Chương 48

Khi chúng ta yêu hết mình, thì lại sợ cuối cùng chỉ là đang mơ tưởng, bản thân là một bên tình nguyện.

“Hai chúng ta không phải là quen biết từ nhỏ sao?” Trình Cần xoa nhẹ mái tóc của Sở Dương, tóc của Sở Dương mềm mại rũ xuống, vừa vặn che khuất hàng lông mày: “Chẳng lẽ không phải là thời gian chúng ta ở bên nhau quá muộn sao?”

Sở Dương ngẩng đầu nhìn Trình Cần, vẻ mặt của người đàn ông này như đã “tẩy tẫn duyên hoa”, lộ ra nụ cười ôn nhu chiều chuộng.

(*洗尽铅华 “tẩy tẫn duyên hoa”, tẩy đi sự trần tục, trở nên rực rỡ, sạch sẽ, thanh lịch)

“Anh không muốn em phải chịu ủy khuất, có điều gì thì nói ra đi, đừng như cái hũ nút, trước đây anh đã nói với em rồi.” Trình Cần lướt ngón tay trên vành tai của Sở Dương, thuận tay xoa xoa lỗ tai cậu: “Giữ kín trong lòng, luôn có lúc nghĩ sai.”

Trình Cần nhìn Sở Dương là một bộ dạng học sinh ngoan ngoãn, khiêm tốn nghe lời dạy bảo, liền cho cậu mấy bát canh gà*.

(*canh gà, ý nói những lời như trong “Hạt giống tâm hồn”, có tính xoa dịu tâm hồn, thúc đẩy tinh thần… Tên tiếng Anh của “Hạt giống tâm hồn” là “Chicken soup for the soul”)

“Hai chúng ta bắt đầu trên hai chuyến xe khác nhau, lên lên xuống xuống, đi lại dừng, dừng lại đi, tự mình trên lộ trình của riêng mình. Tuy giữa chừng thường xuyên đổi xe, nhưng điểm đến của chúng ta đều giống nhau.” Trình Cần nắm lấy cầm của Sở Dương, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước: “Chính là đang chờ đợi đối phương.”

Sở Dương mím môi, tựa cằm lên vai Trình Cần.

Sở Dương là như thế, tình cảm đều không biết biểu lộ ra thành lời, tâm ý thật ra chỉ cần liếc mắt một cái, người khác cũng có thể nhận thấy. Trình Cần đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, lại xoa xoa phần tóc phía sau của cậu.

Món canh gà này, có chút khiến người cảm động muốn khóc.

Loading... Sở Dương có lẽ ngượng ngùng, như làm nũng mà ôm chặt lấy Trình Cần. Trong ấn tượng của cậu, Trình Cần từ kịch liệt đối chọi, đến né tránh trốn chạy, đến có điều gì cũng giữ lại, đến mở rộng nỗi lòng, cậu chỉ không nghĩ, Trình Cần sẽ nói ra những lời như vậy.

Mặc dù có chút hơi khác người.

Sở Dương nói: “Anh quá… văn nghệ rồi.”

Trình Cần nghe vậy, sửng sốt, rồi cười khẽ.

Sở Dương ôm chặt anh: “Em chưa từng gặp qua anh tỏ tình lại hàm súc tinh tế như vậy.”

“Những lời không hàm súc cũng có.” Trình Cần sửa lại cổ áo của Sở Dương, xoa xoa bờ môi của cậu, thành công nhìn được ánh mắt của đối phương thay đổi, mới nghiêm chỉnh ngồi xuống, cười nói: “Đi nhanh thôi, bằng không Trình Song sẽ xách theo Đồ Long bảo đao đến đây.”

(*Đồ Long bảo đao: một vũ khí xuất hiện trong tiểu thuyết của nhà văn Kim Dung. Ở đây ý nói Trình Song sẽ đến gây rối.)

Sở Dương nghiêm túc nghi ngờ, người vừa có thể câu dẫn vừa có thể chọc ghẹo này, so với người trước đây, đều là một à? Cậu bĩu môi, vấn đề này hình như cũng không cần đặc biệt suy nghĩ kỹ càng, dù sao tối hôm qua, cậu ở dưới thân chính người này mà thở dốc đấy.

Lúc hai người đến sân vận động của Đại học Yên Thành, không khỏi bị sốc trước số lượng người ở đây.

Sân khấu đã hóa trang xong, có một số người hâm mộ sau khi được đội quản lý đồng ý đã cùng chụp ảnh, bày biện rất nhiều poster, người đông kín hết chỗ, không hề giống một cái hoạt động do câu lạc bộ tổ chức. Nếu mời một số tác giả đến, càng giống như một triển lãm tự do nhỏ.

Trình Song đang cầm điện thoại, dáng vẻ lo lắng, nhìn thấy Trình Cần và Sở Dương thì lập tức chạy đến: “Anh trai của em ơi, cuối cùng anh cũng tới, em còn đang tính xách cuốc đi đào xem anh ở đâu.”

Trình Cần ngáp một cái, khóe mắt chứa nước, cười nói: “Ngại quá, trên đường đi bị kẹt xe.”

Trình Song trợn tròn mắt xem thường, nghĩ thầm, thật không biết xấu hổ, chuyện buổi sáng, đánh cược một cái xe len.

Người trang điểm tên Tiểu Cáp đã chạy tới, Trình Song lấy phong thái cố gắng hết sức bảo: “Dẫn hai người ấy đi trang điểm lại một chút, đặc biệt là Xuất Trần, tuổi lớn rồi, đôi mắt có quầng thâm đen, cần tập trung xử lý.”

Trình Cần: “...”

Sở Dương: “...”

Tiểu Cáp, người cũng như tên, vỗ cái gáy cười ha ha hai tiếng: “Chị Song, chị quá khoa trương rồi.”

Trình Song cầm lấy quyển lý lịch cỡ giấy A4 cuốn thành một ống quyển, vỗ vỗ bả vai của Tiểu Cáp: “Nhanh lên đi thôi, nhìn các trường ngoài xem, người ta đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”

Xuất Trần trong nguyên tác có một mái tóc đen dài được buộc lên một nửa, dùng trâm ngọc cố định lại, khoác trường bào màu xanh, bên ngoài có áo choàng thêu chim hạc, đôi mắt thuôn dài, con người thâm sâu, bên trong không có bao nhiêu cảm xúc, như là không mở mắt, bày ra bộ dạng lạnh lùng xa cách, người khác chớ lại gần.

Mà Lãng Du ở giai đoạn đầu là một tên lưu manh, luôn mặc vải thô, miệng ngậm cỏ đuôi chó, khóe môi nhếch lên, cười đến cà lơ phất phơ, nhìn qua vô cùng không đáng tin cậy. Đến phần sau khi hắc hóa nhập ma, ánh mắt màu hổ phách, tóc đen xen lẫn vài sợi màu tím, mái tóc dài xõa tung, trên thân mặc màu đỏ tía, trông càng giống ác quỷ Tu La.

Trạng phục lần này không thiết kế giai đoạn trước của Lãng Du, mà tập trung vào phần sau khi đã nhập ma. Trình Song cho rằng, sau khi nhập ma, Lãng Du mất đi nét trẻ của thanh xuân, toàn thân lại bộc lộ nét đẹp trai dị thường, càng thêm hấp dẫn người khác. Năm trước tung ra ảnh chụp, ánh mắt muốn nuốt lấy Trình Cần của Sở Dương đã chứng minh rõ điều này. Chính cô ấy khi đọc bình luận trên điện thoại, thấy rất nhiều người nói cô ấy là công khống*.

(*công khống, ý nói là một tác giả sủng nhân vật công)

Sau khi Trình Cần thay trang phục phức tạp, anh nhìn vào gương, tóc giả mượt mà, kẹp tóc được đặt làm theo yêu cầu, tiền nào của nấy, nghe nói trâm cài tóc bằng ngọc ở trên đầu là Trình Song đến cửa hàng chuyên kinh doanh nó ở thành phố để mua, xem ra lần này con bé quyết tâm hạ hết vốn liếng.

Tuy rằng lần trước chụp ảnh đã khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng khi hai người đơn giản bước ra khỏi phòng thay đồ, mọi người xung quanh vẫn không kìm được kích động. Trong câu lạc bộ không ít người là fan trung thành của “Thần đỉnh”, đều muốn đi lên chụp ảnh chung, có người ôm Trình Cần, có người tựa vào vai của Sở Dương, còn có người mãnh liệt muốn hôn bọn họ.

Sau khi Trình Song đến đây, cô ấy phải lên tiếng giải tán mọi người: “Mau mau đi làm việc đi, có cái gì đẹp mà chụp đâu!”

Sau đó, cô ấy đưa kịch bản cho Trình Cần và Sở Dương để cùng thảo luận, cô ấy đem tất cả những mục lưu ý ra nhấn mạnh lại một lần trước ánh mắt muốn nói “em nghĩ anh trai của em chậm phát triển trí tuệ à” của Trình Cần. Nói xong, cô ấy lấy gậy tự sướиɠ ra, bật camera làm đẹp.

Trình Cần: “...”

Ba người chụp ảnh chung xong, Trình Song oán giận nói: “Lão Nhị, cậu làm bộ mặt chó như thế là có ý gì?”

Trình Song chỉnh sửa ảnh chụp chung của hai người trước đó, cắt nối biên tập thành một video đăng lên weibo, còn l*иg một bài hát, là tác phẩm do cao thủ sáng tác của câu lạc bộ âm nhạc làm ra, được chọn làm ca khúc chủ đề.

Giai điệu nhẹ nhàng, êm tai, đậm âm hưởng cổ phong da diết, tên bài hát cũng rất nên thơ, gọi là “Nhập thế tam thiên phồn hoa”.

Chương trình bắt đầu lúc mười giờ sáng.

Đương nhiên, hôm nay không chỉ có “Thần đỉnh”, còn có nhiều truyện tranh khác tham gia, có “Mạt thế anh hùng” của Gel Lô Hội, có “Hàng yêu” của Sở Dương, còn có các nhân vật chính trong bộ bảy tiểu thuyết được Trình Song bố trí thành “Thần đỉnh”.

Trình Cần gặp một người đàn ông đeo cung tên, trên tay có một thanh kiếm gỗ đào, mặc áo khoác màu đen, rõ ràng là đóng vai nhân vật công trong “Hàng yêu”.

Sở Dương không ngờ có người sẽ đóng nhân vật trong tác phẩm của cậu, đây chắc chắn là một nguồn khích lệ đối với cậu.

Khi đến gần sân khấu, cả người Trình Cần có chút khẩn trương, lúc lên sân khấu còn suýt dẫm lên góc áo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Bên dưới, tiếng khán giả rất lớn. Cả hai đều rất hợp nguyên tác, hơn nữa nhan sắc lại vượt trội, rất nhiều cô gái đã chụp ảnh từ dưới sân khấu rồi.

Trình Cần không dám cười, phải giữ hình tượng anh tuấn lạnh lùng, mà Sở Dương thì lộ ra khuôn mặt ngốc nghếch vạn năm không đổi. Trình Song ở dưới sân khấu ra hiệu cho cậu, muốn cậu tà mị quyến rũ một chút, như vậy thật có thể mê muội hết thảy.

Có lẽ Sở Dương cũng cảm thấy được mình đứng ở sau Trình Cần, cầm kiếm lại cười ngốc nghếch thì trông có chút ngớ ngẩn thật, lại thấy Trình Song ra hiệu, cậu cũng hiểu được nên đổi tư thế, sao cho khí phách một chút, lưu manh một chút, như vậy mới càng phù hợp với nguyên tác.

Ai ngờ lúc này đột nhiên phát sinh tình huống, một cô gái mặc bộ đồ thủy thủ, khiêng một đại đao chạy lên sân khấu, miệng hô tên của Xuất Trần, rồi lập tức ngã vào người của Trình Cần, nhiệt tình ôm lấy anh.

Trình Cần bị dọa nhảy dựng lên, không khí lúc này như dồn vào người cô gái kia. Anh bị một cô gái đùa giỡn là chuyện ngoài ý muốn, nhưng vốn là một tay ve vãn khá già đời, kỹ năng đã muốn xuất quỷ nhập thần, vừa định ôn hòa trêu chọc cô gái một chút, ai ngờ Sở Dương đã nhanh chóng vào vai, trời sinh ghen tị muốn tức điên, nâng kiếm chỉ vào cô gái: “Buông hắn ra!”

Một đoàn người hâm mộ ở bên dưới như hiểu nhau, trăm miệng một lời nói: “Để cho ta tới!”

Mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt đã đỏ bừng của Sở Dương.

Trình Cần liếc mắt một cái, nhìn cậu, quả thực Sở Dương thẹn thùng vô cùng đáng yêu.

Cô gái mặc đồ thủy thủ chạy đi, một đường vừa chạy vừa cười ha ha.

Sở Dương vội ho một tiếng, cho anh một ánh mắt cảnh cáo “lại còn nhìn, em đem anh ăn luôn”.

Nhưng không hề có tác dụng.

Trình Cần rất có tinh thần, liền thích trêu chọc bộ dạng ngượng ngùng của Sở Dương: “Ôi, tính cách của nhân vật Lãng Du trong truyện tranh cũng không giống em.”