Chương 39

Thiếu niên ăn mặc rất đơn bạc, sau khi ra khỏi khu dạy học, gió lớn thổi quần áo hắn bay bay. Dung Hoàn đứng ở bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy Nguyên Duẫn đi rất nhanh, đi trong mưa to so với người khác chạy còn nhanh hơn, không đến một lúc đã biến mất tại chỗ ngoặt vào nhà ăn.

Dung Hoàn không phải không muốn theo sau —— mà là hắn theo không kịp!

Tên Cảnh Nhất Xí này không có thẻ cơm.

Ngày thường Cảnh Nhất Xí ăn cơm trưa chỉ gọi bạn ra cửa hàng nhỏ bên ngoài trường học, hoặc là nói bảo mẫu trong nhà hầm canh đưa qua, dường như là không đi qua nhà ăn. Bởi vậy Dung Hoàn tìm trái tìm phải, căn bản là không tìm được thẻ cơm của Cảnh Nhất Xí.

Cừu Nhã Như cũng đang thu dọn đồ đạc, mắt thấy hắn tìm đồ, liền đưa thẻ cơm qua: “Cảnh Nhất Xí, tìm thẻ cơm sao, tìm làm gì, tùy tiện mượn một cái là được, tôi mời khách!”

Mấy bạn học bên cạnh ôm tay thở dài, sao mình lại không nhanh như thế, chưa kịp nói vài lời với giáo thảo.

Dung Hoàn nhanh chóng tiếp nhận, nói: “Chờ lát nữa ăn xong rồi trở về trả tiền cho cậu.”

“Nhà ăn tiện nghi như vậy, một bữa cơm chừng mười đồng, có gì đâu nha.” Cừu Nhã Như rất hào phóng mà xua xua tay, cười hì hì nói: “Nếu không thì, cậu giúp tôi mang một phần cơm lên đi, bên ngoài mưa quá lớn, tôi mặc váy không đi ra ngoài được.”

Dung Hoàn cũng có tám năm sinh hoạt vườn trường, đối với đứa nhỏ này cũng rất có hảo cảm, vì thế tự nhiên mà đáp ứng: “Được.”

Cừu Nhã Như nhìn hắn, vẫn nhịn không được khuyên nhủ: “Biết cậu tốt, nhưng Nguyên Duẫn lớp chúng ta giống như quả bom hẹn giờ…… Ai, sao một hai phải ngồi cùng Nguyên Duẫn chứ, nếu cậu muốn đổi vị trí, tìm chủ nhiệm lớp nói một chút, chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ đồng ý.”

“Chuyện này cậu đừng xía vào.” Dung Hoàn cười cười.

Mở dù đi đến nhà ăn.

Hắn vội vàng mua hai phần cơm, tay trái tay phải bưng, ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh Nguyên Duẫn. Trên đường không ngừng có bạn bè anh em tốt chào hỏi hắn, có hệ thống nhắc nhở, hắn đều ứng phó cho qua.

Nguyên Duẫn rất dễ tìm.

Bởi vì hắn lẻ loi mà ngồi ở bên cửa sổ, chung quanh đều trống không. Có vài chỗ hai người ngồi sát vào nhau, cũng không ai dám ngồi gần hắn. Hắn hờ hững ăn cơm, khí tràng lạnh vô cùng, quả thực là trong nháy mắt có thể hạ gục một mảnh.

Hằng Cao trừ bỏ một ít học sinh lưu manh thích gây chuyện đánh nhau, thì đại đa số vẫn là mỗi ngày học tập hướng về phía trước, tự nhiên cũng sẽ tránh hắn như tránh quái vật, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu.

Dung Hoàn đi qua, bên cạnh lập tức có bằng hữu giữ chặt hắn: “Cảnh Nhất Xí, cậu đi đâu? Ăn cùng chúng tôi đi!”

Dung Hoàn dừng một chút, thấy Nguyên Duẫn đã ăn xong, liền không đi qua quấy rầy, chuyển bước chân ngồi xuống cùng mấy bằng hữu.

Nhưng nguyên văn vẫn luôn rõ ràng, vai chính không đi tìm người khác gây phiền toái, chuyện phiền toái cũng sẽ chủ động tìm tới vai chính.

Còn chưa ăn được mấy miếng cơm, đã nghe thấy âm thanh xôn xao ở bên kia truyền tới.

Dung Hoàn vừa quay sang bên kia liền thấy, chỉ thấy một đám bạn học ầm ầm tản ra, ba bốn học sinh nam cổ áo mở rộng bưng mâm đồ ăn đã ăn xong không có ý tốt mà đi qua phía Nguyên Duẫn, thân phận của mấy người kia rất nhanh đã được hệ thống tra ra để Dung Hoàn đối ứng —— là Vương Tử Hiên “Mời” bạn tới.

Vương Tử Hiên quấy rầy cô gái kia, bị Nguyên Duẫn đánh gãy ba cái xương sườn, cuối cùng cô gái kia ngược lại là nơm nớp lo sợ mà giúp Vương Tử Hiên làm chứng, muốn áp chuyện này xuống, mà chuyện này cuối cùng lấy Nguyên Duẫn ra làm lá chắn. Nhưng Vương Tử Hiên bị Nguyên Duẫn đánh đến gãy ba cái xương sườn, liền kết hận lớn, nhưng bản thân hắn lại không đánh lại, là báo không được thù, cũng may hắn có rất nhiều tiền tiêu vặt, tìm tới giáo bá Hằng Cao, đánh một lần đưa ba vạn ——

Cầm đầu tên là Quản Ngọc Bình, là một người khai giảng đã kết thù với Nguyên Duẫn .

Học kỳ 1 còn không dám động đến Nguyên Duẫn, nhưng từ khi Nguyên Duẫn vang danh, trong trường học lại không dễ dàng động thủ, nếu không sẽ bị nhắc nhở, mấy người liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Dung Hoàn cơ hồ là lập tức muốn đứng lên, nhưng bị bạn học không rõ lý lẽ bên cạnh túm chặt, thấp giọng nói: “Làm gì đó, loại chuyện này chúng ta đừng xen vào!”

Trong lòng hắn cũng cân nhắc, Cảnh Nhất Xí ngày thường không phải cũng sợ sao, ở đâu có họa đều nhanh chóng né tránh, sao hôm nay lại vội vàng đi quản chuyện của Nguyên Duẫn, không sợ bị đánh sao?

Trong lòng Dung Hoàn tức giận, tầm mắt đảo qua, quét đến cô gái kia trốn đi trong đám người, diện mạo không tồi, là hoa khôi lớp dưới khoa học xã hội, tên Tô Nguyệt. Cô nhát gan, ở trong đám người ăn cơm, hốc mắt hồng, một câu cũng không dám nói.

Nếu lúc ấy cô làm chứng cho Nguyên Duẫn, về sau Nguyên Duẫn cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.

Nhưng cô không dám, nếu cô ra làm chứng, nói chính mình bị Vương Tử Hiên xâm phạm, trong sạch của cô liền bị huỷ hoại hoàn toàn. Cô cảm thấy, dù sao loại người như Nguyên Duẫn cũng thích đánh nhau, cho dù lần này không ghi tội, cũng sớm hay muộn gì cũng lộ ra, nhưng cuộc sống của cô không giống hắn —— bởi vậy trong lòng mặc dù có hổ thẹn, lại cũng không dám đứng ra làm sáng tỏ bất luận cái gì.

Dung Hoàn nhìn cô gái kia không vừa mắt, nhưng rốt cuộc cũng không xuống tay với cô, gặp được loại chuyện này, cô gái đã đủ sợ hãi, nếu lại bóc vết sẹo ra, đó chính là bóng ma cả đời. Rốt cuộc hiện tại đều là người bị hại, đến lúc đó tiếng chỉ trích cô nói không chừng còn nhiều hơn so với Vương Tử Hiên.

Nhưng mấu chốt nhất chính là, làm sao để trừ bỏ Vương Tử Hiên.

Không trừ bỏ người này, Dung Hoàn thật sự khó sống.

Hắn đang cân nhắc chuyện này, bên kia Quản Ngọc Bình đã túm túm vòng cổ, cười hì hì ngồi xuống đối diện với Nguyên Duẫn, học sinh xung quanh đều sợ tới mức tản ra, nhưng Quản Ngọc Bình căn bản là không dám động thủ với Nguyên Duẫn ở trong trường học, chỉ có thể nói lời khıêυ khí©h.

Ẩn ẩn nghe thấy mấy chữ linh tinh thô tục “Con chó”, “Bệnh tâm thần”, “Bệnh tự kỷ”, “Mẹ mày ——”

Ngay sau đó đứng lên, tính vũ nhục, đem mâm đồ ăn còn dư canh thừa của mình đỗ xuống mâm Nguyên Duẫn.

Tay Nguyên Duẫn cầm chiếc đũa, đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt, con ngươi đen nhánh đều là lạnh băng cùng khói mù.

Hắn âm u mà đứng lên, ném chiếc đũa, chậm rì rì mà đem tay áo cuốn lên một đoạn.

Khi Quản Ngọc Bình vào khai giảng năm trước đã từng ăn qua nắm đấm của hắn, thấy khuôn mặt của hắn tràn ngập lệ khí, trong lòng cũng lộp bộp một chút, nhưng ỷ vào phía sau mình mang theo vài người, cũng thấy Nguyên Duẫn không dám lại mạo phạm động thủ ở trong trường học, vì thế trên mặt vẫn cười hì hì.

Nhưng không, Nguyên Duẫn không nói nhiều, chân dài bỗng nhiên vượt qua cái bàn, thân ảnh liền qua tới đây, khuỷu tay đánh thật mạnh vào bụng hắn, làm lục phủ ngũ tạng của hắn tức khắc đều sai vị trí, cực kì đau, hắn căn bản là chưa kịp phản ứng, trước mắt tối sầm, đầu đã bị tay một người ấn ở trên canh cơm thừa trên bàn —— động tác kia cực kỳ lưu loát xinh đẹp.

“Đệt!” Quản Ngọc Bình giãy giụa, như ngã lộn nhào, đầu với lỗ mũi đều là nước.

Rầm, một loạt cái bàn bị đổ, mâm đồ ăn rơi đầy đất.

Nguyên Duẫn đánh nhau rất tàn nhẫn, rất liều mạng. Hắn đứng dậy, nhìn lướt qua vài người Quản Ngọc Bình dẫn theo, ánh mắt kia lộ ra lạnh nhạt cực kỳ bén nhọn, làm người sợ hãi. Bạn học xung quanh xem náo nhiệt đều chạy, lui ra còn nửa nhà ăn.

“Mẹ nó! Thất thần làm gì, kêu giáo viên!” Vài người đằng sau luống cuống.

Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, người bình thường căn bản là không kịp phản ứng.

Nếu giáo viên thật sự tới, thì xong đời, Nguyên Duẫn đã bị mắc lỗi lớn, nếu thêm một lần nữa, sẽ hoàn toàn bị đuổi học. Dung Hoàn không rảnh lo người bạn bên cạnh còn đang cầm cánh tay mình, nhanh chóng chạy vọt qua.

Văn phòng ở khu dạy học, khu dạy học cách nơi này rất xa. Nhưng mỗi lần ăn cơm, sợ học sinh phạm tội, chủ nhiệm giáo dục hoặc là giáo viên trực ban đều sẽ ở phía sau nhà ăn ăn cơm, chỉ cách nơi này một bức tường.

Vì thế một giây sau chủ nhiệm giáo dục sẽ vọt vào nhà ăn ——

Chờ hắn đi qua, hai tiểu đệ của Quản Ngọc Bình đã trốn trong lúc hoản loạn, chỉ còn dư lại hắn cùng hai người khác, cả người chật vật, không kịp chạy, bị bắt vững vàng.

Biểu tình Nguyên Duẫn lạnh đến khϊếp người, đứng ở một bên, chân đạp lên mâm đồ ăn, ngước mắt liếc nhìn chủ nhiệm giáo dục một cái.

“Lại là các cậu! Lại là các cậu!” Chủ nhiệm giáo dục nhìn chằm chằm mấy người phạm tội, tức giận đến phát run, quét mắt nhìn Quản Ngọc Bình trên mặt bầm tím cùng nước canh, chỉ vào mũi Nguyên Duẫn : “Một ngày không đánh nhau đã ngứa tay? Bây giờ lại muốn đánh ai vào bệnh viện!? Trong nhà không có người quản giáo cậu sao?”

Nguyên Duẫn không quan tâm, nhưng khói mù trong mắt nồng đậm không hòa tan được.

“Là như vầy, Vương chủ nhiệm.” Dung Hoàn đúng lúc xen mồm vào, “Bọn họ động tay trước, thầy xem, em êm đẹp ngồi ở chỗ này, bọn họ cố ý đoạt vị trí của em, còn đem nước canh hất lên quần áo em.”

Người chung quanh đã bàn tán đến không khác biệt lắm, Dung Hoàn bịa chuyện, lại giống mô giống dạng, chỉ vào cổ áo mà chính mình vừa mới đổ lên một chút canh.

Vương chủ nhiệm vội hỏi, “Ai khi dễ em?”

Thầy biết Cảnh Nhất Xí, có tiếng là học sinh ngoan của toàn trường, gia cảnh tốt hiểu lễ phép, đối với bạn học thầy cô ngoan ngoãn thiện lương, trừ bỏ thành tích ở ngoài, cơ hồ là không nhìn ra khuyết điểm nào khác. Mỗi giáo viên trong trường học ở trên đường đều phải chào hỏi đứa nhỏ này, bởi vì cha người ta là quản trị trường học.

“Mấy người này.” Dung Hoàn vươn mười ngón tay không dính nước, khó xử mà chỉ vào vài người Quản Ngọc Bình.

Quản Ngọc Bình mới vừa thấy Cảnh Nhất Xí này không hiểu ra sao nhô ra, còn chưa hiểu chuyện gì, sau khi nghe hiểu, tức khắc nổi giận, quát: “Mày có bệnh tâm thần hả, miệng đầy chuyện ma quỷ, bọn tao tìm mày gây phiền toái khi nào? Cái loại khuôn mặt nhu nhược như mày, xứng sao?”

“Nói cái gì đó?!” Vương chủ nhiệm thấy Quản Ngọc Bình kia đầy mặt kiêu ngạo, tức khắc càng thêm tức giận, “Ngay trước mặt tôi còn dám mắng người?”

Dung Hoàn sợ tới mức trốn ra phía sau Vương chủ nhiệm, khϊếp nhược mà lẩm bẩm nói: “Trường học cũng không quản sao, nhóm người này ngày thường làm xằng làm bậy, hung như vậy, sớm hay muộn đã muốn gây chuyện. Nguyên Duẫn là bạn ngồi cùng bàn mới của em, không thể để nhóm người này khi dễ em, cho nên giúp em một phen, ai biết được chính bọn họ không đứng vững, ngã ra, đầu đυ.ng phải canh, đây không phải cố tình gây sự với người khác sao……”

Trong lòng Vương chủ nhiệm kỳ thật đối với chuyện này cũng ước lượng qua, nhưng Cảnh Nhất Xí luôn được chiếu cố, cho dù biết tiểu tử này bênh vực người bên mình, đang nói mê sảng, trường hợp này hắn cũng sẽ không cố ý vạch trần. Vì thế bực bội mà nhìn chằm chằm mấy người Quản Ngọc Bình: “Các cậu cùng tôi tới văn phòng, 3000 chữ kiểm điểm!”

Vẻ mặt Quản Ngọc Bình không thể tưởng tượng, chọc cái mũi Dung Hoàn : “Vậy còn hai tiểu tử này thì sao?”

Dung Hoàn chỉ chỉ cổ áo dính nước canh của mình, nói: “Cậu cho tôi, cho chúng tôi một lời xin lỗi.”

Nguyên Duẫn hờ hững mà liếc mắt nhìn tên Dung Hoàn diễn tinh này.

Quản Ngọc Bình không dám đánh nhau ở trước mặt chủ nhiệm giáo dục, nếu không thật sự muốn vén tay áo cho giáo thảo này xem cái gì gọi là nắm đấm, vẻ mặt hắn như ăn phải cứt mà nhìn chằm chằm Dung Hoàn, lại trừng mắt nhìn Nguyên Duẫn một mặt vô biểu tình, cuối cùng chỉ chỉ cái mũi hai người này, nghiến răng nghiến lợi mà đi theo chủ nhiệm giáo dục rời khỏi, trước khi đi còn nói lời tàn nhẫn , "Coi chừng ông đây! Đừng tưởng rằng lớn lên soái, là có thể tung hoàng ở trường.”

Dung Hoàn nghĩ thầm, thực xin lỗi, lớn lên soái chính là có thể muốn làm gì thì làm!

Người dư lại ở nhà ăn không nhiều lắm, dư lại một ít nam nữ sinh sôi nổi vây lại đây, hỏi hắn có bị thương hay không, vừa rồi thật sự nguy hiểm. Bạn hắn cũng vốc một phen mồ hôi lạnh, cảm thấy kinh ngạc, kéo Dung Hoàn qua, nói: “Cậu lo chuyện bao đồng làm gì thế, quản Diêm Vương sống làm gì?”

Dung Hoàn nói: “Nếu như bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, cậu ấy sẽ phải thôi học.”

“Đuổi thì càng tốt, thiếu cậu ta trường học càng yên bình.”

Dung Hoàn lắc đầu, nhìn qua phía Nguyên Duẫn, lại thấy Nguyên Duẫn đã thu dọn đồ rớt trên mặt đất, ném tàn canh vào khu quản lý, hướng ra mưa to ngoài nhà ăn rời đi.

Chẳng được bao lâu, trở lại phòng học, sau khi đem hộp cơm mang về cho Cừu Nhã Như, Dung Hoàn đã bị gọi vào văn phòng lão Lâm.

Nguyên Duẫn cũng đứng ở đó, thân hình cao lớn thon dài, vô luận lão Lâm nói cái gì, đều không chút sứt mẻ, bóng dáng đều lộ ra sắc bén hờ hững.

Lão Lâm thoạt nhìn đã giáo huấn Nguyên Duẫn một trận, vì chuyện đánh nhau tại nhà ăn vừa rồi. Trách không được vừa rồi Dung Hoàn về phòng học, lại không thấy Nguyên Duẫn.

Khi Dung Hoàn đi vào, lão Lâm trước quan tâm hỏi hắn có bị thương hay không, ngay sau đó, đưa ra chuyện đổi chỗ ngồi.

Dung Hoàn nhanh chóng nhìn Nguyên Duẫn, lại thấy Nguyên Duẫn rũ lông mi đen nhánh, thờ ơ, mặt mày lạnh nhạt, bộ dáng cực kỳ không dễ tiếp cận. Lão Lâm hẳn là cũng đã nói qua với hắn, xem tư thế này, hẳn là hắn vẫn không rên một tiếng, cho nên lão Lâm mới đến tìm mình.

“Không đổi.” Dung Hoàn một lần nữa nhìn về phía lão Lâm, quả quyết nói: “Vừa rồi ở nhà ăn, thật sự là mấy học sinh hư kia không đúng, thầy à, thầy xem.”

Hắn một phen kéo tay Nguyên Duẫn qua, cả người Nguyên Duẫn theo bản năng mà căng cứng, muốn rút ra, lại bị hắn gắt gao túm chặt.

Hắn chỉ vào vết thương ở mu bàn tay Nguyên Duẫn cho lão Lâm xem, nhân cơ hội này phát huy trình độ diễn xuất: “Bọn họ làm bàn tay bạn ngồi cùng bàn của em bị thương rồi, em có thể không tức giận sao, chủ nhiệm lớp, thầy chính là chủ nhiệm lớp chúng ta, nhất định phải bảo vệ chúng em chứ?”

Lão Lâm há miệng, “Này với chỗ ngồi có quan hệ gì ——”

“Bạn cùng bàn của em thấy việc nghĩa hăng hái làm, cha em dạy dỗ em, em cũng không thể vong ân phụ nghĩa ạ!”

Mang lão ba quyên góp cho trường học ra, chủ nhiệm lớp lão Lâm thế mà không có lời gì để nói.

Hai người lại bị giáo huấn một trận, thấy Cảnh Nhất Xí kiên quyết như thế, lão Lâm cũng tạm thời không thay đổi vị trí của hắn, chỉ để hai người bọn họ trở về tiếp tục học. Từ văn phòng đi ra, Nguyên Duẫn liếc nhìn Dung Hoàn một cái, tầm mắt lại rơi xuống cổ áo dính nước canh của hắn.

Dung Hoàn thấy hắn dừng lại, còn tưởng rằng hắn muốn nói cảm ơn, trong lòng có chút khoe khoang, vừa mới chuẩn bị nghênh đón hai chữ kia——

Nhưng Nguyên Duẫn lại không nói gì, sau khi nhìn chằm chằm hắn, thì lập tức về phòng học.

Dung Hoàn đi theo sau mông hắn, hơi có chút cảm giác xám xịt, cảm thấy mình giống như mặt nóng dán mông lạnh(nhiệt tình mà bị hờ hững), cọ một mũi chua. Đã hứa kiếp sau cũng sẽ thích hắn, bảo hộ hắn. Móng heo lớn.

Buổi chiều là thi thử khai giảng.

Tổng cộng thi hai môn, ngữ văn cùng toán học, trong vòng ba giờ, thời gian nghỉ ngơi là mười phút. Trên bục giảng có thầy giám thị mơ màng sắp ngủ, bởi vì là vừa khai giảng, học sinh phía dưới đều không có tâm tư thi, đều nhỏ giọng nói thầm truyền giấy, chơi game, hoặc là lật sách tra bài. Buổi thi này cũng hoàn toàn không nghiêm ngặt, bởi vậy giáo viên cũng không làm sao quản.

Bài thi ngữ văn so với thi đại học còn khó hơn, người làm diễn viên đã sớm thoát khỏi chín năm giáo dục bắt buộc mà nói, rất nhiều từ thơ cổ Dung đọc không ra, nếu không phải hệ thống tra cho hắn, trên cơ bản là hắn đã xong con bê rồi. Nhưng mà người bên cạnh hắn, các môn cân đối, tốc độ viết chữ rất nhanh, khi Dung Hoàn còn đang ngẩn người xem đề mục, hắn đã lật trang.

Dung Hoàn thường thường trộm ngắm vài lần, cũng không nghĩ gì, chỉ là nhìn xem Nguyên Duẫn làm bài thế nào.

Nhưng Nguyên Duẫn tựa hồ không quan tâm hắn xem hay không, không hề có ý tứ che dấu——

Vẫn xem hắn là không khí.

Thu bài ngữ văn, nghỉ mười phút, có người đem cửa sổ mở ra. Mưa rền gió dữ bên ngoài thổi vào, quét đi oi bức, mang đến mát mẻ. Rất nhanh đã phát bài thi toán học, phát từ đầu đến đuôi, rồi tới chỗ Nguyên Duẫn, người phát bài thi vội vàng ném lên bàn hắn, cũng không dám quay đầu lại ——

Nguyên Duẫn còn chưa bắt được bài thi tới tay, liền bị cuồng phong bên ngoài thổi, Dung Hoàn giúp hắn đè lại, nhưng chưa kịp đè lại, ba bốn tờ bài thi của hắn đã bay ra phía sau bảng báo trên hành lang.

Dung Hoàn cũng bị thổi bay hai tờ.

Nguyên Duẫn đi đóng cửa sổ.

Dung Hoàn cuống quít đi nhặt.

Phía sau bảng báo có máy lọc nước, không biết là ai đổ một vũng nước ở nơi đó, bài thi của bản thân Dung Hoàn rơi ở trên đầu bạn học ngồi cách vách, không hư hao, nhưng mấy tờ bài thi của Nguyên Duẫn lại vừa vặn rơi vào trong nước, hoàn toàn ướt đẫm.

Dung Hoàn nghĩ nghĩ, nhặt bài thi của hai người lên, đem tờ bài thi hoàn hảo sạch sẽ kia đưa cho Nguyên Duẫn: “Đây.”

Nguyên Duẫn dừng một chút, nâng mí mắt nhìn hắn một cái, hờ hững mà đi qua.

Dung Hoàn đặt bài thi dính một ít nước lên bàn, tìm giấy vệ sinh chà lau, tìm nửa ngày không tìm được, mắt nhìn thời gian đã qua năm phút, hắn vội vã mà đè bài thi, tính viết tên bản thân lên rồi tính tiếp.

Còn chưa kịp viết tên của mình, một bàn tay duỗi qua, khớp xương rõ ràng, khô ráo, thon dài.

Cái tay kia nắm bài thi của hắn, nhẹ nhàng túm, đổi bài thi của hai người.

Tờ giấy trên bàn Dung Hoàn biến thành sạch sẽ. Nguyên Duẫn mặt vô biểu tình mà đem phần dính nước xoa xoa, cúi đầu bắt đầu làm bài.

“……”

Dung Hoàn nhịn không được trộm cong khóe miệng một chút, ngồi thẳng thân mình, nghiêng đầu nhìn Nguyên Duẫn đè lên chữ mà mình đã viết vài nét lên, một lần nữa ghi lên hai chữ “Nguyên Duẫn” .