Chương 51

“Anh Duẫn, chơi thật sao?!” Dung Hoàn kinh hách nói, thật không dễ dàng, thế mà còn có thể nhìn thấy Nguyên Duẫn ở trong lớp làm chuyện khác ngoài việc làm đề. Đừng nói là hắn sợ ngây người, nữ sinh nói chuyện với hắn cũng sợ ngây người!

Nguyên Duẫn tuyệt không nói lời vô nghĩa, ấn Dung Hoàn ngồi xuống, đem bàn cờ đẩy đến giữa hai người, trầm giọng hỏi: “Cậu trước hay tôi trước?”

“Em trước.” Dung Hoàn đối với chỉ số thông minh của chính mình tỏ vẻ hoài nghi, không nhất định có thể thắng được chỉ số thông minh của đệ nhất.

Hắn vội vàng đánh một bước trên bàn cờ, liền quay đầu lại nhìn nữ sinh kia, thấy nữ sinh kia xua xua tay, ý bảo không để ý, lần tới tái chiến.

Nguyên Duẫn nhíu mày nhìn hắn, trở tay gõ gõ mặt bàn.

“Được rồi, em sẽ chuyên tâm.” Dung Hoàn vui vẻ, đem ghế kéo đến gần Nguyên Duẫn, hết sức chăm chú mà bắt đầu hạ cờ năm quân.

Hai người ở phía sau chơi hạ cờ năm quân, tức khắc đã hấp dẫn ánh mắt bạn học xung quanh. Ánh mắt mọi người trong lớp nhìn Nguyên Duẫn tràn ngập khϊếp sợ “Diêm Vương sống rốt cuộc hạ phàm”, mà loại trò chơi cờ năm quân này có tài đức gì? Mà khiến giáo bá lãnh khốc không tiếc chủ động mời giáo thảo chơi cờ.

Chẳng được bao lâu, bên cạnh Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn đã vây đầy bạn học, đều là tới xem náo nhiệt.

Người càng nhiều Dung Hoàn càng hưng phấn, càng bị kích lên ý chí chiến đấu, nhìn chằm chằm bàn cờ, đánh một cờ nhìn trước một cờ.

Nguyên Duẫn tuy vẫn không thích ứng được khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nhưng thấy bộ dáng Dung Hoàn tập trung tinh thần hứng thú bừng bừng, nhăn nhăn mày, lại cũng miễn cưỡng nhịn.

Kết quả Dung Hoàn tự vác đá nện vào chân mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủn đã thua ba quân, xung quanh ồn ào, nam sinh lúc trước đánh bại hắn vài bàn cười nhạo nói: “Giáo thảo, cậu không được.”

Liêu Vũ cũng ở bên cạnh quan chiến, hiện tại lá gan hắn ở trước mặt Nguyên Duẫn cũng đã lớn hơn, ồn ào nói: “Đừng nói nam nhân không được, hiểu không?”

“Đừng ồn ào, đều là do các cậu làm ảnh hưởng đến tôi!” Dung Hoàn tức giận nói, đẩy hai cái đầu che ở trước mặt mình, oán trách nói: “Cản trở tôi!"

Quan hệ ngày thường hắn với nhóm người này trong lớp rất tốt, trừ bỏ số ít mấy người không thích hắn, nam sinh nữ sinh trong lớp đều thích hắn, lúc này thấy hắn buồn bực, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, ngược lại càng thêm vui nha, trong khoảng thời gian ngắn lớp học đã nhao nhao một mảng, không khí phi thường hòa hợp.

Một ít mũi nhọn hàng phía trước còn tính an tĩnh ôn tập, nhưng bị không khí lây nhiễm, cũng nhịn không được mà từ bỏ ôn tập, hoặc là lại đây vây chiến, hoặc là kéo người khác bắt đầu chơi.

Dung Hoàn liếc mắt nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh* của Nguyên Duẫn đối diện, chiến ý hoàn toàn bị khích lên, sắn tay áo: “Ván này tôi nhất định phải thắng, bằng không sẽ phát sóng trực tiếp ——” căn bản là chỉ nghĩ một chút, phát sóng trực tiếp ăn phạt, nhưng lại sợ chính mình lại thua, lời nói đến bên miệng đột nhiên im bặt.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Liêu Vũ nói giỡn: “Giáo thảo, tôi còn tưởng cậu có chiêu gì, thua thì qua lớp bên cạnh thổ lộ với nữ sinh! Đỡ phải thừa dịp múc nước mà đi qua lớp chúng ta.”

Nam sinh xung quanh tức khắc cười hì hì ồn ào, nhưng nữ sinh lại không quá vui: “Dựa vào cái gì mà phải qua lớp bên cạnh chứ, lớp chúng ta nhiều như thế……”

Nguyên Duẫn: “Ồn muốn chết.”

Ồn ào la hét ầm ĩ như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên thu liễm.

Liêu Vũ ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, bạn học chung quanh cũng có chút nhút nhát, bất quá mấy ngày gần đây cũng không có tin đồn Diêm Vương sống đánh nhau, hơn nữa ở trong lớp còn sẽ ngẫu nhiên nói chuyện với người khác, làm cho mọi người không còn sợ hắn như trước. Bởi vậy cũng không sợ đến mức tản ra, vẫn vây quanh ở bên cạnh xem cờ, nhưng lại không dám tiếp tục ồn ào xô đẩy.

Kết quả 1-4 quân.

Dung Hoàn thắng ——

Dung Hoàn đương nhiên sẽ không để hệ thống giúp mình gian lận, kết quả lại thắng? Thắng? Hắn cũng không dám tin tưởng chính mình là làm như thế nào mà thắng, không hiểu ra sao mà thắng!

Bạn học chung quanh thấy hắn thắng, cũng chỉ tẻ nhạt vô vị nói: “Không có phạt, không thú vị.” Thua là Nguyên Duẫn, nhưng ai dám yêu cầu hắn nhận phạt chứ.

Ngược lại thì nữ sinh trong lớp thở dài nhẹ nhõm một hơi, đều nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài*, lớp trưởng ra cái chủ ý gì thế, dựa vào cái gì mà Cảnh Nhất Xí lớp bọn họ thua thì phải thông báo cho nữ sinh lớp khác, muốn nhận phạt thì ở tại lớp chúng ta nhận là được rồi không phải sao?!

*ý nói ở đây là những điều tốt đẹp như gái xinh, quyền lực, đất đai không để cho người ngoài có được, ý nói ở đây là lợi ích, lợi thế tự nhiên không để người khác lấy được, phù sa của ta không chảy ra ruộng của người khác

“Chơi thêm một ván nữa, bảy quân thắng bốn, Cảnh Nhất Xí, nói không chừng cậu có thể xoay chuyển thế cục.” Liêu Vũ nói cho Dung Hoàn một chiêu.

“Được được được, mượn vở của cậu một chút!” Dung Hoàn nhanh chóng lật một tờ, hưng phấn mà vẽ một lần nữa, dù sao cũng thắng, hắn vẫn có chút khoe khoang, miệng thiếu chút nữa kéo đến bên tai, cười khanh khách mà nhìn Nguyên Duẫn một cái.

Nguyên Duẫn vẫn mặt vô biểu tình, có thể thấy hắn cười thành như vậy, con ngươi rốt cuộc cũng nhiều thêm một ít ý cười nhàn nhạt không dễ phát hiện.

Nhưng đánh đến trận thứ năm lại không được, tam ban quá ồn ào, đã dẫn tới chủ nhiệm giáo dục đi qua, vừa vọt vào đã đánh bàn: “Làm phản rồi sao? Ôn tập xong rồi sao? Sao lại tụ tập hết ở phía sau? Phía sau có bảo bối gì sao?! Tôi thấy lớp các cậu không muốn thi rồi đúng không, chủ nhiệm lớp của các cậu đâu?”

Bạn học tức khắc hốt hoảng chạy trốn về chỗ ngồi, Liêu Vũ chạy nhanh từ cửa sau chuồn ra tìm lão Lâm.

Người vây quanh Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn lập tức giải tán, Dung Hoàn vội vàng trộm đem bàn cờ cất đi, nhét vào trong gầm bàn, sợ làm cho chủ nhiệm giáo dục chú ý, hắn rũ đầu thật thấp, để cho nam sinh phía trước che mình, lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn mặt không đổi sắc, ngồi đến thẳng tắp, vô cùng tự nhiên mà tiếp tục làm đề, phảng phất như người gây họa vừa rồi nhất định không phải hắn.

Dung Hoàn nhìn hắn, liền nhịn không được cười rộ lên, cảm giác kí©h thí©ɧ còn chưa qua đi, sắc mặt còn có chút hồng.

Nguyên Duẫn dùng dư quang nhận thấy được hắn cười, khóe miệng khẽ giương lên, dùng cục tẩy ném đến sau lưng nam sinh bàn trước, hạ giọng nói: “Ngồi thẳng.”

Nam sinh kia hoảng sợ, Diêm Vương sống cư nhiên chủ động nói chuyện, nam sinh nào dám không ngồi thẳng, vì thế tức khắc sống lưng duỗi đến điêu luyện, đem Dung Hoàn đang khom lưng cười trộm chắn kín mít.

**

Hôm sau đến kì thi giữa kì, sáng sớm đến trường, mỗi lớp đều thành phòng thi, dán số chỗ ngồi. Đây là thi môn trọng điểm, chỗ ngồi là dựa theo thứ tự, nói cách khác là mấy người đứng nhất xếp chung, kiểu như Dung Hoàn đứng top 700 vừa vặn xếp đến phòng thứ mười ba.

Thi sáu môn, tổng cộng ba ngày, hắn với Nguyên Duẫn hoàn toàn bị tách ra.

Buổi sáng thi ngữ văn, lớp học không còn chơi như điên như ngày hôm qua, sáng sớm tự học đều giành giật từng giây học một chút thơ cổ. Dung Hoàn cũng nghiêm túc mà bắt đầu ôn, ăn xong bữa sáng, cũng tiếp tục ôn.

Thời tiết đã chuyển lạnh, Nguyên Duẫn đóng cửa sổ lại, cầm lấy túi của Dung Hoàn, kiểm tra bút chì, bút 2B linh tinh. Sau khi xác nhận không có vấn đề, mới thả lại lên bàn Dung Hoàn.

Dung Hoàn ghé vào bàn, ngây ra mà nhìn hắn, tuy rằng Nguyên Duẫn vẫn mặt vô biểu tình, nhưng nhận thấy được ánh mắt của Dung Hoàn, liếc qua, nhướng mày, ý bảo, làm sao vậy?

Dung Hoàn chỉ cảm thấy hiện tại Nguyên Duẫn giống như khối băng dần dần tan ra, dần dần lộ ra bên trong, học sinh trong lớp cũng không sợ hắn như trước, trải qua chuyện cờ năm quân ngày hôm qua, thậm chí còn có người nóng lòng muốn thử, muốn cùng Nguyên Duẫn chơi cờ —— đương nhiên cũng chỉ dám nói với Dung Hoàn, không dám thật sự thò lại gần Nguyên Duẫn.

Nhưng hết thảy đều phát triển ở phương hướng tốt, trong lòng Dung Hoàn vui vẻ, nhịn không được cùng Nguyên Duẫn tán gẫu: “Cậu cảm thấy lần này tôi có thể thi lên top không?”

Hắn đương nhiên không sợ thi không tốt, nếu bản thân thật sự sẽ không làm được những đề đó, còn có hệ thống hỗ trợ, hắn chỉ là muốn cố ý trêu chọc Nguyên Duẫn thôi, vì thế cau mày, lộ ra một bộ lo lắng sốt ruột : “Tôi có chút lo lắng , thành tích không thể nào tốt lên được, vạn nhất không thi được, lão Lâm chắc chắn sẽ không cho tôi với cậu ngồi chung. Đến lúc đó dựa theo xếp hạng mà đổi chỗ ngồi, tôi với cậu khẳng định là sẽ tách ra, cũng không biết sẽ cách bao xa……”

Hắn một bên nói, một bên dùng dư quang đánh giá biểu tình của Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm sách vở, môi nhấp chặt, thoạt nhìn dị thường trầm mặc.

Trong lòng Dung Hoàn ha ha ha, lừa cậu chơi, mà cậu thật sự cho rằng tôi không thể ngồi gần cậu, khó chịu như vậy? Trên mặt lại càng lộ ra ưu thương: “Nguyên Duẫn, tôi thật sự luôn muốn ngồi cùng một chỗ với cậu, cho nên cậu yên tâm đi, kì thi này tôi nhất định sẽ nỗ lực…… Nhưng mà, nếu tôi thi được trên top 100, cậu phải thỏa mãn một yêu cầu của tôi.”

Nguyên Duẫn mày gắt gao nhíu: “ Yêu cầu gì?”

“Cười một cái cho tôi xem.” Thấy mặt Nguyên Duẫn lộ vẻ khó xử, Dung Hoàn thiếu chút nữa cười ra tiếng, dùng ngón tay cào nhẹ bàn, cố tình hạ giọng, có vẻ có chút ủy khuất, chậm rãi nói: “Cậu xem chúng ta ngồi cùng bàn lâu như vậy, cậu đều đối xử lạnh lùng với tôi, nếu đến lúc đó khác lớp……”

Lời nói càng về sau, Dung Hoàn càng không nín được cười, chỉ có thể vùi đầu vào cánh tay, run không ngừng.

Hơi gió lạnh từ cửa sổ bên ngoài thổi tới, Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm khéo mắt Dung Hoàn hơi hơi đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngơ ngẩn. Qua một lát, hắn quay đầu đi, cằm cứng thành một đường thẳng tắp, gắt gao nhìn chằm chằm thơ văn, trong lòng lại tâm phiền ý loạn ——

Không thể ngồi cùng nhau?

“Sẽ ngồi cùng nhau.” Nguyên Duẫn rốt cuộc cũng mở miệng, cũng chưa nói đồng ý hay không đồng ý, chỉ là sườn mặt lãnh cứng, chém đinh chặt sắt.

**

Bởi vì đã tới tháng 11, hai ngày này thời tiết chuyển lạnh, bên ngoài rơi xuống mưa to, cực lạnh. Dung Hoàn ngồi ở phòng thi mười ba, đi vào cũng có rất nhiều người đến gần hắn, còn có rất nhiều người quen hắn, vô cùng nghĩa khí hỏi hắn muốn phao hay không.

Lúc này Dung Hoàn mới hoàn toàn biết đầy đủ nhân duyên lúc trước của Cảnh Nhất Xí có bao nhiêu tốt! Quả thực là bằng hữu trải khắp trường!

Nhưng Dung Hoàn đương nhiên là không cần phao.

Hắn có hệ thống rồi còn cần phao sao? Không thi hơn đệ nhất là vì hắn cho mọi người mặt mũi!

Ngày đầu tiên thi xong ngữ văn cùng toán học, sau khi kết thúc trở lại phòng học. Bởi vì đã thi xong hai môn, trong phòng học lại bắt đầu cãi cọ ồn ào, hơn nữa bởi vì mưa to, ánh sáng cũng hôn hôn trầm trầm, làm người không có tâm tư học tập. Lớp một ở tại tầng lầu này, mà lớp mười ba ở lầu 5, Dung Hoàn đương nhiên trở về phòng Nguyên Duẫn .

“Anh Duẫn, thi thế nào?” Dung Hoàn tùy tiện ném túi, cười thò lại gần, lại cảm thấy Nguyên Duẫn giống như không có hứng thú lắm.

Nguyên Duẫn nhíu mi nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên đem bài thi từ túi của hắn lấy ra, trầm giọng hỏi: “Còn nhớ rõ đáp án không? Tôi giúp cậu đối.”

Dung Hoàn hoảng sợ, đồng thời cũng có chút hết sức vui mừng, nghĩ thầm, luyến tiếc tôi đến như vậy? Ngày thường sao không biểu hiện ra ngoài? Hiện tại đã muộn rồi! Đương nhiên cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, hắn liệt miệng, đem bài thi của mình cướp về, nói: “Vẫn là đừng đối, tôi phải chuyên tâm chuẩn bị hai môn ngày mai.”

Cũng đúng. Nguyên Duẫn gật gật đầu, bỗng nhiên lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn. Trên mặt giấy kia viết một ít đề, còn có một ít là số trang cùng số đề mục.

“Đây là cái gì?” Dung Hoàn tiếp nhận, kinh ngạc nói: “Trọng điểm tiếng Anh, hoá học, vật lý, sinh học của ngày mai và ngày kia?”

Nguyên Duẫn nhíu mày gật đầu.

Dung Hoàn nghĩ thầm anh à anh tha em đi, nhiều đề mục như vậy đêm nay em đọc thế nào cho hết, em lại không phải anh, em làm xong một bài anh đã có thể làm xong cả tờ bài thi. Nhưng hắn đồng thời lại thấy ngọt trong lòng, thầm nghĩ toàn trường cũng chỉ có hắn mới có cái đãi ngộ này, có thể khiến cho đệ nhất tự mình viết trọng điểm cho hắn.

Vì thế cười khanh khách nói: “Cảm ơn anh Duẫn!”

Nguyên Duẫn cả người cứng đờ, mất tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác, lại kiểm tra túi cùng bút chì của Dung Hoàn một lần nữa.

Vào lúc ban đêm về đến nhà, Dung Hoàn để hệ thống đem phần trọng điểm xem hết, đừng để ngày mai hắn rớt dây xích.

Hệ thống: “……”

**

Ngày thứ ba, rốt cuộc cũng thi xong hai môn cuối cùng, bạn học đều thả lỏng đi rất nhiều, trở lại phòng học quét tước vệ sinh, lại bắt đầu buông thả mình. Đều thi xong tất cả rồi, trong phòng học có rất nhiều người đối đáp án, lại cãi cọ ầm ĩ. Còn có rất nhiều người cảm giác không thi được, nằm trên bàn oa oa khóc lớn, hoặc là xé bài thi phát tiết cảm xúc.

Nguyên Duẫn sớm đã trở lại phòng học, bị chủ nhiệm lớp lão Lâm kêu ra ngoài. Bởi vậy khi Dung Hoàn trở lại phòng học, đã không tìm được hắn.

“Ây, bạn cùng bàn của tôi đâu ?” Dung Hoàn tùy tiện hỏi một nam sinh.

“Bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng, đại khái là có chút liên quan đến thành tích .”

Nguyên Duẫn không ở đây, Dung Hoàn đành phải tìm học sinh mũi nhọn khác trong lớp đối đáp án đúng, đối tới đối lui, mấy học sinh mũi nhọn ngồi giữa phòng học đều sợ ngây người: “Cảnh Nhất Xí, lần này thi không tồi nha, phần lớn đều chính xác!”

Học sinh mũi nhọn này ở tam ban có thành tích không tồi, đứng trên top một trăm. Lúc này Dung Hoàn cần thành tích trước một trăm, cho nên hai người đối đáp án, những học sinh mũi nhọn đó cũng phát hiện ra được, Cảnh Nhất Xí cư nhiên thi còn tốt hơn so với bọn họ.

Dung Hoàn chỉ có thể cười nói: “Không nhất định đâu, nói không chừng môn khác tôi thi rớt.”

Những nam sinh đó không tin, lại lấy bài thi môn khác của Dung Hoàn ra đối, kết quả, tất cả các môn đều cao! Như vậy, tổng điểm tuyệt đối phải trên một trăm! Này so với thành tích ngày thường hơn hạng bảy trăm của Cảnh Nhất Xí quả thực cách xa, có thể nói là tiến bộ vô cùng lớn.

Nếu đổi lại là những người khác lớp khác, thi tốt như vậy, hơn phân nửa sẽ lọt vào ghen ghét. Nhưng nhân duyên Cảnh Nhất Xí phi thường tốt, mọi người nhìn thấy hắn thi tốt, cũng chỉ là kinh ngạc cảm thán không thôi, còn vui mừng vì hắn, hoặc là ồn ào.

Có người bắt đầu kêu to, đi đến chỗ ngồi Dung Hoàn, đem cặp sách của hắn xách qua, xách đến khu vực ba hàng trọng điểm giáo viên chú ý, cười xô đẩy Dung Hoàn: “Lần này chỗ ngồi là dựa theo thành tích mà xếp, tôi thấy chỗ ngồi của cậu chắc chắn là ở đây, không bằng dọn qua trước?”

Kỳ thật cũng là người có quan hệ tốt với Cảnh Nhất Xí, đều muốn cùng Cảnh Nhất Xí ngồi một chỗ, còn có thể hưởng thụ ánh mắt của nữ sinh lớp khác từ cửa sổ nhìn qua, quả thực vui sướиɠ.

Một người khác tức khắc không phục, giành lấy cặp sách Dung Hoàn, đặt ở bên cạnh chính mình : “Ngồi bên cạnh tôi đi, không phải vật lý của cậu không tốt sao, lần trước tôi thi vật lý tròn điểm ——”

Dung Hoàn cười đánh gãy hắn: “Bạn cùng bàn Nguyên Duẫn của tôi cũng tròn điểm, tôi làm gì phải ngồi cùng cậu nha?”

Người nọ thế mà vô lực phản bác, người bên cạnh cãi nhau ầm ĩ mà xô đẩy, vừa muốn trêu chọc hai câu ——

Bên kia Nguyên Duẫn đã từ văn phòng quay lại, tựa hồ là nghe được tên của mình, tầm mắt theo bản năng mà đảo qua bên này, liền nhìn thấy Dung Hoàn, cặp sách Dung Hoàn, tất cả đều ở đằng kia. Mặt mày bình tĩnh của Nguyên Duẫn bỗng nhiên ngưng tụ lên vài phần lãnh khốc.

“Đùa giỡn thôi.” Dung Hoàn nhanh chóng nói.

Nguyên Duẫn không nói chuyện, mặt vô biểu tình mà đi đến đem cặp sách của hắn nhấc lên, trở lại vị trí của hai người, ném lên ghế bên cạnh mình.

Các nam sinh ồn ào xô đẩy Dung Hoàn cũng không dám nói giỡn, Dung Hoàn cũng đi qua, ngồi xuống vị trí của mình, còn chưa kịp nói cái gì, Nguyên Duẫn liền nâng con ngươi, nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ có vài phần tâm phiền ý loạn, dẫn tới âm thanh có chút trầm: “ Ngồi ở đây, không được đi.”