Chương 25: Cẩu huyết ngược văn (Hoàn)



Chapter 25: Cẩu huyết ngược văn ( Hoàn )


Đem hai ảnh vệ kia tiễn bước, Lê Thanh ngày hôm sau liền giả vờ bệnh không đi vào triều.

Lúc này mọi người lại cảm thấy rằng Hoàng Thượng không ổn rồi, khẳng định là bất cử đến nỗi không thể ra cửa.

Lê Thanh cũng lười quản thanh danh của nam thứ bị hủy không sai biệt lắm, phái người đem Đông Phương Tuyết cấp tìm lại đây, chuẩn bị đem chuyện muốn truyền ngôi cho nàng nói rõ ràng.

Đông Phương Tuyết không lâu đi ra ngoài cửa, nghĩ đến nàng tuy rằng ở mặt ngoài rất lạnh đạm, kỳ thật trong lòng vẫn là đối bệnh tình của ca ca thực lo lắng.

Lê Thanh não bổ ra một đống tình cảm gia đình quyến luyến [1], sau đó mới gọi người đem nàng nâng dậy, bán ngồi ở trên giường, làm ra một bộ bất cửu vu nhân thế [2], lúc này mới để cho Đông Phương Tuyết đi đến.

*[1] tình cảm gia đình quyến luyến. Nguyên tác: thân tình ngạnh (亲情梗)

*[2] bất cửu vu nhân thế (不久于人世). Sớm lìa đời; Sắp ngỏm.

Đông Phương Tuyết bưng một chén canh gà, ngồi ở bên cạnh Lê Thanh, thở dài, “Hoàng huynh làm sao không chú ý đến thân thể một chút ? Rõ ràng phía trước đó hoàn hảo tốt.”

Lê Thanh nói: “Thế sự vô thường a, không dự đoán được Trữ Quyết cư nhiên cho trẫm hạ kịch độc.”

“Như vậy sao ?” Đông Phương Tuyết nói: “Trữ Quyết quả nhiên đã đánh mất nhân tính, đối hoàng huynh ngươi cư nhiên cũng làm ra chuyện như vậy.”

“Tiểu Tuyết a……” Lê Thanh xin lỗi nói: “Chuyện trước đó là hoàng huynh sai lầm rồi, sớm biết rằng Trữ Quyết là người như vậy, hoàng huynh vô luận như thế nào cũng sẽ không đem ngươi gả cho hắn.”

Này một câu không chỉ là thay mặt nam thứ hướng Đông Phương Tuyết xin lỗi, càng nhiều chính là Lê Thanh đối Đông Phương Tuyết xin lỗi.

Đều là bởi vì nàng vì tăng độ hảo cảm của nữ thứ, mới làm ra nhiều chuyện quỷ súc như vậy, tình tiết phát triển cũng trở nên kì ba như vậy _(:з)∠)_

Vốn dựa theo tình tiết nguyên bản, tuy rằng kết cục của Đông Phương Tuyết không tính là hảo, nhưng tốt xấu cũng không chịu nỗi khổ cầm tù play →_→

“Điều này sao lại là lỗi của hoàng huynh được ?” Vẻ mặt của Đông Phương Tuyết đột nhiên biến lạnh, “Đều là lỗi của tên Trữ Quyết kia, nếu không phải hắn ngụy trang rất giống, hoàng huynh làm sao sẽ bị hắn lừa bịp?!”

“Nói vậy cũng không sai……” Lê Thanh gật gật đầu, “Tiểu Tuyết, sau này ngươi chuẩn bị thế nào? Chẳng lẽ còn thật sự vì hắn mà không bao giờ lập gia đình nữa sao ?”

“Hừ.” Đông Phương Tuyết hừ lạnh nói: “Lập gia đình có cái gì tốt? Cho dù là lưu lại ở trong cung ngủ, ta đời này cũng không bao giờ muốn gả cho người khác nữa.”

“Được rồi…… Ngươi cao hứng thì tốt rồi.”

“Hoàng huynh, này độc khi nào thì có thể hoàn toàn giải trừ?” Đông Phương Tuyết hỏi.

“Đại khái…… Rốt cuộc rất hiểu rõ.” Lê Thanh nói xong, lại lập tức ho khan vài tiếng, dùng để tỏ vẻ chính mình đã sắp chết.

“Nếu hoàng huynh ngươi xảy ra chuyện, thiên hạ này phải làm sao bây giờ?” Đông Phương Tuyết thở dài nói.

Lê Thanh khụ khụ, “Không có việc gì, trẫm đã quyết định, đem thiên hạ phó thác cho ngươi.

“Cái gì?” Đông Phương Tuyết mở to hai mắt, “Hoàng huynh…… Chính là ta là nữ……”

“Nữ lại có cái gì quan hệ?” Lê Thanh trấn định nói: ” Tài năng và học vấn của ngươi hoàn toàn không thua kém một nam tử, trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể đảm đương nổi một hảo hoàng đế.” Ít nhất, chỉ số thông minh so với tên nam thứ kia đã cao hơn rồi.

“Hoàng huynh……” Đông Phương Tuyết thần sắc biến đổi, “Kỳ thật ngươi là Trữ Quyết dịch dung đi.”

Lê Thanh: “…… Cái gì! ! ? Khụ khụ khụ khụ khụ.” Bởi vì những lời này của Đông Phương Tuyết rất có trùng kích tính [3], lúc này Lê Thanh là thật đã bắt đầu ho khan.

*[3] trùng kích tính (冲击性). Tính gây chấn động; Gây bão.

“Ta đã sớm phát hiện.” Đông Phương Tuyết lạnh lùng nói: “Hoàng huynh từ sau khi xử quyết Trữ Quyết,sau đó, tính cách liền cũng không giống trước. Nguyên bản hoàng huynh mỗi đêm đều triệu vài phi tử đi qua đêm, nhưng bây giờ thế nhưng hơn phân nửa tháng đều không có…… Cái lý do bất cử kia cũng chỉ có thể đã lừa gạt người khác, theo ý ta đến, hoàng huynh căn bản là đã bị hoán đổi!”

“Ngươi tuy rằng nói muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, kỳ thật chính là muốn cho ta thượng vị, sau đó ngươi có thể quang minh chính đại dùng danh nghĩa trượng phu của ta để cướp lấy ngôi vị hoàng đế! !”

Lê Thanh: “……” Não động của ngươi làm sao lại lớn như vậy a! ! Không, không bằng nói vì cái gì nam thứ lại sắc trung ngạ quỷ như vậy a! !

Tuy rằng không đoán đúng, nhưng đã đoán không sai là mấy. Kỳ thật, cả thế giới này, chỉ số thông minh đều tập trung ở trên người Đông Phương Tuyết đi! ! Nàng từ khi dịch dung thành nam thứ tới nay còn chưa có ai phát giác ra có gì không giống _(:з)∠)_

“Ngươi không phản đối đi.” Đông Phương Tuyết nói: “Từ ngày đó, ta nghĩ người chết không phải Đại tướng quân Trữ Quyết, người chết đi chính là hoàng huynh của ta. Không nghĩ tới ngươi cư nhiên nghĩ ra loại biện pháp như vậy để soán vị.”

“Tuy rằng không biết ngươi vì cái gì không đối ta hạ sát thủ, nhưng ta hôm nay nhất định phải cho ngươi nợ máu trả bằng máu! Không chỉ có mệnh của hoàng huynh, còn có mệnh của nàng……”

Lê Thanh đột nhiên nghĩ đến, nếu hiện tại bị Đông Phương Tuyết gϊếŧ chết, nhiệm vụ chẳng phải là đã hoàn thành rồi sao _(:з)∠)_ vậy nên nàng vẫn là đừng giải thích thì tốt rồi.

Chiếu thư truyền ngôi, nàng đã kêu ảnh vệ B bảo quản, cho dù nàng hiện tại chết đi, Đông Phương Tuyết vẫn là có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, về phần có thể ngồi được bao lâu, nàng cũng lười nghĩ đến vấn đề rời đi thế giới này sau đó.

“Đúng vậy.” Lê Thanh nói: “Ta chính là Trữ Quyết, bất quá ngươi như vậy quang minh chính đại nói ra, không sợ bản tướng quân đối với ngươi động thủ sao ?”

“Ha ha ha ha.” Đông Phương Tuyết nở nụ cười, “Ngươi vẫn chưa phát hiện sao ? Hiện tại ngươi đã không thể sử dụng nội lực. Bởi vì ta từ lúc nửa tháng trước đó, đã hạ độc trong huân hương của ngươi, bây giờ ngươi chính là một cái phế nhân!”

Lê Thanh: “……” Trời à! ! Nguyên lai nàng nói chính mình trúng kịch độc cư nhiên đã lộng giả thành chân [4]……

*[4] lộng giả thành chân (弄假成真). Nói đùa hóa thật ; Bỡn quá hoá thật; Làm giả hoá thật.

“Được làm vua thua làm giặc.” Lê Thanh tang thương nói: “Nếu ta thua, ngươi liền động thủ đi.”

“Hừ.” Đông Phương Tuyết rút ra một thanh trường kiếm, bắt lấy vạt áo của Lê Thanh mà nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái sao ? Không đem ngươi tống vào kỹ viện, ta làm sao có thể giải trừ được mối hận trong lòng ! !”

Trời à, Lê Thanh cuối cùng là hồi tưởng lại chuyện trước đó Đông Phương Tuyết từng nhiều lần đưa ra sau này phải làm sao trả thù nam chủ, cái gì chặt thành xx khối uy cẩu a, ném vào thanh lâu gì đó…… Không được, nàng phải nghĩ biện pháp hiện tại khiến cho Đông Phương Tuyết gϊếŧ chết chính mình.

“Ngươi bị lừa!” Lê Thanh giả vờ bộ dáng thực khốc huyễn cười nói: “Kỳ thật ta căn bản không có trúng độc.”

“Cái gì?” Đông Phương Tuyết ngẩn người.

Lê Thanh lập tức đem nàng đẩy ra, từ trên giường nhảy xuống, sau đó từ phía dưới gối đầu rút ra thanh kiếm mà nam thứ trước đó vẫn giấu để phòng thích khách, nâng lên ở trước ngực nói: “Chúng ta nhất quyết thắng bại đi.”

“……” Đông Phương Tuyết cảm nhận rất sâu rằng đối phương đã hết thuốc chữa, rõ ràng Trữ Quyết võ công cao như vậy, gϊếŧ nàng không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Cư nhiên còn muốn đến cái gì nhất quyết thắng bại, quả nhiên vẫn là cố gắng chống đỡ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Đông Phương Tuyết cũng giơ kiếm đâm tới, “Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn ra ngươi chính là giả dạng rằng không có việc gì sao……”

Lê Thanh vốn cũng chỉ là giả trang bộ dáng mà thôi, đợi cho Đông Phương Tuyết thật sự động thủ, nàng liền làm ra tư thế thích hợp nhất để đối phương đâm đến, còn đem ngực của chính mình ưỡn tới.

Mãi sau khi thanh kiếm đâm vào trái tim của đối phương, Đông Phương Tuyết liền bị vây trong trạng thái kinh ngạc, sát Trữ Quyết cũng không quá khó khăn, quả thực đơn giản đến mức làm cho người ta giật mình.

Thanh kiếm rơi xuống trên mặt đất, Đông Phương Tuyết lập tức liền phản ứng lại, chính mình vừa rồi là được hắn cấp cho, mục đích của Trữ Quyết nhất định là muốn chính mình gϊếŧ hắn, mà không phải cùng với chính mình động thủ.

“Đáng giận.” Đông Phương Tuyết không cam lòng đến mức muốn tiên thi [5], ngồi xổm xuống để xem thi thể của đối phương, tay chạm tới bên cạnh khuôn mặt của hắn, “Dùng khuôn mặt của hoàng huynh của ta, quả nhiên không có cách nào hạ ngoan thủ.”

*[5] tiên thi (鞭尸). Nghi lễ dùng roi đánh xác chết.

Sau khi sờ soạng trong chốc lát, nàng liền chạm đến mép của mặt nạ, quyết đoán đem mặt nạ gỡ ra, xuất hiện ở trước mặt nàng chính là một khuôn mặt thiếu nữ thanh lệ mà tái nhợt.

“…… Lê Thập Nhất? !”

Tay đang cầm mặt nạ của Đông Phương Tuyết thật lâu cũng chưa buông xuống, trong bất tri bất giác, nước mắt của nàng theo trên mặt chảy xuống dưới.

“Vì cái gì? Vì cái gì chính là ngươi? !”

Đông Phương Tuyết quả thực không tin là chính mình động thủ gϊếŧ nàng, nhưng hiện thực lại không cho phép nàng trốn tránh.

“Quả nhiên ngươi yêu chính là Trữ Quyết đi.” Đông Phương Tuyết cả người không thể tiếp nhận, sau đó cư nhiên não động đại khai, “Cho nên, ngươi mới nghĩ ra biện pháp như vậy đến, để cho ta tự tay gϊếŧ ngươi, kỳ thật ngươi chính là muốn báo phục ta mà……”

“Ngươi đừng vọng tưởng, ta không có khả năng cho ngươi cùng hắn đi đoàn tụ cùng nhau ! ! Ta nhất định sẽ đem ngươi lưu lại bên cạnh ta, cho dù ngươi không muốn……”

“Ngươi chỉ có thể là của ta, ta sẽ không cho ngươi đi!”