Lạc Hàm tiếp thu một lúc, mới ngập ngừng nói: "Nhưng mà, ta chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ cúp học, chép bài hay yêu sớm gì hết, hiếu thuận phụ mẫu kính trọng lão sư. . ."
Cây Bồ Đề đong đưa nhánh cây của mình: "Ngươi chính là do thiên địa tạo thành, không phụ không mẫu."
"Nhưng mà phụ mẫu của ta. . ."
"Bọn họ là Thiên Đạo của thế giới khác. Vì để cho ngươi thuận lợi trưởng thành, bọn hắn đã hoá thân thành dáng vẻ phụ mẫu ở nhân gian. Lúc ngươi vừa sinh ra linh trí, cơ thể quá mức yếu ớt, bọn ta sợ ngươi lầm đường lạc lối nên để Thiên Đạo đã trưởng thành mang ngươi đi nơi khác, bảo vệ ngươi lớn lên, dạy ngươi thực hiện nghĩa vụ của Thiên Đạo. Tốc độ dòng chảy thời gian ở hai thế giới là khác nhau, ban đầu bọn ta vốn định để ngươi ở bên kia học tập mấy ngàn năm rồi đón ngươi trở về. Không nghĩ tới là đã không còn kịp nữa rồi."
Lạc Hàm choáng váng, nàng cho rằng mình không phải người đã thật sự kinh hoảng rồi, không nghĩ tới càng kinh sợ hơn là phụ mẫu của nàng cũng không phải người. Thậm chí nàng còn không có phụ mẫu, người mà nàng cho là phụ mẫu thật ra chỉ là Thiên Đạo khác biến hóa thành.
Lạc Hàm nhất thời không nói nên lời: "Cho nên, các ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?"
"Cung nghênh Thiên Đạo trở về." Cây Bồ Đề uốn cong các nhánh cây trước mặt Lạc Hàm, cành lá rơi xuống như mưa, nói với Lạc Hàm bằng giọng nói thập phần vui mừng: "Hiện tại, thỉnh cầu Thiên Đạo đi cứu vớt thế giới."
Lạc Hàm chậm rãi đưa ra một dấu chấm hỏi: "?"
Càng đáng sợ hơn là ở đây ngoại trừ nàng, những người khác căn bản không cảm thấy câu nói này có gì không đúng. Lạc Hàm khϊếp sợ, nội tâm đã muốn sụp đổ: "Trước đây không lâu ta còn chuẩn bị thi cuối kỳ, bây giờ các ngươi lại bảo ta đi cứu vớt thế giới? Làm sao mà cứu?"
"Rất đơn giản, chỉ cần ngăn cản Lăng Thanh Tiêu. Nếu hắn không nhất quyết tấn công Ma giới, Dạ Trọng Dục cùng Vân Mộng Hạm tất nhiên không bị dồn đến đường cùng, sẽ không khởi động cấm thuật, thế giới cũng sẽ không gặp đại nạn như thế. . ." Cây Bồ Đề còn chưa nói xong, kết giới đột nhiên lung lay dữ dội, Lạc Hàm dẫm lên kết giới, cảm nhận được trời đất rung chuyển.
Mọi người vội vàng ổn định thân thể, vừa rồi kết giới co lại đáng kể, tầng ánh sáng xanh nhạt cũng trở nên ảm đạm. Cây Bồ Đề thả lá cây ra ngoài, sau đó giọng nói liền trở nên mất bình tĩnh: "Nguy rồi, Lăng Thanh Tiêu động thủ. Ngay sau đó Dạ Trọng Dục đã khởi động cấm thuật, không còn kịp nữa rồi, nhanh đưa nàng quay ngược thời gian."
Cây Bồ Đề vừa nói xong, từng lão tổ tông lần lượt thi triển công pháp tạo thành tầng tầng lớp lớp ánh sáng nhu hoà bao lấy người Lạc Hàm. Lạc Hàm cảm thấy sụp đổ, hô lên: "Chờ một chút, trước tiên nói cho ta biết ta phải làm gì, tại sao người đi đến đó lại là ta?"
"Ngươi là hoá thân của Thiên Đạo, thân không ở lục giới, không vào luân hồi, thế gian cũng chỉ có ngươi có thể làm lơ không gian cùng thời gian, tự do xuyên qua quá khứ và tương lai. Ngoại trừ ngươi không ai có thể trở về quá khứ, ngay cả bọn ta cũng không được. Chẳng qua mỗi lần mở ra vòng xoáy thời gian đều tiêu hao một lượng linh lực cực lớn, bây giờ bọn ta tập trung hết linh lực để đưa ngươi trở lại quá khứ. Thiên đạo, thỉnh ngươi nhất định phải nhớ kỹ, thế giới này một khi bị hủy diệt, toàn bộ sinh linh cũng bị tiêu diệt là điều hiển nhiên, mà ngươi nhờ có thiên địa mới sinh ra thần chí cũng sẽ theo vạn vật cùng tan biến. Sinh linh hưng thịnh thì ngươi mới có thể hưng thịnh, sinh linh diệt vong thì ngươi cũng tổn hại."
"Lần này người rời đi, bọn ta không có thời gian mở lại vòng xoáy thời gian lần thứ hai. Nhớ cho kĩ ngươi chỉ có một cơ hội, bất kể dùng biện pháp gì đều nhất định phải ngăn cản Lăng Thanh Tiêu."
Lạc Hàm còn chưa kịp nói chuyện, đã bị khí tức hùng vĩ tống vào vòng xoáy thời gian. Trước khi vòng xoáy khép lại, Lạc Hàm nhìn thấy kết giới tan rã, lộ ra vùng đất hoang tàn bên ngoài. Tại đường chân trời xám xịt có một người đang đứng trên mây. Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn vung kiếm, trên mặt đất liền nứt ra khe sâu, thậm chí ngọn núi phía xa cũng bị chém thành hai nửa.
Hắn ta dường như cảm giác được nhìn về phía Lạc Hàm. Trong nháy mắt đó, núi sông tĩnh lặng, thiên địa im ắng.