Chương 39: Trang viên hoa hồng 2

Tiếng kéo rèm cửa sổ thật mạnh vang lên, mắt Tửu Sơ chỉ nhìn thấy một bóng người lướt qua, ngay sau đó liền bị ánh mặt trời chói chang trên đầu làm lóa mắt.

Cậu chớp chớp mắt, đôi mắt xanh biếc dưới sự kí©h thí©ɧ của ánh mặt trời được bao phủ bởi một tầng sương nước, trong veo đẹp đẽ như những viên pha lê, nhìn từ xa thì đẹp đến làm người ta chói mắt si mê.

Chỉ cần nhìn qua những khe hở trên cửa sổ cũng có thể nhìn thấy vẻ đẹp của chàng trai tóc vàng, mắt xanh này, vẻ đẹp khó có thể quên.

Theo như lời đồn thì chàng trai trẻ tuổi kia có làn da thực sự khiến người khác mê luyến, có sức hút không gì sánh kịp, khiến người ta si mê, cũng khiến người ta muốn theo đuổi.

Chẳng sợ vì thế mà thịt nát xương tan.

Trong căn phòng tối tăm, dường như có ai đó siết chặt ngón tay, các đốt ngón tay trắng hơi tái nhợt, như là không dám tin bản thân lại có loại ý nghĩ đáng xấu hổ như thế.

Thực sự có những suy nghĩ mà bản thân vẫn luôn bài xích, hắn vẫn cho rằng chỉ những người thô tục mới có suy nghĩ ghê tởm như vậy.

"..."

Trên băng ghế, Tửu Sơ nhìn vào cửa sổ đã đóng rèm, trầm ngâm rút lại ánh mắt.

Sau một lúc im lặng, cậu cụp mắt xuống, bắt đầu sắp xếp sách bên cạnh như định quay về phòng nghỉ ngơi.

Một số thanh niên quý tộc ở gian vườn bên cạnh chú ý đến động tác của Tửu Sơ, họ đều đứng dậy và chuẩn bị trở về phòng. Ánh mắt đều như có như không mà vây quanh người chàng trai tóc vàng cách đó không xa.

Có người biểu hiện sự mờ mịt, nhưng đa số người đều rất thẳng thắn, ánh mắt như muốn thiêu đốt, có lẽ là đang chờ ánh mắt của Tửu Sơ sẽ nhìn qua.

Tửu Sơ mặc kệ những người phía sau, đi thẳng đến lâu đài cách đó không xa.

Không biết có phải do đang ở giai đoạn sơ khai của thời kỳ Cách mạng Công nghiệp hay không mà mọi người ở thế giới này nhìn chung cởi mở hơn thế giới trước.

Đối diện với người khác, bất kể người kia là nam hay nữ, vẫn luôn biểu lộ thiện ý không chút che dấu, đặc biệt là những thanh niên quý tộc được nuông chiều này, đời tư bất bình thường thối nát, cả trai lẫn gái đều tô son đánh phấn, say mê với quan hệ thân thể hỗn loạn.

Mà điều này đã trở thành nhận thức chung của tầng lớp quý tộc ở đất nước này, thậm chí tầng lớp dân thường cũng bị ảnh hưởng, cũng rất yêu thích với những chuyện tình yêu ân ái này.

Sự hỗn loạn trong các mối quan hệ của cá nhân mang lại là những giá trị méo mó, cả xã hội đều cực kỳ tôn trọng những người có sắc đẹp, sự khoa trương của nó không hề thua kém việc con người truy đuổi âm nhạc ở thế giới trước.

Chỉ cần có một khuôn mặt hoàn mỹ, dù chỉ là một thường dân thấp kém cũng có thể được tầng lớp quý tộc sủng ái, trở thành khách mời trong bữa tiệc của họ, thậm chí có thể trở thành người trong giới quý tộc.

Đánh giá từ các phương tiện thông tin như báo chí, thậm chí không ít người chỉ bằng một khuôn mặt có thể vượt qua giai cấp và trở thành quý tộc mới, hưởng không hết vinh hoa phú quý. Thậm chí, có những trường hợp người đẹp phạm tội nặng nhưng được ân xá, như thể mọi tội lỗi đều có thể tha thứ miễn là họ đủ xinh đẹp.

Toàn bộ xã hội đều đắm chìm trong một loại xa hoa, lãng phí, chỉ cần là đồ đẹp liền khiến họ vô cùng mê luyến một cách điên cuồng không thể lý giải.

Ví dụ, ngoại hình hiện tại của cậu có vẻ phù hợp với thẩm mỹ của thế giới này, chỉ trong vài ngày sau khi đến thế giới này, cậu đã gặp phải rất nhiều hành động quấy rối.

Nghĩ đến những gương mặt không hề che giấu du͙© vọиɠ của những người đó, ngay cả Tửu Sơ cũng có chút bất an.

Cơ thể này ban đầu trước khi cậu đến không có gì đặc biệt, với các đặc điểm trên khuôn mặt bình thường và nước da xỉn màu, thậm chí với mái tóc vàng và đôi mắt xanh trông nó cũng có vẻ ảm đạm, không ánh sáng, tầng lớp quý tộc nhìn thấy cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái. Vì chuyện này mà cậu bị đuổi ra khỏi nhà và đến đây kiếm sống.

Tuy nhiên, có lẽ do ảnh hưởng của những phẩm chất thần tiên của thiên thần qua những lần làm nhiệm vụ và linh hồn gắn liền với linh hồn của Tửu Sơ, nên chỉ trong vài ngày đến đây diện mạo của cậu đã thay đổi, ngũ quan tuy không có thay đổi gì lớn nhưng làn da lại trở nên mịn màng trắng như tuyết. Mái tóc dài của cậu trở nên mượt mà và tinh khiết như vàng, đôi mắt cũng chuyển từ vẩn đυ.c sang trong veo.

Tửu Sơ không cảm thấy nhiều, nhưng đối với người ngoài mà nói, hoàn mỹ đến cực điểm.

"Cậu phải về sao? Tối nay chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc, cậu đã từ chối rất nhiều lần."

Có người đi trước chặn đường Tửu Sơ, Tửu Sơ ngước mắt lên, đôi mắt xanh lam trong hổ phách có chút xa cách lãnh đạm, ánh mắt ấy có thể khiến người sửng sốt và dường như có chút xấu hổ.

Tửu Sơ tránh đi người quý tộc trẻ tuổi trước mặt, tiếp tục đi về phía phòng của mình.

Cậu đã muốn trở về phòng từ lâu, còn rất nhiều việc phải làm nên không có thời gian để ý đến những người này.

Trở lại phòng, Tửu Sơ ngồi vào bàn làm việc, bật đèn điện mờ ảo.

Mặc dù thế giới này đang ở giữa cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, nhưng khoa học kỹ thuật của nó đang có những bước phát triển nhảy vọt, nó đã bắt đầu sử dụng nguồn điện mà chỉ xuất hiện trong cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai và đã phát minh ra đèn điện.

Trừ việc không có các máy móc hiện đại thì còn lại thực sự rất tiện lợi.

Tuy nhiên, tốc độ phát triển nhanh như vậy cũng kéo theo nhiều tác động tiêu cực, tình trạng ô nhiễm rất nghiêm trọng, không những không khí bị ô nhiễm, ngay cả nước biển cũng trở thành một màu xám xịt.

Mấy chục năm gần đây, nhiều đứa trẻ dị tật ra đời, người có diện mạo đẹp ngày càng hiếm, vì vậy ngày càng được người đời theo đuổi, điều đó khiến nó rơi vào vòng luẩn quẩn ác tính.

Đương nhiên, Tửu Sơ cảm thấy thế giới này giống với thế giới trước, cũng là vì sự phát triển của cốt truyện.

Rốt cuộc, trong nguyên tác cũng không thấy miêu tả vẻ đẹp của nữ chính.

Vì xinh đẹp nên cô đã yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong quá trình thoát khỏi sự áp bức của lão bá tước, cô còn nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người hầu và nông dân, tất cả đều vì lòng tốt và sắc đẹp của nhân vật nữ chính.

Ngay cả sự điên cuồng của lão bá tước cũng có liên quan đến ngoại hình xấu xí của chính hắn, tất cả mọi người đều quá quan tâm đến vẻ ngoài.

Tửu Sơ khẽ nhíu mày, nhìn tờ báo trên bàn rồi lại mở bảng hệ thống.

Cậu xem qua miêu tả về lão bá tước trong nguyên tác, vì nguyên tác phần lớn là từ góc nhìn của nữ chính Julie, nên hình tượng lão bá tước chủ yếu là tiêu cực. Cũng không có mô tả chi tiết về ngoại hình của hắn, nhưng cậu có thể từ những tư liệu nhìn ra ngoại hình lão bá tước xấu xí còn tính cách thì quái đản, thực giống một nhân vật phản diện điển hình.

[Julie đến sảnh chính của lâu đài với tâm trạng không thoải mái. Khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt đầy u sầu đau lòng. Dường như cô ấy đã đoán trước được số phận bi thảm của mình trong tương lai. Vận mệnh của cô gái 18 tuổi này đã chịu đủ mọi tra tấn.

Nhưng cô vẫn phải bước vào đại sảnh và đối diện với cuộc sống thê thảm của mình về sau.

Sau khi bước vào đại sảnh, Julie nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở sảnh chính. Hắn mang theo phong cách quý tộc độc hữu nho nhã, tay mang theo cây gậy được làm từ tơ vàng gỗ nam, trên nửa khuôn mặt mang một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt với những nếp nhăn hằn sâu.

Mặc dù góc độ xương hàm của người đàn ông vẫn cứng rắn và xinh đẹp, có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ đẹp của tuổi trẻ, nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt nhợt nhạt không thể nghi ngờ mà làm lộ rõ

tuổi tác của hắn.

So với thân hình trẻ trung và tràn đầy sức sống của Julie, không thể che giấu được khí chất già nua và suy tàn của bá tước Augustus.

Lão bá tước có vẻ rất không hài lòng với việc Julie đến muộn, khóe miệng như con công kiêu hãnh, chỉ có một đôi mắt đen cao vυ"t từ khe hở của chiếc mặt nạ, dò xét cô gái bất lực vừa mới đến.

Trước ánh mắt trịch thượng, kiêu ngạo, Julie hoảng sợ, như thể cô vừa nhìn thấy một lão phù thủy đáng sợ, ma quái trong một cuốn truyện.

Ánh mắt né tránh của cô dường như chọc giận lão bá tước, ông ta buông lời quở trách trầm thấp như ma quỷ, với giọng điệu cao vυ"t mang theo sự phẫn nộ:

"Vô lễ!"

Những ngón tay nhợt nhạt cầm cây gậy như những cành cây khô mà chỉ vào Julie.

Những gì xảy ra sau đó giống như một cơn ác mộng đối với Julie, cô bị ném vào một căn phòng không ai chăm sóc, thậm chí không ai đến đưa cơm cho cô, cô phải tự mình ra ngoài kiếm thức ăn, giống như một thường dân tội nghiệp buồn bã.

Julie khẽ nức nở.]

Đây là đoạn miêu tả cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa lão bá tước và nữ chính trong nguyên tác, sau đó, nữ chính trốn khỏi trang viên và gặp nam chính Reed trong quá trình chạy trốn.

Bây giờ cốt truyện dường như đã phát triển đến giai đoạn tình yêu giữa nam và nữ chính bị lão bá tước phát hiện.

Lão bá tước đuổi nhân vật nam chính Reed ra khỏi trang viên và giam giữ nữ nhân vật chính Julie. Tửu Sơ nghĩ đến đây liền cầm một lá thư bên cạnh bàn lên.

Đây là thư mời do lão bá tước gửi đến, mời tất cả những ai quan tâm đến việc tranh cử người thừa kế của gia tộc Augustus.

Sau khi sự việc của Reed bị bại lộ, lão bá tước hiển nhiên rất ghét người thừa kế thuộc chi thứ của gia tộc, hắn tình nguyện đem toàn bộ tài sản của gia tộc giao cho một người kế vị thuộc gia tộc khác không cùng huyết thống cũng không muốn giao cho Reed - con sói mắt trắng này.

Mặc dù danh tiếng của lão bá tước trong đế chế không được tốt, nhưng sự giàu có của gia tộc này vẫn là rõ như ban ngày nên không ít người hăm he săn đón.

