Đầu tháng chín, bên ngoài mưa rền gió lớn giương nanh múa vuốt, chủ nhiệm lớp lão Lâm ước chừng đến muộn mười lăm phút.
Nói xong bài tập kì nghỉ hè mới, tốc độ nói trong toàn bộ quá trình nhanh không dừng lại, thường thường xen kẽ hai câu “Đều lớp 11 cả rồi chỉ còn một năm thôi bọn nhãi ranh, còn không phấn chấn lên, tính sau khi tốt nghiệp đi chuyển gạch cho người ta sao? Chờ lên đại học rồi chơi không được sao, đại học có rất nhiều trò vui, có rất nhiều thời gian chơi game!”
Dưới sự lải nhãi như vậy, Dung Hoàn nhìn chằm chằm vào bữa sáng trên bàn Nguyên Duẫn, sữa đậu nành nóng hầm hập đã hoàn toàn lạnh, bánh bao cũng bị nước dính ở trong túi ngã trái ngã phải.
Uớc chừng 40 phút đi qua, Nguyên Duẫn chạm cũng chưa chạm vào.
Thậm chí, mí mắt cũng chưa nâng lên một chút.
Dung Hoàn biết hắn không ăn sáng, bởi vì không có tiền, mỗi ngày chỉ đủ tiền ở nhà ăn ăn một bữa trưa tiết kiệm, cho nên mới nửa đường kêu cha Cảnh dừng xe, đi xuống mua bữa sáng cho hắn. Không chỉ hôm nay muốn mua bữa sáng cho hắn, ngày mai, ngày kia, hai năm sau cũng muốn mua bữa sáng cho hắn
Vấn đề là, Nguyên Duẫn căn bản là không thèm liếc một cái, bữa sáng này chỉ có thể đổ vào rác thùng.
Trong lòng Dung Hoàn cân nhắc, sợ là bởi vì lòng tự trọng của hắn quá cao cho nên mới không chịu ăn, vì thế nằm nhoài lên bàn, dùng sách chắn mặt, thò lại gần, nhỏ giọng nói: “Thật sự không ăn sao? Không phải cố ý mua cho cậu, chỉ là vừa vặn mua quá nhiều, cho nên có mấy phần phân cho bạn học, mấy bạn học trước đó đều có.”
Bạn học trước đó nghe giáo thảo phía sau nói, nghĩ thầm, cái rắm, đều có cái rắm.
Nguyên Duẫn không để ý tới, thậm chí bút viết đề cũng không dừng lại nửa phần. Tựa như Dung Hoàn ở bên cạnh hắn lải nhải dài dòng chỉ là một cái máy truyền tin tự động.
Dung Hoàn đánh giá sườn mặt lạnh nhạt của hắn.
Cảm thấy hắn như là đem chính mình nhốt vào hộp sắt, hộp sắt lạnh băng, hắn bỏ qua bất luận kẻ nào, cũng không cho bất luận kẻ nào nhìn trộm hắn. Cứ ngồi ở chỗ này, không nói cái gì không làm cái gì, cả người tản ra một loại khí tràng cực lạnh lão sắc bén, trách không được vì sao các bạn học trong lớp lại không dám đến gần hắn.
Thôi thôi.
Dung Hoàn nghĩ thầm, tiểu quỷ xui xẻo, hiện tại mà tiếp tục nhắc hắn ăn sáng nữa, không cẩn thận tiếp theo lại bị cảnh cáo.
Mà đầu óc Nguyên Duẫn cực kỳ tốt, giải đề rất nhanh. Dung Hoàn ngắm hắn làm bài một lát, đối chiếu với đáp án mặt sau đề, phát hiện hắn làm khác hẳn với người thường, thước đo cũng không cần kẻ mấy đường thẳng, không bao lâu đã ra đáp án. Hoàn toàn đúng. Bước giải so với đáp án càng sạch sẽ lưu loát.
Dung Hoàn nhìn chằm chằm hắn, hắn xem Dung Hoàn như không khí.
Nếu như vậy, tầm mắt Dung Hoàn dừng ở trên người hắn càng không kiêng nể gì, cuối cùng dừng ở tay hắn, đốt ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay cắt mượt mà chỉnh tề, tư thế cầm bút tiêu chuẩn anh tuấn, thứ chướng mắt duy nhất chính là, nơi đó có một cái vết cắt khá sâu, từ cổ tay đến mu bàn tay.
Là vết thương mới.
Hình như là bị dao nhỏ hoặc là mảnh thủy tinh cắt qua.
Nguyên văn không có khả năng viết rõ ràng mỗi một vết thương trên người hắn ở đâu mà ra, bởi vậy Dung Hoàn không biết hắn bị làm sao, chỉ biết bị nước mưa cọ rửa qua, nơi đó ẩn ẩn lại có chút máu loãng thấm ra.
Trong lòng Dung Hoàn nhói một cái, không chút do dự móc băng cá nhân ra, buổi sáng đi mua bữa sáng, thuận tay mua một túi lớn, không chỉ có mua cái này, trong cặp sách còn giấu chút băng gạc cùng cồn i-ốt linh tinh, biết trên người Nguyên Duẫn sẽ có vết thương lớn bé, lên những thứ này có thể phát huy tác dụng bất cứ lúc nào.
Hắn xé băng cá nhân, thò lại gần.
Nguyên Duẫn xoát xoát làm đề, thờ ơ.
Vì thế Dung Hoàn càng to gan, hai tay nắm băng cá nhân, nhắm ngay vết thương kia của hắn, thật cẩn thận mà dán lên miệng vết thương của hắn ——
Còn chưa kịp dán lên, tay Nguyên Duẫn bỗng nhiên đánh qua, cả người rơi vào trạng thái đề phòng. Hắn nhăn mi lại, hung hăng trừng mắt nhìn Dung Hoàn một cái.
Còn dám trừng tôi, Dung Hoàn thiếu chút nữa trừng lại.
Động tĩnh này có chút lớn, chủ nhiệm lớp lão Lâm nhìn qua, thước ba góc gõ một cái lên bục : “Phía sau sao thế?! Làm ầm ĩ cái gì?”
Bạn học chung quanh đều nhìn qua.
Dung Hoàn vội vàng nhấc tay nói: “Không có gì thưa thầy, em làm bài, rớt cục tẩy, nên cúi xuống nhặt ạ.”
Thấy là Cảnh Nhất Xí, sắc mặt chủ nhiệm lớp lão Lâm rõ ràng hòa hoãn chút. Ai lại không thích một thiếu niên như Cảnh Nhất Xí, ánh mặt trời hoạt bát, tươi cười rộng rãi, chỉ là thành tích bình thường, nhưng trong nhà có tiền nha, học kỳ 1 còn quyên góp xây ký túc xá cho giáo viên, hiện tại đại bộ phận giáo viên đều đã dọn vào, cho nên có thể không đối với con trai bảo bối của Cảnh gia nhiều hơn ba phần yêu quý sao?
Nhưng ngay sau đó tầm mắt rơi xuống một bên khác tử khí trầm trầm đen kịt, mày ông nhịn không được một lần nữa nhíu lại. Tiết này đến quá vội, còn chưa kịp chú ý Cảnh Nhất Xí ngồi chỗ nào. Đứa nhỏ này nghĩ gì vậy, sao lại ngồi chỗ đó?
“Yên tĩnh chút, đừng làm bài, chuyên tâm nghe thầy nói chuyện.” Lão Lâm ra hiệu Dung Hoàn buông bút, vừa muốn tiếp tục lải nhải, xoay chuyển ánh mắt, nhìn bữa sáng kia trên bàn Nguyên Duẫn, đột nhiên bực bội.
Nói bao nhiêu lần là ở trong phòng học ăn sáng mùi sẽ ảnh hưởng người khác, đám học sinh này sao lại không nghe lời như vậy?
Giữa mày Lão Lâm đột nhiên nhíu đến có thể kẹp chết một con ruồi, “Nguyên Duẫn, không phải đã nói nếu muốn ăn sáng trong phòng học, thì phải ăn trước khi dọn lớp sao, cậu để ở chỗ đó làm gì, là muốn ăn trong giờ học sao? Có thể đó!”
Nguyên Duẫn bỏ bút xuống, nâng mí mắt lên nhìn ông một cái, không hé răng, mặt vô biểu tình.
Lão Lâm đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một cái liếc mắt xem như thằng ngốc tức giận vô cùng, vừa muốn tiếp tục khai đao, chỉ thấy con ngoan Cảnh Nhất Xí vội vã mà đem một đống bữa sáng kia nhấc lên, đứng lên ngoan ngoãn xin lỗi: “Thầy, đây là của em là của em!”
Dung Hoàn ôm nồi đến kinh sợ, “Em mới vừa dọn qua đây, đang dọn bàn, không cầm được liền ném lên bàn bạn cùng bàn, làm sao có thể trách cậu ấy?”
Nói xong liền nhanh chóng cầm bữa sáng ném vào thùng rác.
Lão Lâm không còn lời nào để nói, nghẹn một ngụm khí, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, một chút gió thổi cỏ lay cũng đáng để cho các em nhìn sao, các em tới trường học học tập hay là quậy phá, bên kia, sát đầu ghé tai, nhìn bản đen cho tôi! Tiếp tục đề tài vừa rồi, học kỳ này……”
Suốt một buổi sáng, Nguyên Duẫn không nói một lời với hắn, không một biểu tình với hắn.
Dung Hoàn có điểm bất đắc dĩ, nhưng cũng không có nản lòng.
Hương vị nhà ăn Hằng Cao cũng không tệ lắm, giữa trưa học sinh đều đi đến đó ăn, cách khu dạy học cũng không xa, chỉ mấy trăm mét. Nhưng hôm nay mới vừa khai giảng đã mưa to tầm tã, toàn bộ trường học đều bị nước bao phủ, học sinh trong phòng học tình nguyện chịu đói đặc biệt nhiều, đặc biệt là các nữ sinh mới vừa làm kiểu tóc mới sợ ướt.
Dung Hoàn thấy Nguyên Duẫn bắt đầu dọn đồ trên bàn, như là muốn đi ăn cơm, vì thế cong lưng ngó trái ngó phải, thấy hắn không cầm dù, liền hỏi: “Dù của cậu đâu? Không có dù, mưa lớn như vậy, khẳng định là sẽ ướt hết người.”
Tiểu xui xẻo không để ý tới, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nguyên Duẫn muốn đi ra ngoài, đứng bên cạnh hắn, không nhúc nhích, ý bảo hắn tránh ra. Dung Hoàn tức cười, cảm giác mình giống như cái công tắc cửa tự động, Nguyên Duẫn vừa đứng lên, hắn phải tránh ra, phải mở cửa phải không. Hắn vững vàng ngồi tại vị trí, nghĩ thầm Nguyên Duẫn dù đánh ai cũng sẽ không đánh mình đi.
Thấy hắn không cho ra, Nguyên Duẫn hơi hơi nhíu mày, tựa hồ có chút khó hiểu.
Dung Hoàn nhìn hắn rũ lông mi đen nhánh, lại bỗng nhiên đau lòng, cảm thấy mình đùa hắn làm gì, tình cảnh hiện tại đã như thế còn muốn đùa hắn, vì thế trầm mặc, vẫn là đứng lên tránh ra.
Nguyên Duẫn khôi phục khuôn mặt vô biểu tình, cầm thẻ cơm trên bàn lên, cắm một tay vào túi quần, tính rời đi.
“Nguyên Duẫn.” Dung Hoàn gọi hắn lại, không có ý đồ bắt lấy cánh tay hắn tiếp cận hắn, nếu không Dung Hoàn hoài nghi hắn sẽ có phản xạ theo điều kiện mà đánh mình nằm xuống đất.
Nguyên Duẫn không quan tâm tới, lập tức đi ra cửa sau phòng học.
Dung Hoàn từ cặp sách móc ra hai cây dù, là anh Cảnh Nhất Xí, Cảnh Mông cố ý bỏ vào, cái gì cũng chuẩn bị hai phần, sợ Cảnh Nhất Xí ở trường không đủ dùng.
Hắn chạy chậm hai bước, đưa dù đưa, con ngươi che giấu một số tình cảm, bởi vì chua xót, cho nên có vài phần óng ánh sương mù: “Tôi có hai cây, cho cậu mượn .”
Nguyên Duẫn nhìn hắn một cái, hờ hững sượt qua vai hắn, đi ra ngoài.