Thanh âm đó Long Trần rất quen tai, vô cùng quen tai, quen tới mức khiến sát ý của hắn trở nên dâng trào, sự khác thường của Long Trần lập tức khiến tất cả mọi người trở nên cảnh giác.
- Long ca, làm sao vậy?
Vu Mập hỏi, nhìn thấy ánh mắt muốn gϊếŧ người đó của Long Trần, hắn lập tức tỉnh rượu một nửa.
- Không sao, lát nữa sau khi người đó đi lên, các ngươi dè bỉu hắn cho ta, coi như là thêm tiết mục để chúc mừng Thạch Phong.
Long Trần nói.
Mọi người vừa nghe vậy liền hiểu, Long Trần đây là muốn làm lớn chuyện này, hơi rượu không khỏi dâng lên, bọn họ hiện giờ cơ hồ đều được người trong nhà ủng hộ, ra sức làm tốt quan hệ với Long Trần, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua.
- Long ca, ngươi cứ xem là được rồi.
Khỉ Ốm vỗ ngực cam đoan.
Lúc này tiếng bước chân gần dần, trước mặt một nam tử mi chữ bát, nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, đầu đội một cái mũ cổ quái đập vào mi mắt mọi người.
Long Trần không quay đầu lại, cũng bảo A Man đừng quay đầu, hai người vừa hay đưa lưng về phía người đó.
Sau khi người đó đi lên, chỉ thấy phía sau hắn có một nam tử vẻ mặt đau khổ đi theo, xem ra có thể là chưởng quỹ của tòa tửu lâu này.
- Bảo bọn họ cút đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Nam tử đó không thèm nhìn đám người Long Trần lấy một cái, vẻ mặt kiêu căng nói.
Hiển nhiên ý tứ của hắn là bảo chưởng quỹ đó đến đuổi người, dường như hắn tự mình đuổi người thì sẽ hạ thấp thân phận của hắn vậy.
- Ái chà, các ngươi có thấy không, có người trên đầu mọc chim kìa.
Khí Ốm nhỏ giọng nói với Vu Mập.
Tuy là nói thầm, nhưng thanh âm lại không nhỏ, hoàn toàn có thể khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ.
Long Trần mỉm cười, người đó đầu đội mũ, đằng trước có một bộ phận lồi ra, vốn hắn cũng không chú ý, có điều Khí Ốm vừa nhắc như vậy, cũng thật sự là rất giống.
- Sặc, có gì mà ngạc nhiên nhất định là cha hắn làm quá nhiều chuyện xấu, bị người ta nguyền rủa đấy.
Vu Mập nhìn người đó một cái, có chút khinh thường nói với Khí Ốm.
- Giải thích thế nào?
Khí Ốm có chút nghi hoặc nói.
- Ngu thế, ngươi chưa nghe người ta mắng thế này à: Ta nguyền rủa ngươi sinh con trai chim mọc trên đầu.
- Ái chà, huynh đệ cao kiến, Hậu mỗ thụ giáo.
Khí Ốm nói với vẻ kính nể.
Chưởng quỹ vốn đi theo lên, thấy mọi người chế giễu người đó như vậy thì không khỏi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nháy mắt cho Thạch Phong.
Đáng tiếc Thạch Phong vốn cũng có chút giao tình với chưởng quỹ lại chỉ hờ hững, giống như không phát hiện.
Sắc mặt nam tử mi chữ bát đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn Vu Mập:
- Con lợn béo chết tiệt, các ngươi là muốn chết à?
Vu Mập lắc đầu nói:
- Huynh đệ, ngươi nhìn cái mặt như trái mướp đắng của ngươi đi, cho dù ta không biết đoán số, cũng biết ngươi không phải cha chết thì cũng là mẹ chết, ngươi lúc này đi ăn uống thì có chút không thích hợp đâu.
- Đúng vậy, thế này cũng quá bất hiếu rồi.
- Nhi tử như vậy, chẳng thà lúc trước trực tiếp bôi nó lên tường cho xong.
- Đừng nói nữa, ngươi không thấy hắn đang run à? Còn nói tiếp vạn nhất hắn nổi điên, miệng sùi bọt mép thì chúng ta chúng ta uống rượu thế nào được?
Cái câu lực lượng của tập thể thì lớn, mọi người thấy Vu Mập và Khí Ốm kẻ xướng người hoạ, bọn họ không chen miệng vào được, hiện giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, có thế nào cũng phải cống hiến một chút lực lượng chứ.
- Muốn chết.
Người đó hét to một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trường tiên, kình phong gào thét, mang theo sát ý lạnh thấu xương quất xuống mọi người, không ngờ bao phủ toàn bộ mọi người trong phạm vi một roi.
Thạch Phong đã sớm có chuẩn bị, thấy người đó xuất thủ, hắn sớm đã vận sức chờ phát động cũng tay lướt qua bên hông, chém ra một đao.
Bùm.
Trường đao và nhuyễn tiên va chạm, phát ra một tiếng nổ vang, Thạch Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến, cả người bị đánh bay, trực tiếp va vào trên cột lâu, chấn cho toàn bộ tửu lâu rung chuyển.
Trên mặt Thạch Phong hiện lên một tia đỏ ửng, đó là dấu hiệu nội tạng bị tổn thương, huyết khí trào dâng, không ngờ dưới một chiêu đã bị đánh cho bị thương.
- Đi chết đi, tiện dân.
Mi chữ bát sau một kích, trường tiên giống như một con độc long, nháy mắt đã biến thành thẳng tắp, giống như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng tới tim Thạch Phong.
Lần này mọi người sợ rồi, bọn họ không ngờ người đó lại tàn nhẫn như vậy, đây ràng là muốn gϊếŧ chết Thạch Phong.
Trường tiên đó đến quá nhanh, Thạch Phong muốn tránh né thì đã không còn kịp rồi, ngay khi hắn cho rằng mình sắp chết.
Bốp.
Một bàn tay vươn ra tóm lấy trường tiên, giống như có người nắm vào chỗ bảy tấc của độc xà, khiến nó không thể động đậy.
- Long ca.
Mọi người lập tức hoan hô, Long Trần lúc này đang đứng trước người Thạch Phong, một tay tóm chặt trường tiên, giống như đế vương nhân gian, lạnh lùng nhìn nam tử đó.
- Là ngươi?
Mi chữ bát nhìn thấy Long Trần, không khỏi cả kinh.
- Tốt lắm, ngươi còn nhớ ta.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh, đột nhiên trên tay dùng sức, mi chữ bát chỉ cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến, cả người bất giác bay về phía Long Trần.
Người đó hơi giật mình, hắn không ngờ lực lượng của Long Trần lại lớn như vậy, ngay cả cường giả Ngưng Huyết nhất trọng thiên như hắn cũng không thể..
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, mượn cỗ lực lượng này bay về phía Long Trần, một chân nhấc lên, đá thẳng tới ngực Long Trần, ứng biến cực nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, có thể thấy được hắn là một cao thủ chân chính.
Thấy hắn lao tới, Long Trần cũng đá ra một cước, tốc độ không nhanh, nhưng vừa hay khi chân người đó đá đến trước ngực Long Trần thì hung hăng đá vào hạ bộ của người đó.
Tiếng cái gì đó vỡ khiến mọi người ở đây cảm thấy đũng quần mình lạnh toát, tóc gáy dựng đứng cả lên.
- A.
Một tiếng hét thảm vang vọng toàn bộ tửu lâu, phàm là người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó đều không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
Nhưng cho dù là hét thảm như vậy, vẫn không thể phát tiết được đau đớn trên người mi chữ bát.
Bùm.
Mi chữ bát hung hăng va vào cột lâu, phát ra một tiếng nổ vang, sau đó lại bị bắn ngược về, mặt đã đau tới biến hình, lăn lộn qua lại trên mặt đất.
Bởi vì lăn lộn kịch liệt, mũ của người đó đột nhiên rơi xuống, đám người Vu Mập không khỏi biến sắc: