Chương 38: Trang viên hoa hồng 1

Buổi chiều, mặt trời đỏ rực treo lơ lửng trên không trung, xua tan chút mây mù trên bầu trời.

Phía xa rải rác những ngọn núi quanh năm bị sương bao phủ, sương mù giăng kín sườn núi cao chót vót che khuất tầm nhìn, không thể nhìn thấy đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy khu rừng đen dưới chân núi và khu đồng ruộng cằn cỗi gần đó.

Cách dãy núi không xa có một trang viên quý tộc với diện tích rất lớn, những ngọn tháp của lâu đài trong trang viên đều có thể nhìn thấy mờ mờ.

Đây là trang viên của Bá tước Augustus - chủ nhân của vùng lãnh thổ rộng lớn này. Gia tộc Augustus là một trong những gia tộc lớn và lâu đời nhất trong Đế quốc, sở hữu sự giàu có và quyền lực lớn nhất cả nước. Nhưng bá tước cũng là một kẻ có tính cách tàn bạo đáng sợ.

Trong gia tộc này, dù bá tước nào nối ngôi cũng sẽ trở nên độc ác và tàn nhẫn, lấy áp bức dân chúng để làm thú vui.

Vị bá tước hiện tại cũng không ngoại lệ, thậm chí còn đáng sợ hơn.

Hắn không chỉ không quan tâm đến người dân trong lãnh địa mà ngay cả những người hầu trong lâu đài cũng phải khϊếp sợ. Thỉnh thoảng sẽ có một số người hầu do phạm sai lầm chọc giận bá tước mà bị đánh đến mình đầy thương tích rồi bị ném ra trang viên, tự sinh tự diệt.

"Tôi nghe nói lão bá tước này trông rất dọa người. Cho nên suốt ngày trốn trong lâu đài..."

"Còn nữa! Nếu có gặp thì đừng ngẩng đầu nhìn mặt hắn. Nghe nói hắn sẽ đào tròng mắt của người nào dám nhìn thẳng vào hắn, sau đó sẽ ăn tròng mắt của kẻ đó!"

"Oái oăm - anh nói thật kinh tởm, thật hay giả thế!"

Bên trong trang viên.

Gần một cánh đồng hoa hồng khô héo, một vài thanh niên quý tộc đang tụ tập nói chuyện gì đó, họ ngồi trên những chiếc ghế tinh xảo, trên bàn được phủ một chiếc khăn trải bàn màu hồng nhạt phổ biến nhất ở kinh đô.

Họ hợp lại cùng nhau uống trà sau bữa tối, giọng điệu nói chuyện đầu nhịp điệu, ngữ điệu mang vẻ cao ngạo chỉ có ở giới quý tộc.

"Đó vẫn là giả? Nếu không, cô nghĩ chúng ta đã ở đây một tuần, tại sao Bá tước Norman không đến gặp chúng ta?"

Người thanh niên quý tộc tóc màu cây đay nhấp một ngụm hồng trà trong tay, biểu tình cao ngạo.

"Tại sao?"

"Hắn đang chọn nhãn cầu của ai đẹp, sau đó đào chúng ra hahaha!"

Mọi người bị chọc cười, ánh mắt đều vô thức liếc nhìn chàng trai tóc vàng đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa, yên lặng đọc sách.

Nếu vì lý do này mà bá tước Norman không đến gặp họ, thì chàng trai có mái tóc vàng và đôi mắt xanh này, hẳn là thích hợp nhất.

Bởi vì hắn có một đôi mắt xanh lam nhạt hấp dẫn nhất, trong xanh như bầu trời sau khi cơn mưa qua đi, nước da trắng như tuyết, cho dù hắn trầm mặc không nói lời nào cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người lén lút nhìn chàng trai cách đó không xa, quang cảnh náo nhiệt vốn có đột nhiên an tĩnh lại, sau khi phục hồi tinh thần lại nhìn nhau, lộ ra một chút ngượng ngùng, tiếp tục uống trà, nhưng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.

Có vẻ như sợ sẽ quấy rầy chàng trai đang đọc sách cách đó không xa.

"..."

Tửu Sơ liếc nhìn một vài thanh niên quý tộc đang ngồi trong đình hóng gió ở hoa viên, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Đến thế giới mới, cậu đang theo dõi thông tin cốt truyện do hệ thống cung cấp.

Đây là một thế giới nhỏ được hình thành bởi tác phẩm văn học chủ nghĩa lãng mạn phương Tây.

Nó chủ yếu kể về câu chuyện của một đôi nam nữ quý tộc yêu nhau, thoát khỏi gông cùm của chế độ phong kiến

và cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau.

Trong câu chuyện này, nhân vật nữ chính Julie, với tư cách là đại tiểu thư trong một gia đình quý tộc sa sút. Từ đời trước cô sớm đã có hôn ước với Bá tước trang viên Augustus, sau khi cô mười tám tuổi đã được chuyển đến đây chờ đợi sự chấp thuận của bá tước, sau đó chính thức kết hôn.

Đối mặt với lão bá tước hơn mình cả chục tuổi, Julie cả ngày buồn bực không vui, cô phản đối cuộc hôn nhân và đã nhiều lần bỏ trốn khỏi trang viên.

Do đó, cô đã gặp người thừa kế của lão bá tước, nam nhân vật chính Reed.

Hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thân phận của họ quá khác biệt nên họ chỉ có thể hẹn hò bí mật và trải qua khoảng thời gian hạnh phúc.

Nhưng cuối cùng, đã bị lão bá tước đáng ngờ phát hiện.

Gia đình bá tước già mắc một căn bệnh di truyền không rõ nguyên nhân, mọi thành viên trong gia đình trực hệ đều không thể sống quá hai mươi bảy tuổi. Mặc dù bá tước già sống đến ba mươi tuổi nhưng khuôn mặt già dặn hơn người thường. Hắn bởi vậy mà tính cách trở nên cực đoan, vặn vẹo.

Vốn dĩ hắn rất tự ti, khi phát hiện ra những hành vi trái đạo đức của nam nữ chính hắn giận tím mặt, hắn giam cầm nữ chính Julie và trục xuất Reed - người vốn được định làm người thừa kế, ra khỏi trang viên.

Nhân vật nữ chính Julie đã trải qua thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời, bị giam trong phòng không được phép bước ra ngoài, chỉ có thể đợi người hầu mang đến cho ba bữa ăn.

Cho đến một ngày, lão bá tước âm trầm quái gở đi đến trước cửa phòng cô hỏi cô tại sao lại phản bội mình, Julie chỉ trả lời một câu.

"Bởi vì ngươi xấu xí, vô cùng ghê tởm."

Bá tước nghe được vậy liền tức giận rời đi. Không biết qua bao lâu, Julie cuối cùng cũng được thả ra lại phát hiện lão bá tước đã trở nên trẻ trung và đẹp trai hơn rất nhiều, đối xử với cô cử chỉ ôn tồn lễ độ, đầy phong thái của một quý ông.

Tuy nhiên, tin đồn bắt đầu lan truyền trong trang viên rằng lão bá tước đã đánh đổi tuổi trẻ của mình với quỷ dữ và tắm trong máu của các cô gái trẻ, sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cho đến cuối cùng, người dân trên toàn lãnh địa đều rơi vào trạng thái lo lắng, sợ con mình sẽ bị bá tước già bắt lấy máu.

Vấn đề này cuối cùng cũng đến tai của Hoàng đế, ông ta đã phái người đến điều tra, và Reed - nam nhân vật chính bị đuổi ra khỏi nhà vào thời điểm đó, cũng đã điều tra rõ ràng.

Anh nộp bằng chứng tội ác của bá tước già cho sứ giả, sau khi được hoàng đế công nhận, bá tước bị kết án giam trong trang viên cho đến chết.

Tất cả tài sản của lão bá tước sẽ được chuyển cho nhân vật nam chính với tư cách là người thừa kế cũ, anh đã lấy lại nữ nhân vật chính Julie và tổ chức một đám cưới hoành tráng với cô.

Sau đó, cô sống cuộc sống sung túc, hạnh phúc và trở thành người tình nổi tiếng trong lịch sử đế chế.

Đối với lão bá tước u ám và đáng sợ trong truyện - người đã cố gắng chiếm giữ nữ chính, năm đầu tiên bị cầm tù hắn đã chết trong một lâu đài cổ không người.

Người ta nói rằng xác chết của hắn bốc mùi hôi thối sau khi chết, tứ chi biến dị trông rất xấu xí và ghê tởm, càng khẳng định tin đồn rằng hắn đã giao kết với ma quỷ.

