Chương 52

Các nam sinh đang đùa giỡn đều sửng sốt, ngay cả các bàn trước cũng nhịn không được quay đầu lại, liếc nhìn Nguyên Duẫn một cái.

Dung Hoàn mới không để bụng tầm mắt của người khác, tức khắc vui vẻ, thò lại gần, khóe mắt cùng đuôi lông mày không che dấu được ý cười: “Không đi nha, ai bắt tôi chuyển đi?! Tôi sẽ ăn vạ ở đây!”

Nguyên Duẫn không hề hé răng, thu liễm lệ khí mới vừa cuồn cuộn trong ngực.

Đến gần hắn như mặt trời nhỏ, ánh sáng ấm áp như vậy, rất khó quên.

Thế cho nên khi nghe được chuyện đổi chỗ ngồi —— người này không muốn ngồi bên cạnh hắn sao?

Hắn giống như chim sợ cành cong, trong khoảng thời gian ngắn ngực phập phồng, thế mà xuất hiện cảm xúc nôn nóng tức giận.

“Tôi thi khá tốt, vừa rồi ở đàng kia đối đáp án với bọn họ, phỏng chừng là sẽ không quá kém. Lần trước tôi đánh cược với lão Lâm, chỉ cần có thể thi được trên top một trăm, ông ấy sẽ đáp ứng không đổi chỗ ngồi của tôi——” Dung Hoàn nằm lên trên bàn, dán gần khuỷu tay Nguyên Duẫn, lải nhải mà nói.

“Ừ.” Nguyên Duẫn thấp thấp đáp.

Bên ngoài rơi xuống mưa to, không khí oi bức , ấm ức cùng nôn nóng của Nguyên Duẫn lại mạc danh bị lời nói bên tai đè xuống.

—— người này nguyện ý tiếp tục ngồi bên cạnh hắn.

Một tuần sau đã có thành tích, lão Lâm còn cố ý đem xếp hạng tam ban in ra, tiến bộ rất lớn mặt sau sẽ được vẽ một đóa hoa hồng nhỏ, tụt lại đều dùng màu đỏ tươi đánh dấu, mỗi người một tờ! Hiện tại đều đã lớp 11, cần thiết dùng thủ đoạn lấy điểm yếu tới khích lệ mấy tên nhóc không biết sống chết còn muốn chơi!

Mà sau khi Dung Hoàn lấy được thành tích, trợn tròn mắt.

Toàn ban hắn đứng hạng 87.

Toàn ban Nguyên Duẫn thứ 42, 701 điểm.

Phía sau phiếu điểm của hắn có đóa hoa hồng nhỏ, mà của Nguyên Duẫn lại là một hàng màu đỏ tương đối chói mắt.

Không chỉ là hắn bị dọa đến choáng váng, toàn ban cũng bị dọa choáng váng, nếu không phải sắc mặt của Diêm Vương sống vẫn lạnh băng như trước kia, bọn họ đều phải cho rằng Nguyên Duẫn bị đoạt xác rồi!

Trong lòng Dung Hoàn sốt ruột, Nguyên Duẫn không phải là cố ý thi kém chứ, bằng không chỉ bằng thành tích kia của hắn, nhắm mắt lại cũng có thể thi hơn thế, sao có thể trượt xuống như vậy? Còn khống chế chuẩn xác như vậy, quả thực là một nhân tài, chỉ là tức chết đi được!

Dựa theo lịch sử thành tích của Cảnh Nhất Xí, mỗi lần đều ở hạng 720. Mà thi giữa kỳ xong phải dựa theo thành tích xếp chỗ ngồi, hơn hạng bảy trăm khẳng định chỉ có thể cùng hơn hạng bảy trăm ngồi một chỗ.

Dung Hoàn vội vã mà đi tìm Nguyên Duẫn, nhưng Nguyên Duẫn không ở trong phòng học, bị lão Lâm kêu đi rồi. Giờ Dung Hoàn mới biết ngày đó mới vừa thi xong, Nguyên Duẫn đã bị lão Lâm gọi vào văn phòng là đi làm gì.Tuy rằng Lão Lâm coi Nguyên Duẫn như một học sinh cứng đầu thích đánh nhau, nhưng vẫn rất chú ý đến thành tích của Nguyên Duẫn, nhưng lúc này, Nguyên Duẫn thật sự thi rớt vì hắn.

“Cảnh Nhất Xí, lão Lâm gọi cậu đến văn phòng.”

Dung Hoàn đi đến cửa văn phòng, Nguyên Duẫn vừa vặn đi ra.

Dung Hoàn thật sự sợ lão Lâm có ấn tượng không tốt với Nguyên Duẫn, cũng sợ lão Lâm giáo huấn hắn, hắn tranh luận chọc lão Lâm càng tức giận —— đương nhiên Nguyên Duẫn trên cơ bản là sẽ không tranh luận, chỉ biết đứng đó lạnh nhạt như sương mù.

Dung Hoàn lại cảm thấy tất cả đều là do mình, bằng không Nguyên Duẫn sao có thể cố ý thi kém như vậy, tóm lại trong lòng hắn tràn ngập lo lắng không thể ngồi cùng nhau, lại áy náy phức tạp.

Dung Hoàn thò lại gần, kéo Nguyên Duẫn đến góc hành lang, khẩn trương hỏi: “Thế nào, lão Lâm có phải mắng cậu không, cậu trực tiếp nói với ông ấy, lần này thi không tốt chỉ là ngoài ý muốn, thuần túy là vì giúp tôi ôn tập, đều do tôi mới……”

“Không có việc gì.” Nguyên Duẫn duỗi tay khảy khảy tóc mái Dung Hoàn, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào hắn, mang theo ý vị trấn an nào đó.

Dung Hoàn tức khắc ngơ ngẩn.

Mặt trời mọc phía tây sao?!

Nguyên Duẫn tựa hồ mới ý thức được chính mình vừa làm cái gì, tức khắc mất tự nhiên mà thu tay lại, cắm vào túi quần, ánh mắt bỏ qua một bên nhìn về hướng khác.

Dung Hoàn tiếp tục đề tài vừa rồi, hỏi: “Lão Lâm nói cái gì với cậu?”

Nguyên Duẫn chỉ lời ít mà ý nhiều nói: “Yên tâm, không đổi.”

Tuy rằng không biết Nguyên Duẫn rốt cuộc nói gì với lão Lâm, nhưng nghe được không đổi chỗ ngồi, Dung Hoàn liền bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn nhìn nhìn trước sau hành lang, hiện tại còn đang trong giờ tự học, không ai nhìn thấy, hắn liền nhịn không được vươn tay, đột nhiên xoa xoa đầu Nguyên Duẫn, vô cùng không sợ chết mà xoa loạn, cười nói: “Đã nói là không đổi, vậy vừa rồi cậu làm gì? Chiếm tiện nghi của tôi?”

Đầu ngón tay ấm áp như có như không cọ qua cái trán Nguyên Duẫn, sạt xuống vài sợi tóc, ngứa.

Nguyên Duẫn: “……”

Nguyên Duẫn nhíu mày, đẩy tay hắn ra, đi về phòng học, miệng lưỡi hắn khô khốc, tâm tư dơ bẩn giữa ngực luôn muốn tràn ra.

Muốn nhìn chằm chằm một người, muốn tới gần một người, trong lòng có thêm một cảm xúc râu ria gì đó.

Hắn ngồi về vị trí, nhìn sách, nửa ngày không có một chữ chui vào đầu, ồn ào trong phòng học như không liên quan đến hắn.

Dung Hoàn đẩy cửa đi vào, lão Lâm đang đặt bài thi của hắn nằm xoài trên bàn, mặt lộ vẻ vui mừng, thấy hắn tới, vui mừng khôn xiết nói: “Mau tới đây! Tiểu Cảnh, tôi nói mấy người rồi đứa nhỏ này nhất định không tồi, lần này em ấy thi tốt như vậy, thế mà lên top 87, so với cuối học kỳ 1 tăng lên hẳn 640 hạng! Chính em nhìn bài thi của em đi, cách giải đề này, thật tốt!”

Hệ thống có điểm kiêu ngạo, nói: “Các giáo viên đều khen tui.”

Dung Hoàn: “……”

Dung Hoàn đi qua nói: “Chủ nhiệm lớp, lần đánh cược lần trước, thầy cũng không thể lật lọng, em sẽ tiếp tục ngồi cùng Nguyên Duẫn.”

“Nhưng em ấy thi không tốt.” Lão Lâm uống ngụm trà.

Dung Hoàn tận tình mà khuyên bảo: “Cậu ấy là bởi vì giúp em học tập, trước mấy ngày thi còn giúp em viết trọng điểm, tìm cách giải đề, dẫn tới buổi tối cũng không ngủ ngon, cho nên mới phạm sai lầm như vậy. Hơn nữa, thầy xem, nếu chỗ của em đổi thành người khác, người khác khẳng định là sẽ không tận tâm tận lực giúp em học tập như vậy, nói không chừng lần thi tiếp theo sẽ lập tức rớt xuống top bảy trăm, thậm chí rớt xuống một ngàn ……”

Lão Lâm đau đầu mà đập bàn một cái: “Tôi có nói là sẽ đổi chổ ngồi của hai em sao? Em lải nhải dài dòng như thế làm gì! Ngày thường đứng lên trả lời câu hỏi sao không thấy em nói nhiều như vậy.”

Dung Hoàn tức khắc vui vẻ.

Lão Lâm đau đầu, vẫy vẫy tay: “Đi ra ngoài đi, em ấy đã đáp ứng với thầy rồi, chỉ cần không đổi chỗ ngồi, từ giờ đến khi thi đại học, đều sẽ không tiếp tục gây chuyện. Điều kiện này rất giá trị, thầy cho rằng có thể suy xét.” Dừng một chút, lão Lâm có chút ý vị thâm trường mà nhìn Dung Hoàn: “Hơn nữa, em cho thầy là thằng ngu sao? Em ấy cố ý thi rớt?”

Dung Hoàn: “……”

**

Chỗ ngồi cứ như vậy giải quyết dứt khoát, không đổi! Sau kì thi giữa kì, bạn học toàn ban cảm xúc lẫn lộn đều bởi vì thi được hoặc là không thi được, mà nguyên nhân Dung Hoàn cao hứng lại không phải bởi vì vào top một trăm, mà là bởi vì chỗ ngồi đã cố định, hắn vẫn cùng Nguyên Duẫn ngồi một chỗ. Sau khi hết tiết, hắn liền túm Nguyên Duẫn vào phòng WC nam .

“Làm gì?” Nguyên Duẫn không hiểu ra sao mà nhìn hắn.

“Cười cười cười, cười cho tôi! Ở chỗ này cười cho tôi xem!” Dung Hoàn cao hứng phấn chấn mà chế trụ mặt Nguyên Duẫn, hạ giọng nói: “Cậu đã đồng ý với tôi rồi, tôi muốn loại nhếch môi, tươi cười xán lạn! Không cần cười lạnh!”

“……”

Bên ngoài đều là tiếng nước nam sinh tiểu tí tách, cùng với tiếng vang WC, Nguyên Duẫn cười không nổi, đẩy Dung Hoàn ra.

Nơi này không phải nơi thích hợp, vậy đến rừng cây nhỏ sau trường đi, tan học, Dung Hoàn không bỏ qua mà kéo Nguyên Duẫn đến một góc rừng cây nhỏ phía sau sân thể dục. Nguyên Duẫn thấy hắn hưng phấn, vô cùng phối hợp mà xách theo cặp sách của hai người, cùng hắn chạy lung tung.

“Nơi này rất thích hợp.” Dung Hoàn nói. Có gió nhẹ, có hoàng hôn, còn có lá cây tươi mát.

Nguyên Duẫn dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh hàm, nhìn Dung Hoàn ý bảo ——

“Làm gì?” Dung Hoàn nửa ngày mới hiểu, vươn tay, chế trụ mặt hắn. Một cái tay khác chế trụ cổ áo hắn, đem đầu của hắn hơi hơi kéo xuống.

Lòng bàn tay nam sinh hơi khô ráo, ấm áp, WC đích xác không phải nơi thích hợp, nhưng thay đổi địa điểm, nên đãi ngộ so với lần trước cũng không thể thiếu. Gương mặt Nguyên Duẫn có thể cảm giác được khớp xương ngón tay Dung Hoàn, hơi hơi cọ qua khéo môi của mình.

“Cảm ơn.” Nguyên Duẫn bỗng nhiên nói.

Dung Hoàn chưa kịp phản ứng lại : “?”

Mặt mày Nguyên Duẫn lãnh duệ dần dần tan rã, con ngươi xuất hiện ý cười, khéo môi hắn chạm vào lòng bàn tay Dung Hoàn, cũng gần như không thể phát hiện mà nâng lên một chút.

Hắn thừa nhận, hắn vô cùng muốn tới gần người này, nhưng lại không muốn người này bước vào cuộc sống của hắn, bởi vì đó là một giếng nước đυ.c.

Nhưng hắn không thể kháng cự.

Giống như không thể kháng cự nắng hoàng hôn hôm nay, đối với hắn mà nói, quá mức tốt đẹp.

**

Dung Hoàn cảm thấy được trên người Nguyên Duẫn đã tan rã băng sơn. Con ngươi nhìn về phía mình không hề xuất hiện lãnh lệ, là bình thản, ngẫu nhiên cũng sẽ có cảm xúc vui vẻ, sẽ cong cong khóe miệng về phía mình. Biến hóa rõ ràng nhất chính là, bạn học tam ban không còn sợ hãi Nguyên Duẫn nữa, người tìm Nguyên Duẫn mượn bài thi càng ngày càng nhiều.

Dưới tình huống như thế, Dung Hoàn suy nghĩ, có lẽ phải tìm một cơ hội, đưa Nguyên Duẫn đến nhà mình ——

Nguyên Duẫn tự nhiên sẽ vô cùng bài xích.

Nhưng Dung Hoàn cũng không vội, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi Nguyên Duẫn hoàn toàn mở nội tâm.

Sau khi thi giữa kì, ba mẹ Cảnh nhìn thành tích của tiểu tử nhà mình, vô cùng cao hứng, ở nhà quả thực khen Dung Hoàn lên trời, hơn nữa dưới sự thúc giục của mẹ Cảnh, ba Cảnh còn đưa thẻ tiền tiêu vặt cho Dung Hoàn.Trong thẻ Cảnh Nhất Xí vốn dĩ cũng có rất nhiều tiền, lại thêm thẻ tín dụng của ba Cảnh, càng không xong.

Vừa vặn trường học tổ chức tiệc tối Nguyên Đán, yêu cầu cá nhân đặt mua một ít trang phục, Dung Hoàn cũng liền nhận việc này. Tiệc tối năm trước của trường học, chính là do Cảnh Nhất Xí chủ trì, nếu năm nay đột nhiên chối từ, vậy không thể nào nói nổi. Vì thế Dung Hoàn liền đồng ý, cũng may hắn cũng từng làm những thứ này, bản lĩnh chủ trì so với Cảnh Nhất Xí chỉ hơn chứ không kém.

Chỉ là cứ như vậy, đã làm lỡ rất nhiều thời gian của hắn.

Đến phòng tập luyên tiệc tối Nguyên Đán, Dung Hoàn mới biết được trong trường học có bao nhiêu nữ sinh thích Cảnh Nhất Xí ! Sau khi ra khỏi phòng luyện tập, cặp sách đã nhét đầy thư tình! Ngày thường hắn chỉ ở ba nơi là phòng học, sân thể dục cùng nhà ăn, nữ sinh lớp khác không có nhiều cơ hội tới gần, hiện tại có cơ hội này, quả thực chính là không màng tất cả mà trộm chạy tới xem.

Mới bắt đầu hai ngày, sau khi hắn ra khỏi phòng luyện tập đều sẽ tìm thùng rác ở trong một góc hẻo lánh, xử lí những lá thư tình đó.

Nhưng hôm nay giống như có người phát hiện hắn ném thư tình, thế mà lại kéo thùng rác ở đó đi rồi——!

Dung Hoàn quả thực dở khóc dở cười.

Không thể không nói, Cảnh Nhất Xí trừ bỏ học tập đứng bét, tính cách yếu đuối, trên người đích xác không có khuyết điểm gì, trách không được nhiều nữ sinh lại thích hắn như vậy.

Hắn đeo cặp sách trở lại phòng học.

Bởi vì mấy ngày nay phải tập luyện, nên hắn đều nói Nguyên Duẫn không cần chờ, đi trước.

Dung Hoàn mới vừa tính mở cặp sách ra, sửa sang lại đồ đạc bên trong mới về nhà, Liêu Vũ bên kia còn chưa về liếc mắt một cái đã phát hiện trong cặp sách hắn hồng hồng phấn phấn, tức khắc hứng thú, chạy tới lập tức rút ra một phong trong đó.

“Được lắm, Cảnh Nhất Xí, mỗi ngày thu được nhiều thư tình yêu như vậy! Trách không được mấy ngày nay đều thấy cậu chạy đến phòng luyện tập.” Liêu Vũ trêu chọc nói.

“Nghĩ gì thế.” Dung Hoàn duỗi tay đoạt lấy, “Trả lại cho tôi.”

“Đương nhiên trả cho cậu…… Từ từ!” Liêu Vũ nói: “Cậu còn không bỏ đi sao, phía trên viết tên Doãn Giai Hi…… Đây không phải giáo hoa của Hằng cao chúng ta sao?”

“Giáo hoa?” Dung Hoàn theo bản năng mà hỏi lại câu hỏi, duỗi tay lấy lại thư từ tay Liêu Vũ.

Lá thư kia quả nhiên so với những cái khác còn tinh xảo hơn, phiếm nhàn nhạt hương hoa nhài, hơn nữa chữ viết trên phong thư thanh tú. Đương nhiên Dung Hoàn không thế nào cảm thấy hứng thú, hắn cầm thư vừa muốn thả lại cặp sách, bỗng nhiên trong tay không còn ——

Hắn tức khắc xoay người, liền thấy Nguyên Duẫn một vai vác cặp sách, một tay cắm túi quần, không biết là đứng sau lưng hắn từ khi nào, cầm lá thư kia, con ngươi đen nhánh nhìn hắn, trong miệng phun ra hai chữ: “Thư tình?”