Quyển 1 - Chương 3

Càng ở chung, Trần Trạch Vũ cùng thương tiếc cho người bạn học mới này.

Cô yên tĩnh, ngoan ngoãn, hơi thở mỏng manh nằm trên giường bệnh.

Ngũ quan tinh xảo bị bệnh tật quấn lấy càng thêm kiều mỹ rõ ràng, vẻ đẹp yếu đuối của Tây Thi có chăng cũng chỉ như vậy thôi.

Đặc biệt là đôi mắt hạnh trong sáng đen trắng rõ ràng kia, khi lấp lánh ánh nước nhìn cậu, tựa như cậu chính là cả thế giới của cô.

Thời gian Trần Trạch Vũ ở lại phòng bệnh càng ngày càng dài.

Tầm mắt Nghê Ni dời về phía ly nước, người vẫn luôn chú ý đến cô Trần Trạch Vũ lập tức buông sách giáo khoa, tiến lại đỡ cô, hơi nghiêng ly nước giúp cô uống nước.

Hai người dù cách nhau rất gần, nhưng không đυ.ng tới thân thể của đối phương, tuy vậy, nhưng khi đến gần cô bạn học để giúp cô uống nước, vành tai chàng trai vẫn đỏ bừng.

Nhưng mấy ngày gần đây, sau khi Nghê Ni người tuân thủ quy tắc tám ly nước mỗi ngày thường xuyên khát nước, động tác của Trần Trạch Vũ càng thêm nhanh nhẹn không ít, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Đôi mắt hơi liếc tốc độ uống nước của cô, che giấu tâm tư.

Hương thơm mềm mại ngọt ngào từ người cô phảng phất truyền đến, gương mặt trắng nõn, chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhạt mỗi khi nhiễm từng giọt nước ấm nóng đều sẽ trở nên ẩm ướt đỏ bừng.

Đợi một lúc lâu, hơi thở thơm mềm không còn mờ nhạt nữa, mà dường như càng thêm nồng đậm. Nhìn cô chậm rãi uống nước, dáng vẻ chiếc miệng nhỏ không ngừng nuốt xuống, Trần Trạch Vũ nhịn không được nghiêng đầu ho nhẹ, hầu kết nhô ra chậm rãi lăn lộn lên xuống.

Đột nhiên trên mu bàn tay nhẹ nhàng xuất hiện một bàn tay nhỏ xinh, tựa như có một dòng điện xẹt qua, tay Trần Trạch Vũ hơi run một chút lại ổn định, ánh mắt từ bàn tay của hai người chuyển đến trên mặt cô.

Động tác có chút đột ngột, vừa đúng lúc cô nghiêng mặt ngửa đầu lên nhìn cậu.

Nháy mắt hô hấp đan xen, hơi thở của đối phương rõ ràng vờn quanh trên khuôn mặt.

Nghê Ni hơi rụt cổ lại, cúi đầu nín thở, gương mặt và vành tai ửng đỏ, tay nhỏ đang chạm vào mu bàn tay cậu cũng rời đi, tay trái đỡ đế ly nước đẩy về phía cậu,

“Được rồi.”

Trần Trạch Vũ ho nhẹ một tiếng, lại nghe được cô lo lắng hỏi,

“Lớp trưởng bị cảm sao?”

Cậu đặt ly nước xuống rồi tránh đi, quay lưng lại lắc đầu.

Nghê Ni lại tiếp tục nói,

“Vậy lớp trưởng cũng uống nhiều nước chút đi, giảng bài lâu như vậy, giọng cũng khàn rồi.”

Bước chân của chàng thiếu niên đang quay lưng lại hơi loạng choạng, lại ho nhẹ vài tiếng, trên mặt nóng bừng, tùy tiện đáp lại vài câu.

Khó khăn lắm mới bình ổn được trái tim đập loạn, trước khi rời đi, khi Nghê Ni tiến lại gần cậu, bắt lấy tay cậu, Trần Trạch Vũ kinh ngạc vội lui về phía sau vài bước,

“Cậu… Cậu…”

Nghê Ni đỏ bừng mặt, đôi mắt hạnh sáng trong lấp lánh ánh nước, làn da trắng nõn mỏng manh, khóe mắt phiếm đỏ,

"Tớ, tớ chỉ là lo lắng cậu phát sốt thôi, tay cậu nóng hơn tớ rất nhiều."