muốn, người đến lấy cơm cũng không phải Angus, mà là lão bá tước.

Sắc mặt lão bá tước tái nhợt, không thấy rõ biểu tình.

Chỉ có thể nhìn thấy động tác của hắn có chút khác thường, sau khi mở cửa phòng rồi đi đến nơi để đồ ăn cách đó không xa, cúi đầu nhìn ống tay áo chính mình, rất lâu cũng không động đậy.

Nhìn bóng dáng lão bá tước đứng thẳng quỷ dị kia, hầu gái không biết vì sao có chút sợ hãi.

Cô ta cẩn thận mà dựa vào vách tường nhìn lén, đột nhiên phát hiện vách tường xung quanh trở nên rất ẩm ướt. Bọt nước tí tách trượt xuống theo ngón tay đang chống tường của cô ta, gần như muốn xối ướt ống tay áo.

Mà lão bá tước dường như vẫn chưa phát hiện biến hoá trên vách tường, vẫn như cũ đứng cách đó không xa.

Khuôn mặt hắn trắng bệch như một xác chết bị bao phủ bởi ánh đèn trong hành lang, có vẻ có chút âm trầm.

Hầu gái lúc này thậm chí còn không thể đứng thẳng, sợ hãi không biết từ đâu đến làm cô ta hô hấp cũng khó khăn, chỉ có thể ngồi xổm xuống đất. Muốn rời mắt ra chỗ khác nhưng lại không thể nhúc nhích.

Ở trong tầm mắt của cô ta, lão bá tước rốt cuộc cũng có hành động, hắn tựa hồ dùng sức xé rách đồ vật trên cánh tay chính mình xuống. Bàn tay to tái nhợt dùng sức đến mức có thể nhìn rõ gân xanh nổi lên.

Hầu gái không biết lão bá tước đang làm gì, cô ta chỉ nhìn thấy một ít thịt vụn cùng chất lỏng màu đen đặc sệt rơi xuống trên thảm, hòa cùng bóng đêm dày đặc xung quanh.

Mà cánh tay lão bá tước cũng vì vậy mà lộ ra xương trắng, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít thịt nát và mạch máu còn bám lại trên xương.

Cảnh tượng quỷ dị xảy ra trong hành lang lâu đài yên tĩnh nhìn hết sức kinh hãi.

Hầu gái mở to mắt nhìn, cơ hồ muốn thét lên thành tiếng, cũng may chút lý trí cuối cùng làm cô ta tự bưng kín miệng mình, có thể đoán được kết quả nếu mình phát ra tiếng động.

Chút lý trí cuối cùng này cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì cho dù có tận lực không phát ra tiếng, nhưng tiếng thở dốc nặng nề của cô ta cũng chói tai quá mức.

Lão bá tước đang chuyên tâm xé cánh tay mình xuống dường như nghe thấy tiếng gì đó, hắn nhìn về phương hướng của hầu gái.

Đôi mắt tràn đầy oán độc trong bóng đêm càng trở nên vặn vẹo, kinh dị.

Mơ hồ có một con quái vật to béo đáng sợ đang khoác lớp da người. Bên trong lớp da tái nhợt không còn chút máu nào của lão bá tước đang động đậy, từ khe hở là đôi mắt kia, âm trầm mà nhìn trộm cô ta.

Muốn đem cái đứa rình trộm đáng ghét này xé thành mảnh nhỏ.

Hầu gái như dán trên vách tường, ánh mắt run rẩy mà nhìn đôi mắt lạnh lùng của lão bá tước, trong mũi không ngừng tăng lên vị ẩm ướt làm cô ta sợ hãi, sợ hãi đến mức muốn ngất đi.

“Norman?”

Ngay trong lúc đại não của hầu gái đang trống rỗng mà nhìn lão bá tước kinh dị đang đi nhấc chân đến, trong phòng cho khách đột nhiên truyền ra một tiếng gọi.

Âm thanh hơi khàn khàn mềm mại như tiếng sơn dương, theo tiếng gọi vang lên là tiếng bước chân trần dẫm lên thảm, mang theo âm thanh sàn sạt nhẹ nhàng.

Nghe được có thể tưởng tượng ra được cử chỉ ôn nhu, nhẹ nhàng của người đó.

Trong tiếng gọi tràn ngập cảm giác không muốn rời xa, làm người khác bất luận nghe thấy cái gì cũng không nhịn được mà mềm nhũn lỗ tai.

Sau khi nghe được âm thanh, lão bá tước có chút kinh hoàng.

Hắn lùi lại bước chân chuẩn bị đi về hướng hầu gái, vội vàng giấu cánh tay ra sau lưng, nhưng hầu gái vẫn có thể nhìn thấy những mảnh thịt vụn màu đen vẫn còn động đậy mà bám trên xương cánh tay lão bá tước.

Giống như quái vật.

Sắc mặt hầu gái trắng bệch, cô ta chưa kịp cảm thấy chính mình vừa thoát khỏi một kiếp thì nhìn thấy trong phòng cho khách lộ ra nửa sườn mặt của người bên trong.

Trên đôi má trắng như tuyết là một đôi mắt xanh thẳm trong vắt, dưới ánh đèn trong phòng có vẻ vô cùng ấm áp.

Là Angus mà cô ta ngày nhớ đêm mong.

“Norman, ngài chậm quá, tôi đói.”

Đồng tử xanh thẳm của Angus dưới ánh đèn đan xen đẹp đến không thể tả. So với bầu trời trong xanh nhất trong trí nhớ hầu gái còn sạch sẽ, mỹ lệ hơn vạn lần.

Cậu chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng dài rộng thùng thình, cổ áo lỏng lẻo lộ ra đầu vai trắng nõn trơn bóng. Hình như không nhận ra chỗ kinh tởm của lão bá tước, vươn tay ôm cổ lão bá tước.

Cả người đều rúc vào trong l*иg ngực của người đàn ông cao lớn, sườn mặt xinh đẹp dán vào ngực nam nhân. Con ngươi rũ xuống một nửa, như một chú mèo lười biếng vậy.

Nhìn một màn này, hầu gái có chút không dám tin, mở to hai mắt.

Cô ta không dám tin,người bên ngoài đồn đại rằng thanh niên mỹ lệ bị lão bá tước cưỡng bách lúc này lại có dáng vẻ tràn ngập không muốn xa rời.

Thật giống như là cậu và lão bá tước là lưỡng tình tương duyệt.

Chỉ là sao có thể?

Hầu gái trước sau vẫn không thể chấp nhận được sự thật trước mắt này. Sắc mặt cô ta tái nhợt mà nghĩ, đại khái là do chính mình nảy sinh ảo giác.

“Xin lỗi, là tôi quá chậm, anh rất đói bụng sao?”

Âm thanh nhu hoà của lão bá tước mang theo áy náy, lại phảng phất ngọt ngào như nước mật ong. Khác hắn với người vừa rồi lộ ra ánh mắt tối tăm làm người ta sợ hãi. Thật giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Thật ra thì cũng không đói lắm, chỉ là tôi rất nhớ ngài.——.”

Angus cười một chút rồi hôn lên gương mặt lão bá tước, nhẹ nhàng mà tràn ngập quyến luyến: “Tôi không muốn rời xa ngài chút nào, cho nên đừng đi xa tôi quá.”

Lão bá tước đang tối tăm mặt mày trong nháy mắt đã nhu hoà đi. Trên khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào đã nhuộm thêm ý cười, mơ hồ vì lời nói của người yêu mà trở nên vui vẻ.

Dung nhan tuấn mỹ quả thật làm người thích, nhưng lại bị những cảm xúc đáng sợ che giấu, căn bản không nhìn ra dung nhan xấu đẹp.

Từ xa nhìn lại, hai người dán vào bên nhau như một đôi tình nhân cực xứng đôi.

Chỉ có hầu gái biết người đàn ông cao lớn mà Angus đang ôm kia có bao nhiêu đáng sợ.

