Chương 6
Nghe Thạch Trụ nói lại chuyện này, Đinh Đại Chung không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, nhưng Đinh Linh Nhi có chút không tình nguyện. Nàng ẩn ẩn cảm thấy được ý đồ của Lâm Vân Sinh này, nàng không muốn Thạch Trụ đi chuyến đi vào vũng lầy này, nhưng Đinh Đại Chung lại một bộ biểu tình không cho là như vậy, Hoàng Hổ lại kịch liệt xúi giục, mọi người đều chỉ thấy là rất có lợi. Nghĩ nghĩ có lẽ là bản thân quá lo lắng rồi, Đinh Linh Nhi chỉ có thể đồng ý.
Tối hôm đó, Thạch Trụ liền dọn qua, y ngủ trên sạp giường ở gian ngoài.
Mấy ngày đều vô sự, Thạch Trụ tối nào cũng ngủ ngon, y căn bản không nghe thấy được âm thanh hay bóng người mà Lâm Vân Sinh đã nói, Lâm Vân Sinh giải thích việc này là, có lẽ Thạch Trụ đã trấn áp được bọn họ, trước mắt hội diễn đã qua được một nửa, một chút tâm tình bất an của Thạch Trụ cũng dần dần buông lỏng.
Hôm nay, trời âm u hơn nửa ngày, đến hoàng hôn là dấu hiệu sắp mưa to, gió lớn bắt đầu nổi lên, mây đen ùn ùn kéo đến. Thạch Trụ sợ trời mưa, nên sớm tắm rửa xong liền chạy qua bên này, Lâm Vân Sinh đang nghiêng mình đọc sách trên giường, chầm chậm lật sách, nghe động tĩnh liền hỏi.
“Là Thạch đại ca sao?”
Thạch Trụ ngô một tiếng.
“Hôm nay đến sớm vậy, ngoài kia trời mưa sao?”
Lâm Vân Sinh lúc ở một mình rất lười, buổi tối đặc biệt yêu thích nằm một chỗ xem sách, cậu rất ít khi đối mặt nói chuyện với Thạch Trụ, mà điểm này Thạch Trụ không những không phật ý mà còn cảm thấy may mắn. Bởi vì tuy nói đến chỗ này đã mấy ngày, nhưng y vẫn luôn băn khoăn không yên, đối với vấn đề của Lâm Vân Sinh cũng chỉ hàm hồ trả lời một tiếng “chưa”.
Lâm Vân Sinh trong phòng đạm nhạt cười.
Tay cậu lại lật một trang sách, nhưng lại không biết vì sao, quyển sách hôm nay khiến cậu cảm thấy rỗng tuếch, cậu đã mấy lần ném nó đi, sau đó lại nhặt trở về, cuối cùng mí mắt phải có chút giật giật, cậu không khỏi bắt đầu phiền muộn lo lắng, “Sắp phát sinh chuyện gì sao?!” Cậu vô thức lẩm bẩm.
Có thể xảy ra chuyện gì? Hôm nay, ngay cả mặt của Hạ Thiên Thành cậu cũng không thấy, vừa rồi, có người đến báo với cậu là buổi diễn tối nay bị hủy bỏ, nên không tất phải gặp mặt người nọ, Lâm Vân Sinh không biết bản thân là thở phào nhẹ nhõm hay là có chút mất mát.
***
Đêm về khuya, bên ngoài truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thạch Trụ, Lâm Vân Sinh ngay cả một chút xíu cũng không cảm thấy buồn ngủ, cậu thổi tắt đèn, nằm yên lặng trong màn đêm mờ mịt. Làm người có đầu óc đơn giản như Thạch Trụ cũng không tệ lắm a, Lâm Vân Sinh đột nhiên có một loại ngưỡng mộ không tên với Thạch Trụ. Dần dần, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo đến, Lâm Vân Sinh bắt đầu mơ hồ.
Không biết lúc nào, đột nhiên nghe thấy một tiếng đập cửa thật lớn, Lâm Vân Sinh kinh ngạc giật mình, tức khắc tỉnh táo: “Là ai?!”
Một mùi rượu tràn ngập mũi, theo gió lạnh lùa vào sau khi cửa mở, trực tiếp tràn ngập trong phòng.
Lâm Vân Sinh kích động, cậu đột nhiên ý thức được là ai. Ông trời! Phải làm sao đây?! Lâm Vân Sinh bắt đầu khẩn trương, thế nhưng, cậu cũng vô pháp phủ nhận, trong cảm giác bí bách khẩn trương này, cũng kèm thêm một chút….kỳ vọng, cậu thật ra luôn kỳ vọng cái người này sẽ đến. Nhưng mà… Lâm Vân Sinh nhìn chằm chằm rèm cửa, cậu có thể nghe được thanh âm người đến đang thở dốc, tim cậu đập bình bình, nếu như lúc này người đó xông vào, liệu cậu có thể vẫn kiên trì giữ mình được không…..cậu thật sự không biết.
Trong bóng đêm người đó bắt đầu bước đến, đang chú ý lắng nghe Lâm Vân Sinh đột nhiên cứng đờ.
Cậu biết người đó là Hạ Thiên Thành, Hạ Thiên Thành mò lên trên giường của Thạch Trụ!!!