Chương 53

“Sao cậu còn ở trường?” Dung Hoàn hoảng sợ, nhưng nghĩ lại cũng không chột dạ, hắn cũng chưa xem, còn tính ném vào cặp, không có tâm tư gì, liền nói: “Tôi cho rằng cậu đã sớm đi rồi.”

Nguyên Duẫn nắm lá thư kia, không nói chuyện.

Dung Hoàn cảm thấy quái lạ, lại sợ Nguyên Duẫn nhìn nội dung bên trong, vì thế khẩn trương mà duỗi tay nói: “Đưa tôi.”

Nguyên Duẫn lúc này mới đem phong thư tình kia ném lên trên bàn hắn, lạnh nhạt mà nhìn Liêu Vũ một cái, nhìn đến mức làm Liêu Vũ kinh hồn khϊếp vía, cho rằng chính mình lại làm sai cái gì. Dung Hoàn mới vừa đem lá thư kia cùng những cái khác nhét trở lại cặp sách, tính tìm một chỗ xử lý, há miệng tính rủ Nguyên Duẫn đi cùng, nhưng Nguyên Duẫn đã xoay người đi rồi.

“……”

Liêu Vũ ngượng ngùng mà trở về chỗ ngồi, cảm thấy bầu không khí giữa giáo bá cùng giáo thảo cứ quái quái, nhưng cụ thể là quái chỗ nào, cậu ta cũng không nhìn ra. Cậu ta chỉ biết, về sau cậu ta không dám tùy tiện trêu đùa với Cảnh Nhất Xí nữa, mỗi lần nói giỡn, sắc mặt Nguyên Duẫn đều giống như không được tốt cho lắm.

Hai ngày kế tiếp, Liêu Vũ cũng trộm chú ý hai người .

Cậu ta phát hiện không khí giữa hai người có chút cứng đờ.

Liêu Vũ sợ là do mình, vì thế tập xong thể dục giữa giờ, thấy Dung Hoàn đang lấy nước ở cuối hành lang, liền chạy nhanh nhìn chuẩn chỗ trống kéo hắn nói chuyện: “Cảnh Nhất Xí, cậu với Nguyên Duẫn có mâu thuẫn sao?”

“Không có?.” Dung Hoàn nắm ly nước của hai người, lười nhác mà dựa vào lan can, tuy rằng trả lời như vậy, nhưng tâm tình xác thật có chút phức tạp ——

Buổi sáng hôm sau hắn thấy Nguyên Duẫn, còn cố ý giải thích bên tai Nguyên Duẫn, những phong thư tình đó hắn một phong cũng chưa xem, tất cả đều mang về nhà tìm một chỗ xử lý, dù nó là giáo hoa hay là ban hoa viết. Sở dĩ không xử lí ở trường, là sợ bị các nữ sinh đưa thư tình thấy, sẽ cảm thấy rất có lỗi.

Dung Hoàn cảm thấy chính mình nói như vậy rất bình thường.

Nhưng Nguyên Duẫn không nóng không lạnh mà liếc nhìn hắn một cái, đáp một câu “Cậu cũng thật biết quan tâm người khác ” đã khiến hắn không còn lời nào để nói.

Vì thế hai ngày nay bầu không khí giữa hai người liền có chút vi diệu.

Liêu Vũ không tin, nếu hai người không cãi nhau, vì sao hai ngày nay sắc mặt Diêm Vương sống đều lạnh như vậy, từ khi đi vào cửa phòng học, như sống sờ sờ quay lại hai tháng trước, ai nhìn một cái cũng bị dọa nhảy dựng.

Người chung quanh đều có thể cảm giác được kia tựa như khí lạnh Siberia thổi tới, càng là ai đến gần Cảnh Nhất Xí khẳng định là như đi vào trung tâm cơn lốc, nhưng sức của giáo thảo thật sự quá tốt , cho nên có thể chịu đựng hết thảy, nhưng tuổi còn trẻ đã bị đông lạnh như vậy về già sẽ mắc vấn đề về xương khớp, cũng thật sự không dễ dàng…… Nghĩ đến đây, Liêu Vũ lấy một loại ánh mắt “ Cậu đừng nói, cái gì tôi cũng hiểu” thương hại nhìn Dung Hoàn.

Dung Hoàn: “……”

Dung Hoàn đã tập luyện tiết mục Nguyên Đán ba ngày, hôm nay tan học, thu dọn xong cặp sách liền tính đến phòng luyện tập. Nhưng thấy Nguyên Duẫn bên cạnh vẫn chậm rì rì mà thu dọn cặp sách, đôi mắt đen nhánh cụp xuống hờ hững —— hắn nhịn không được liền hỏi: “Anh Duẫn, em muốn đến phòng luyện tập, nếu tan học anh không có việc gì, vậy đến xem em đi?”

Căn bản là cho rằng Nguyên Duẫn sẽ không đồng ý, dù sao Nguyên Duẫn đối với loại chuyện này cũng không có hứng thú.

Hơn nữa hiện tại thời tiết chuyển lạnh, phòng luyện tập trống trải, không mở máy sưởi, càng lạnh hơn, chính hắn còn không muốn đi, cũng không vui để Nguyên Duẫn chịu lạnh.

Nhưng không nghĩ tới Nguyên Duẫn nâng mắt nhìn hắn một cái, túm cặp sách Dung Hoàn đã đeo trên lưng xuống, xách theo hai cặp: “Đi.”

Dung Hoàn: “???”

Nguyên Duẫn đi theo Dung Hoàn vào phòng luyện tập, đến bên cạnh tấm yoga dưới chân ngồi xuống, bảo vệ cặp sách của hai người. Trong phòng luyện tập ước chừng có mười mấy người, nhưng chung quanh có rất nhiều người tới vây xem, cho nên toàn bộ phòng luyện tập có tổng cộng ba đến bốn mươi người, còn vô cùng náo nhiệt —— trước khi Nguyên Duẫn tới, vô cùng náo nhiệt, đặc biệt khi có giáo thảo bên cạnh.

Nhưng Nguyên Duẫn lạnh mặt ngồi xuống chỗ đó, còn ôm cặp sách Dung Hoàn, trong phòng luyện tập tức khắc ít hơn phân nửa, nói chuyện đều nhẹ nhàng.

Hơn nữa, không ai dám đến cặp sách Dung Hoàn trộm bỏ thư tình vào.

Hôm nay từ trong phòng luyện tập ra, Dung Hoàn từ trên tay Nguyên Duẫn nhận lấy cặp sách của mình, run run, duỗi tay vào sờ soạng, một phong cũng không có?! Hắn quả thực không dám tin, còn nhìn vào xem một cái, nhưng sự thật chứng minh, Nguyên Duẫn ngồi chỗ đó, ai dám liều chết chạm vào cặp sách hắn?

Dung Hoàn nhìn Nguyên Duẫn một cái.

Hàm Nguyên Duẫn cứng một chút, một bộ hờ hững, cầm lấy cặp sách hai người, một vai vác, mặt vô biểu tình mà đi xuống dưới lầu : “ Không phải đã giải quyết được rồi sao?”

Dung Hoàn đi theo phía sau hắn, kiệt lực nhịn, lại thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra. Hắn nhìn chằm chằm cái ót Nguyên Duẫn, cảm thấy vừa buồn cười lại đáng yêu, đây là ghen sao? Nhưng ghen cứ việc nói thẳng ra là được? Sao phải lòng vòng như thế, cự tuyệt thư tình ngoài cửa?

“Ha ha ha Anh Duẫn, từ từ em a!” Dung Hoàn hết sức vui mừng mà nhảy lên trên lưng Nguyên Duẫn, đột nhiên không kịp phòng ngừa, thiếu chút nữa áp Nguyên Duẫn nằm sấp xuống.

Nguyên Duẫn cõng cặp sách, lại bị một người áp lên, quả thực nặng thêm mấy chục kí, làm bộ trừng mắt nhìn Dung Hoàn một cái, uy hϊếp muốn ném hắn xuống, nhưng đôi tay lại nhịn không được bắt được đùi hắn nắm thật chặt, cổ cũng hơi hơi hồng.

Một trận này làm tâm tình Dung Hoàn thật sự vô cùng vui sướиɠ, thậm chí có chút phiêu. Nguyên Duẫn không có bị thương, cũng không có phát sinh xung đột với bất luận kẻ nào, số lần con ngươi hiện lên ý cười càng ngày càng nhiều, giống như là một con nhím bén nhọn phòng bị, dần dần đem những cái gai góc đó thu hồi. Bọn họ ngồi ở bàn thứ hai đếm ngược lên, khi nghe giảng sẽ nghiêm túc nghe, tan học liền lặng lẽ nói chuyện, đương nhiên phần lớn thời điểm là Dung Hoàn nói chuyện, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn ——

Nhưng ngày vui cũng chóng tàn, lễ Giáng sinh Nguyên Đán, hệ thống liền nhắc nhở hắn, ngày mai cha Nguyên Duẫn phải về một chuyến.

Mỗi lần nghe được tin cha Nguyên Duẫn phải về, trong lòng Dung Hoàn đều lo lắng đề phòng. Tuy rằng biết hiện tại Nguyên Duẫn đã không còn nhỏ yếu, hiện tại hắn giống như động vật ngủ đông sớm đã vận sức chờ phát động, nam nhân trung niên kia không có biện pháp tiếp tục đánh đập hắn, thậm chí nếu dám động vào hắn, còn sẽ bị nắm đấm lợi hại của hắn đánh ngã, nhưng trong lòng Dung Hoàn vẫn treo một cục đá như cũ, không biết khi nào sẽ thật mạnh rơi xuống.

Rốt cuộc chuyện trong nguyên văn sẽ phát sinh trước đêm thi đại học, ai biết được nó có thể phát sinh sớm hay không.

Hôm nay sau khi tan học, Nguyên Duẫn rõ ràng có chút thất thần. Đi học Dung Hoàn nhìn tin nhắn hắn nhận được, có thể là nam nhân kia gửi qua, dẫn tới cả người hắn đều căng chặt, thậm chí cả người tiến vào trạng thái đề phòng.

Trong khoảng thời gian này, trừ bỏ đoạn thời gian tập luyện Nguyên Đán, sau khi tan học hai người đều đi chung, nhà Dung Hoàn gần, cho nên Nguyên Duẫn sẽ đưa Dung Hoàn về nhà trước, lại về nhà mình.

Hai người theo thường lệ đứng ở cửa tiểu khu nhà Dung Hoàn, Dung Hoàn nhìn biểu tinh thất thần của Nguyên Duẫn, nhịn không được nói: “Hôm nay nhà tôi không có ai, hay là tôi qua nhà cậu chơi, tôi còn chưa từng qua nhà cậu ——” lời còn chưa nói xong.

Nguyên Duẫn gọn gàng dứt khoát: “Không được.”

Sắc mặt Nguyên Duẫn có chút khó coi, thậm chí trong nháy mắt như quay về ngày khai giảng hôm đó. Hắn nhìn Dung Hoàn, lại kiệt lực thu lệ khí lại, xoa nhẹ cái ót Dung Hoàn, nói giọng khàn khàn: “Lên lầu đi, tôi chờ cậu lên lầu rồi đi.”

“Vì sao không được?” Dung Hoàn nhẹ nhàng bắt lấy cách tay Nguyên Duẫn, muốn làm hắn thả lỏng một chút, “Tôi sẽ không quấy rầy cậu, đến nhà cậu nhìn một cái, có một số việc tôi có lẽ còn có thể giúp được……”

“Đi lên đi.” Nguyên Duẫn rút cánh tay bản thân ra, xoay người liền đi.

Dung Hoàn nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyên Duẫn —— Nguyên Duẫn đi rất nhanh, hai tay cắm ở trong túi, bóng dáng mang theo vài phần mờ mịt, giống như một khi đề cập đến chuyện trong nhà, lại một lần nữa nhốt bản thân vào hộp sắt lạnh băng, cả người là gai, sắc bén mà lạnh cứng, cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần.

Trong lòng Dung Hoàn lên men, đau lòng vô cùng, lại có chút buồn bực, hắn có thể hiểu vì sao Nguyên Duẫn không chịu để cho hắn nhìn thấy người kia, nhưng nếu Nguyên Duẫn tin tưởng hắn, thì sẽ biết, hắn sẽ không lui bước, cho dù là chính mắt nhìn thấy gia đình Nguyên Duẫn, hắn cũng sẽ không sợ hãi, sẽ không lui bước. Hắn sẽ lấy phương thức của hắn bảo vệ người của hắn.

Hôm sau, Dung Hoàn vừa đến trường học, liền nhìn chằm chằm toàn thân Nguyên Duẫn.

Thấy trên má hắm, trên cổ, trên tay cũng không có vết thương, Dung Hoàn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng tới giờ nghỉ trưa, khi cong lưng nhặt cục tẩy, bỗng nhiên phát hiện mắt cá chân Nguyên Duẫn có thêm một vết bầm xanh dị thường nhìn thấy ghê người, vết bầm kia không giống như là do đυ.ng trúng gì đó, ngược lại là như bị dẫm mà ra, là dấu giày ——

“Sao lại thế này?” Dung Hoàn tức khắc kéo ghế dựa ra, ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, kéo ống quần hắn lên trên.

Nguyên Duẫn nhíu mày, đem ống quần kéo xuống: “Không có việc gì.”

“Rốt cuộc là sao lại thế này?” Dung Hoàn nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một hỏi, kiệt lực áp xuống lửa giận trong lòng.

Nguyên Duẫn vẫn là đầu thấy khuôn mặt Dung Hoàn trầm như vậy, không khỏi ngẩn ra, nhưng phục hồi tinh thần, vẫn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đυ.ng vào chân bàn.”

Dung Hoàn biết rõ, biết rõ tuyệt đối không đơn giản chỉ là đυ.ng vào chân bàn! Nhưng nhìn chằm chằm Nguyên Duẫn, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì. Đêm qua nam nhân kia tuyệt đối lại tìm Nguyên Duẫn gây phiền toái, nam nhân kia chưa chắc đã làm được gì, nói không chừng còn bị Nguyên Duẫn đánh đến đầu phun đầy máu chó, nhưng Dung Hoàn hận chết nam nhân kia, trong đầu hắn quay đi quay lại chỉ có vết thương chói mắt nơi mắt cá chân Nguyên Duẫn.

Hiện tại Nguyên Duẫn có thể phản kháng, vậy Nguyên Duẫn khi còn nhỏ?

Dung Hoàn chưa thấy Nguyên Duẫn khi còn nhỏ, nhưng hắn phỏng đoán, lúc đó trên người Nguyên Duẫn chắc chắn không có chỗ nào là không có vết sẹo. Có lẽ khi máu tươi chảy đầm đìa, không thể gọi ra tiếng, còn bị nhốt vào căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, không cho ăn uống.

Những cái đó đều đã đi qua, Nguyên Duẫn cũng không dễ dàng quên, nhưng trong cổ họng Dung Hoàn lại giống như nghẹn một búng máu, nửa ngày không thể hoãn lại.

Hắn ngồi trở lại trên ghế, nhìn chằm chằm sách giáo khoa, ước chừng ba phút, tức giận đến đầu óc ong ong vang.

Dung Hoàn nghĩ, chỉ cần che chở Nguyên Duẫn bình an vượt qua đến kì thi đại học, là có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này, để Nguyên Duẫn thoát khỏi gia đình. Nhưng hiện tại, tức giận trong đầu hắn giống như một cơn lốc xoáy, làm hắn dần dần toát ra ý nghĩ nguy hiểm khác.

Ai đó hẳn là phải bị trừng phạt.

Cha Nguyên Duẫn bạo lực gia đình Nguyên Duẫn đã trở thành chuyện đã qua, hiện tại ông ta đánh Nguyên Duẫn, nếu đưa vào cục cảnh sát, đều chỉ phán định là ẩu đả. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho ông ta sao? Nếu pháp luật không làm gì được ông ta, như vậy, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp, dùng một loại phương thức khác, đem loại người này vào cục cảnh sát.

Cho dù là hãm hại —— nhưng hãm hại ông ta vào cục cảnh sát, cũng là trừng phạt mà ông ta đáng nhận.

Ông ta ở bên ngoài làm công, hiện tại là kế toán viên nhà xưởng —— nếu tay chân ông ta không sạch sẽ? Bị luật sư văn phòng tra được?

Hệ thống bỗng nhiên phát hiện ý tưởng của Dung Hoàn, hỏi: “Cậu muốn tôi biến ông ta thành kẻ tham ô?”

Dung Hoàn không nói chuyện, hắn nhẫn nhịn, kiệt lực làm cảm xúc của mình bình phục, từ cặp sách móc ra tiêu độc povidone cùng rượu thuốc, ngồi xổm xuống, nói với Nguyên Duẫn : “Tôi giúp cậu xoa một chút.”

Không chờ Nguyên Duẫn trả lời, hắn liền đem ống quần Nguyên Duẫn vén lên, đổ một ít rượu thuốc lên.

Nguyên Duẫn rũ con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm Dung Hoàn, hắn có thể cảm giác được Dung Hoàn tức giận. Dung Hoàn khả năng là đã biết được cái gì, biết vết thương của hắn là do ở nhà.

Chính hắn là ác mộng, không nên để người này nhìn thấy, trở thành ác mộng của người này.

Cho nên cho dù là lần sau, Dung Hoàn yêu cầu hắn mang về nhà, hắn vẫn sẽ cự tuyệt.

Cha Nguyên Duẫn chỉ ở trong nhà một đêm, ngày hôm sau liền đi, Dung Hoàn mới có thể thả một hơi, nhưng ý tưởng nguy hiểm đã ở trong lòng hắn chôn xuống, hắn bắt đầu an bài hệ thống xuống tay làm một chút chuyện. Hệ thống không có biện pháp tiếp xúc vật thật, nhưng hết thảy mọi thứ liên quan đến internet, hệ thống đều có thể làm sạch sẽ lưu loát.

Trận tuyết đầu tháng mười hai, thời tiết càng thêm rét lạnh, trong trường nơi nơi đều bị bao bởi tuyết. Nhưng trong lòng Dung Hoàn còn có chút tức giận Nguyên Duẫn, lần trước rõ ràng hắn đã nói với Nguyên Duẫn, vô luận là chuyện gì, bị thương, đều phải tìm hắn trước, nhưng Nguyên Duẫn không để trong lòng, mắt cá chân bị thành như vậy, cũng không chủ động nói cho hắn.

Nếu không phải chính hắn phát hiện, chỉ sợ là Nguyên Duẫn đã gạt cho qua.

Sinh hờn dỗi, trong lòng có chút khó chịu, khi chạy bộ cũng không chạy bên cạnh Nguyên Duẫn. Hắn đứng ở hàng giữa đội ngũ, trừ phi hắn chủ động tụt lại phía sau, rớt xuống bên cạnh Nguyên Duẫn, Nguyên Duẫn căn bản là sẽ không có biện pháp đi qua nhiều bạn học như thế đến cạnh hắn.

Nguyên Duẫn xa xa, nhìn bóng dáng Dung Hoàn, nhấp môi, trong lòng bỗng nhiên có nôn nóng không rõ.

Trước kia đều là Dung Hoàn chạy vây quanh hắn, như mặt trời nhỏ, ấm áp mà chỉ dựa gần vào một mình hắn, nhưng Dung Hoàn bỗng nhiên không để ý tới hắn, hắn lại có chút hốt hoảng, không biết làm sao.

Vì thế mười vòng chạy, bạn học tam ban cảm thấy thời tiết cũng đã phi thường lạnh, cuối cùng còn phải chịu đựng khí lạnh từ trên người giáo bá phát ra. Khí lạnh kia quả thực đông chết người.

Trở lại phòng học, Dung Hoàn lo về chổ ngồi của mình, bắt đầu lật sách giáo khoa.

Nguyên Duẫn nhìn dưới góc bên phải bảng đen viết “Cảnh Nhất Xí” trực nhật, thất thần mà đi qua cầm lấy khăn bắt đầu lau bảng đen, chờ lau bảng đen xong, bên kia Liêu Vũ làm lớp trưởng nên ở đội ngũ phía sau cùng, trở về cuối cùng, vừa tiến vào đã thấy Nguyên Duẫn lau bảng đen, tức khắc hoảng sợ.

“Anh Duẫn, hôm nay là tôi trực nhật, haha…… Cảm ơn anh Duẫn đã giúp đỡ.” Liêu Vũ chạy qua, nhận khăn.

Nguyên Duẫn sửng sốt một chút, nhăn mày nhìn về phía phần trực nhật.

Liêu Vũ nơm nớp lo sợ nói: “Phần trực nhật kia là ngày hôm qua, chưa có lau đi, anh quên rồi sao, ngày hôm qua anh đã lau qua một lần!”

Nguyên Duẫn lúc này mới phản ứng lại, tức khắc không còn tâm tình, ném khăn cho Liêu Vũ, nhấp môi trở lại chỗ ngồi. Còn chưa ngồi xuống, liền thấy đôi mắt Dung Hoàn từ trong sách vở liếc qua ——

Nguyên Duẫn do dự, trên người còn dính một chút tuyết bên ngoài, làm khuôn mặt hắn thoạt nhìn có chút lạnh, nhưng lời nói ra lại cực thấp: “Về sau chỉ lau bảng đen cho cậu, cho nên, đừng nóng giận.”

Dung Hoàn thiếu chút nữa thì cười, tôi tức giận là bởi vì cậu lau bảng đen cho người khác sao? Quả thực đổi trái khái niệm, cố ý! Nhưng con ngươi đen nhánh của Nguyên Duẫn vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng hắn bỗng nhiên bay hết tức giận. Căn bản là hắn còn tính giận Nguyên Duẫn suốt ba ngày, nhưng hiện tại chưa đến nửa ngày! Chẳng lẽ lại phải tha thứ cho Nguyên Duẫn sao? Vậy hắn mất mặt bao nhiêu?

Qua một lát, Nguyên Duẫn còn thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm hắn, con ngươi đen nhánh dừng ở trong mắt những người khác trong lớp trộm nhìn qua, chỉ cảm thấy thập phần hung ác, làm người sợ hãi, nhưng dừng ở trong mắt Dung Hoàn, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

“Tôi không có tức giận, tôi chỉ là đau lòng khi mắt cá chân cậu bị thương.” Dung Hoàn khẽ khụ, nhỏ giọng thầm nói, hoàn toàn đã quên mặt mũi là gì.