Cánh tay đằng sau vẫn bám đầy những khối máu thịt đang động đậy ghê tởm.

Quái vật, lão bá tước là quái vật.

Nhất định là lão bá tước quái vật này mê hoặc Angus,

Nếu không tại sao Angus có thể ở bên cạnh lão bá tước đáng sợ như thế. Cho dù khôi phục dung mạo lúc còn trẻ, nhưng lão bá tước vẫn là một kẻ tính cách quái dị như cũ, căn bản không có khả năng có người yêu.

Hầu gái lẩm bẩm như thế.

Cô ta muốn nói cho Angus biết để nhanh chóng chạy thoát, không cần ở bên lão bá tước nữa, nếu không ai mà biết được lúc nào thì lão bá tước quái vật này lúc nào sẽ bộc lộ bản tính mà làm hại đến Angus.

Nhưng cô ta đã bị dọa đến nhũn ra, căn bản không nói nên lời.

Chỉ có thể nỗ lực vươn tay, trên cánh tay ẩm ướt do chạm vào vách tường phảng phất dính một ít nấm mốc màu đen. Dưới ánh đèn có vẻ ảm đạm, âm trầm.

Mà cô ta dùng hết sức lực cũng chỉ để lại một vết cào nhỏ không đáng kể trên vách tường mà thôi. Cơ bản không gây nên chú ý gì, ánh mắt hầu gái lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Trong tầm nhìn của cô ta, Angus bị lão bá tước ôm chặt trong lòng, nhìn như một chú sơn dương thuần khiết bị ác ma dụ dỗ, vô tội đến cực điểm.

Dường như Angus sẽ không biết rằng kế tiếp ban đêm sẽ gặp phải những sự kiện đáng sợ như thế nào.

Nhưng mà giây tiếp theo, ánh mắt tuyệt vọng của hầu gái lại đối diện với ánh mắt của Angus.

Cặp mắt xanh thẳm kia bình tĩnh, lãnh đạm hơn cô ta tưởng tượng.

Đồng tử hầu gái mở rộng, cô ta phân vân không biết liệu rằng có đúng là mình nhìn thấy không, nếu đúng mà nói thì vì sao biểu tình Angus lại bình tĩnh như vậy.

Vì sao lại không như trong dự đoán của cô ta, chạy nhanh khỏi gông cùm, xiềng xích của lão bá tước, thoát khỏi địa phương đáng sợ này.

Là do không nhìn thấy gương mặt thật của lão bá tước sao?

Hầu gái nỗ lực đưa tay ra, chỉ cho Angus nhìn về phía sau của lão bá tước, cô ta nhìn thấy Angus đưa mắt theo hướng tay mình chỉ liếc một cái, thấy được cánh tay kinh dị của lão bá tước.

Những thứ máu thịt màu đen đáng ghê tởm đó.

Angus cuối cùng cũng phát hiện được sự dối trá giấu sau lớp mặt nạ là gương mặt tuấn mỹ kia.

Nhưng hầu gái chưa kịp vui sướиɠ vì điều đó, Angus đã thu hồi ánh mắt, biểu tình vẫn không có gì biến hoá như cũ, giống như chưa từng nhìn thấy gì.

Cậu chỉ là có chút buồn ngủ mà cọ cọ vào ngực lão bá tước, giục hắn nhanh nhanh lấy đồ ăn rồi về phòng, cậu muốn nghỉ ngơi.

Lão bá tước vẫn giấu tay đằng sau người. Nghe thấy vậy, biểu tình ôn nhu nói: “Được, anh vào phòng trước đi, bên ngoài lạnh, chút nữa tôi sẽ mang đồ ăn về.”

Angus ngoan ngoãn gật đầu, xoay người vào trong phòng, hầu gái nhìn đến tận lúc hắn đi khuất tầm mắt, vẻ lãnh đạm không hề hợp với bề ngoài mỹ lệ, yếu ớt.

Thật giống như sớm đã biết chân tướng, nhưng vẫn lựa chọn ở bên cạnh lão bá tước quái vật đáng sợ này.

