Chương 65

Sau khi ý thức được con trai là nằm trên, phẫn nộ trong lòng ba Cảnh thoáng rút đi.

Hiện tại, chuyển trường là chuyện không thể, xem tư thế này, nếu thật sự buộc con ông chuyển trường, con ông có thể sống sờ sờ mà đói chết! Đến lúc đó đói đến mức khủng hoảng tinh thần, còn đi học kiểu gì? Hiện tại lại đúng vào thời kỳ khẩn trương của cấp 3, đổi trường cũng có ảnh hưởng rất lớn tới học tập! Nhưng ba Cảnh, vô luận như thế nào cũng không có khả năng mặc kệ chuyện con trai cùng Nguyên Duẫn tiếp tục yêu sớm.

Ông nuốt xuống tức giận, liền châm một điếu thuốc, hút một hồi lâu.

Trong lòng ông rất rõ ràng, hiện tại con trai ông còn nhỏ tuổi, quá xúc động, về sau còn sẽ gặp được rất nhiều người rất nhiều tình cảnh, đến một ngày nào đó sẽ nghĩ thông suốt, đoạn tình cảm này sẽ phai nhạt. Hơn nữa con của ông từ nhỏ luôn luôn có mới nới cũ, ông cũng không cảm thấy con của ông sẽ kiên trì lâu. Nhưng nếu hiện tại ông ngăn cản, ngược lại sẽ kí©h thí©ɧ tâm lý phản nghịch. Cho nên, cản không bằng lơ ——

Nhưng cũng không thể toàn lơ đi, nhất định phải dùng thủ đoạn cản trở chuyện yêu sớm không bình thường này.

Sau khi đuổi Nguyên Duẫn đi, ba Cảnh một lần nữa liên hệ với hiệu trưởng Hằng cao, xuống tay để thằng nhóc kia đổi lớp. Áp lực học tập ở cấp 3 lớn như vậy, ông lại nói giáo viên mỗi ngày cấp cho con trai ông mấy chục cân bài thi, cũng không tin con trai sẽ còn thời gian yêu sớm!

Mà Dung Hoàn còn chưa có kịp giúp Nguyên Duẫn xoa xoa bả vai vài cái, đã một lần nữa bị đuổi về phòng, không khỏi khó thở. Hắn suốt một ngày một đêm không uống nước không ăn gì, bụng sớm đã đói kêu vang, kỳ thật chuyện đói bụng đối với hắn thường xuyên ở phim trường mà nói, không tính là gì, nhưng Cảnh Nhất Xí thể chất kém, đói bụng một chút đã hoa mắt chóng mặt, lòng bàn chân giống như dẫm bông.

Nhưng nếu hắn không kiên trì, chỉ sợ ba Cảnh sẽ lập tức cho hắn chuyển trường. Cho nên Dung Hoàn vẫn cố nén, tính tiếp tục không ăn cơm, tuyệt thực kháng nghị, nhưng cửa sổ bỗng nhiên bị một hòn đá nhỏ gõ một cái.

“Cạnh” một tiếng.

Dung Hoàn nhanh chóng mở cửa sổ ra, Nguyên Duẫn còn chưa đi, đứng ở ngoài sân, xa xa mà nhìn hắn.

Mới vừa rồi ba Cảnh còn bất động thanh sắc mà trào phúng Nguyên Duẫn, Dung Hoàn đều nghe vào lỗ tai, trong lòng vì Nguyên Duẫn mà có chút không vui, nhưng đều không có cơ hội an ủi Nguyên Duẫn hai câu. Hắn nhanh nhẹn móc túi quần, muốn gửi tin nhắn, mới phát hiện điện thoại của mình đã bị tịch thu, chỉ có thể khô cằn mà nhìn Nguyên Duẫn.

Phải ăn cơm.

Nguyên Duẫn cầm nhánh cây, ở trên mặt sân bên ngoài viết vài chữ to.

Dung Hoàn híp mắt thấy rõ ba chữ kia, tức khắc lòng ấm áp, hắn gật gật đầu với Nguyên Duẫn, còn chưa kịp tìm tờ giấy gì đó viết lời nói ném xuống, bên kia ba Cảnh đã nhận ra hai người còn ở cửa sổ mắt đi mày lại, tức khắc giận không thể át, kêu bảo mẫu từ trong biệt thự lao ra đuổi Nguyên Duẫn đi.

Bảo mẫu nghe ba Cảnh nói xong, từ biệt thự chạy ra cổng đánh đuổi đôi uyên ương, mà Nguyên Duẫn còn chưa viết xong, vội vàng viết một hàng trên mặt đất.

Nếu không anh sẽ đau lòng.

Viết xong liền ném nhánh cây xuống, vỗ vỗ đất trên tay, nhặt cặp sách trên mặt đất lên, nhìn ba Cảnh đang đứng trước cửa một cái, bình thản mà rời đi.

Dung Hoàn: “……”

“……” Ba Cảnh thiếu chút nữa tức giận chảy máu não, nếu không phải ngại với thân phận uy nghiêm của mình, quả thực hận không thể trực tiếp từ trong phòng chạy ra ngoài đá thằng nhóc kiêu ngạo kia một cái, ở dưới mí mắt của ông biểu thị công khai chủ quyền, muốn tìm chết sao. Trong đại sảnh tức khắc một trận binh bang, ba Cảnh không kìm nén được tính tình, răn dạy bảo mẫu một trận, mẹ Cảnh nhanh chóng ngăn lại.

Mà Dung Hoàn ghé vào bên cửa sổ, nhịn không được giơ khóe miệng lên cao.

Nguyên Duẫn làm hắn rất yên tâm, vô luận là đã xảy ra cái gì, vỡ đầu chảy máu, tuyệt đối sẽ không lui về phía sau.

Đêm đó, Dung Hoàn rốt cuộc cũng ăn cơm, bất quá khi hắn ngồi xuống trước mặt ba Cảnh, nói: “Để con chuyển lớp đi.”

Hắn biết thành tích Nguyên Duẫn tốt, đi nơi nào cũng được, nhưng bạn học tam ban cùng giáo viên đã tiếp nhận Nguyên Duẫn, nhưng các lớp khác lại chưa chắc. Điều hắn có thể làm kỳ thật cũng không nhiều lắm.

**

Tuy rằng ba Cảnh có điểm kinh ngạc khi con trai sẽ chủ động làm ra lựa chọn như vậy, nhưng dù gì thì con trai cũng đồng ý đổi lớp, vì thế sấm rền gió cuốn, ngắn ngủn trong vòng một ngày, an bài tốt hết thảy, chuyển lớp cho Dung Hoàn.

Khoa học tự nhiên của tam ban tổng cộng có mười bốn lớp, chia làm hai khu dạy học, Dung Hoàn bị chuyển tới lớp mới là lớp mười bốn, cũng là một lớp trọng điểm, nhưng đó là một lớp có cách xa tam ban nhất.

Cách giữa hai lầu là một cái sân thể dục nhỏ, tương đối xa, cơ hồ là không thể nhìn thấy người bên trong tòa nhà kia.

Dung Hoàn ban đầu còn nghĩ, chỉ cần ở trong một khu trường học, thì có thể tìm được cơ hội gặp Nguyên Duẫn. Nhưng không nghĩ tới ba Cảnh lại đề phòng nghiêm như vậy, khi trợ lý chở hắn đi học cũng đưa hắn vào tận phòng học, thẳng đến khi bắt đầu vào học, trợ lý mới có thể rời đi. Mà giờ nghỉ trưa, khi tan học cũng để trợ lý đổ xe dưới tầng phòng học, không cho Nguyên Duẫn đi lên, cũng không cho hắn rời khỏi tầng lầu này.

Còn nói một khi bắt được hai người bọn họ lén gặp nhau, sẽ lập tức làm thủ tục cho Dung Hoàn xuất ngoại!

Điện thoại cũng bị thu, Dung Hoàn chuyển tới lớp mới, cũng thật gọi trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Bạn học lớp mười bốn cùng giáo viên cũng rất nhiệt liệt hoan nghênh Dung Hoàn, nếu không phải hiện tại việc học khẩn trương, đã hận không thể mở một bữa tiệc hoan nghênh! Càng đừng nói là nữ sinh trong tòa nhà này, tất cả đều sôi trào kích động, ban đầu đều chỉ có thể xa xa mà nhìn giáo thảo một cái, hiện tại giáo thảo đã cùng một tầng lầu với các cô! Sắc mặt ửng đỏ mà chạy tới sôi nổi lấy nước, mượn cơ hội liếc nhìn Dung Hoàn qua cửa sổ.

Dung Hoàn như con khỉ vườn bách thú, bị vây xem suốt ba ngày.

Bạn học chung quanh đều vô cùng tốt, nhưng vẫn là xa lạ, hắn nằm trên bàn, uể oải mà nhìn bạn cùng bàn mới ——

Có thể là sợ trong xương cốt hắn là đồng tính luyến ái, ba Cảnh đã nhờ riêng giáo viên an bài cho hắn một nữ sinh rất xinh đẹp thành tích tốt ngồi cùng bàn.

Tan học, Dung Hoàn ra khỏi phòng học, dựa vào lan can hành lang.

Tam ban phảng phất là học quá giờ, rất lâu không thấy học sinh tan học, một lát sau, rốt cuộc cũng tan, các bạn học quen thuộc mạnh mẽ chạy ra, lộn xộn trong đó có một thân ảnh cao gầy, nghiêng đầu nhìn qua bên này tìm kiếm gì đó, sau khi tìm được, nhanh chóng đi đến vị trí đối diện Dung Hoàn, dựa vào lan can, xa xa mà nhìn Dung Hoàn.

Khoảng cách này thật sự là quá xa, Dung Hoàn căn bản là không thấy rõ biểu tình trên mặt Nguyên Duẫn, Nguyên Duẫn khẳng định là cũng không thấy rõ hắn.

Nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra tươi cười.

Mấy ngày nay hai người cũng có thể ở cuối tiết, ghé vào lan can xa xa nhìn nhau trong chốc lát.

Lòng Dung Hoàn tích góp một đống lời nói. Tỷ như nói sau khi hắn chuyển lớp, bữa sáng Nguyên Duẫn giải quyết như thế nào, sẽ lại không ăn chứ, nhịn quá lâu khẳng định là sẽ tuột huyết áp, hơn nữa hiện tại lại là thời gian trầm trọng nhất. Buổi tối không được thức đêm, dù thế nào đi nữa cũng nhất định phải ăn cơm đi ngủ đầy đủ, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Cùng với thời tiết chuyển lạnh, phải mặc thêm nhiều quần áo, đừng lại bệnh. Còn có, chuyện cha Nguyên Duẫn……

Chính hắn căn bản còn không có cơ hội nói chuyện với Nguyên Duẫn.

Cứ như vậy ghé vào lan can cách rất xa đối diện trong chốc lát, cũng khá tốt, ít nhất còn biết Nguyên Duẫn lại bình an vượt qua một ngày. Gió nhẹ thổi tới, ngọn tóc trên trán Dung Hoàn nhẹ nhàng động, nhìn Nguyên Duẫn đối diện, nôn nóng trong lòng cùng phiền muộn cuối cùng cũng có thể hơi chút bình ổn lại trong mười phút.

Cấp 3, bài thi che trời lấp đất, thi thử, ngâm nga đề mục, bạn học xung quanh đều chui đầu vào trong biển đề thi, Dung Hoàn cũng không ngoại lệ. Rốt cuộc vẫn phải nỗ lực, nếu không chỉ dựa vào hệ thống mà lấy thành tích, đến lúc đó ra trường chỉ là một phế vật, vậy sao có thể tiến vào công ty của ba Cảnh, nếu mê muội mất cả ý chí, ba Cảnh càng sẽ không đồng ý chuyện của hắn với Nguyên Duẫn.

Mỗi ngày từ trong đống bài thi ngẩng đầu, chỉ cảm thấy cổ đau nhức vô cùng, trước mắt trời đất tối sầm, cứ như vậy rất nhanh đã tới tháng 11.

Chuyện cha Nguyên Duẫn, hệ thống đang không dấu vết mà lót đường, Dung Hoàn tạm thời yên tâm.

Mà Nguyên Duẫn, tựa hồ so với lúc trước càng thêm nỗ lực, mỗi lần chạy bộ, lớp mười bốn cùng tam ban sẽ chạy giao lưu ngắn ngủi với nhau, tầm mắt Dung Hoàn dính ở trên người hắn, cảm thấy hắn lại đơn bạc thon gầy đi rất nhiều, gương mặt không thịt, càng hiện sắc bén. Có thể không gầy sao? Mấy ngày trước đó, hắn lại kéo thành tích của người đứng thứ 2 ra gần một trăm điểm, giáo viên chủ nhiệm lớp mười bốn bị tổng điểm của hắn dọa khϊếp sợ.

Dung Hoàn hít hít cái mũi phát chua, bạn học bên cạnh thấy hắn vẫn luôn quay đầu lại, một phen ôm cổ hắn, hảo tâm nói: “Cảnh Nhất Xí, cẩn thận một chút, coi chừng vấp ngã.”

Nguyên Duẫn thấy một màn này, thiếu chút nữa trực tiếp từ giữa đội ngũ, xông ra.

Hắn từ giữa đội ngũ tam ban lao lên vài bước, bị lão Lâm liếc mắt một cái nhìn thấy, túm cánh tay kéo trở về: “Làm gì đó, không muốn chạy nữa?”

Dung Hoàn nghe thấy động tĩnh, vội vàng đẩy tay nam sinh bên cạnh xuống, quay đầu xua xua tay với hắn. Đừng kích động anh Duẫn!

Mỗi ngày ở lớp mười bốn vô cùng nhàm chán, tất cả bạn học bên cạnh đều phải làm quen một lần nữa, không có thú vị như bọn Cừu Nhã Như cùng Liêu Vũ. Bất quá sau khi chuyển lớp qua đây một đoạn thời gian, Cừu Nhã Như đã không nhịn được mà thừa dịp giờ giải lao, chạy đến lầu này gặp Dung Hoàn.

Hai người đứng ở trên hành lang.

Cừu Nhã Như oán trách nói: “Mọi người trong lớp đều rất tức giận, sao cậu lại đột nhiên chuyển lớp, bỏ chúng tôi, chẳng lẽ là lớp chúng ta không tốt sao? Thành tích của lớp mười bốn không khác lắm so với lớp ta mà?”

Dung Hoàn thở dài: “Cậu cho rằng tôi muốn đổi lớp sao?”

Cừu Nhã Như nghe hắn than một lát, đột nhiên hỏi: “Cậu với Nguyên Duẫn có mâu thuẫn sao, vì sao các cậu lại không gặp mặt nhau.”

“Ừm, là một vấn đề nhỏ.” Dung Hoàn lười nhác mà trả lời, trong lòng nghĩ, không phải không muốn gặp, mà là bị ngăn cấm!

“Muốn hòa giải không? Nếu không có phương pháp mặt đối mặt hòa giải, tôi có thể giúp cậu gửi lời.” Cừu Nhã Như dừng một chút, phun tào nói: “Lần trước còn thấy các cậu gắn chặt như keo, tôi còn hoài nghi…… Hừ, nói tức giận liền tức giận, nam sinh các cậu quả nhiên rất nông cạn.”

“……” Dung Hoàn được cô gợi ý, tức khắc ánh mắt nhìn cô giống như nhìn ân nhân cứu mạng, mừng rỡ như điên mà túm cánh tay của cô đi về chỗ ngồi của mình, “Cậu đợi chút, tôi viết một cái, cậu giúp tôi mang qua đi! Cậu đừng nhìn!”

Mắt Cừu Nhã Như trợn trắng: “Tôi mới không thèm xem.”

Nửa giờ sau.

Tam ban. Lão Lâm ở trên bục giảng, Nguyên Duẫn hơi hơi nhíu mày, nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, có chút thất thần, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, kiệt lực đặt tâm tư lên học tập. Bạn học phía trước xê dịch ghế, thật cẩn thận mà ném qua một tờ giấy nhỏ.

Nguyên Duẫn không chạm vào tờ giấy kia, hờ hững nâng con ngươi.

Cừu Nhã Như đằng trước quay đầu lại, thiếu chút nữa vặn gãy cổ, liều mạng làm ra động tác, thấy Nguyên Duẫn vẫn mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm mình, vẫn thờ ơ, cô chỉ có thể dùng lực rất lớn mà chỉ chỉ vị trí cửa sổ lớp mười bốn bên ngoài ——

Đuôi lông mày Nguyên Duẫn nhảy dựng, nhanh chóng cầm tờ giấy lên, mở ra.

Bên trên là chữ viết quen thuộc.

Mày nhíu chặt của Nguyên Duẫn đột nhiên thả lỏng, như bị một hàng chữ này khuất phục.

“Anh Duẫn!!! Không có gì! Chỉ muốn gọi anh một tiếng!!!”