Chương 26: Cẩu huyết ngược văn (Phiên ngoại)

Chapter 26: Cẩu huyết ngược văn (phiên ngoại)

Cách một ngày nào đó đã qua đi hơn nửa tháng.

Trong nửa tháng này, tuy rằng đã xảy ra đủ loại bất ngờ, nhưng Đông Phương Tuyết vẫn là thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành đệ nhất vị nữ hoàng từ trước tới nay của của triều đại này.

Tuy rằng ngay từ đầu tất cả mọi người thập phần không phục, còn có không ít cựu thần đập đầu vào cột mà chết, nhưng Đông Phương Tuyết một mực mặc kệ, hoàn toàn dùng võ lực trấn áp, hành vi lôi lệ phong hành [1] như vậy ngược lại đã khiến thanh âm phản đối dần tắt lịm.

*[1] lôi lệ phong hành (雷厉风行). Mạnh mẽ vang dội; Sấm rền gió cuốn; Bá đạo trên từng hạt gạo.

Về phần hành vi như vậy sau đó sẽ gây ra hậu quả gì, lại có ai sẽ để ý đây, Đông Phương Tuyết hiện tại để ý chỉ có mấy việc.

Vốn « x quốc » thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, rồi lại bởi vì chiếu thư lập hậu của Đông Phương Tuyết mà sôi trào lên.

“Hoàng Thượng thật muốn quyết định lập một người chết làm Hậu sao ?”

“Đúng vậy a, ta nghe được rành mạch rõ ràng.”

“Hoàng Thượng đây là điên rồi sao ? Rõ ràng thân là nữ tử lại muốn cưới vợ nữ tử còn chưa tính, cố tình nàng kia lại là một người chết đã xuất giá, này cũng quá……”

“Chính là Hoàng Thượng đã quyết định, ai cũng không có cách nào tả hữu lựa chọn của nàng a.”

“Ta nghe nói Hoàng Thượng hôm qua đem đám mỹ nữ mà Thừa tướng dâng lên đều cấp gϊếŧ.”

“Ta còn nhìn đến Hoàng Thượng đem đám người phản đối cấp áp nhập đại lao.”

“…… Xem ra thiên hạ này muốn rối loạn a.”

“Không biết tương lai của chúng ta rốt cuộc sẽ thế nào, hy vọng Hoàng Thượng chính là nhất thời hồ đồ đi, ngày sau vẫn là muốn cưới hoàng phu, sinh đứa nhỏ kế thừa ngôi vị hoàng đế.”

…………

……

Mặc kệ bên ngoài là hỗn loạn thế nào, Đông Phương Tuyết chính mình nhưng thật ra thực bình tĩnh.

Nàng đem thư trong tay phóng tới một bên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve hai má băng lãnh của người trên giường, trên mặt cũng hiện ra tươi cười hạnh phúc.

“Chúng ta rốt cục có thể cùng một chỗ, ai cũng không có cách nào đem chúng ta phân khai.”

Nhưng nữ tử trên giường vẫn không có mở mắt ra, không bằng nói nàng chính là một khối thi thể cứng ngắc mà thôi.

Tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, Đông Phương Tuyết lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Một nữ tử trung niên thật cẩn thận đi đến, đối diện với Đông Phương Tuyết hành lễ nói: “Tham kiến bệ hạ.”

“Mau đứng lên đi.” Đông Phương Tuyết nói: “Mau giúp Thập Nhất thêm dược.”

“Dạ.” Trung niên nữ tử gật gật đầu, trong lòng còn lại là tràn ngập kinh hách, tuy rằng nàng là có bí phương có thể bảo trụ thi thể, nhưng hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, không biết thi thể của hoàng hậu còn có thể bảo tồn được bao lâu a.

Đợi cho trung niên nữ tử thêm hoàn dược, sau đó rời đi, Đông Phương Tuyết yêu thương mà nhìn đến thân thể băng lãnh kia, hình như hoàn toàn không chú ý tới nàng kia đã chết đi lâu ngày, lại bắt đầu nói về chuyện bên ngoài mà cấp nàng nghe.

…………

……

“Bệ hạ, chúng ta đã đem nàng bắt trở lại.” Thị vệ cung kính nói.

“Ngươi vì cái gì muốn chạy trốn?” Đông Phương Tuyết lạnh lùng nhìn đến trung niên nữ tử trước mắt đang nơm nớp lo sợ.

Trung niên nữ tử đề tâm điếu đảm nói: “Nô tỳ thật sự là vô pháp bảo trụ được thi thể của Hoàng hậu nương nương, bởi vì lo lắng bệ hạ tức giận, lúc này mới ra hạ sách chạy trốn này……”

“Thật sự không có cách nào sao ?” Đông Phương Tuyết nói.

“Đã không có…… Bệ hạ cho dù là gϊếŧ nô tỳ, nô tỳ cũng không có biện pháp làm được a! !” Trung niên nữ tử khóc rống, nước mắt vòng quanh mà nói.

“Được rồi.” Đông Phương Tuyết nói: “Ngươi đi đi.”

“Eh?” Trung niên nữ tử chấn kinh nhìn đến bóng dáng của Đông Phương Tuyết, thập phần chấn kinh chính mình thế nhưng có thể bảo trụ một mạng.

Đông Phương Tuyết diện vô biểu tình đi tới bên trong tẩm cung, nàng nhìn đến thi thể trên giường, thất bại ngồi ở trên mặt đất, “Quả nhiên đã tới lúc đi xuống cùng ngươi lúc……”

“Gì sự tình ta cũng không quan tâm, cho dù có thể được đến vị trí chí tôn này, không thể cùng người mình yêu cùng một chỗ lại có cái gì tốt.”

Đông Phương Tuyết cầm lấy trường kiếm nhiễm huyết bên cạnh, thở dài nói: “Ngày đó, ta đã dùng kiếm này gϊếŧ ngươi, hôm nay ta cũng muốn dùng thanh kiếm này……”

Vừa dứt lời, nàng liền lập tức đem kiếm đâm vào ngực chính mình.

Máu tươi ấm nóng từ ngực phun ra ngoài, Đông Phương Tuyết cảm nhận được thân thể dần dần không thể tự khống chế, nhưng nàng nhưng không có sợ hãi, có chính là đối tử vong vui sướиɠ.

Nhưng mà ngay lúc sắp chết, kia một khắc, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện vô số ký ức.

Đông Phương Tuyết sửng sốt, thần sắc cũng trở nên vô cùng thống khổ.

“Nguyên lai là như vậy sao…… Nguyên lai là như vậy a…… Nguyên lai ta vẫn đều……”

“Chỉ cần ngươi không chết, ta bất cứ lúc nào đều nhất định sẽ đuổi theo ngươi……”

Nhìn đến thi thể trên giường mà nói ra một câu như vậy, Đông Phương Tuyết cũng từ từ nhắm hai mắt lại.

******

Sau khi tân tiền nhiệm nữ hoàng tự sát, sau đó, « x quốc » nhất thời trở nên hỗn loạn.

Ảnh vệ A cùng ảnh vệ B hai người cũng ly khai tướng quân phủ, bởi vì di sản của nam chủ không sai biệt lắm đều ở trên tay bọn họ, vì thế bọn họ liền phát hoàn tiền, sau đó đi đến quốc gia khác, tận hưởng những ngày thanh phúc.

Về phần vì cái gì ảnh vệ A cùng với ảnh vệ B cùng nhau đi, này cũng chỉ có chính bọn họ đã biết.

Buổi tối này.

Ảnh vệ A ngồi ở ghế trên giận dữ nói: “Thật đúng là không nghĩ tới công chúa và tiền phu nhân là một đôi a, nghĩ cho cùng tướng quân cũng là có điểm đáng thương, nói đến thì trước đó bốn vị phu nhân cũng đã bỏ trốn và vân vân.”

Ảnh vệ B nói: “Ngươi bớt nghĩ nhiều đi.”

Ảnh vệ A bất mãn nói: “Ngươi một kẻ ngay cả tên cũng không có cư nhiên còn dám cười nhạo ta?”

“Ngươi có tên sao ?”

“……”

“Nói đến thì a.” Ảnh vệ B đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “Ta nghe nói ngươi tối hôm qua lại đi van xin ngươi người khác trừu ngươi ?”

Biểu tình của ảnh vệ A nhất thời cứng ngắc, “Đây chỉ là hiểu lầm, trừu đâu mà trừu ? Khoan đã nào, ngươi không phải đang ghen đó chứ ! !”

“Ai nói ta ghen tị?” Ảnh vệ B cười cười, “Ta chỉ là muốn cùng ngươi trao đổi một chút sở thích.”

“Không…… Ta cảm thấy rằng chúng ta không có chung sở thích ! !”

Ảnh vệ B lập tức đoạt qua cây roi bên hông hắn, “Chúng ta đến cùng nhau sáng tạo hồi ức tốt đẹp đi.”

…………

……

Lúc ấy, người qua đường đi ngang qua nhà ảnh vệ AB thề rằng chính mình ở buổi tối đi ngang qua con đường đó, đã nghe được một tiếng kêu cực kỳ thê lương, trong nhà này nhất định là có chuyện ma quái.