“...”

Hầu gái trợn tròn hai mắt, không thể hiểu nổi, hoặc là không muốn tin tưởng Angus và lão bá tước thật sự yêu nhau, run rẩy mà ngã ngồi trên mặt đất.

Cuối cùng không thể nào chịu đựng được sự việc gặp phải tối nay nên ngất đi.

Mà cách đó không xa,

Norman nhìn cánh tay mình dần dần khôi phục như lúc ban đầu, trong đôi mắt đen nhánh có chút mơ hồ. Bàn tay run rẩy thể hiện ra giờ phút này trong lòng hắn là cảm xúc phức tạp và thống khổ.

Lần thứ hai xuất hiện thứ máu thịt quỷ dị này đã xé nát ảo tưởng hạnh phúc ngắn ngủi của hắn. Cũng kéo hắn từ cảm xúc cùng người yêu lưỡng tình tương duyệt trở về với hiện thực lạnh băng.

Miệng vết thương bị xé rách đang khép lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên dưới những mảnh thịt đang động đậy kia. Hắn quả thật giống như một quái vật đội lốt con người.

Một quái vật vọng tưởng cùng người yêu có thể bên nhau lâu dài, cuối cùng chỉ có thể đi đến một kết cục không chịu nổi.

Đồng tử đen nhánh của Norman có vẻ như trống rỗng, áp lực bi ai gần như không cam lòng đối với mảnh huyết nhục xấu xí kia mà oán hận. Rất lâu sau mới có thể ổn định cảm xúc.

Cầm lấy khay thức ăn trên thảm, hắn quay người về phòng.

Người yêu hắn còn đang chờ đợi, không thể trì hoãn lâu hơn, còn cái người nhìn lén kia, về sau xử lý cũng không muộn.

Trong phòng, Tửu Sơ đang ngồi ở mép giường, ngẩng đầu mà buồn chán nhìn dấu vết nấm mốc dần dần gia tăng trên vách tường. Biết hầu gái hôm nay rình xem đêm nay chỉ sợ tinh thần sẽ bất thường một thời gian.

Trạng thái tinh thần của đối tượng trừng phạt ngày càng không ổn định, bởi vậy mà đối với mọi thứ xảy ra quanh mình đều sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Người tìm hiểu sự tình về đối tượng trừng phạt tinh thần quá mức yếu ớt chỉ có thể tạo thành kết quả tinh thần không ổn định.

“Nhanh đến đây ăn đi, xin lỗi, là tôi làm chậm…” Norman để bữa khuya lên trên bàn, tựa như muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết bắt đầu giải thích từ đâu.

Cơ bắp cánh tay hắn thu lại bên người hơi căng chặt, lo lắng và bất an. Tựa như vì phải nói dối người yêu mà trở nên nôn nóng hơn.

Tửu Sơ lại không tiếng động mà thở dài, biết thời điểm hiện tại cũng không phải lúc đâm thủng tờ giấy, một khi vạch trần chân tướng, trạng thái tinh thần của đối tượng trừng phạt tiến thêm một bước chuyển biến xấu thì tình thế sẽ trở nên mất khống chế.

Mà việc cậu có thể làm chỉ là tận lực trấn an bằng mọi khả năng, sự tình ban ngày đã kí©h thí©ɧ hắn một lần, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất không nên để xảy ra dao động tinh thần quá lớn.

Cho nên Tửu Sơ chỉ là ôm cổ hắn, thân mật ôm mà cọ cọ lên khuôn mặt tái nhợt, đánh gãy lời giải thích của hắn: “Không sao cả, tôi bây giờ lại đói rồi, chúng ta nhanh ăn cơm thôi. Lần sau nhớ đừng rời xa tôi lâu như vậy.”

“Tôi không muốn rời xa ngài.”

Đôi mắt xanh thẳm của Tửu Sơ nhìn Norman không chớp mắt, tràn đầy tình yêu và ngữ khí không muốn xa rời làm Norman giật mình, mặt mũi vốn tối tăm trở nên ôn nhu, lưu luyến.

