Chương 46

“Hả?” Trình Song chớp chớp mắt: “Anh sao lại không uống được? Em bị sốt uống cái này, mỗi ngày hai hoặc ba viên là có hiệu quả ngay, anh thử xem.”

Khóe miệng Trình Cần giật giật: “Vậy sao?”

Trình Song gật gật đầu: “Đúng vậy, anh phải tin lời ông cụ nói, uống thuốc kháng sinh quá nhiều không tốt cho sức khỏe.”

Trình Cần nhìn em gái đang chỉnh trang phục, trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn cô một cái: “Có việc gì à?”

Trình Song nói: “Hai tuần sau khi khai giảng, chính là lễ hội văn hóa rồi, Weibo của câu lạc bộ chúng ta đều đã đăng bài tuyên truyền, chắc có lẽ sẽ có người từ các trường bên ngoài đến biểu diễn nữa, anh, anh nhất định phải dành thời gian đến câu lạc bộ diễn tập, phối hợp với Sở Dương còn phải tăng cường hơn nữa.”

“Đắng quá.” Trình Cần lè lưỡi ném cái chai rỗng vào thùng rác: “Biết rồi.”

Trình Song vỗ vỗ mặt Trình Cần: “Vậy em không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt, nhìn bộ dáng bệnh tật này mà để Lãng Du nhìn thấy, nhất định sẽ nhào vào ăn thịt anh cho xem.”

“Em mau đi đi.” Trình Cần chỉ chỉ vào trán Trình Song: “Không biết lớn nhỏ”.

Trịnh Song cười cười rời đi, sau khi đi ra tới cửa thì thò đầu vào: “Anh, cho dù anh có làm gì, em cũng nhất định ủng hộ anh, luôn ở bên cạnh anh.”

Trình Song nói xong, làm mặt quỷ nói chúc ngủ ngon xong rồi đóng cửa lại.

Trình Cần sững người hồi lâu, lắc đầu cười.

Mấy ngày sau, Trình Cần cùng Sở Dương đều duy trì khoảng cách thích hợp, lấy cảm lạnh làm lý do cấm “vận động chuyên sâu” quá mức. Nhưng điều kỳ quái chính là sau khi Trình Cần uống hai hộp thuốc Trình Song đưa cho, thì thật sự đã tốt lên không ít.

Sở Dương duy trì thay đổi, Trình Cần cũng không cam lòng tụt lại phía sau.

Bất quá hai người vì không muốn quấy rầy tiến độ của nhau, Sở Dương thì ở nhà, Trình Cần lựa chọn ở lại phòng làm việc, anh cũng không nói với Sở Dương mình chính là tác giả của “Thần Đỉnh”, sợ rằng ảnh hưởng lẫn nhau.

Loading... Trình Cần từ sau khi yêu đương, kí©h thí©ɧ tiềm năng vô hạn, hai tuần liền liên tiếp cập nhật Weibo lúc 13:14 thứ Tư, mà Sở Dương cũng là cùng thời điểm này cập nhật, nhưng là trên trang Web.

Trong dàn fan hùng hậu không thiếu đồng nhân, hơn nữa đều là đề tài hàng yêu bắt ma, một bên là cổ trang, một bên là hiện đại. Trí não của fan mở rộng, cho ra rất nhiều phân đoạn đồng nhân, tranh đồng nhân, còn làm cho bốn nhân vật chính hợp thể, đưa đến đề tài đứng đầu trên weibo #Phu phu Hàng Yêu thứ tư gặp.

Có những tiếng nói mắng chửi nát lòng, có cả những lời ca tụng, chế nhạo, dùng lời của Lý An Sâm mà nói, đây là sức nóng.

Ngày tháng qua nhanh, trong nháy mắt xuân về hoa nở, lễ văn hóa hàng năm cuối cùng cũng đã đến.

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ý: Bảy bước thành thơ của người xưa đề cập đến “Thất bộ thi” của Tào Thực.

“Chử đậu nhiên đậu ki

Đậu tại phủ trung khấp.

Đô hữu đồng nhất căn

Tương tiễn hà thái cấp?*”【Tác giả thô bạo】

Khi đăng nhập vào ứng dụng, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng có 11 lọ dung dịch dinh dưỡng! Hạnh phúc muốn thăng thiên luôn a ︿ ( ̄︶ ̄) ︿ cảm ơn các thiên thần nhỏ, づ  ̄ 3 ̄) づ

Một số thiên thần nhỏ nghĩ rằng tôi là loại người thích bẻ lái theo ý muốn, tại sao các bạn lại nghĩ như vậy? ⊙o⊙) Tôi là loại người đó sao?

Gió càng thổi mạnh, tim tôi càng chao đảo ... Thật là khó chịu khi viết một đoạn văn như thế này vào giữa đêm khuya lạnh lẽo.

(* “Thất bộ thi” của Tào Thực, bản chép 6 câu, bản tác giả trích được chép trong “Tam quốc diễn nghĩa” có 4 câu, đại ý giống nhau:

“Củi đậu đun hạt đậu

Đậu trong nồi ngồi khóc

Sinh ra cùng một gốc

Sao nỡ thiêu đốt nhau?”)

☆, thổ lộ

Trình Song sử dụng blog chính thức của câu lạc bộ để đăng chín bức ảnh Xuất Trần và Lãng Du, sau đó tag @Trêu chọc ngươi, @Thích người từ lâu và weibo của vài bức họa đồng nhân “Thần đỉnh” khác.

Trên blog chính thức của câu lạc bộ vẫn có rất nhiều người hâm mộ, đương nhiên số lượng người hâm mộ không thể so với những câu lạc bộ nổi tiếng kia, nhưng sau khi Thích người từ lâu chuyển tiếp Weibo này liên tục, hashtag # 《Thần Đỉnh》của Yên Thành # đã lên top tìm kiếm phổ biến, số lượng theo dõi của blog chính thức câu lạc bộ tăng nhanh đến chóng mặt.

Cô cũng đăng trên Weibo, quảng cáo bài hát chủ đề của “Thần đỉnh”.

Trình Song muốn thừa dịp sức nóng để Trình Cần cùng Sở Dương ra hát, chuyện này đúng là có chút lớn.

Bởi đại thần Trình Cần ngoại trừ quốc ca ra, những giai điệu khác đều không nằm trong phạm vi anh biết tới, đúng vậy, anh vốn là một dân nghiệp dư, chụp ảnh, quay phim hay gì đó, miễn cưỡng cũng chỉ cố được một chút, hiện tại Trình Song làm thiêu thân bảo anh đi thu âm, cái này quả thật có chút bất lực.

Sở Dương ngược lại rất nhiệt tình với chuyện này, hy vọng Trình Cần cũng đồng ý.

Sau khi bọn họ xác định quan hệ yêu đương, hai người không khỏi đỏ mặt, Trình Cần lớn tuổi hơn cậu nhiều như vậy, cậu liền dựa vào trong lòng Trình Cần giả vờ làm trẻ con, Trình Cần mọi việc đều nhường nhịn Sở Dương hết thảy.

Sở Dương cũng hiểu chuyện, nếu so cậu với những người cùng lứa khác sẽ thấy cậu thành thục hơn rất nhiều, năng lực làm việc nhà cũng giỏi, nấu ăn cũng tốt, đều hoàn toàn áp đảo Trình Cần.

Cuộc sống chỉ cần Trình Cần không phản công, sẽ rất hòa thuận. Nhưng tên nhóc này giống như sau khi nhận quà của Trình Song, lý trí và tình cảm đều bị cảm động, hy vọng dùng tình cảm khiến Trình Cần có thể tiếp nhận.

Trình Cần cũng cảm thấy khó hiểu.

Sau đó là buổi họp mặt gia đình đầu tiên của hai người.

Kỳ thật Trình Cần rất muốn nổi giận, ép bản thân mình bình tĩnh lại, không dễ gì mới nói chuyện được với Sở Dương. Anh biết cãi vã giữa người yêu và chiến tranh lạnh là chuyện thường tình nhất, dù vậy Trình Cần cũng không hy vọng có chuyện gì bất hòa với Sở Dương, nhất là khi liên quan đến người thứ ba.

Anh vô cùng trân trọng phần tình cảm này, bởi vì nó không dễ dàng có được, cũng không muốn Sở Dương từ chỗ của anh phải chịu một chút ủy khuất nào, càng không thể để bản thân ủy khuất cậu, nếu Sở Dương làm nũng, anh liền chiều chuộng cậu, Sở Dương dở thói xấu, anh cũng nhường nhịn cậu. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, anh lại tìm được tình yêu của mình quá trễ, bởi vậy anh càng không muốn bọn họ lãng phí thêm thời gian vì những thứ khác ngoài tình cảm.

Sở Dương hôn lên trán anh: “Là em không tốt, không nên làm anh khó xử.”

Trình Cần mỉm cười: “Anh chỉ là một họa sĩ, những gì anh có thể làm là làm tốt vị trí của một họa sĩ.”

“Xin lỗi, em còn tưởng rằng anh xấu hổ, không nghĩ tới nhiều như vậy” Sở Dương khoác tay Trình Cần: “Nhưng em hy vọng tác phẩm của anh sẽ được nhiều người biết đến.”

Trình Cần không quá ngạc nhiên khi Sở Dương biết anh là tác giả của “Thần Đỉnh”, dù sao anh cũng không ý định giấu diếm, thỉnh thoảng anh còn mang bản thảo chưa vẽ xong trở về nhà Sở Dương tiếp tục làm, chỉ là không ngờ Sở Dương đối với tác phẩm của anh để ý như vậy.

Sở Dương lại hỏi: “Anh có muốn sau này ‘Thần Đỉnh’ được quay thành phim điện ảnh và truyền hình không?”

Trình Cần ngồi trên giường xoa xoa đốt sống cổ đau nhức: “Trước đây cũng từng nghĩ tới, rất muốn Văn Trạch đến diễn. ”

“Cậu em?” Sở Dương ngồi bên cạnh anh, dùng sức giúp Trình Tần xoa bóp: “Anh ta là lựa chọn đầu tiên của anh sao?”

Trình Cần ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng rồi anh cảm thấy vẫn là Đường Sâm thích hợp hơn.”

Sở Dương đối với lời nói này có chút hụt hẫng, cậu nói: “Đường Sâm đóng vai nam thần ấm áp, nho nhã tuấn tú còn được, định diễn ai? Xuất Trần lạnh lùng, Lãng Du bá đạo phong lưu, chậc chậc, không thích hợp.”

Trình Cần nằm trên giường, bắt chéo cánh tay trên đỉnh đầu, nhắm mắt lại, nói: “Anh ngược lại cảm thấy Đường Sâm cũng không hiền lành tao nhã như vẻ bề ngoài, tên này khẳng định bên trong rất lưu manh, này, thích hợp hay không thích hợp cũng không quan trọng lắm, đẹp trai là đủ rồi.”

Sở Dương nghiêng người nhìn Trình Cần, lời cuối cùng hiển nhiên làm cho người ta có chút muốn ăn không tiêu.

Thấy đột nhiên không có tiếng động, Trình Cần mở mắt nhìn Sở Dương, ai biết đứa nhỏ mặt không chút thay đổi nhìn anh.

Trình Cần cười cười, có chút cố ý hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Dương nói: “Anh đến với em không phải cũng là vì em đẹp trai sao? Đường Sâm có đẹp trai bằng em không?”

Trình Cần nói: “Chà, đẹp trai hơn em.”

Sở Dương: “…”

Trình Cần cười ha ha, kéo Sở Dương ngã xuống, xoay người ngồi trên eo cậu, vô cùng tự giác cởϊ áσ ra.

Sở Dương nắm lấy cái tay xấu tính của Trình Cần: “Trình Cần, đừng đổi đề tài.”

Trình Cần nhướng mày, kéo kéo khóa quần xuống, cười nói: “Thế nào? Em nhịn không nổi nữa rồi, muốn ăn anh à? Muốn cưỡi một chút một không!”

Sở Dương nhìn chằm chằm động tác trên tay anh, khó khăn nuốt nước bọt, không nói lời nào.

Trình Cần kéo quần áo Sở Dương lên, ánh mắt khıêυ khí©h, lực đạo trên tay Sở Dương cũng từ từ thả lỏng, cậu từ bộ dạng không gần nam sắc dần dần biến thành bộ dạng vì sắc mà tiến tới. Trình Cần cởϊ qυầи cậu ra: “Anh đến với em, không phải vì em đẹp trai.”

Sở Dương thở hổn hển, chờ anh nói yêu cậu, ai biết được Trình Cần đã sớm đoán được ý nghĩ này của cậu.

Sở Dương hỏi: “Vậy vì cái gì?”