Ngoại truyện: Viên Mãn

…[Viết nên cái kết đẹp cho đôi ta]…

“Chúc mừng anh Trần, chân của anh đã hoàn toàn phục hồi! Đây đúng là một kỳ tích, tuy nhiên thời gian đầu anh vẫn nên hạn chế đi lại nhiều, tránh tạo nhiều áp lực cho hệ thần kinh và các khớp xương.”

Năm thứ năm sau khi về bên nhau, đôi chân của Trần Niệm Lâm, vào một buổi sáng đẹp trời bỗng dưng cảm nhận được đau đớn và tê dại khi bị vợ gác cả đêm.

Tô Ý Hoan vội vàng gửi Louis cho bảo mẫu, vội vàng đưa Trần Niệm Lâm tới bệnh viện khám. Sau nhiều xét nghiệm, chiếu chụp, chẩn đoán của bác sĩ, xác nhận kỳ tích đã xảy ra.

Trần Niệm Lâm có chút kích động, không nghĩ mình vẫn có cơ hội được sống như một người bình thường. Anh hỏi bác sĩ:

“Bác sĩ, tôi đã ngừng các phương pháp vật lý trị liệu được một thời gian, nhưng chân tôi… chuyện này là sao?”

Bác sĩ là một chuyên gia nước ngoài, ông hơi chau mày: “Tôi đã tính đến các khả năng có thể xảy ra, nhưng như ban nãy anh chị có nói, đã ngừng phương pháp trị liệu một thời gian, ở nhà anh có hay tập đi không?”

“Chỉ thỉnh thoảng vài lần trong tuần.”

“Thế thì thật lạ.” Bác sĩ cau mày, ông nhìn nhìn Trần Niệm Lâm rồi lại nhìn sang Tô Ý Hoan. Sau khi mối quan hệ được hàn gắn, thời gian sống chung bồi đắp lại tình cảm, giờ vẻ đẹp của cô càng mặn mà hơn, đó là vẻ đẹp của một người phụ nữ có tình yêu, có hạnh phúc.

Bác sĩ nhìn cô một hồi khiến Tô Ý Hoan xấu hổ phải cúi xuống xem quần áo của mình có chỗ nào bất thường không.

Bỗng dưng, vị bác sĩ bật cười, ông đổi sang nói tiếng Anh:

“Wow, I know the reason! Just one thing to confirm! Are you two still having sεメ?”

(Ôi, tôi biết tại sao rồi! Chỉ cần xác nhận một điều thôi! Hai người vẫn còn quan hệ tìиɧ ɖu͙© chứ?)

Tô Ý Hoan nghe xong, hai má đỏ lựng. Trần Niệm Lâm thì bật cười, nắm lấy tay cô, trả lời thay. Giọng của anh trầm ấm, phát âm chuẩn chỉnh như người bản địa:

“Of course we still have sεメ. But it’s always my wife who takes the initiative, she’s on top.”

(Tất nhiên là chúng tôi vẫn có quan hệ. Nhưng chỉ toàn là vợ tôi chủ động, cô ấy ở trên.)

Nghe thấy mấy từ ‘she’s on top’, Tô Ý Hoan xấu hổ nhéo mạnh tay Trần Niệm Lâm, cô vội vàng chữa ngượng:

“That’s because he can’t move. But what does this have to do with his legs?”

(Đó là vì anh ấy không thể cử động. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chân của anh ấy chứ?)

“I know this is hard to believe, but I have a bold guess, that is, during the process of two people having sεメ, the hormones in the body rise, stimulating the nervous system, especially when the male genitals reach orgasm, the nervous system in the legs will be stimulated to the highest level. In fact, the physical therapy method is only to stimulate the damaged nervous system to automatically reconnect with each other.”

(Tôi biết điều này thật khó tin, nhưng tôi có một phỏng đoán táo bạo, đó là trong quá trình hai vị quan hệ tìиɧ ɖu͙©, các hormone trong cơ thể dâng cao, kí©h thí©ɧ hệ thần kinh, đặc biệt là khi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam đạt đến kɧoáı ©ảʍ, hệ thần kinh ở chân sẽ được kí©h thí©ɧ đến mức cao nhất. Thực chất phương pháp vật lý trị liệu cũng chỉ để kí©h thí©ɧ hệ thần kinh bị tổn thương tự động kết nối lại với nhau thôi.)

Cả hai người trầm mặc không nói gì.

Một tuần sau, vào buổi đêm tĩnh lặng…

Đó là lần đầu tiên Trần Niệm Lâm chủ động. Anh đè Tô Ý Hoan bên dưới, dùng đôi môi mềm mại và cơ thể nóng rực của mình để khơi gợi lên ngọn lửa trong cơ thể cô. Tô Ý Hoan rất nhạy cảm, chỉ vài nụ hôn từ môi ra mang tai, xuống cổ, xuống bầu ngực đẫy đã, cả người cô đã như đóa hoa ướt đẫm sương mai, chỉ chờ khoảnh khắc nở rộ.

Trần Niệm Lâm tách hai chân cô ra, chen thân mình vào giữa, anh nhìn vợ mình với ánh mắt si mê, giọng khàn đυ.c:

“A Hoan, đêm nay hãy để anh cho em một ký ức khó quên.”

Nói xong, Trần Niệm Lâm hạ mình, đẩy hông.

Giữa màn đêm, chỉ nghe thấy tiếng mèo nhỏ của anh ‘ưm’ nhẹ, sau đó là những tiếng rêи ɾỉ miên man kéo dài tới mãi tờ mờ sáng mới dứt…