Rõ ràng, người yêu trẻ tuổi không muốn rời xa mình đã làm nỗi bất an trong lòng hắn thoả mãn.

Những cố chấp chiếm hữu không ngừng bành trướng cũng không còn khuếch trương nữa. Khóe miệng không thể khống chế được mà cong lên. Sự trầm ổn của người lớn tuổi cũng không che được vui mừng toát ra từ đáy lòng kia.

“Được, về sau sẽ không bao giờ nữa, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, lần này là tôi sai.”

Norman cười nói, hắn hôn hôn lên gương mặt của Tửu Sơ, nhẹ nhàng từ khóe mắt tới tóc mai, không muốn buông ra.

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ rằng Tửu Sơ đang đói bụng, không tiếp tục nữa mà săn sóc, cầm lấy bát đĩa trên khay, bày biện lên bàn nhỏ.

Bữa ăn khuya đơn giản là cháo thịt, bởi vì Tửu Sơ ban đêm chỉ muốn ăn chút cháo nóng.

“Bón cho em ăn đi.”

Tửu Sơ đột nhiên dán vào lưng Norman đang bày biện đồ ăn, động tác thân mật mà hôn vành tai hắn.

Tai Norman đỏ lên, hắn có chút thẹn thùng, bởi vì vừa rồi khi bày biện đồ ăn, trong đầu đều là ý tưởng đút cho Tửu Sơ ăn. Bây giờ đột nhiên ảo tưởng thành sự thật, ngược lại làm hắn có chút ngượng ngùng.

Hắn cẩn thận mà cầm lấy cái muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội một chút mới đút cho Tửu Sơ ăn.

“A——- .”Tửu Sơ cong lên đôi mắt màu lam xinh đẹp, hơi mở đôi môi hồng nhuận, nuốt xuống muỗng cháo, đôi môi càng thêm no đủ.

“Ăn rất ngon.” Tửu Sơ nhìn chằm chằm đối tượng trừng phạt đang nhìn vào môi mình, cười một cái rồi ngồi xuống trong lòng hắn. Cũng cầm lấy cái muỗng bón lên.

Norman ôm thân thể ấm áp trong l*иg ngực, khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng lên, cảm xúc buồn bã đã rút đi, hai người cứ mỗi người một ngụm, ăn xong hai bát cháo.

Sau đó cùng đi vào phòng tắm rửa mặt một lần nữa rồi về lại trên giường.

Tửu Sơ nhìn vách tường đã giảm bớt vết ẩm ướt, ánh mắt ôn hoà mà hôn hôn lên gương mặt tái nhợt của Norman.

Cậu hy vọng rằng đối tượng trừng phạt có thể nhanh tốt lên, cứ mãi đau khổ như vậy, cậu cũng rất đau lòng.

Tuy nhiên, muốn gấp cũng không được.

Tửu Sơ che giấu con ngươi bất đắc dĩ, chỉ có thể dán lên l*иg ngực của đối tượng trừng phạt, lấy cái này để trấn an người yêu luôn cảm thấy bất an.

Norman ôm chặt Tửu Sơ tự nhiên trở nên dính người, chỉ cảm thấy trái tim mềm như bông, hắn và người yêu đều không muốn rời xa nhau, như vậy làm hắn thật sự thoả mãn.

Thoả mãn đến mức có thể quên mất những huyết nhục quái dị, dơ bẩn rơi ra khi cảm xúc sợ hãi hoặc oán hận.

Có lẽ những miếng thịt vặn vẹo động đậy kia chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Chỉ cần lần sau xuất hiện lại cắt đi là được, chỉ cần không bị người yêu phát hiện là tốt rồi.

Sau đó bọn họ sẽ tiếp tục hạnh phúc, nhất định là như thế.

Norman ôm Tửu Sơ sát vào l*иg ngực, bàn tay tái nhợt hơi căng thẳng, giống như làm vậy sẽ khiến cho những bất an và sợ hãi lan tràn trong đáy lòng bị vùi lấp hoàn toàn.