Nhưng lão bá tước dường như cho rằng những người con trai của vợ cả không đáng tin cậy, nên chỉ chọn con vợ lẽ không được gia tộc hoan nghênh, vì vậy nên bản thân Tửu Sơ mới được mời đến đây.

Trong nguyên tác, cho đến cuối lão bá tước dường như không chọn được một ứng cử viên vừa ý, thẳng đến cuối cùng Reed đã chiếm lấy chiếc ghế của người kế vị. Bản thân hắn cũng chết một mình trong lâu đài cổ.

Nghĩ đến đây, Tửu Sơ mở xem thư và suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Bởi vì cậu cùng đám thanh niên quý tộc được đến, cho đến bây giờ vẫn chưa được gặp mặt bá tước, cho nên hiện tại cậu cũng không có bao nhiêu tự do cá nhân.

Cũng giống như vừa rồi, mỗi khi lão bá tước ngủ trưa, bọn họ trên danh nghĩa những ứng cử viên thừa kế gia tộc đều bị đưa ra vườn phơi nắng để không quấy rầy giấc ngủ của lão bá tước có thính lực nhạy bén.

Có vẻ như lần này đối tượng trừng phạt đã phòng thủ hơn trước, Tửu Sơ nghĩ đến điều đó liền bác bỏ kế hoạch tiếp cận bá tước ban đầu.

Tuy rằng có một phần nguyên nhân là do tình cảm tạo nên nhưng trên thực tế để thực hiện nhiệm vụ quan trọng là thay đổi vận mệnh của lão bá tước không nhất thiết phải thân cận hắn, chỉ cần năng lực đủ là được.

Trong vòng hai năm cậu phải có quyền thế và địa vị đủ để có thể tác động đến các quyết định của Hoàng đế.

Khi lão bá tước vào tù theo quán tính của cốt truyện, hắn có thể dễ dàng được giải cứu, sau đó là quan sát xem lão bá tước có thay đổi như trong tiểu thuyết kinh dị "Dòng máu điên cuồng" hay không.

Trong thời đại ngu dốt này, Tửu Sơ có rất nhiều cách để đạt được quyền lực, nhưng nếu giống như miêu tả trong "Dòng máu điên cuồng", bá tước sẽ tạo ra những thay đổi kỳ lạ, nếu như vậy thì cần phải có một sức mạnh khác.

Có lẽ đã đến lúc nghiên cứu những điều huyền bí trong âm mưu tranh giành quyền thế ở đây.

Tửu Sơ chìm đắm trong suy nghĩ, mãi đến tận khuya mới chợp mắt. Hôm sau khi tỉnh dậy cậu bất ngờ nhận được thông báo rằng lâu đài sẽ không còn hạn chế quyền tự do cá nhân của họ nữa.

Lão bá tước có vẻ khoan dung mà đặc biệt cho phép bọn họ - những ứng cử viên thừa kế có thể tự do đi dạo trong lâu đài. Nhưng Tửu Sơ không có ý tưởng đi ra ngoài lang thang, cậu vẫn ở trong phòng yên lặng và tiếp tục suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình.

Vài ngày sau, truyền đến thông tin nhóm thanh niên quý tộc quậy phá trong lâu đài khiến bá tước vô cùng tức giận.

Với tính khí của lão bá tước dường như khó có thể tha thứ.

"Quá dã man! Chết tiệt..."

"Suỵt - nếu bị nghe thấy thì làm sao!"

"Nghe được thì sao, cái lão bất tử kia, sống đến số tuổi này rồi, cả đế quốc ai không biết hắn sẽ chết. Chờ hắn chết, tài sản còn không phải là của chúng ta sao!"

"Ngươi cũng thật to gan, còn chưa quyết định người thừa kế! Nhưng mà cái tên kia thật sự là đáng chết!"

Ngoài cửa, đám thanh niên quý tộc bị cấm túc đang giận dữ thảo luận về lão bá tước, Tửu Sơ ngẩng đầu lên khỏi bàn, dừng cây bút máy đang không ngừng hoạt động trong tay, tờ giấy trắng trên bàn đầy chữ viết.

Sau khi bị quấy nhiễu, cậu nhất thời không có cách nào tiếp tục suy nghĩ.

Tửu Sơ dùng ngón tay nhỏ dài, trắng nõn xoa xoa giữa hai lông mày đang đau nhức, cầm quyển sách thần bí ở bên cạnh, chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng, có lẽ nên ra ngoài xem một chút sẽ dễ suy nghĩ hơn.

Đi trong hành lang trải thảm đỏ sẫm, Tửu Sơ nhíu mày dường như đang gặp rắc rối nào đó, mái tóc vàng nhạt rũ xuống hai bên má theo động tác, vẻ u sầu trên khuôn mặt trắng như tuyết khiến người ta không nhịn được liền muốn để giúp đỡ.

Lạch cạch-

Hình như có tiếng rơi của thứ gì đó, Tửu Sơ quay đầu lại nhưng chỉ thấy cái bình hoa rơi trên mặt đất.

Trên tấm thảm là một mớ hỗn độn, nước từ chiếc bình hoa thấm ướt tấm thảm, trong đó còn có một chiếc nút cài tay áo bằng đá quý bắt mắt.

"..."

Nhặt chiếc nút cài áo lên nhìn xung quanh vẫn không có ai, nhưng Tửu Sơ như nhận ra điều gì đó, chớp chớp mắt, cất chiếc nút cài rồi xoay người rời đi.

Trong căn phòng phía sau, một người đàn ông cao lớn dường như đột nhiên phát hiện ra vừa rồi hắn mới làm một hành động nhìn trộm đáng khinh, cây gậy trong tay bị nắm chặt, làn da sau lớp bao tay đều dường như muốn nứt ra.

Hắn từng tuyên bố rằng bản thân ghét tất cả những người trẻ tuổi, hắn cau mày dường như có chút bàng hoàng thất lễ.

Ngày hôm qua, khi khiển trách một vài thanh niên quý tộc quậy phá ảnh hưởng giấc ngủ trưa của hắn với giọng điệu kiêu ngạo, trong lòng đầy chán ghét. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn lại vẻ u sầu của chàng trai tóc vàng mà hắn vừa nhìn thấy, bất luận thế nào cũng không quên đi được.

Hắn dường như cũng bị mê hoặc bởi một làn da tươi trẻ.

"..."

Một làn da đẹp khác thường.

Trong phòng im lặng đến lạ thường, lão bá tước dường như có chút bực bội và bất an.

Hắn đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt mang mặt nạ khiến người ta không biết được cảm xúc của hắn lúc này, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm và khóe môi căng thẳng, tâm tình lúc này lộ ra vẻ không bình tĩnh, tâm trạng bất an.

Mà trong hoạt động tâm lý căng thẳng, lão bá tước dường như cuối cùng đã thỏa hiệp. Hắn nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai kia, ngón tay run rẩy, hắn đi đến trước chiếc gương trong phòng rồi ngồi xuống.

Nhìn trong gương không thể thấy rõ khuôn mặt của chính mình. Do dự một lúc, hắn lần đầu tiên tháo chiếc bao tay trên tay ra, phơi bày lòng bàn tay gầy gò xanh xao dưới ánh sáng mờ ảo.

Lòng bàn tay thon dài không có nhiều thịt, các khớp xương rõ ràng, không có nếp nhăn, cũng có vẻ giống khi hắn còn trẻ.

Nhưng khi hắn cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt và ngẩng đầu lên lần nữa, ngón tay hắn đột nhiên siết chặt lại, như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể chịu đựng nổi.

Người đàn ông trong gương hiện ra bộ mặt thật của mình sau lớp mặt nạ, khuôn mặt nhợt nhạt và vô thần với những đường nhăn dày đặc lan ra nơi khóe mắt. Hắn vô cùng già nua và xấu xí.

Với chàng trai xinh đẹp tuyệt mỹ kia thật sự không xứng đôi chút nào.

Choang--!

Chiếc gương bị đập vỡ thành nhiều mảnh, hắn dường như đang lấy lòng bàn tay che khuôn mặt không thể chịu đựng nổi của mình, không biết là đang tức giận hay buồn bã.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư