Một đêm mưa to tầm tã qua đi, không trung vẫn đầy u ám và nặng nề màu xám chì như cũ.
Chỉ còn lại mưa nhỏ tí tách, khắp nơi trong trang viên đều phủ kín hơi nước, trong không khí phảng phất tràn ngập mùi tanh của nước biển làm cho người khó có thể thích ứng.
Quản gia vẫn đi đến cửa phòng lão bá tước như mọi ngày, chờ lão bá tước tỉnh dậy để phân phó mệnh lệnh.
Chỉ là thời gian rời giường của lão bá tước hôm nay hơi muộn, đến tận khi ánh nắng bên ngoài hành lang chiếu thẳng vào mặt ông, vẫn không thấy lão bá tước lên tiếng phân phó điều gì.
Quản gia cung kính đứng trên hành lang không biết vì sao có chút bất an, ông xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Trong lúc cúi đầu lơ đãng nhìn thấy góc tường hành lang đã có chỗ đốm nước ẩm mốc.
Không biết có phải là do mưa to ngày hôm qua dẫn đến hay không.
Nhìn thấy đốm nấm mốc kia, quản gia có chút hoảng loạn mà sai người hầu bên cạnh chạy nhanh đi quét tước, tuyệt đối không để lão bá tước nhìn thấy.
Lão bá tước không phải một người dễ hầu hạ.
Có đôi khi cho dù là hành lang được quét tước đến sạch sẽ hắn cũng có thể soi mói mà phê phán một phen. Sau đó dùng ánh mắt đáng sợ đến mức làm người khác phát run. Đừng nói là một vết nấm mốc to như thế này.
Đoạn thời gian gần đây tinh thần quản gia trở nên cực kỳ mẫn cảm. Không thể chịu đựng nổi nếu lão bá tước tức giận. Ông cực kỳ sợ, không ngừng nhỏ giọng thúc giục người hầu nhanh chóng đi quét dọn sạch sẽ.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mảng nấm mốc này quét thế nào cũng không sạch.
Người hầu dùng giẻ lau sạch sẽ thấm nước, dùng lực mạnh chà sát cũng không đi. quản gia tức giận đến mức mặt trắng bệch, tưởng là người hầu không dụng tâm.
Đến khi chính mình tự tay động vào lau mới phát hiện đám mốc này nhìn qua chỉ là một mảng nho nhỏ, có thể dễ dàng bị quét sạch. Nhưng kỳ thật cảm giác lại rất dính dớp, giống rêu phong hơn là nấm mốc, rất khó dùng vải bông lau.
Đúng lúc quản gia đang ủ ê không biết làm thế nào cho phải, trong phòng truyền đến tiếng bước chân của lão bá tước. Mồ hôi lạnh của quản gia tuôn ra, vội vàng đứng dậy. Bắt nhóm người hầu đứng che kín đám mốc.
“Nhanh lên! Nhanh lên!”
Quản gia gấp đến mức cả người phát run, mồ hôi lạnh gần như thấm ướt hết bộ âu phục trên người.
Cạch - cạch —- cửa phòng mở ra.
Quản gia nỗ lực khắc chế thân thể run rẩy. Cung kính mà cong lưng chờ phân phó, không dám ngẩng đầu nhìn lão bá tước.
Mà đám người hầu bên cạnh cũng đồng dạng như vậy, sợ sẽ bị lão bá tước không vui mắng.
Cũng may, tâm tình hôm nay của lão bá tước không tệ lắm. Căn bản không để ý tới đốm mốc tại góc hành lang. Chỉ là ngữ khí lãnh đạm mà cự tuyệt phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Sau đó bước chân rời khỏi phòng nhanh chóng.
Tựa như rất vội vàng không chờ được mà đi gặp người nào đó.
Quản gia nhẹ nhàng thở ra, theo thói quen đưa tay lau mồ hôi trên trán. Ánh mắt dừng trên bóng lưng đang dần xa của lão bá tước.
Bước chân lão bá tước so với mọi hôm có vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ. Không còn âm trầm như lúc trước. Làm quản gia có cảm giác nhìn thấy lão bá tước trẻ tuổi của mười năm trước.
Khi đó lão bá tước không mang mặt nạ. Hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ nhưng gương mặt lại tối tăm như một ma cà rồng lãng mạn, là đối tượng thầm mến của rất nhiều hầu gái.
Song cũng có chỗ không giống. Lão bá tước lúc đó, biểu tình luôn lạnh nhạt, cảm giác như chán ghét tất cả mọi thứ trên thế giới. Đối với mọi người đều khinh thường.
Mà hiện tại, bước chân vội vàng của lão bá tước tràn đầy cảm xúc, giống như một thiếu niên mới rơi vào bể tình, trong lòng cất giấu một ngọn lửa ngây ngô.
Không còn lãnh đạm, xa cách như hồi trẻ.
Quản gia cảm thấy mình so sánh như vậy cũng không đúng, rất khó tưởng tượng được tính cách âm trầm khủng bố của lão bá tước ở bên cạnh người thiếu niên xinh đẹp, đơn thuần. Ngại ngùng mà thu hồi lại ánh mắt của mình, ngay sau đó lại muốn ngất.
Không biết có phải đoạn thời gian gần đây do thần kinh suy nhược hay không, trong nháy mắt quản gia lại thấy thân ảnh lão bá tước đang đi xa từ hình người đang vặn vẹo thành bộ dạng quái vật to lớn đáng sợ.
quản gia vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn nữa.
Trên người mang theo run rẩy khó phát hiện, ông tiếp tục đi làm việc bận rộn trong trang viên. Nghĩ rằng như vậy có thể quên mất sợ hãi càng ngày càng tăng lên trong lòng.
Mà lúc này lão bá tước đã đi tới trước cửa phòng Tửu Sơ.
Hắn nhìn đồng hồ trên hành lang, mới có tám giờ. Hình như có hơi sớm.
Lão bá tước có chút ảo não, hắn không muốn đi quấy rầy giấc ngủ của Tửu Sơ. Đành phải đi vòng quanh tại chỗ một lúc. Tuy mặt nạ vẫn chưa tháo xuống nhưng thật ra đã rửa mặt chải đầu qua.
Lão bá tước muốn Tửu Sơ là người đầu tiên nhìn thấy diện mạo mới tinh của mình. Hắn vội vàng không đợi được mà muốn nhìn thấy sự vui vẻ và tình yêu trên khuôn mặt bạn trai trẻ tuổi xinh đẹp của mình.
Nam nhân thân hình cao lớn đứng trước cửa phòng Tửu Sơ, dường như có chút khẩn trương.
Hắn sửa sang lại cổ tay áo, đến nỗi mỗi nếp nhăn đều vuốt cho thật phẳng.
Sau đó lại sửa sang lại khăn quàng màu trắng xõa tung trước cổ của mình, đảm bảo nằm ở vị trí chính giữa. Giống như khi hắn còn trẻ tuổi trang điểm vậy.
Giống như bức tranh mà Tửu Sơ nhìn thấy, lão bá tước bây giờ cố ý trang điểm giống hệt bức tranh của mình lúc trẻ. Nhìn cửa phòng trước mặt, mặt nạ lão bá tước hơi cong lên. Con ngươi đen nhánh của hắn vẫn đầy áp lực nhưng so với khi còn trẻ nhưng lại sáng ngời hơn.
Hắn chờ mong giây phút gặp mặt Tửu Sơ kia.
Qua khoảng mười phút, đến tận khi trong phòng có động tĩnh, lão bá tước mới mím môi, thân thể không tự chủ được mà căng chặt.
Sau khi hít sâu, hắn tháo mặt nạ trên mặt xuống, nỗ lực duy trì thể diện quý tộc và rụt rè, nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng.
Cộc cộc ——-
Cửa phòng mở ra, phía sau chính là người yêu cực kỳ xinh đẹp của hắn. Sợi tóc vàng buộc ở sau đầu, lơ thơ vài sợi dán vào gương mặt tuyết trắng. Hiện ra ngũ quan tinh xảo và đôi mắt xanh thẳm thanh triệt.
“Tôi….”
Nhìn Tửu Sơ hơi hơi trợn to đôi mắt màu lam, lão bá tước tự nhiên luống cuống lên.
Trên gương mặt tái nhợt của hắn nổi lên một chút màu hồng nhạt. Cảm xúc lo lắng làm lòng bàn tay hắn toát mồ hôi. Có lẽ sau khi biến thành thanh niên, tính tình và tâm thái cũng trở nên trẻ ra. Lại biến về bộ dạng chính mình lần đầu tiên gặp mặt Tửu Sơ.
“Là tôi, tôi biến về hình dáng lúc thanh niên.”
Trở nên xứng đôi với anh hơn.
Đôi mắt lão bá tước sáng lấp lánh, nói. Hắn có chút mới lạ mà dùng gương mặt khôi phục thanh xuân này lộ ra nụ cười.
Mặt mày anh tuấn thâm thúy đổi từ thanh niên tối tăm như trở thành một thanh niên tuấn mỹ thật sự.
Nhưng so với khi thanh niên bộc lộ vẻ lạnh nhạt xa cách, bây giờ hắn có vẻ thành thục, nội liễm hơn rất nhiều. Giữa mày vẫn có nét trầm ổn đặc biệt của người trưởng thành.
Tròng mắt đen nhánh giữ lại ổn trọng lắng đọng sau nhiều năm tháng, cho dù có nỗ lực bắt chước bộ dáng lúc trẻ của chính mình vẫn khó có thể che đậy được, lại có một loại mỹ cảm khác.
Tửu Sơ nhìn đối tượng trừng phạt quay lại tuổi thanh xuân trước mặt, đợi rất lâu cũng không thấy hắn giải thích vì sao lại trở nên trẻ tuổi, dường như chỉ là đơn thuần sau khi cải lão hoàn đồng thì đến cho mình nhìn mà thôi.
Ngay cả biểu tình trên mặt tất cả đều là bộ dạng chờ mong.
Giống như không hề ý thức được, nếu cậu là một thanh niên quý tộc bình thường, nhìn thấy người yêu của mình đột nhiên trở thành trẻ tuổi, cảm giác đầu tiên chắc chắn không thể là vui vẻ mà là sợ hãi.
Cậu chớp mắt, nhìn lão bá tước trước mắt vì cậu trầm mặc mà trở nên bất an, đột nhiên nở nụ cười.
“Norman, hôm nay ngài rất đẹp đấy.”
Âm thanh người yêu tóc vàng mắt xanh mềm mại, vừa cười vừa dang cánh tay, ôm lấy lão bá tước. Lão bá tước nhìn người yêu trong l*иg ngực, lo lắng dần dần tan đi, lộ ra nụ cười hạnh phúc xưa nay chưa từng có.
“Anh cũng vậy, mỗi ngày đều đẹp đến mức làm tôi say mê.”
Màu đen trong mắt lão bá tước đầy thâm thúy gần như mê luyến tình yêu, cuối cùng cũng có thể không còn cố kỵ mà ôm người yêu vào trong lòng.
Sau khi trở về hình dạng lúc trẻ tuổi, phương thức biểu đạt tình cảm của lão bá tước càng trở nên trực tiếp. Không hề giống như trước, cho dù Tửu Sơ có chủ động hôn cũng sẽ cảm thấy tội lỗi của mình thật nặng, bởi thế nên còn câu nệ.
Hiện tại hắn có thể gắt gao mà ôm chặt người yêu trong lòng, không hề che giấu tình yêu của mình thêm nữa.
“Tôi yêu anh, mỗi một ngày càng thêm yêu anh.”
Lão bá tước không nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt.
Hắn chỉ muốn biểu đạt tình yêu tình cảm nóng cháy nhất trong lòng mình, cho nên cẩn thận mà ôm Tửu Sơ bước vào phòng. Dần dần tiến đến gần gương mặt của Tửu Sơ.
Đôi mắt xanh thẳm của Tửu Sơ cong lên, không kháng cự sự chủ động của đối tượng trừng phạt.
Trong nháy mắt, răng môi quấn quít, lão bá tước cũng chính là Norman, vành tai trắng bệch trở thành màu hồng ửng.
Hắn thở gấp, đem vòng eo mảnh khảnh của Tửu Sơ đặt trong lòng bàn tay.
Sau khi tháo găng tay, bàn tay cảm nhận được rõ ràng làn da mềm dẻo của Tửu Sơ bên dưới lớp áo sơ mi mỏng làm người mê muội mà nhẹ nhàng xoa.
Tửu Sơ có chút nhột, cười né tránh. Cả người đều bị Norman bá tước ôm trong ngực, khoảng cách giữa hai người càng thêm thân mật.
Norman ôn nhu mà ôm lấy người yêu trẻ tuổi xinh đẹp trong lòng. Ngồi thật lâu trên ghế sô pha mà không muốn buông ra.
Mà Tửu Sơ cũng không lên tiếng thúc giục, cậu dán lên l*иg ngực lão bá tước. Có thể
nghe được tiếng trái tim rộn ràng đập nhanh dưới ngực hắn.
Như là đang thì thầm gì đó. Cậu ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đen nhánh chứa đựng đầy ôn nhu của Norman kia, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, gương mặt tuyết trắng dán ở bên tai hắn, thân mật giống mọi lần.
Như thể người yêu trước mặt không khác gì lúc trước.
Đối với Tửu Sơ thật sự không có khác biệt gì lớn, dù sao thứ hắn yêu thích cũng chỉ là bản thân đối tượng trừng phạt mà thôi, vô luận như thế nào, trong mắt hắn đều là linh hồn giống nhau.
Nhưng đối với Norman, hôm nay là sự khởi đầu của một cuộc sống mới.
Hắn ôm chặt người yêu trẻ trong vòng tay, khi thoát khỏi gông cùm trong lòng, hắn như bộc lộ trọn vẹn tình yêu đã từng bị kìm nén trong quá khứ, cả ngày cùng Tửu Sơ ở bên nhau, kể cả bóng đêm dần chìm xuống cũng không muốn rời xa Tửu Sơ.
Nhưng hắn nghĩ như vậy cũng quá càn rỡ, vẫn là một Norman lớn tuổi ổn trọng chiếm ưu thế, hắn miễn cưỡng bông lỏng bàn tay, đôi mắt vẫn như cũ dán lên người Tửu Sơ, ngữ khí hạ xuống một chút: “Tôi phải đi rồi, ngày mai lại gặp….”
Lời nói còn chưa nói xong, ngón tay trắng nõn thon dài của Tửu Sơ túm chặt góc áo Norman.
Con ngươi xanh biếc vẫn tràn đầy ánh sáng trong veo, như nhìn thấu tâm can của Norman, giọng cười của cậu khiến người nghe nhột nhột: "Đêm nay không định ở lại sao?"
Thật ra không phải Tửu Sơ chưa từng mời qua, nhưng đối tượng trừng phạt lần nào cũng từ chối vì sự cân nhắc mình là một người lớn tuổi.
Không biết lần này có thế có một đáp án khác hay không?
“!!!”
Norman thẫn thờ nhìn người yêu trẻ tuổi trước mặt, một lúc lâu sau mới định thần lại, ngón tay run rẩy ôm chặt lấy Tửu Sơ, hơi thở nóng bỏng gần như thiêu đốt làn da mỏng manh của cậu.
Cái ôm này so với trước đây càng trở nên thân mật, da thịt như đói khát, không khỏi nóng lòng muốn dính vào từng tấc da thịt của Tửu Sơ.
Bóng đêm bao phủ trang viên, ánh đèn mờ ảo.
Ánh sáng trong phòng Tửu Sơ cũng nhanh chóng vụt tắt, màn cửa sổ không được đóng chặt chiếu ánh trăng mờ vào trong phòng, phản chiếu sự ái muội trong căn phòng.
Dường như có những tiếng thở hổn hển bị bóp nghẹt và những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp như đang khóc trong không khí nóng rực ẩm ướt.
Mãi cho đến khi sắc trời trở nên trắng xóa, trong phòng mới trở nên yên tĩnh, dường như rốt cục có người bất an mà thấp giọng hỏi: "... Anh có sợ không?"
Việc đột nhiên trở nên trẻ trung có khiến người yêu trẻ tuổi của mình sợ hãi không?
Trên chiếc giường hơi xộc xệch lấm tấm mồ hôi, mái tóc vàng ướt đẫm dính vào tấm lưng trắng như tuyết duyên dáng, thiếu niên tóc vàng mắt xanh mệt mỏi mở mắt ra nhìn người đàn ông bất an trước mặt, dường như lặng lẽ thở dài.
Đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, đôi môi căng mọng của thiếu niên đỏ bừng như hoa hồng khẽ nhếch lên.
"… Sẽ không."
"Bởi vì tôi yêu ngài."
Nói xong, thiếu niên ôm lấy người đàn ông, mệt mỏi tựa đầu vào bờ vai vạm vỡ mịn màng của người đàn ông, nhẹ giọng thì thầm vào tai hắn: “Không cần biết là ngài trước đây hay bây giờ, tôi chỉ yêu mình ngài… ”
Cậu biết đối tượng trừng phạt cảm thấy rất không an toàn, cậu cũng không ngại lặp đi lặp lại những lời yêu thương này để lấp đầy cảm giác an toàn của hắn.
Giọng nói rơi xuống, người thanh niên tóc vàng mắt xanh tiếp tục ngủ, chỉ còn lại người đàn ông đang nhìn người yêu trong vòng tay mình, đôi mắt đầy dịu dàng và tình yêu sâu thẳm, dày đặc đến mức gần như bệnh hoạn.
Hắn cẩn thận mà ôm chặt Tửu Sơ, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, hắn càng ngày càng trở nên dính người.
Cho dù Tửu Sơ có đi đâu, hắn cũng nhất định đi theo, không thèm suy xét đến ánh mắt của người khác. Dường như thật sự trở thành chính mình khi còn trẻ tuổi, khí phách, hăng hái.
Không, so với khi mình trẻ tuổi còn hạnh phúc hơn, ngay cả màu sắc tối tăm trên khuôn mặt cũng biến mất không thấy, cả người đều trở nên ôn tồn, lễ độ.
Hắn không còn đeo mặt nạ nữa, vẻ ngoài trẻ trung và đẹp trai của hắn lại một lần nữa dậy lên sóng to gió lớn trong trang viên.
Tuy nhiên, cuộc rối loạn nhanh chóng lắng xuống, vì Norman nói ra ngoài rằng căn bệnh di truyền của gia tộc đã được chữa khỏi nên hắn đã lấy lại được vẻ trẻ trung của mình.
Mặc dù trong trang viên vẫn có người lén lút nghị luận, có tin đồn rằng lão bá tước có thể uống máu người để khôi phục tuổi trẻ, nhưng cũng không gây ra nhiều ảnh hưởng.
Bởi sự chú ý nhanh chóng chuyển sang chuyện tình cảm giữa lão bá tước và thanh niên xinh đẹp trong nhóm người được chọn.
Chưa ai từng nghĩ đến, lão bá tước quái gở, u ám lại yêu đương với một quý tộc nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, như vậy khi tin tức yêu đương bùng nổ ngay lập tức đánh bật tin tức lão bá tước đột nhiên cải lão hoàn đồng.
Sau tất cả, thanh niên trẻ đẹp đó là tâm điểm chú ý của cả trang viên, nhưng mà thần long thấy đầu không thấy đuôi, đám người hầu trước giờ cũng chưa gặp qua nhân vật trong truyền thuyết này mấy lần.
Bây giờ lại được lão bá tước đưa theo bên cạnh suốt ngày, dáng vẻ thân mật khăng khít của hai người thật sư giống như một cặp đôi bình thường.
Thật đáng kinh ngạc.
Nhiều người hầu cảm thấy rằng lão bá tước đã sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu để cưỡng bức thanh niên trẻ đẹp kia.
Rốt cuộc, mặc dù lão bá tước đã trở nên trẻ hơn, nhưng tuổi của hắn vẫn còn đó.
Không ai biết được cái bệnh di truyền của hắn sau khi chữa xong thì có thể sống thêm bao lâu, có lẽ là thêm vài năm.
Mà hiện tại đang là thời thanh xuân rực rỡ nhất của người thanh niên tên Angus kia.
Trong xã hội yêu thích cái đẹp hiện nay, ngoại hình xinh đẹp khiến cậu có được mọi thứ mình muốn, tiền bạc và quyền lực, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể dễ dàng có được.
Căn bản không cần thiết đi theo lão bá tước tính cách cổ quái này.
“Angus quá đáng thương, nhất định là bị ép buộc.”
Cô hầu gái nức nở, bởi vì người thanh niên xinh đẹp chân thật kia mà cảm thấy bất công.
“Có lẽ là chuyện tốt, chờ lão bá tước chết đi, tài sản sẽ về hết tay Angus.”
“Phi, Angus mà lại thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của lão bá tước à!”
Hầu gái chỉ tưởng tượng ra cảnh Angus bị lão bá tước đáng sợ kia ép buộc cũng đã sắp khóc đến ngất rồi.
Nếu không phải dung mạo lão bá tước đã khôi phục cũng coi như là tuấn mỹ trẻ tuổi, chỉ sợ sớm đã có hầu gái cảm thấy bức xúc mà lén thả thanh niên ra khỏi trang viên.
Cũng giống như trước kia mở cửa trang viên cho tiểu thư Julie xinh đẹp.
Nhóm hầu gái nhất thời bị cảm xúc chi phối, hốc mắt đều đỏ lên, nấc lên nhè nhẹ. Không chỉ tiếc hận thay vì Angus mà còn vì chính mình.
Trước kia còn có chút suy nghĩ ảo tưởng cùng thanh niên mỹ lệ kia ngẫu nhiên gặp nhau được sau đó cùng nhau vượt qua một đêm tốt đẹp. Hiện tại đã không còn khả năng.
Với cái tính cách biếи ŧɦái kia của lão bá tước , chắc chắn sẽ không cho phép người khác nhúng chàm.
Nhóm hầu gái dựa vào trên hành lang mà nhỏ giọng thầm thì. quản gia cách đó không xa tựa hồ có chút nôn nóng.
Ông tức giận đi tới, sai nhóm hầu gái đi quét tước vệ sinh, làm hết việc của mình đi rồi hãy ngồi nói chuyện phiếm.
Nhóm hầu gái nhìn gương mặt quản gia bỏ mặt nạ ngay bên cạnh, sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng cầm dụng cụ quét dọn lên,
Dạo gần đây quản gia trở nên rất kỳ quái. Sắc mặt tái nhợt không có chút máu nào không nói làm gì, biểu tình lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng, đôi mắt mở to, tràn đầy tơ máu làm cho người nhìn cảm thấy không thoải mái.
Hiện tại đã thay thế lão bá tước trở thành người đáng sợ nhất đối với nhóm hầu gái.
Nhìn nhóm hầu gái tản ra bốn phía, quản gia cuối cùng cũng ổn định lại được cảm xúc tức giận của mình.
Ông cong lưng mà cúi xuống cầm lấy giẻ lau ở bên cạnh. Không quan tâm đến âu phục quản gia sạch sẽ có thể bị sàn nhà và vách tường làm bẩn, bắt đầu lau đi lau lại vết mốc trên vách tường.
Cái lũ hầu gái lười biếng này! Căn bản không dọn dẹp sạch sẽ!
Quản gia lên tinh thần mà chà lau vách tường, chà mạnh trên những đốm mốc đó không ngừng. Chỉ cảm thấy toàn bộ đại não của mình đang run rẩy vì cái mùi tanh tưởi ẩm ướt của đám mốc này tỏa ra.
Càng ngày càng nhiều.
Những đốm mốc này càng ngày càng nhiều,
Gần như chính từ ngày lão bá tước bước chân vội vàng rời đi, khắp nơi trong trang viên đều tràn ngập không khí ẩm ướt, cùng mùi hoa hồng nồng đậm đến mức gần như thối nát hòa quyện với nhau, trở nên càng ngày càng đáng sợ.
Nhưng những người khác dường như chỉ quan tâm đến chuyện tình yêu của lão bá tước, căn bản không nhận ra được biến hóa trong trang viên.
Chỉ có ông phát hiện ra điều không thích hợp.
Quản gia nghĩ đến đây, ngẩng đầu, nhìn về phía khúc quanh hành lang bên trong lâu đài.
Thảm màu đỏ tươi phủ kín sàn nhà hành lang, các bức danh hoạ được treo trên tường ẩm ướt nổi lên bọt nước, không ngừng có đốm mốc xuất hiện.
Ngay cả phía trên cao của hành lang, gần sát với trần nhà cũng xuất hiện chút đốm mốc.
Quản gia nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ đến nhóm người được chọn vẫn yên tĩnh ở trong phòng.
Gần như là sau khi đốm mốc xuất hiện, bọn họ càng trở nên im lặng, thật giống như là đổi thành một người khác.
Mà được đúng theo ý muốn, lão bá tước từ giả thành trẻ cũng không còn chú ý đến nhóm người được chọn từng làm mình chán ghét đó. Trầm mê trong tình yêu với bạn trai trẻ tuổi mà không kiềm chế lại được,
Tòa trang viên này rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có sự biến hoá như vậy.
Quản gia không hiểu hết, có lẽ cũng không dám tự mình liên hệ sự việc này với lão bá tước đáng sợ kia.
Ông chỉ tiếp tục lau đi những vết đốm trên vách tường, tinh thần yếu ớt không đủ để chống đỡ ông đi tìm hiểu những chân tướng kinh dị đó.
Lúc này, trong phòng Tửu Sơ.
Cậu đang ngồi bên cạnh bàn, nhìn bức thư trên tay, bên trên viết một loạt hành động của nam nữ chính.
Nữ chính Julie bị nhốt ở trang viên dường như có thể tự do ra vào, cô ta đã gặp nam chính Reed rất nhiều lần.
Lần gặp gần đây nhất là một tuần trước. Cũng là sau lúc đó, truyền ra tin tức lão bá tước hút máu người.
“…”
Đôi mắt màu lam xinh đẹp của Tửu Sơ hơi hơi lim dim, tiếp tục mở ra trang thư tiếp theo.
Phong thư này là về hành động gần nhất của hoàng đế của đế quốc. Hệ thống tình báo yếu ớt của thế giới này khiến cậu có thể dễ dàng do thám được trong cung điện hoàng đế phát sinh sự việc gì.
Bao gồm cả việc ông ta gặp nam chính.
Tuy nhiên, không đợi Tửu Sơ mở bức thư ra, cậu ngửi thấy trong không khí phảng phất không biết từ nơi nào truyền đến một mùi tanh nhàn nhạt. Có chút giống như mùi tanh của nước biển, lại có chút không giống.
Như đang nghĩ đến điều gì đó mà nâng mắt lên, Tửu Sơ nhìn về phía góc phòng đang dần dần xuất hiện một đám nấm mốc.
Hôm nay đối tượng trừng phạt đến hơi muộn.
Nhìn nhìn đồng hồ trong phòng, lông mày xinh đẹp của Tửu Sơ hạ xuống, đứng dậy chuẩn bị đến phòng đối tượng trừng phạt nhìn xem.
Cậu xuyên qua nơi hành lang tản ra hương vị ẩm ướt, ánh mắt đảo qua những đốm mốc trên tường, rất nhanh đã tới được phòng đối tượng trừng phạt.
“Norman? Ngài đâu rồi?”
“!!!”
Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông sắc mặt tái nhợt vẫn đang cúi đầu nhìn cánh tay chính mình. Trạng thái tâm tình bất định, sau khi nghe được âm thanh mới bất ngờ ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh có chút run rẩy.
Hắn buông lưỡi dao sắc bén trong tay ra, ở chỗ cánh tay bị cắt, dưới vết cắt thật sâu giữa phần cơ bắp, đặc sệt một dòng chất lỏng màu đen như thịt thối.
Nhìn đám thịt thối dơ bẩn này, người nào đó có chút thống khổ mà lấy hai tay che mặt.
“Norman, ngài không khỏe ở đâu à?”
Ngoài cửa, âm thanh của người yêu vẫn như cũ ôn hòa, tràn ngập lo lắng.
Người đàn ông bên trong cánh cửa bắt đầu thở dồn dập, đồng tử co chặt lại, dừng lại một chút, cuối cùng ra mở cửa. Biểu tình nhẹ nhàng mà nhìn người yêu mình: “Tôi không sao, chỉ là hôm nay dậy có hơi muộn, xin lỗi anh.”
Người đàn ông ôm lấy người yêu mình mà xin lỗi, đồng ý đi cùng cậu ra ngoài trang viên giải sầu.
“Thật sự không sao chứ?” Tửu Sơ có chút lo lắng mà xoa gương mặt tái nhợt của đối tượng trừng phạt, ánh mắt nam nhân nhu hòa mà nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của người yêu.
“Đương nhiên, chúng ta đi thôi.”
Trên gương mặt tái nhợt là một nụ cười dịu ngoan như thường ngày, dường như chưa hề phát sinh sự việc gì.
Nói xong, ngón tay hắn cầm then cửa hơi nắm chặt, đóng cửa lại.
Để lại bên trong cánh cửa một đống máu thịt sống sót kỳ lạ dính đầy nấm mốc quỷ dị.
Chuyển ngữ: Kim vô gia cư