Chương 2-1: Nam phụ

Lạc Hàm rõ ràng cảm nhận được mình đang bị một đôi mắt lạnh lẽo, tối tăm nhìn chằm chằm vào. Một giây sau, hắn vô cảm giơ kiếm lên, vung kiếm bổ về phía nàng.

Kiếm khí uy nghiêm mạnh mẽ bổ một đường khiến đất cát bay tứ tung, núi xẻ đất nứt, Lạc Hàm cảm nhận được kiếm khí cuồn cuộn đập vào mặt. May mắn thay, giây tiếp theo vòng xoáy thời gian đóng lại.

Ngay sau khi vòng xoáy khép lại, ngọn núi phía sau ầm ầm sụp đổ, chia cắt làm đôi.

Lạc Hàm trốn trong đường hầm thời gian, tim đập thình thịch. Nàng ngồi bình tĩnh một lúc mới ôm ngực nói: "Làm ta sợ muốn chết, đánh ta làm gì chứ?"

Cảnh vật xung quanh Lạc Hàm nhanh chóng chạy lui về sau, vùng đất hoang tàn lại thành thảo nguyên tràn ngập dê bò, đại thụ che trời biến thành cây nhỏ, biển cả thay đổi thành ruộng dâu, lão nhân già nua trở thành hài đồng bi bô tập nói. Thời gian quay trở lại thời điểm mà mọi chuyện còn chưa xảy ra.

Linh lực do vài lão tổ tông hợp sức tạo thành đương nhiên vô cùng mạnh mẽ, Lạc Hàm có thể thoải mái quyết định mình muốn đi đến thời điểm nào. Nàng cảm thấy mọi chuyện đều nên giải quyết từ gốc rễ, tốt nhất là trở về lúc ban đầu, ngăn cản phụ thân cặn bã của Lăng Thanh Tiêu tráo đổi thân phận của hai đứa bé.

Nàng nhàn nhã chờ thời gian đảo ngược, không ngờ đường hầm thời gian lại bắt đầu rung chuyển, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng trở nên chập chờn, hiển nhiên đường hầm đang chuẩn bị đổ sụp.

Lại tiếp nhận một đợt công kích mãnh liệt, đường hầm vặn vẹo, nàng liền bị ném ra khỏi đường hầm thời gian.

"Mẹ nó có bug, ngươi đuổi theo đánh ta làm gì!" Lạc Hàm không kịp phòng ngừa bị ném ra ngoài, nàng tức giận đến cắn răng, chân chính hiểu vì sao nam nữ chính bị đánh đến nỗi không thể không khởi động cấm thuật. Lạc Hàm có bàn tay vàng Thiên Đạo lại đồng dạng bị đánh đến mẫu thân cũng không nhận ra.

Lạc Hàm đứng tại chỗ từ từ bình tĩnh lại, lúc này mới có tâm tư xem xét tình huống hiện tại. Nàng đang đứng trong vực thẳm tối tăm không có ánh mặt trời, nhìn lên trời không thấy được điểm cuối, nhìn về phía trước cũng là khoảng không mênh mông vô tận. Bốn phía đều là vách đá thẳng đứng trơ trụi, trong tầm mắt không có bất kì sinh vật sống nào. Lạc Hàm sinh ra dự cảm không tốt, chẳng lẽ nàng bị ném vào cấm địa “Tuyệt Linh vực” trong truyền thuyết, nơi không có bất kì người nào còn sống sao?

Lạc Hàm cảm thấy đầu choáng váng, dựa theo cốt truyện nàng xem trước đó, lúc Lăng Thanh Tiêu rớt xuống Tuyệt Linh vực đã bị thân mẫu cùng dưỡng mẫu ngược đãi một ngàn năm, nữ chính cũng đã đâm hắn một nhát trí mạng. Đại ma vương đã hoàn toàn hắc hóa, bây giờ nàng đến đây thì cũng có ích gì?

Lạc Hàm đứng tại chỗ lo lắng đến trọc tóc, nàng thà quay trở lại thi cuối kỳ còn hơn. Cây Bồ Đề nghĩ Lạc phụ Lạc mẫu đã tỉ mỉ dạy bảo nàng rất nhiều năm, Lạc Hàm ắt hẳn đã là một Thiên Đạo sơ cấp xuất sắc. Lúc đó nàng muốn nói lại thôi, thật ra nàng bị ném vào trường học ở thế giới bên kia để tiếp nhận tri thức, suốt mười tám năm qua chỉ có học tập cùng thi cử, chưa từng nghe bất cứ điều gì liên quan đến Thiên Đạo.

Nàng chính là được nuôi thả mà lớn lên, cũng không biết Lạc phụ Lạc mẫu chưa kịp dạy dỗ nàng, hay là phụ mẫu ghét bỏ nuôi tiểu hài tử phiền phức nên ném nàng vào trường học để nàng tự sinh tự diệt.

Chắc hẳn là trường hợp sau rồi.

Lạc Hàm thở dài thật sâu. Nhưng mà sự việc đã đến bước này, có phàn nàn cũng vô ích, nàng thu hồi tâm tình, tính đi đến chỗ xa hơn để xem xét.

Chí ít cũng phải tìm ra được mục tiêu nhiệm vụ Lăng Thanh Tiêu của nàng.

Đáy vực đầy vách đá lởm chởm khiến Lạc Hàm đi lại vô cùng khó khăn. Nàng không biết mình đã đi được bao lâu, đi đến nỗi hai chân đau nhức cũng không nhìn thấy bất kì dấu vết nào của người sống.

Lạc Hàm dừng tại chỗ, thở dài mệt mỏi. Rốt cuộc hắn ở chỗ quỷ quái nào vậy?

Đột nhiên một luồng khí tức nguy hiểm vô hình đánh úp từ phía sau, Lạc Hàm không kịp phản ứng, cơ thể theo bản năng lập tức lui lại. Một luồng gió quét qua nơi nàng vừa đứng, cắt thật sâu vào vách đá phía sau.

Ngọn gió kia một kích chưa trúng, lại vòng trở lại đánh về phía Lạc Hàm.

Lạc Hàm toát mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì, đến gió cũng có linh trí sao? Ở nơi đây, năm giác quan của nàng đặc biệt nhạy bén, gió rõ ràng vô hình nhưng Lạc Hàm lại biết chính xác nó đánh tới từ hướng nào.

Lạc Hàm chật vật né tránh mấy lần, luồng gió công kích từ phía sau ngày càng dữ dội khiến cho nàng dần dần phí sức. Lần này, gió hung hiểm chém sượt qua tóc nàng, Lạc Hàm mặc dù miễn cưỡng tránh thoát được, nhưng trọng tâm cơ thể không vững, té ngã xuống đất.

Phía sau lưng bị đá mài cho đau đớn vô cùng, Lạc Hàm không kịp nhìn tay mình, lập tức muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động đã thấy mắt cá chân đau thấu tim.

Lạc Hàm tức khắc biết bản thân sắp xong rồi. Nàng nhìn thấy gió nổi lên rồi đột nhiên lao về phía nàng, trong lúc nguy cấp, các giác quan trong cơ thể cứ như được phóng to lên rồi chậm lại vô hạn, nàng hít sâu trừng to mắt nhìn nguy hiểm cách mình ngày càng gần, tóc của nàng đã bị gió quét đến tạo thành đường cong nhỏ, lúc này bỗng nhiên “đing" một tiếng, trước mặt nàng dựng lên một kết giới màu xanh lam, gió đập vào lá chắn tạo thành vết nứt như mạng nhện.

Sau đó kết giới băng phân tán thành nhiều đốm sáng nhỏ, chạm vào da có cảm giác mát lạnh. Một đạo kiếm khí lập tức đánh tới, cắt luồng gió làm đôi.

Gió bị đánh tan đi, một lúc sau mới tụ lại được. Nó đứng phía trước Lạc Hàm thăm dò một hồi, lại không dám tấn công nữa, lặng yên hoà vào không khí.

Lúc này Lạc Hàm mới dám thở ra một hơi, nàng biết bây giờ mình tạm thời an toàn, lập tức quay đầu nhìn xem ai đã cứu mình.

Trong bóng tối xuất hiện một người mặc tầng tầng lớp lớp bạch y, chỉ tiếc rằng hắn đang trọng thương khiến cho vết máu nhuộm loang lổ trên y phục, hắn cầm kiếm đứng trên vách đá hiểm trở dưới đáy vực, đẹp đến rung động lòng người.