Thấy vậy, Tửu Sơ lật trang giới thiệu cốt truyện và đọc kỹ thông tin cá nhân của đối tượng trừng phạt.

Đối tượng trừng phạt lần này là Bá tước già trong truyện, Augustus Norman.

Rất nhiều thông tin về hắn được viết trong bảng hệ thống, dòng chữ dày đặc lọt qua mắt Tửu Sơ, cậu nhảy đến cuối và tìm thấy một nút ẩn.

Kể từ sau khi hệ thống hoàn toàn khống chế thế giới, hệ thống không còn có thể ẩn bất kỳ thông tin nào.

Nhấp vào trang thông tin ẩn, đầu ngón tay thon dài của Tửu Sơ vô thức cọ cọ khóe môi, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia suy nghĩ.

Tác phẩm văn học chủ nghĩa lãng mạn này dường như là kiệt tác của một thế giới nhỏ bé nào đó. Thế giới này được cải biên dựa trên một bài đồng dao u tối từ văn học dân gian của thế giới đó về một bá tước đẫm máu khủng khϊếp.

Bá tước già là một nhân vật có nguồn gốc từ ballad và mang nhiều màu sắc kỳ ảo.

Ví dụ, trong nguyên tác không miêu tả nguyên nhân mà lão bá tước trẻ lại, rõ ràng là có nhân tố siêu nhiên.

Có rất nhiều tác phẩm dựa trên vị bá tước đẫm máu này, trong đó nổi tiếng nhất là cuốn tiểu thuyết kinh dị "Dòng máu điên cuồng".

Có vẻ như khi mới phát hành, nó được gọi là phần tiếp theo của cuốn sách nổi tiếng "Trang viên hoa hồng" nhằm gây sự chú ý, điều đó đã khiến cho các độc giả của "Trang viên hoa hồng" phẫn nộ mà chửi rủa.

Tửu Sơ đã mở nguyên văn của cuốn tiểu thuyết này đem so sánh nó với thế giới trong nguyên tác.

Một lúc lâu sau, cậu lộ ra vẻ trầm ngâm, nếu hai cuốn tiểu thuyết thật sự là thế giới quan giống nhau thì sẽ có chút khó xử lý.

Vốn đang cho rằng chỉ cần thay đổi vận mệnh chết thảm của bá tước già là đủ, nhưng hiện tại xem ra cần phải suy xét lâu dài.

Nghĩ như vậy, Tửu Sơ buông đôi tay đang lật sách, duỗi người ra, chiếc eo thon mang theo sự uyển chuyển vốn có của người trẻ tuổi.

Cậu không muốn vội vàng, cậu còn ở thế giới này một thời gian dài, có thể từ từ lập kế hoạch.

Chỉ là không biết đối tượng trừng phạt lần này sẽ có tính cách như thế nào.

Tửu Sơ nhớ lại Di Tân ở thế giới trước, trong lòng có chút choáng váng, cậu cùng đối tượng trừng phạt trải qua trăm năm hôn nhân ở thế giới trước, những ngày tháng êm đềm nhưng ngọt ngào ấy dường như chỉ như ngày hôm qua. Nhưng trong nháy mắt, cậu đã đi tới một thế giới khác.

Tửu Sơ - người đã trải qua vô số lần chuyển thế, nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của đối tượng trừng phạt trước khi kết thúc cuộc đời, trái tim lại có cảm giác co rút đau đớn.

Trước khi rời đi, người đàn ông luôn lầm lì ôm chặt lấy cậu, nói rằng họ sẽ gặp lại nhau.

Tửu Sơ nhíu mày, lộ ra một nụ cười dịu dàng và một chút cô đơn.

Cậu cũng hy vọng bọn họ có thể gặp lại, dù sao chuyện này không có khả năng cao lắm, dù sao hắn là thân phận của Thần, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là Thần ở một thế giới nhỏ, không thể vượt qua rào cản của thế giới.

Cậu cũng tạm thời không có cách nào vì đối tượng trừng phạt mà dừng lại, cậu còn có việc phải làm.

Nhưng nếu thật sự có thể gặp nhau lần nữa, thật tuyệt nếu họ lại kết hôn lần nữa và sống cuộc sống như ở thế giới trước.

Suy nghĩ của Tửu Sơ như trôi đi rất xa, cậu nhớ lại những khoảng thời gian chưa từng được yêu thương.

Trong vô số lần thực hiện nhiệm vụ ở các thế giới, thế giới trước là lần duy nhất cậu cùng một người yêu đương, cũng là lần duy nhất được yêu sâu đậm như vậy, tuy rằng tự nhận là lý trí, nhưng Tửu Sơ vẫn có chút khó có thể quên.

Cậu dựa lưng vào băng ghế, mái tóc dài vàng buộc nửa sau đầu, phủ lên ghế theo từng chuyển động của cậu, lung linh như mật chảy ra dưới ánh nắng.

Cậu hoàn toàn không để ý rằng trong lâu đài đối diện với khu vườn, dường như có người trong phòng đang giận dữ mắng người hầu vì đã mở rèm cửa mà không được phép.

"Đóng rèm cửa sổ lại! Đôi tai của ngươi là để trang trí à!"

Giọng nói mượt như nhung của người đàn ông đột nhiên vang lên trong căn phòng thiếu ánh sáng, người hầu đang mở màn cửa sổ nhìn trộm khu vườn dưới lầu đột nhiên khuỵu xuống, sắc mặt tái nhợt.

"Tôi xin lỗi, thưa bá tước đại nhân! Xin hãy tha thứ cho tôi!"

Người hầu thực sự hận bản thân ham mê sắc đẹp. Vì bị thu hút bởi chàng trai tóc vàng ở tầng dưới, có dáng người đẹp đến mức tỏa sáng trong mặt trời mà quên mất rằng bá tước sẽ đến phòng để ngủ trưa vào giờ này mỗi ngày.

Bá tước ghét nhất là mở cửa sổ và rèm cửa, hay phải nói là ghét tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nhất, mọi căn phòng nơi bá tước nằm đều được yêu cầu nghiêm ngặt không để lọt một tia sáng nào.

Bất kể là ngày hay đêm, bá tước - người đối xử cực kỳ khắc nghiệt với người khác, chỉ cho phép bật đèn và không cho phép bất kỳ ánh sáng nào từ cửa sổ lọt vào.

Thực sự rất giống ma cà rồng trong truyền thuyết ma cà rồng.

"Hừ hừ! Đồ vô dụng, ngươi đang nhìn cái gì? Đang nhìn những ngươi trẻ tuổi mới tới đúng không?"

Giọng của lão bá tước từ tính và âm trầm, lại hàm chứa hàn khí khiến người nghe không khỏi rét run.

Hắn ghét những người trẻ tuổi chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ. Những người được gọi là thanh niên đó vừa tùy tiện lại không đoan trang, ỷ vào vẻ trẻ trung của mình liền không kiêng nể gì, thậm chí phạm vô số tội ác tày trời, chẳng hạn như vị hôn thê danh giá và người thừa kế vô liêm sỉ của hắn - Reed!

Những người trên thế giới chỉ thèm muốn da trẻ còn nực cười hơn! Nông cạn hơn!

“Hohohoho—”

Bá tước già có vẻ vô cùng tức giận nhưng lại cười phá lên, giọng nói ảm đạm và lạnh lùng, bước đến cửa sổ với bước đi nhẹ nhàng của một nhà quý tộc, dùng ánh mắt chán ghét tràn đầy cao ngạo nhìn những người trẻ tuổi quý tộc bên khu vườn dưới lầu.

Những thanh niên phù phiếm này, nhìn thoáng qua cũng biết họ có tâm hồn vô cùng đạo đức giả và bẩn thỉu, cho dù vẻ ngoài xinh đẹp đến đâu cũng không thể che giấu được trái tim bẩn thỉu của mình.

Nghĩ vậy, bá tước già khinh thường liếc nhìn, nhưng dừng một chút trên người có mái tóc dài màu vàng kim.

Đó chỉ là một làn da giả khác, hắn dường như đã dừng một lúc mới phê phán như vậy.

Ở dưới lầu, Tửu Sơ dường như đã nhận ra ánh mắt của ai đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh lam trong veo như ngọc bích dưới ánh nắng, va chạm với ánh mắt đang nhìn trộm trên lầu.

Những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của bá tước già dường như vô thức nắm lấy song sắt cửa sổ trong tay, cơ thể có chút cứng ngắc hiếm thấy.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư