Chương 47: Trang viên hoa hồng 10

Sáng sớm, sao mai treo trên bầu trời trong veo đã đi được một vòng tròn nguyên ngày, vầng sáng tràn đầy ảm đạm. Cánh đồng bình nguyên bát ngát tít tắp kéo dài đến chân núi có sương mù dày đặc quấn quanh, từ trang viên nhìn tới, giống như là cùng một màu với bầu trời. Một màu đen kìn kịt nghiêng về phía đây, càng thêm phần bí bách.

Bây giờ vừa hay là sáng sớm, đám người hầu trong trang viên trên người đều mặc một bộ đồng phục xám xịt giống nhau, quang cảnh buồn bã ỉu xìu. Nhân lúc thời gian rảnh rỗi trước khi lão bá tước tỉnh lại, tụm lại cùng nhau thảo luận những việc kỳ lạ trong trang viên gần đây.

“Tối hôm qua hình như lại có người thực hiện nghi thức thông linh kia, như vậy cũng làm được sao?”

“Tôi mặc kệ không biết là có làm được không, hình như rất dễ xảy ra chuyện đó! Lúc trước ba người kia đều bị đưa vào bệnh viện, thật ra mấy ngày nay trên người không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, chỉ là những đứa trẻ nhỏ đó tinh thần nhìn qua giống như không thể nào ổn được…”

“Không tốt, đừng suy nghĩ miên man, nào có chuyện dễ dàng xảy ra vấn đề như vậy. Nghe nói cơ thể của ba người kia chẳng qua là đã yếu từ trước rồi, đại khái là chơi quá mức mà thôi ha ha ha!”

Đám người hầu thay nhau làm mặt quỷ, giống như chỉ có ý chọc ghẹo nhau, tất cả đều che miệng mà cười đến mức phải làm người ta chú ý tới.

Quản gia đi ngang qua bên cạnh ho khan một tiếng, nhắc nhở mấy người hầu này nhanh chóng đi làm việc, đám người hầu sợ quản gia sẽ báo cáo cho lão bá tước. Lúc này mới không ngừng vội vàng mà đi ra chỗ khác, hoặc là dọn dẹp vệ sinh, hoặc là đi chuẩn bị đồ ăn.

Nhìn mọi người chạy toán loạn như chim thú, sắc mặt của quản gia sau mặt nạ mới tốt hơn một chút. Nhưng nhớ tới nghi thức thông linh mà những người vừa rồi nói tới, lại không khỏi lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Tuy rằng người ở bên ngoài không thấy rõ những những việc kỳ lạ xảy ra trong trang viên gần đây, chỉ nghĩ đơn giản đó là một nghi thức thông linh mà thôi, nhưng đối với quản gia mà nói sự tình không chỉ có đơn giản như vậy.

Ở trong mắt quản gia, tòa trang viên này đang ngày càng trở nên đáng sợ, mà nguyên nhân có tất cả những việc kinh khủng này đều là do lão bá tước phân phó hắn đem nghi thức thông linh truyền ra bên.

Tuy rằng quản gia không biết nghi thức thông linh này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng ông cảm thấy chuyện có thể làm cho lão bá tước phân phó chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng mà bởi vì đối với vị chủ nhân tâm tư ngoan độc này tràn đầy sợ hãi, cho nên hắn cũng không dám nghĩ nhiều. Sau vài ngày trôi qua, dựa theo phân phó của lão bá tước làm cho nghi thức thông linh được truyền ra ngoài, còn làm cho miêu tả về nghi thức thông linh biến hóa trăm kiểu để hấp dẫn lấy những kẻ vẫn còn chờ được chọn.

Quả nhiên, bảy đến tám người vẫn chờ được chọn còn sót lại trong trang viên đều đối với nghi thức thông linh này rất hứng thú. Không những bắt đầu sưu tập tài liệu, mà vào lúc đêm khuya còn vẽ ra pháp trận, giống y hệt với ba người chờ chọn vẫn còn đang trong bệnh viện kia đều đối với loại nghi thức thần bí khó lường này cực kì mê muội.

Mà kết cục của bọn họ có vẻ tốt hơn ba người kia một chút, cũng không đến nỗi bị đưa vào bệnh viện.

Nhưng mà quản gia chú ý tới sau một tuần thực hiện nghi thức hành động của bọn họ đều trở nên an phận, an phận đến nỗi làm cho người ta khó có thể tin được.

Phải biết rằng lúc trước nhóm người chờ được chọn đó chẳng sợ lão bá tước phát hiện đều phải tổ chức vài party âm nhạc, cứ như một ngày không làm như vậy thì họ sẽ chết mất, nhưng bây giờ nguyên một tuần đều yên lặng mà ở trong phòng.

Quả thực là thay đổi đến mức cứ như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

Quản gia đã từng bởi vì tò mò mà đi xem qua phòng của một người chờ được chọn.

Phát hiện rằng bề ngoài của ông không có gì thay đổi quá rõ rệt, nhưng hành động lại trở nên rất kỳ quái.

Giống như là rơi vào trạng thái hưng phấn, trên mặt luôn nở một nụ cười, khuôn mặt trắng bệch không hề có một máu nào. Thật giống với việc bị ma quỷ làm hỏng đầu óc, không còn sức sống giống với ngày xưa.

Quản gia chỉ cảm thấy lúc ấy trong lòng ông giống như có gì đó báo động, trực giác nhạy bén khiến cho ông cũng không tiếp tục theo tìm hiểu nữa, chỉ muốn sống an ổn.

Nhưng mà có một số việc không phải cứ muốn tránh đi là có thể tránh được.

Sau khi nhóm người chờ được chọn đó xảy ra chuyện, ông là quản gia thân cận bên cạnh của lão bá tước dần dần phát hiện được chủ nhân của mình có vài điểm bất thường.

Giống như là vào mỗi buổi tối, lão bá tước đều sẽ đuổi toàn bộ người hầu ở trên tầng của mình, sau đưa đó là ra một mệnh lệnh kỳ quái, trước khi mặt trời mọc mọi người ai cũng không được đi lên.

Mà theo như lời nói của đám người hầu bị đuổi ra ngoài, nếu như ngẫu nhiên nửa đêm có người đi lên đó, sẽ nghe được tiếng vang đến từ tầng lão bá tước. Nó giống như là tiếng ai đó đang xé rách quần áo và vải vóc, quả là quái dị đến đến cực điểm.

Hơn nữa vào mỗi sáng sớm, những người hầu đến dọn dẹp trong phòng cũng sẽ thỉnh thoảng phát hiện ra vài mảnh nhỏ trắng bệch từ những khe hở, nghe nói giống như da của động vật sau khi đã lột da ra.

Chỉ là những người hầu này đều tưởng có con vật nhỏ nào đó đã đi vào được trong phòng, cho nên cũng không quá quan tâm tới chuyện này, chỉ có sắc mặt của quản gia thoáng thay đổi trong một chốc.

Bởi vì lúc trước vào ngày khi ông đưa cho lão bá tước những công văn được yêu cầu để xử lý, trong lúc hoảng đầu lơ đãng nhìn về phía lão bá tước một chút, phát hiện ra trên má của lão bá tước rơi xuống một mảnh da nhỏ cùng loại như vậy.

Mà lão bá tước cứ như hoàn toàn không cảm thấy đau một chút nào, mãi cho đến khi ông nhắc nhở mới lau đi những thứ rách ra đó.

Chính mắt thấy một cảnh như vậy làm cho quản gia cũng bắt đầu chú ý tới mặt của lão bá tước, phát hiện da mặt của hắn ở dưới lớp mặt nạ hình như đã trở nên căng mọng hơn rất nhiều so với trước kia. Đã không còn những hoa văn già nua đến mức quỷ dị, thậm chí nhan sắc còn có vài phần trẻ ra.

Quả thật là giống với việc cải lão hoàn đồng.

Lại nhớ đến những người vẫn chờ được chọn trạng thái không bình thường, quản gia thật sự nhịn không được mà suy nghĩ miên man, càng suy nghĩ nhiều, trong thâm tâm càng thêm kinh sợ.

Mà lão bá tước hình như cũng đã nhận ra được những biến hóa trên người mình.

Vì để giấu đi tình trạng dị thường, hắn bắt đầu thay bằng chiếc mặt nạ có thể bao trùm toàn bộ khuôn mặt, ngay cả bao tay cũng thay bằng chiếc có thể che được toàn bộ da tay. Không để lộ ra một chút da nào, cả người cứ như bị bao ở trong bao, có vẻ càng thêm âm trầm đáng sợ.

Không biết có phải là ảo giác của quản gia hay không, ông cảm thấy chỗ khác thường trên người của lão bá tước ngày càng nhiều, không khí bao quanh người cũng càng ngày càng kỳ quái. Thật là giống như dần dần biến thành một thứ gì đó đáng sợ hoàn toàn không giống với con người.

Dạo gần đây tình trạng đó càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Quản gia chỉ cần đứng bên cạnh người của lão bà tước cũng sẽ cảm thấy tinh thần áp lực đến cực điểm, đôi khi sẽ sinh ra ảo giác ù tai không bình thường. Làm cho ông càng thêm mệt mỏi, trạng thái tinh thần càng ngày càng không ổn.

Có khi thậm chí quản gia sẽ sinh ra một loại ảo giác, trong ảo giác đó bên cạnh ông hoàn toàn không phải là một lão bá tước trong hình dạng con người bình thường, mà là một thứ gì đó mập mạp nhớp nháp, hình dạng quái đản cực kỳ đáng sợ.

Quản gia nghĩ đến đây, mồ hôi trên mặt chảy càng nhiều, ông tự an ủi là chính mình có vẻ như đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, chỉ có thể dùng cánh tay run rẩy cầm khăn tay lau đi mồ hôi.

Ông xoay ánh mắt nhìn quang cảnh xung quanh hoa viên, người làm vườn đang chăm sóc cành cây hoa hồng.

Không biết vì cái gì, dạo gần đây lão bá tước bắt đầu trồng hoa hồng, dù chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi, ngay lập tức trang viên nơi nơi đâu cũng là từng đám hoa hồng.

Từng bông hoa xinh đẹp đỏ tươi đua nhau nở rộ, màu đỏ cứ như dưới gốc mỗi cây đều có vô số xác người chết chôn ở dưới, hương hoa bay khắp nơi.

Làm việc trong trang viên này đã mười năm quản gia biết được thật ra lão bá tước thật ra không thích hoa hồng, nhưng để mà nói cho chính xác thì không thích bất cứ thứ gì mà đôi vợ chồng bá tước đời trước thích.

Tòa trang viên này ngày xưa được gọi là trang viên hoa hồng sau khi vợ chồng bá tước đời chết đi liền được giao cho quản gia tiếp quản.

Không biết tại sao mà hắn lại có thể không chút do dự ném đi rất nhiều đồ vật mà cha mẹ để lại, bao gồm cả hoa hồng mà cha mẹ yêu thích nhất, sa thải người làm vườn, mặc kệ hoa hồng trong vườn khô héo đi.

Mà hiện tại, trang viên hoa hồng giống như đã trở lại bộ dạng của nhiều năm về trước.

Thật ra quản gia có thể đoán ra được nguyên nhân.

Bởi vì cái người được chọn tên là Angus kia.

Thiếu niên xinh đẹp như yêu quái mê hoặc lòng người dạo gần đây được đi bên cạnh của lão bá tước.

Lão bá tước luôn luôn lạnh lùng u ám rốt cuộc cũng động lòng, bởi vì cái tình nhân là thiếu niên xinh đẹp mà thần hồn điên đảo, si mê đến mức hận không thể mổ l*иg ngực lấy trái tim của mình ra cho người trong lòng xem.

Đám hoa hồng này chính là ví dụ chứng minh.

Nghe nói Angus thực thích hoa hồng, cho nên lão bá tước liền dễ dàng bỏ đi việc kiên trì ghét bỏ suốt mấy năm kia, làm cho trang viên một lần nữa trồng đầy hoa hồng.

Càng không cần phải nói đến mỗi khi ngẫu nhiên đi ngang qua, quản gia đã từng nhìn thấy bộ dạng của lão bá tước khi ở cùng với tình nhân trẻ.

Người đàn ông già nua nhưng thân hình cao lớn cùng với thiếu niên xinh đẹp dáng người thon gọn đứng chung một chỗ, nụ cười trên mặt thiếu niên có làn da trắng như tuyết cứ như có thể mê hoặc được người khác.

Mà lão bá tước đứng bên cạnh cậu suốt ngày mang một bộ dạng hờ hững u ám, có vẻ như hoàn toàn bị tình nhân trẻ tuổi trước mắt mê hoặc.

Bộ dạng si mê tới nỗi dù đang mang mặt nạ cũng có thể nhìn ra được, tùy ý để cho tình nhân trẻ tuổi kiêu căng sai khiến chính mình, bê đống sách vở cũ dày lại nặng.

Tình yêu cùng với sự dịu dàng kia không thể che giấu nổi, điều mà quản gia nghi ngờ xem ra không thể nào là tưởng tượng được.

So với lão bá tước trong ấn tượng của ông, con người u ám ngoan độc đến mức giống như có một chút nhân tỉnh nào, căn bản không giống với con người mà ngay cả cha mẹ cũng có thể vứt bỏ lại đằng sau.

“…”

Mồ hôi lạnh trên trán quản gia càng ngày càng, ông cầm lòng không được mà liên hệ những hành động quái dị gần đây của lão bá tước với Angus.

Thật ra trước khi bị tiểu thư Julie và thiếu gia Reed phản bội, lão bá tước cũng có một khoảng thời gian trở nên cực kỳ u ám, cực kỳ để ý bề ngoài của chính mình, thậm chí không cho phép người khác ngẩng đầu nhìn mình.

Nhưng không đến nỗi gần điên cuồng như thời điểm hiện tại.

Hình như từ khi Angus mới tiến vào trang viên này, tình nhân trẻ tuổi này làm cho lão bá tước ngày càng trở nên không giống với mình lúc trước.

Trực giác của quản gia làm ông hiểu ra.

Chủ nhân của ông đã bị sắc đẹp làm cho đầu óc trở nên mê muội chỉ vì có thể ở bên tình nhân trẻ tuổi lâu dài, có lẽ đã làm rơi vào bên trong loại chấp nhất điên cuồng không có cách nào điều khiển, bởi vậy mới biến thành bộ dạng âm u đáng sợ hiện giờ.

Mà thanh niên xinh đẹp hết mức kia không biết là có thật sự quan tâm tới những khác thường trên người lão bá tước hay không, nếu là quan tâm, thật sự sẽ không để ý chút nào hay sao?

Quản gia nghĩ đến đây, bỗng nhiên toàn thân lạnh lẽo, ông nhìn quanh vườn hoa hồng này, lại nhớ lại bộ dạng cực kỳ đáng sợ của lão bá tước gần đây.

Nếu bởi vì cái người yêu trẻ tuổi kia làm cho hắn thần hồn điên đảo, bây giờ đã trở nên đáng sợ như vậy liệu sau này có phải là càng thêm kinh khủng hay không…

Đột nhiên quản gia cảm thấy có chút không dám suy nghĩ tiếp, bước đi tập tễnh ra khỏi vườn hoa.

Trong thư viện, Tửu Sơ làm tổ trên chiếc sô pha rộng lớn, thu lại sách cũ trên tay, nhìn về phía hoa hồng bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất, màu sắc đỏ tươi nồng nhiệt như lửa, rõ ràng vừa mới trồng được mấy ngày cũng nở ra vô cùng nhiều hoa.

Đôi mắt xanh lam xinh đẹp của Tửu Sơ thoáng nhìn qua hoa hồng trong chốc lát, sau đó mới nghe được động tĩnh truyền từ phía sau.

Là đối tượng trừng phạt đi tới.

Tửu Sơ không tiếng động mà thở dài, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía đối tượng trừng phạt cách đó không xa đem mình bao quanh, không để lộ ra một chút kẽ hở nào. Màu xanh thẳm phản chiếu trong mắt đôi mắt hơi hoảng loạn của lão bá tước.

Nhưng mà cậu cũng không nói gì cả, chỉ là đôi môi mềm mại hơi vểnh lên như mọi khi, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Ôm một chút.”

Ánh mắt của lão bá tước khựng lại trong một chốc lát, ngay sau đó ánh mắt tràn đầy dịu dàng ôm Tửu Sơ trên sô pha.

Người yêu trong ngực hắn chân tay mềm mại, ôm ở trong ngực cảm giác như là một đám mây mềm như bông, ấm áp hết mức. Làm cho người ta không khỏi mê luyến mà cọ nhẹ chiếc cổ nhỏ dài trắng nõn của người yêu.

“Ha ha, ngứa!”

Tửu Sơ cười thành tiếng, cậu ôm lấy cổ đối tượng trừng phạt, kéo hắn xuống sô pha. Sau đó ngồi trong lòng ngực dày rộng rắn chắc của lão bá tước, nghiêm túc xem sách.

Lão bá tước cẩn thận mà ôm lấy cơ thể Tửu Sơ, dùng hết sức làm chỗ dựa thoải mái để cho Tửu Sơ dựa đầu vào Tửu Sơ đọc sách. Ánh mắt đen nhánh dịu dàng như nước bên dưới lớp mặt nạ nhìn người yêu trong ngực chính mình, khóe miệng vểnh lên như thế nào cũng không chịu hạ xuống.

Đối với lão bá tước mà nói, mỗi một lần được ôm ấp ở riêng cùng với người mà mình yêu đó đều là khoảng thời gian hạnh phúc làm cho hắn hạnh phúc khôn xiết.

Hắn rất muốn hôn người yêu xinh đẹp của mình một cái, mê luyến đôi mắt xanh lam luôn có chút dịu dàng.

Nhưng bây giờ trên mặt hắn đang đeo mặt nạ, che gần hết nửa khuôn mặt, chỉ có thể không thỏa mãn mà cọ nhẹ trên đỉnh tóc Tửu Sơ.

Tóc của Tửu Sơ dưới ánh đèn phản lại ánh vàng, như tấm lụa màu màu bạch kim xinh đẹp đến độ làm cho người khác không muốn buông tay.

Lão bá tước chìm đắm trong khi thân mật cùng với người yêu trẻ tuổi, mãi cho đến khi người yêu trong ngực đột nhiên lên tiếng:“ Hình như dạo gần đây ngài luôn đeo chiếc mặt này.”

Tửu Sơ ngồi ở trong lòng đối tượng trừng phạt ngước nhìn lên, cong cong đôi mắt xinh đẹp, nhìn vào đôi mắt đen nhánh phía sau chiếc mặt nạ của lão bá tước.

Lời nói không chút để ý giống như là chỉ thuận miệng mà thôi.

Mà cơ thể của lão bá tước ngay lập tức cứng lại, hắn trầm mặc thật lâu sau đó mới giải thích rằng không muốn để cho Tửu Sơ nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.

“…”

Nhìn đối tượng trừng phạt vẫn không chịu nói thật, Tửu Sơ hình như có chút bất đắc dĩ, cậu biết cho dù bây giờ mình có lập tức vạch trần lời nói dối của đối tượng trừng phạt thì cũng không làm được chuyện gì, sẽ chỉ làm cho hắn càng thêm tự tin đuối lý.

“Không cần biết là ngài sẽ biến thành bộ dạng gì, tôi vẫn sẽ yêu ngài trước sau như một.”

Trán Tửu Sơ dán vào mặt nạ của lão bá tước, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói ấm áp như ánh dương giữa đêm đông.

Không quan trọng, cho dù không muốn nói cũng không sao.

Có lẽ chỉ sau khi trở nên trẻ hơn mới có thể cởi bỏ được khúc mắc này, nếu mà sau đó có khả năng xảy ra một số chuyện bên lề, thì từ trước cậu cũng đã tìm ra một chút cách, sẽ nghĩ ra cách giải quyết.

“Không cần biết là hình dáng như nào.”

Tửu Sơ lặp lại một lần nữa, hy vọng có thể khiến cho đối tượng trừng phạt thật sự hiểu ra những lời này có ý gì.

Lão bá tước nhìn vào đôi mắt động lòng người của người yêu ở dưới ánh đèn mờ ảo, giống như là ngẩn người, trong đôi mắt đen nhánh cứ như có hơi nước.

Hắn ôm chặt Tửu Sơ, tình yêu trong mắt tựa như sắp tràn cả ra ngoài, tình yêu nồng nhiệt sắp tới mức bệnh hoạn.