Sáng sớm hôm sau, trong trang viên có người phát hiện một hầu gái ngất xỉu ở góc tường.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ phát hiện biểu tình cô ta trở nên hoảng loạn, dường như nhìn thấy thứ gì vô cùng khủng khϊếp. Nói năng lộn xộn mà gọi quái vật linh tinh, không nói rõ ràng được cuối cùng nhìn thấy cái gì.

Cái này làm cho lòng người trong trang viên trở nên hoảng sợ. Nhưng rất nhanh lão bá tước đã ra lệnh xuống không được đề cập đến, nhưng không khí trong trang viên vẫn từ từ áp lực.

Nhưng chỉ là những thứ râu ria, rốt cuộc thì trang viên này thuộc về lão bá tước, có phát sinh cái gì thì cũng không có gì lạ. Trước kia cũng truyền ra rất nhiều sự kiện thần quái, đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Chuyện này có lẽ cũng giống như thế. Qua vài tuần mọi người đều sẽ quên hết.

Quản gia đi trên hành lang tràn đầy hơi thở ẩm ướt, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Mí mắt cụp xuống đôi mắt nặng nề, giống như việc nâng mắt lên là một việc vô cùng tốn sức.

Đột nhiên, ông nhìn đến nơi xa trong hành lang, lão bá tước và thiếu niên xinh đẹp Angus đang đứng đó.

Gương mặt cải lão hoàn đồng tràn đầy ý cười, con ngươi đen nhánh tràn đầy tình yêu nồng đậm, trên gương mặt tái nhợt tươi cười tràn ngập bệnh trạng mê luyến với người yêu trước mặt.

Lão bá tước tựa hồ thay đổi rất nhiều.

Quản gia có chút hoảng hốt mà nhìn một màn này, hồi ức lúc trước về dáng vẻ lão bá tước không thể nào nhớ nổi, cái vẻ mặt tối tăm và biểu tình âm trầm kia.

Từ sau khi yêu Angus, lão bá tước càng ngày càng trở nên đáng sợ, tình yêu đối với Angus làm hắn càng trở nên điên cuồng.

Nhớ tới biến hoá trên người lão bá tước gần đây, quản gia không ngừng được từng đợt lạnh người.

Mà đối diện lão bá tước, thanh niên mỹ lệ, nhỏ nhắn đang cười rồi hôn lên gương mặt hắn, giống như một đôi yêu đương bình thường dính ở bên nhau.

Đây là một hình ảnh hết sức bình thường.

Nhưng quản gia nhìn một màn này, lại lộ ra biểu tình sợ hãi đến cực điểm.

Ông run rẩy thu hồi lại ánh mắt, bước nhanh về hướng ngược lại.

Không chỉ bởi vì bóng dáng lão bá tước dưới ánh mặt trời càng trở nên vặn vẹo mà còn bởi vì nụ cười gần như hư ảo trên gò má tuyết trắng của Angus.

Tuy rằng trong trang viên vẫn luôn đồn đại lão bá tước cưỡng bách Angus, nhưng gần đây, quản gia vẫn luôn có một loại cảm giác.

Ảo giác là Angus không hề bị cưỡng bách mà là ngược lại thật sự yêu thích.

Giống như bây giờ, quản gia lại có loại ảo giác loại cảm giác như vậy,

Cảm thấy Angus có lẽ đã sớm thấy được bóng dáng quái vật to béo kia của lão bá tước nhưng cậu không để ý chút nào, vẫn ấm áp mà dựa vào lão bá tước như bình thường.

So với hình ảnh kinh dị của lão bá tước bị bại lộ, thì thái độ bình tĩnh của thanh niên mỹ lệ này khi đối diện chân tướng khủng khϊếp còn làm cho quản gia không rét mà run hơn.

Không biết có phải điên rồi hay không, ngay lúc này thế nhưng lại thấy họ vô cùng xứng đôi.

Một quái vật và một người yêu quái vật.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư