Giữa trưa thứ sáu, chương trình chính thức được phát sóng trên Tinh Quả video.
Vì lí do thời gian, lượng người xem hơi ít, chỉ có lẻ tẻ mấy cái bình luận chạy qua.
【 Ngày thứ nhất? Á, quên mất chương trình còn có thể chỉnh sửa... 】
【 Đến xem An Tử nhà tôi ~ 】
Đội hình toàn là nghiệp dư, cộng thêm giai đoạn đầu không được quảng bá rộng rãi, chẳng có được mấy người xem, ngoại trừ những người thích xem trẻ con, còn lại chính là fan hâm mộ của mấy minh tinh trong trường quay.
Trừ cái đó ra, còn có một ít là antifan của Cố Cảnh Di.
« Ba mẹ, hãy nghe con nói » dù sao cũng là một chương trình đề tài gia đình ấm áp, Vưu Tường gặp chuyện không may lúc trước tốt xấu gì cũng là một tiểu lưu lượng, vì phòng ngừa fan hâm mộ quá khích giận chó đánh mèo, trước khi chương trình được phát sóng, Tinh Quả video đã được sự chấp thuận của Cố Cảnh Nhàn, giúp Cố Cảnh Di làm sáng tỏ mọi chuyện.
Vưu Tường vì ở cạnh phú bà mà cực kì quan tâm mấy lời đồn đại, nhưng cặn bã dù sao vẫn là cặn bã, luôn có lúc không kiềm chế được. Tinh Quả video mạo danh thân phận nhân viên công tác bên cạnh anh ta, tiết lộ Vưu Tường dùng tài khoản Wechat nặc danh và một số ứng dụng nhắn tin khác, làm lộ ra lịch sử những cuộc trò chuyện lẳиɠ ɭơ.
Một số fan cứng đầu vẫn còn ngoan cố, Cố Tĩnh Nhàn trực tiếp sử dụng thủ đoạn của một bá tổng, cho người ấn đầu Vưu Tường khiến anh ta phải phát ra một bức thư xin lỗi chân thành.
Công ty phía sau Vưu Tường cuối cùng cũng biết mình chọc tới người có thể lực chống lưng lớn đến thế nào, lập tức rụt đầu lại.
Chỉ có điều Cố Cảnh Di mắc bệnh ngôi sao, tính tình nóng nảy đều không phải giả tạo, cho dù ảnh hưởng của những tin tiêu cực đã giảm bớt, nhưng cũng có rất nhiều cư dân mạng không thích cô ta, vì thế tập đầu tiên khi chương trình được phát sóng, antifan của Cố Cảnh Di đã tạo thành một bộ phận người xem.
Chương trình bắt đầu, đầu tiên là một đoạn phỏng vấn ngắn và thái độ kiêu ngạo trong chương trình của Cố Cảnh Di, cùng với mấy đoạn ghi hình trong phòng thu mà An Thư Kiệt lên tiếng thay cô ta.
【 Chậc chậc, Vưu Tường đúng là tên đàn ông cặn bã, nhưng tính cách của Cố Cảnh Di...】
【 ha ha ha, An Thư Kiệt này thật ngu ngốc, vừa nói xong đã bị vả mặt. 】
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, ba anh em cùng mẹ với cô nhỏ cùng ngồi trước tivi theo dõi chương trình trên Tinh Quả TV.
Cố Cảnh Di vừa nhìn thấy những dàn chữ như mưa đạn bên trên, sắc mặt đều đen lại.
Tiêu Tiêu thích thú xem say sưa, còn vừa xem vừa đánh giá: "Cô nhỏ, nếu cô dùng một nửa tính cách thật của mình vào kỹ thuật diễn, cháu cũng không cần cô trả tiền đi đổi mắt mới."
Cố Cảnh Di: "..."
Bỗng nhiên cô ta nghĩ đến tài khoản khoản Wechat kia, kinh ngạc nói: “Tin tức ‘Vừa mới phẫu thuật xong’ lần trước kia là cháu gửi cho cô đúng không?”
Tiêu Tiêu cười tít mắt gật đầu: "Đúng vậy."
Cố Cảnh Di: "..."
Mi còn mặt mũi không thế?!
Camera vẫn còn đang ghi hình bọn họ, đạo diễn Khương nhạy cảm phát hiện cảnh này có thể thành điểm nhấn, vội vàng chạy tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Tiêu đem toàn bộ Wechat của mình đưa cho đạo diễn Khương, ông ấy chịu đựng ánh mắt chết chóc của Cố Cảnh Di, thầm quyết định cảnh quay này chắc chắn phải giữ lại.
Ông ấy đắc ý chuẩn bị rút lui, trước mặt bỗng nhiên nổi lên một cơn ớn lạnh, cô gái nhỏ vốn dĩ đang cười ngọt ngào giờ lại nhìn ông ta chằm chằm, chỉ vào TV hỏi: "Bác Khương, bác có thể cho con một lời giải thích rõ ràng không?"
Trên TV xuất hiện đoạn thu thập thông tin cá nhân của Tiêu Tiêu, toàn bộ quá trình thay tên thật đổi nghệ danh đều không bị cắt, phát sóng hoàn chỉnh trên TV.
Sắc mặt đạo diễn Khương cứng đờ, bỗng nhiên chỉ vào TV: "Oa, có người khen Tiêu Tiêu đáng yêu kìa."
Tiêu Tiêu vô thức quay đầu, đến lúc kịp phản ứng, đạo diễn Khương đã sớm dùng tốc độ 80 km/h chạy như điên.
Đạo diễn Khương: Chạy mau, chạy mau, cái gì mà lừa gạt trẻ nhỏ chứ? Miệng lưỡi truyền hình, lừa người gạt quỷ, vì chương trình đành bỏ mặc lương tâm vậy!
Mãi đến khi Tiêu Tiêu giới thiệu xong lý do tham gia chương trình, khung bình luận vốn đang yên tĩnh bỗng dưng tăng lên.
【 Đây là Tú Nhi sao? 】
【 Con gái tên Tú Nhi quả nhiên không tầm thường. Nhìn xa trông rộng, ánh mắt đủ tàn nhẫn 】
【 Cố Cảnh Di: Cô coi cháu là cháu gái ruột, vậy mà cháu lại muốn dẫm lên cô để leo lên trên?! 】
【 Tú Nhi nhìn mấy bình luận nói xấu cô nhỏ của mình: Dám nói cô nhỏ tôi như vậy?
Tôi nổi giận!
Tôi giả vờ đó~】
Trong khung bình luận đều là không khí vui vẻ hoạt bát, còn trong phòng khách, Cố Cảnh Di như cá chết trừng mắt với Tiêu Tiêu, hận không thể cùng cô đồng quy vô tận.
Đợi đến khi Tiêu Tiêu nói xong câu kia "May mắn có được một đứa con gái như cháu, chả nhẽ không phải một loại may mắn sao?", phát biểu khéo léo, dưới bình luận bùng nổ tiếng cười.
【 ha ha ha, tôi tin đây là cháu gái ruột của Cố Cảnh Di rồi, mọi người nhìn xem, kiểu tự tin như thế này có phải rất quen mắt không?】
【 Cố Cảnh Di: Bà đây là thiên hạ đệ nhất diễn xuất
Tú Nhi: Gà cay*, Tú Nhi tôi mới là thiên hạ đệ nhất, tôi nói quá sao? 】
【 ha ha ha, mẹ ơi, đứa trẻ này thật thú vị .】
(*) gà cay: cặn bã, rác rưởi
Khách mời trong trường quay cùng với trên khung bình luận đều là một trận cười, bên ngoài màn hình, Lư Nguyệt Tình bất đắc dĩ chọc nhẹ trán con gái: "Mẹ phải cảm ơn con, cho mẹ có được may mắn như vậy."
May mắn cái quỷ.
Ngay tại lúc này, Tiêu Tiêu chỉ nghe lọt tai mấy chữ khen mình, rụt rè gật đầu: "Không cần cảm ơn, đây chính là vinh hạnh của mẹ."
Lư Nguyệt Tình: "..."
Sau khi phát sóng được một phần nhỏ, những phần khác của tổ tiết mục sẽ liên tục xen vào chương trình, sau đó bắt đầu từ khi vào nhà, cuộc sống sinh hoạt ba ngày hai đêm của gia đình sẽ chính thức phát sóng.
Nhìn thấy nhà Tiêu Tiêu là biệt thự sang trọng, trong phần bình luận có người nói:
【Nhìn ngôi nhà này đi, nhà của Cố Cảnh Di thật sự rất giàu có, vậy tin tức có kim chủ có lẽ là giả rồi.】
Cũng có người phản bác.
【 Chưa chắc, không phải nói gia đình ly hôn sao, có khi chỉ là chị dâu Cố Cảnh Di có tiền, anh trai của cô ta là Phượng Hoàng nam (*) thì sao? 】
(*) Phượng hoàng nam dùng để chỉ các "đấng mày râu" có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ. Các đấng mày râu tham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu từ công sức kiếm tiền của các chị em phụ nữ. Trong khi vợ thì còng lưng đi làm, chồng ở nhà ăn bám không được tích sự gì.
【 Bình luận ở trên, mặc dù biết vơ đũa cả nắm là không tốt, nhưng chỉ cần nghĩ đến diễn xuất của Cố Cảnh Di, tự dưng tôi không có cảm tình tốt với anh trai của cô ta. 】
Cố tổng lúc này đang ở văn phòng tranh thủ thời gian rảnh rỗi xem chương trình: "..."
Đám cư dân mạng này chuyện gì cũng nói được, đây cũng không phải thời phong kiến, dựa vào cái gì mà ông cũng bị liên lụy?
Cảnh quay bắt đầu từ khi dì Vương dặn dò về thói quen của bọn nhỏ, buổi tối trước khi tắt đèn, Cố Cảnh Di vén tấm vải che camera lên.
Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ vừa chỉ sáu giờ rưỡi, cô gái nhỏ đang ngủ trên giường đã thức dậy đúng giờ, nhẹ nhàng leo xuống giường, cầm quần áo vào toilet để thay và đánh răng rửa mặt.
Cảnh lúc này lại chuyển tới các khách mời trong trường quay, Xương Nguyệt Xuân nhịn không được thở dài: “Tiêu Tiêu thật là ngoan, tự mình rời giường không khóc không nháo, con trai tôi bằng tuổi với cô bé mà gọi luôn không chịu tỉnh, gọi nó rời giường cũng đủ lấy nửa cái mạng của tôi”.
Tào Hạo cũng cực kỳ đồng cảm, gật đầu phụ họa.
Vẻ mặt An Thư Kiệt không đổi, không nhịn được thầm chửi thề trong lòng: Ngoan á? Loài người kia, mấy người không hiểu chút gì về năng lực của Tú Nhi cả.
Trên màn hình, Tiêu Tiêu rửa mặt xong, đi ra cầm ipad rồi tìm kiếm cái gì đó trên bàn sách, Hàn Lan tò mò nói: “Tiêu Tiêu đang làm gì vậy?”
Không ai trả lời, bởi vì mọi người cũng không biết, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã có câu trả lời.
Tiếp sau đó cùng với tiếng nhạc vui nhộn vang lên, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện trong TV một chân cởi giày đạp lên ghế, cầm microphone, dồn khí: “hey you, get up!”
Đám người trong trường quay: “….”
Vì bảo toàn hình tượng, một số ca từ phía sau đã bị cắt đi, nhưng chỉ bằng một đoạn nhạc đinh tai nhức óc này, cùng với trạng thái nóng nảy lúc rời giường của Cố Cảnh Di, cũng đủ làm cho mọi người cười bể bụng.
【 Tú Nhi nóng bỏng, mau online】
【 Những đứa trẻ thích ngủ nướng không chịu dậy, phần lớn vì thiếu một đứa cháu gái như Tú Nhi 】
【 ha ha ha, có phải tôi nhìn nhầm hay không, tại sao tôi lại nhìn thấy biểu cảm “Quả nhiên là vậy” trên mặt An Thư Kiệt thế kia. 】
【Chờ một chút, đề nghị nên dùng cơm cùng khuôn mặt “sống không còn gì luyến tiếc” của Cố Cảnh Di, như vậy càng hợp hơn ~ 】
Cả ngày sau đó, từ bàn thức ăn độc của Cố Cảnh Di, đến “Kéo ra ngoài chém” của hoàng thượng Tiêu Tiêu khiến mọi người trong trường quay và cư dân mạng đều có một phen cười như điên.
Sau đó, Cố Cảnh Di vì trốn làm việc mà bị ba anh em kia liên tiếp ra những đòn hiểm, càng làm cho chương trình dâng lên một đoạn cao trào nhỏ.
【 Không ổn rồi, tôi cười chết mất, đâu không phải chỉ một mình Tú Nhi, đây phải là cả gia đình Tú Nhi.】
【 Ai đến đánh tỉnh tôi với, vậy mà tôi bắt đầu thấy có chút đồng cảm với Cố Cảnh Di.】
【Tổng kết câu nói vàng ngày hôm nay -- mặc dù tôi không thể trợ giúp bạn, nhưng có thể đứng sau lưng chê cười bạn.】
【 ha ha ha, mọi người đừng như vậy, Cố Cảnh Di nhìn thấy sẽ khóc đó. 】
【 Này, đừng nghĩ như vậy, nghĩ đến thời gian như thế này còn kéo dài trong mấy tháng nữa, có phải trong nháy mắt cảm thấy muốn khóc cũng không khóc được hay không, 2333】
Mọi người đều cảm thấy vui vẻ, chỉ có mình Cố Cảnh Di là cảm thấy đau khổ, thời điểm bị lừa, cô ta chỉ cảm thấy những đứa trẻ thối này thật đáng ghét.
Hiện tại nhìn thấy nét mặt của mình trên TV, Cố Cảnh Di đau buồn phát hiện, nhìn cô trông càng ngu ngốc hơn!
Ngay lúc mọi người đều đang đắm chìm trong « Hành trình cải tạo Cố Cảnh Di », khung cảnh cuối cùng cũng thay đổi, chuyển qua cảnh trò chuyện của chị dâu trước và em chồng, sau đó là màn thăm hỏi, đã đưa chương trình này trở về đúng bản chất của nó.
Cuối chương trình, hình ảnh quay lại trường quay, Tào Hạo lên tiếng đầu tiên: “Đối với gia đình này của Tiêu Tiêu, tôi có hỏi qua tổ tiết mục nên biết rõ một chút.”
“Đây là một gia đình đã tái hôn rồi lại ly hôn, ba đứa con, anh trai từ nhỏ lớn lên ở nhà ông nội, Tiêu Tiêu được ông ngoại, bà ngoại nuôi lớn, Sâm Sâm mặc dù ở nhà, nhưng lại thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ.”
An Thư Kiệt chăm chú nghe, trong lòng hết sức kinh ngạc, vì khoảng thời thời gian báo đáp trong chùa kia, Cố Cảnh Dương đã giúp đỡ cậu rất nhiều, nhưng cậu lại không biết tình hình của nhà họ Cố.
An Thư Kiệt không thể ngờ được một đứa trẻ tự tin hoạt bát như Tiêu Tiêu, vậy mà lại không được lớn lên bên cạnh cha mẹ mình.
Những người khách quý khác bên cạnh cũng suy nghĩ giống cậu, Hàn Lan tiếp lời Tào Hạo, nói: “Nếu anh không nói tôi cũng không nhìn ra được, bình thường những đứa trẻ thiếu tình yêu thương của cha mẹ, dù cho có ông bà bảo vệ, cũng sẽ có chút mẫn cảm, hướng nội hoặc tỏ ra kiêu căng, nhưng tôi thấy ba anh em Tiêu Tiêu đều không có.”
“Không phải là không ảnh hưởng.” Xương Nguyệt Xuân lắc đầu: “Giống như Tào Hạo nói, ba anh em Tiêu Tiêu so với bạn bè đồng trang lứa đều quá độc lập, phần lớn trẻ nhỏ đều muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ, bộ dạng của mấy đứa nhỏ bây giờ không phải là biểu hiện của một loại tổn thương khác sao.”
Chủ đề đột nhiên từ tiếng cười vui vẻ chuyển sang chân thành tha thiết, cộng đồng mạng cũng trở nên yên tĩnh, mới vừa rồi còn bị ba anh em chọc cười hi hi ha ha, nghe thấy lời Xương Nguyệt Xuân nói, trong lòng nhất thời có chút khó chịu.
Tào Hạo tiếp tục đề tài: “Thực ra tôi cảm thấy cách làm của mẹ Tiêu Tiêu là đúng, làm cha mẹ khi ý thức được sai lầm của mình, không nên vì cái gọi là bù đắp mà áp đặt ý nghĩ của mình lên người con cái.”
“Tôi đã từng gặp qua trường hợp những phụ huynh bỏ bê con cái những năm đầu đời, sau này muốn bù đắp, nhưng giữa bọn họ với đứa trẻ đã tạo nên bức tường ngăn cách, bọn họ không quan tâm xem đứa trẻ có thoải mái hay không, dùng cái gọi là sám hối, bức bách đứa bé phải tiếp nhận cái tình thương đến muộn này, với những người như thế này tôi cho rằng thực chất họ không hề biết hối cải.”
Lời nói của Tào Hạo được khán giả nhất trí đồng ý, sau khi tiết mục kì này kết thúc, trên Weibo xuất hiện một chủ đề
# cha mẹ hối cải, liệu con cái có nên tha thứ vô điều kiện. #
Những người mới xem qua hoặc chưa xem chương trình đều nhao nhao phát biểu ý kiến của mình.
【 Mọi người nghĩ lại xem, một đứa trẻ lớn lên bên cạnh ông bà, trước lúc năm tuổi chưa từng gặp cha mẹ bao giờ, cứ cho như ông bà chăm sóc đứa bé rất tốt, nhưng làm sao có thể ngăn chặn lời đồn đại của người khác được.
Sẽ có người nói là cha mẹ của cô bé không cần cô, sẽ có bạn bè chế giễu cô bé, thậm chí tôi cảm thấy Tiêu Tiêu có thể tự tin hoạt bát như bây giờ mới chính là một điều kỳ diệu. 】
【Có rất nhiều cha mẹ cảm thấy sự phụ thuộc của con cái vào cha mẹ sẽ không thay đổi, nên để một bên không cần quan tâm, bất kể lúc nào họ quay đầu, đứa trẻ đều sẽ tới bên cạnh họ.
Nhưng không phải, chúng ta tuy là người thân ruột thịt, nhưng cũng là một cá thể độc lập, không có ai phải tha thứ cho ai, cũng không ai nhất định phải chờ đợi một ai. Bỏ qua lòng kiêu ngạo, thừa nhận lỗi lầm, bù đắp, không phải ép buộc đối phương tiếp nhận, mà là để chuộc lại lỗi lầm bạn đã gây ra】
Tập này của chương trình bất ngờ hot lên trong phạm vi nhỏ.
Không có nghệ sĩ nổi tiếng, không phải gia đình minh tinh, nhưng vẫn dựa vào chất lượng tốt, nội dung chương trình hài hước, đồng thời làm cho người xem hiểu được nội hàm của chương trình đã thành công thu hút sự chú ý của một bộ phận nhỏ.
Ngay cả Cố Cảnh Di cũng bắt đầu có fan hâm mộ tích cực.
Mọi người cũng lấy lý do hâm mộ vô cùng mới lạ -- bởi vì quá “Ngu”.
Mọi người đều bị thu hút bởi hành vi thiểu năng trí tuệ “Càng cản càng hăng, vĩnh viễn không từ bỏ khıêυ khí©h” của Cố Cảnh Di, nhất thời fan hâm mộ trên Weibo tăng vọt.
Đương nhiên Cố Cảnh Di cũng không biết những điều này, nếu biết được có thể cũng sẽ không vui.
Bây giờ cô ta đang chuẩn bị đồ đạc cho mình với Tiêu Tiêu, chuẩn bị thay đổi địa điểm.
Chương trình có nói mỗi gia đình sẽ quay ba ngày hai đêm, nhưng thực tế trong lúc quay vì lý do tích lũy tư liệu sẽ thật sự không dựa theo lịch trình này.
Ba anh em Tiêu Tiêu đều là những đứa nhỏ sống trong gia đình ly hôn, tổ chương trình hy vọng có thể quay cảnh bọn nhỏ sống cùng với ba. Cố Cảnh Dương đồng ý, nhưng bởi vì thân phận tổng giám đốc Cố thị, ông sẽ không xuất hiện trước ống kính.
Tiêu Tiêu ngồi trên ghế quơ chân nhỏ, mù quáng ra lệnh.
“Cô nhỏ, quần áo cô xếp không đúng rồi.”
“Đồ lót phải để trong cái túi nhỏ sạch sẽ.”
“Tất phải cuộn lại với nhau mới không dễ bị mất, aya, cô thật ngốc mà.”
Đỉnh đầu Cố Cảnh Di xuất hiện một chữ “Tỉnh”, đóng va li quần áo lại một cái “Rầm”, không thể nhịn được nữa nói: “Đây đây đây, cháu tới đây mà làm.”
Tiêu Tiêu gấp sách lại, khoanh tay hất cằm kiêu ngạo: “Cô hãy chú ý thái độ của mình đi, nêu không phải cô cọ nhiệt của cháu, cô nghĩ lượng fan hâm mộ trên Weibo của cô có thể tăng nhanh vậy sao? Cháu khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ người nào là người không thể đυ.ng vào...”
Cố Cảnh Di: “…”
Một đứa trẻ mới 6 tuổi như cháu mà đòi giả làm ông chủ lớn trước mặt ai?!
Nhắc tới chuyện này cô ta đành nén giận, danh tiếng của cô ta đã tốt hơn chút, người đại diện nói rằng cô mới nhận được nhân vật mới, đây là lần đầu tiên Cố Cảnh Di không cần tự mình bỏ tiền lại có nhân vật chủ động tìm tới cửa, ai ngờ lại là nhân vật một cô gái ngốc.
Đối phương nói, nhân vật này vừa ngu ngốc vừa làm càn, lại còn uyển chuyển biểu đạt ý rằng Cố Cảnh Di có thể lấy tính cách thật ra mà diễn.
Sau khi người đại diện truyền đạt xong, Cố Cảnh Di tức giận đến nỗi suýt nữa ném luôn cái điện thoại.
Cô ta bây giờ không hề cảm thấy vui vẻ khi sự nghiệp đang có dấu hiệu sắp phát triển, ngược lại chỉ muốn quay lại trước khi chương trình được phát sóng, chém chết đạo diễn rồi tuyệt vọng mà tự sát.
Ngay tại lúc suy nghĩ trong đầu đang trên ranh giới biến thành hành động, tiếng chuông cửa dưới lầu vang lên, giọng nói Lư Nguyệt Tình truyền tới: “Tiêu Tiêu, ba tới đón bọn con này.”
Cố Cảnh Dương đi tới, dáng người tiêu chuẩn của một bá tổng vai rộng eo hẹp chân dài, phối hợp với bộ âu phục thiết kế riêng được cắt may khéo léo, nhân viên công tác trong phòng bỗng cảm thấy một cỗ hơi thở vương giả đập vào mặt.
Hai người từng là vợ chồng ngồi trên ghế sô pha, người đàn ông đẹp trai người phụ nữ xinh đẹp nhìn cực kỳ xứng đôi, anh trai quay phim nhìn thấy cũng không nhịn được mà thở dài, bỏ qua sự thật đã ly hôn này, hình ảnh của họ thật sự rất đẹp.
Cố Cảnh Dương nhìn Lư Nguyệt Tình, ho một tiếng, hỏi: “Dạo này thế nào?”
Lư Nguyệt Tình mỉm cười: “Rất tốt.”
Một câu cắt đứt đề tài.
Cố Cảnh Dương vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục đáp lời: “Tập đầu tiên của chương trình anh đã xem rồi.”
Lư Nguyệt Tình mỉm cười: “À, anh nghe được tôi bảo anh là rác rưởi rồi?”
Cố Cảnh Dương: “...”
Ông thật sự không biết nên nói tiếp như thế nào, giống như nói cái gì cũng không đúng, nhất thời tinh thần có chút sa sút.
Lúc này, Tiêu Tiêu với anh trai và em trai đều đang đi tới, theo sau là Cố Cảnh Di đi theo kéo va ly.
Tiêu Tiêu nhảy đến trước ba, tràn đầy sức sống nói: “Ba ơi, căn phòng kia của ba có đủ chỗ không?”
Sau khi ly hôn, Cố Cảnh Dương vẫn luôn nghỉ ngơi tại văn phòng trong công ty, cuối tuần sẽ đến đưa ba anh em ra ngoài chơi, buổi tối lại mang ba đứa trẻ quay về, Tiêu Tiêu có qua đó mấy lần, bên trong giống như nhà trọ của đàn ông độc thân, không phải quá lớn.
Cố Cảnh Dương bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ của con gái: “Không đủ, nhưng không sao ba có mua một tòa biệt thự khác trong tiểu khu này, vừa sửa chữa xong, hôm nay đưa các con đi mua đồ nội thất trong nhà theo ý thích.”
Nhân viên công tác: “...”
Oa oa oa, quả nhiên là ông chủ, vì chương trình mà mua nhà.
Trên thực tế, bọn họ nghĩ nhiều rồi, căn phòng này nếu như đã sửa chữa xong, chắc chắn không phải mới mua gần đây.
Xong khi ly hôn xong Cố Cảnh Dương đã mua ngay lập tức, không dám mua quá gần sợ làm cho người kia tức giận, chọn lấy căn nhà phía sau nhà Tiêu Tiêu một căn.
Kế hoạch ban đầu là mấy năm sau mới chuyển tới, nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, Cố Cảnh Dương cảm thấy, nếu khán giả nhìn thấy ông với anh em Tiêu Tiêu chen nhau trong căn phòng cao tầng kia, danh hiệu Phương Hoàng nam kia của ông chắc chắn sẽ bị coi là thật.
Hôm nay, ông sẽ tự thanh minh cho mình!
“Thật sao?” Ánh mắt Tiêu Tiêu sáng rực: “Con có thể mua giường con thích không?”
Cố Cảnh Dương nhìn ánh mắt “chờ đợi” của con gái mà đọc thành ánh mắt “sùng bái”, ông cười gật gật đầu: “Đương nhiên, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đi mua sắm, phòng của ba đứa đều cho tụi con tự lựa chọn.”
“Oa!” Cố Danh Sâm với Cố Danh Đình cũng chạy tới, ba đứa trẻ tranh nhau nói:
Tiêu Tiêu: “Con muốn một cái giường rồng làm bằng gỗ lim tơ vàng năm trăm năm.”
Cố Danh Đình: “Con muốn thiết kế một cái piano làm bằng thủy tinh để làm khung giường.”
Cố Danh Sâm: “Con muốn một chiếc giường tự động có thật nhiều chức năng tích hợp cả việc ăn uống và tắm rửa.”
Nhân viên công tác: “Phốc —— "
Lư Nguyệt Tình: "Ha ha."
"Ha ha ha ha." Người cười to nhất chính là Cố Cảnh Di.
Trong nhà này cô ta đang bị chèn ép, đột nhiên thấy anh trai vốn uy nghiêm của mình nay lại sừng sỡ, cả người lập tức vui vẻ như kẻ ngốc hai trăm cân, cười nói: “Anh, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay, ha ha ha.”
Cố Cảnh Di: Nếu mình nói “Con cái tự mình sinh ra, có quỳ cũng phải nhịn” chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Bởi vì liên quan đến việc bị gọi là “Phượng Hoàng nam” lúc trước cộng với mối thù bị chế giễu sau đó, Cố Cảnh Dương không thể nhịn được nữa, xuống tay ác độc với quả hồng mềm duy nhất trong phòng:
“Nghe nói gần đây em mới nhận vai diễn một nhân vật ‘ngu ngốc’ phải không? Mọi người thường nói nhân vật phù hợp với vai diễn chính là trạng thái hoàn hảo nhất, em cố gắng diễn cho thật tốt, anh ba rất coi trọng em.”
Cố • Vui vẻ không quá ba giây • Cảnh Di: “…”
Vốn là người cùng chung gốc rễ, hà cớ gì phải gây khó dễ cho nhau?
Cô ta nhận thức rõ được địa vị của mình là thấp nhất trong nhà, đành thành thật ngậm miệng.
Cố Cảnh Dương khống chế em gái xong, mặt không cảm xúc quay đầu nhìn ba đứa con bất hiếu của mình, lạnh lùng cười một tiếng: “Nhà ta không có hoàng đế không dùng giường rồng được.”
“Còn giường ngủ làm từ piano bằng thủy tinh? Chừng nào con có thể đánh đàn không làm cho em gái con ngủ gật, ba sẽ mua cho con một cái piano làm bằng kim cương.”
“Tắm rửa, ăn cơm làm cùng một chỗ? Con có muốn thêm một cái bồn cầu, ăn uống tiêu tiểu đều ở trên giường không?”
Nhân viên công tác: “…”
Ha ha ha, xin lỗi, chứng kiến gấu lớn bị bọn gấu nhỏ bắt nạt rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy bọn gấu nhỏ bị bắt nạt lại cũng rất sung sướиɠ ~
Ba anh em đồng thời gục mặt xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Sau gáy đồng thời khắc mấy chữ to ——
"Thật xin lỗi, ngài đã bị khai trừ khỏi "Cha tịch (*)". "
(*) Tịch: quan hệ lệ thuộc giữa cá nhân với nhà nước hoặc 1 tổ chức.
Cố Cảnh Dương vừa tức vừa buồn cười, Lư Nguyệt Tình thì cười không nổi, vì suy nghĩ đến chương trình, hai người khuyên can nửa ngày, ký một đống hiệp nghị không bình đẳng, lúc này mới miễn cưỡng xoay chuyển được trái tim của nhóm tiểu tổ tông.
Cố Cảnh Dương đưa bọn nhỏ lên xe, đi tới cửa hàng bán đồ dùng trong nhà, lo lắng bọn nhỏ suy nghĩ còn non nớt, Lư Nguyệt Tình cũng đi theo, lại thêm Cố Cảnh Di với nhân viên công tác, cả một đoàn xe nối đuôi nhau đi tới của hàng gia dụng.
Đi dạo gần một ngày, chọn một số thiết kế, rồi hẹn cửa hàng đặt sẵn trước, thật nhanh đến giờ dùng bữa tối bọn họ mới rời khỏi cửa hàng.
Cố tổng đã hào phóng bao nguyên một nhà hàng, mời các nhân viên làm việc cùng liên hoan, mọi người đều ăn bữa cơm này rất vui vẻ.
Rất nhanh đã đến lúc kết thúc, Cố Cảnh Dương nhận một cuộc điện thoại, ông chỉ nói chuyện với đối phương vài câu đơn giản rồi tắt máy.
Cố Cảnh Di ngồi bên cạnh ông, mơ hồ nghe được âm thành, tò mò hỏi: “Anh ba, em nghe giống như mấy người Lục Thần hẹn anh ra ngoài chơi sao?”
Cố Cảnh Dương vội vàng nhìn sắc mặt Lư Nguyệt Tình, nghiêm túc nhìn em gái nói: “Không phải, bọn họ đang chơi bowling, muốn hẹn anh, nhưng anh đã từ chối.”
Ánh mắt Cố Cảnh Di sáng lên, anh trai cô không muốn chơi, nhưng cô ta muốn. Mấy ngày nay làm bảo mẫu sinh hoạt, tinh thần với thể xác cô ta đều tiếp nhận mấy trận đả kích, nhu cầu cấp bách hiện tại là cần một chỗ đề phát tiết.
Cô ta nắm lấy cánh tay anh trai, cầu xin: “Anh, anh đi đi, mang em theo nữa.”
Cố Cảnh Dương đương nhiên là không đồng ý, từ chối không chút do dự, Cố Cảnh Di đã trải qua thử thách của ma vương Tiêu Tiêu, lá gan ngày càng lớn, không sợ gương mặt lạnh lùng của anh trai nữa, tiếp tục gây rối vô cớ.
Tiêu Tiêu cắn cái nĩa, nghiêng đầu nhỏ hiếu kỳ hỏi: “Con có thể đi chơi bowling không?”
“Cháu?” Cố Cảnh Di quét mắt nhìn cháu gái, giễu cợt nói: “Một đứa nhóc như cháu —— "
Không đợi cô ta nói xong, Lư Nguyệt Tình lau miệng cho con gái, nhẹ giọng hỏi: “Con muốn đi sao?”
“Vâng ạ.” Tiêu Tiêu dùng sức gật đầu.
Cô thích tất cả những thứ mới mẻ, những chuyện chưa được làm thử bao giờ.
Cố Cảnh Dương nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn sớm, hỏi hai đứa con trai: “Danh Đình với Sâm Sâm thì sao?”
Hai anh em cũng thật tò mò, đều tỏ vẻ muốn đi xem, Cố Cảnh Dương gật gật đầu: “Cơm nước xong xuôi ba sẽ đưa các con đi.”
Cố Cảnh Di bị gạt sang một bên: “…”
A, đàn ông!
Bọn họ đi tới hội quán bowling có yêu cầu bảo an và tính riêng tư cực kỳ cao, tổ chương trình không có cách nào theo vào được, tư liệu sống cả ngày hôm nay cũng cần biên tập, đạo diễn Khương coi như cho nghỉ, sau khi ăn cơm xong liền đưa nhân viên công tác rời đi.
Ba mẹ mang theo ba đứa trẻ con, còn có thêm một cái đuôi vướng víu theo sau đi vào sân bowling.
Tìm một cái fairway (*) riêng để dạy bọn trẻ chơi.
(*) Fairway: 1 làn để chơi bóng bowling.
Vừa dạy không được bao lâu, từ đằng xa đã có mấy người đi tới, người đàn ông dẫn đầu tay đút túi quần, cà lơ phất phơ nói: “Tôi nói rồi làm sao cậu có thể nhẫn tâm hủy bỏ cuộc hẹn của tôi, hóa ra là chạy tới đây để làm người cha tốt hai mươi tư đạo hiếu à?”
Tiêu Tiêu cầm quả bóng nhỏ dành cho trẻ em, nghe thấy tiếng nói liền nghiêng đầu quay đầu nhìn sang.
Người nói chuyện mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh màu vàng nhạt rộng rãi kết hợp với quần jean đơn giản. Dáng người ông ta cực kì tốt, trang phục đơn giản như vậy nhưng mặc lên người vẫn vô cùng hút mắt, phối hợp với khí chất hững hờ, cả người toát lên một loại quyến rũ mê hoặc khác người.
Để biết thêm chi tiết có thể tham khảo sau khi ông ta xuất hiện, ánh mắt bốn phía bỗng chốc đổ dồn hết về đây.
Người đàn ông dường như đã quen với những loại ánh mắt này, một tay đút túi đi tới, nhìn thấy Cố Cảnh Di, khóe miệng lộ ra một nụ cười lười biếng: “Ui, tiểu Cảnh Di cũng tới đấy à?”
Ánh mắt Cố Cảnh Di không được tự nhiên tránh đi, phồng mặt lên, ngoài mạnh trong yếu nói: “Cái gì mà tiểu Cảnh Di, buồn nôn muốn chết.”
Người đàn ông tốt tính cười, còn xoa đầu cô ta như một anh trai lớn.
Tiêu Tiêu thấy cô nhỏ bình thường oang oang như pháo đốt của mình tự dưng hôm nay lại như mèo được gãi cằm, trong nháy mắt lại im như gà con.
Người đàn ông đến gần ngồi xổm xuống nhìn Tiêu Tiêu, trêu đùa cô: “Đây là tiểu mỹ nhân nhà nào đây, không biết tôi có vinh hạnh được làm quen không?”
Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu nhỏ, xoắn xuýt thật lâu, tiếc nuối lắc đầu: “Không được.”
Người đàn ông cũng không tức giận, tò mò hỏi: “Vì sao?”
Tiêu Tiêu lạnh lùng nói: “Chú già quá rồi, tôi thích người trẻ tuổi hơn một chút.”