Chương 2: Liên hôn

Tô Mục Nguyệt lúc này xuất hiện với một bộ đầm dạ hội lộng lẫy, lộ nửa phần ngực phía trên, cùng đôi chân dài miên man bất tận, nếu ai nhìn vào cũng sẽ bị cô bắt hồn đi như câu hồn sứ giả.

Đi xuống từng bậc thang, Tô Mục Nguyệt vừa nói:

"Lục thiếu gia, anh đừng bám theo tôi nữa, mại giải trừ hồn ước đi, tôi sẽ không đồng ý đâu."

Nghe Tô Mục Nguyệt nói như thế, Lục Nam chỉ là cười mĩm nói ra:

"Tôi đồng ý".

"Cho dù.. Hả? Anh đồng ý?." Tô Mục Nguyệt ngạc nhiên, sợ là mình nghe lầm.

[Nhất định không liên hôn, tôi cảm ơn 18 đòi nhà cô, đại ân đại đức kiếp sau tôi sẽ báo đáp.

Mau bỏ chạy cùng Diệp Thần đi, hậu cũng của hắn cần có cô]

Tô Mục Nguyệt lúc này hơi nhíu mày, làm tăng lên sự xinh đẹp của cô, nghĩ thầm:

"Là ai đang nói chuyện?".

Cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh, thì phát hiện Lục Dương đang phái dưới nhìn mình, hình như đó chính là giọng nói của Lục Nam, nhưng rõ ràng cô thấy hắn ta không hề mở miệng ra.

Lục Nam thấy Tô Mục Nguyên ngơ ra, liền nói:

"Sao vậy? Không phải muốn hủy hôn sao? Đi thôi, liền đi gặp người lớn nói chuyện?"

"Được."

Hai người bắt đầu đi lên cầu thang, tìm người lớn nhà mình nói chuyện, vừa đi, Tô Mục Nguyệt lại nghe thấy tiếng nói lúc nãy..

[Thoải mái rồi, nên nhanh chóng cắt đứt liên hệ với người phụ nữ ngu xuẩn này. Như vậy Diệp Thần sẽ không thể gây phiền toái cho mình. Mình nhất định phải sống sót đến đại kết cục của tiểu thuyết.

Đáng tiếc mỹ nhân đẹp nhất Tô Hàng lại trở thành hậu cung của Diệp Thần, còn liên lụy Tô gia tán gia bại sản, không hồ danh là sảng văn não tàn.]

Tô Mục Nguyệt nghĩ thầm:

"Lại là giọng nói này, nhưng hành lang chỉ có mình cũng Lục Nam, giọng nói này chắc chắn là của hắn.

Nhưng Diệp Thần sao vậy? Anh ta chỉ là vệ sĩ của mình thuê cách đây không lâu, bảo mình làm hậu cũng của vệ sĩ, còn liên lụy gia tộc, đùa gì vậy chứ".

Hai người đi một hồi thì thấy có hai ngươi trung niên mặc vest đen sang trọng đi tới, chính là hai vị trưởng bối trong nhà đã định ra mối hôn sự này.

Cha của Lục Nam nói ra:

"Cha vừa nói chuyện với chú Tô, cha cảm thấy còn và Mục Nguyệt rất hợp nhau, quyết định sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa. Con cảm thấy thế nào?"

Lục Nam nghe xong thì bình tĩnh nói ra:

"Con cảm thấy không hợp?"

"Không hợp? cả Tô Hàng này đều biết con đã theo đuổi người ta ba năm." cha của Lục Nam hơi bất ngờ trước lời nói của con mình.

Lục Nam không nhanh không chậm nói:

"Gần đây con đã suy nghĩ kĩ rồi, cưỡng ép không có lợi ích gì. Hôn nhân là chuyện cả đời, quyền lựa chọn nên giao cho hai con lựa chọn thì tốt hơn, cảm ơn sự quan tâm mọi người với chúng con."

Lúc này cha của Tô Mục Nguyệt tiến lại gần nói:

"Tiểu Lục, chú biết tại sao cháu lại nói như thế, có phải Mục Nguyệt ép cháu phải nói như vậy không? Yên tâm đi, chuyện hôm nay chú sẽ sắp xếp ổn thỏa cháu."

Lục Nam nghĩ thầm:

"Chú muốn cháu bị đánh chết hả". Nhưng cậu không thể như vậy mà nói ra miệng, liền giải thích:

"Không phải đâu chú, cháu thật sự..."

Mới vừa nói liền bị cha Tô Mục Nguyệt cắt ngang:

"Không phải nói nữa, chú hiểu rồi."

Sau đó quay qua còn mình quát mắng:

"Mục Nguyệt con tự mình nói đi, những năm qua Lục Nam đã đối xử với con thế nào? Người ta tình sâu nghĩa nặng, khi con bị ốm, người ta ở đó chăm sóc con, không rời đi một ngày.

Xét về điều kiện và ngoại hình, tiểu Lục người ta thua kém con ở điểm nào? Còn ép thằng bé nói như thế, cha thật sự bị con làm tức chết mà."

[Mau trả lời đi, còn ngây ra đó làm gì, mai cãi nhau với cha cô một trận, chuyện của chúng ta chấm dứt đường ai nấy đi. Tôi cũng sẽ đi tìm các em gái khác để chơi đùa.

Nếu cô không nói gì, tôi liền đen đuổi rồi, cô còn không muốn bỏ trốn cùng long vương Diệp Thần của cô nữa sao?]

Tô Mục Nguyệt sau khi nghe tiếng lòng của Lục Nam, trong lòng tức giận:

"Khốn nạn, cứ mở miệng là Diệp Thần, Diệp Thần của cô, anh ta coi mình là loại người gì chứ? Dựa vào cái gì bà đây phải trốn cùng một tên vệ sĩ?"

Tô Mục Nguyệt liền có một ý nghĩ táo bạo, nói ra:

"Cha, con không bảo anh ấy nói như vậy, con đồng ý liên hôn

" Cảm ơn các bạn đã ủng hộ