Đối với lão bá tước mà nói, loại tình yêu thực sự thật lòng của người yêu trẻ tuổi làm hắn được sủng ái mà phải thấy sợ hãi.

Hắn biết Tửu Sơ không để ý vẻ già nua của mình, tình yêu của cậu dành cho mình không hề có chút lợi dụng nào. Nhưng với tình yêu càng hoàn mỹ này, làm cho lão bá tước chỉ càng cảm thấy mình không xứng với đoạn tình cảm này mà thôi.

Cũng may bây giờ đã không có vấn đề gì.

Chỉ cần qua mấy ngày là tốt rồi, chỉ cần thêm mấy ngày nữa, hắn sẽ trở về bộ dạng lúc trước. Khi đó hắn sẽ không còn cảm thấy e dè có thể ở bên cạnh ôm ấp người yêu trẻ tuổi của mình mãi mãi.

Lão bá tước ôm người yêu của mình, không muốn tách ra dù chỉ một giây, ánh mắt dịu dàng tràn đầy mong chờ đối với tương lai.

Ban đêm, bầu trời đen xám xịt mây giăng kín trời, âm ừ gió to thổi mạnh, giống như sắp có một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

Mọi ánh đèn trong trang viên đều tắt rất nhanh, mọi nơi rơi vào yên tĩnh, chỉ còn chút ánh đèn tối tối trong phòng lão bá tước.

Xoèn Xoẹt ——

Âm thanh giống với tiếng xé quần áo vang lên, giống như có ai đó đang ngồi trước gương, nhìn kỹ hình phản chiếu của mình trong gương.

Trong mặt kính mờ mờ, phía trước là làn da chưa hoàn toàn bị tróc ra cản trở tầm mắt, một bàn tay tái nhợt giống như có hơi nóng nảy dùng sức kéo từng mảng giá xuống, mãi cho đến khi toàn bộ gương mặt lộ hết ra.

Ầm ầm —— ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, cơn mưa to cuối cùng cũng rơi xuống tầm tã, gõ vào cửa kính.

Lão bá tước nhìn mình trong gương, những nếp nhăn chảy xệ trên gương mặt già nua đã từng làm cho hắn khó chịu trên khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng đã biến mất không thấy đâu.

Khuôn mặt trẻ tuổi thâm thúy u ám lại một lần nữa xuất hiện ở trong gương.

Đôi mắt của lão bá tước chậm rãi mở to, giống như muốn cười thành tiếng, nhưng để giữ lễ nghi quý tộc làm cho hắn dần dần bình tĩnh lại. Ngón tay thon dài tái nhợt che đi khuôn mặt kích động, một lần nữa nhìn về mình trong gương.

Trong gương khuôn mặt của người đàn ông âm u, làn da trẻ tuổi không có một chút ủ rũ nào, chính là bộ dạng còn trẻ khi hắn mới hai mươi tuổi đẹp trai.

Lão bá tước nhìn chăm chú một hồi lâu, nhìn gương mặt Tửu Sơ gần trong gang tấc, khoé miệng chậm rãi vểnh lên, lộ ra một nụ cười bệnh hoạn đầy tình cảm.

Bây giờ hắn có thể cùng Tửu Sơ thân mật vĩnh viễn ở bên nhau.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, hình như người đàn ông vẻ mặt tái nhợt vẫn thấp giọng cười lên tiếng, trong tiếng cười chỉ có hạnh phúc. Chìm đắm vào trong ảo tưởng về tương lai tốt đẹp, thật lâu cũng không có tỉnh lại.

Bởi vậy vẫn chưa có chú ý tới hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ bị sét đánh xẹt qua, ảnh phản chiếu ngoài cửa sổ của mình giống như dần dần trở nên vặn vẹo, lộ ra hình dạng nào đó quái dị đến đáng sợ.

Góc tường trong phòng không biết từ khi nào đã có thêm lốm đốm mốc, giống như bởi vì trời mưa quá to bị thấm nước, lại giống với rêu xanh không ngừng sinh trưởng tràn lan ở chỗ nào đó, ẩm ướt nhớp nháp.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư