Chương 39: Quay chương trình

Ở trong mắt đạo diễn Khương, chương trình này từ ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu.

Bởi vì ngày đầu giống với《Kế hoạch thay đổi ác ma 》hơn là《Ba mẹ, nghe con nói 》

Bắt đầu ngày thứ hai, Cố Cảnh Di sau khi trải qua một ngày bị tra tấn, chèn ép, rõ ràng đã đàng hoàng hơn rất nhiều.

Bữa sáng là do cô ta và Lư Nguyệt Tình cùng chuẩn bị, mặc dù trình độ còn chưa tốt, nhưng thái độ đã khác hơn ngày hôm qua rất nhiều, ít nhất có thể nói là thay đổi đáng ngạc nhiên.

Anh trai quay phim cảm thấy có thể là vì buổi trưa ngày hôm qua bị Tiêu Tiêu lấy lí do "Không chín, không ăn được", phải bưng bánh quẩy vào bếp chế biến lại lần 2, khiến vị đại tiểu thư này nếm trái đắng, khiến cô ta nhớ lâu.

Ăn bữa sáng xong, ngày hôm nay chính thức bắt đầu. Để tiện cho việc quay phim, Tiêu Tiêu lấy ipad ra cho Cố Cảnh Di xem kế hoạch một ngày của mình.

Tất cả mọi người bao gồm cả tổ chương trình đều kinh ngạc.

Mẹ ơi, kế hoạch thực sự quá đầy đủ.

Từ thức dậy, ăn sáng, đến học tập, chơi đùa toàn bộ đều có kế hoạch. Thậm chí đến thời gian rửa mặt, nghỉ ngơi cũng chính xác.

Cố Cảnh Di cầm ipad, nghi ngờ nhìn Tiêu Tiêu: “Đây là kế hoạch một ngày của cháu, cháu có thể làm được sao?”

Không phải cô ta bị nghi ngờ mù quáng, với mức độ hiểu biết của cô ta đối với Tiêu Tiêu, thực sự không nghĩ đến đứa cháu gái lớn bừa bãi không có chừng mực này, sẽ là người có kế hoạch như vậy.

Nghĩ đến đây, Cố Cảnh Di mới tỉnh táo phát hiện ra sự thật, giễu cợt nói: “Chắc cháu không phải vì tổ tiết mục nên mới cố ý làm một bảng kế hoạch vậy chứ, chà chà, còn nhỏ tuổi mà đã biết sĩ diện như vậy rồi.”

Cô ta vừa nói đã không tiếp tục nói được nữa, bởi vì Tiêu Tiêu không gây sự với cô ta giống như ngày thường, mà lại bày ra vẻ mặt “Thiểu năng trí tuệ”, ngay cả Lư Nguyệt Tình ngồi bên cạnh cũng như vậy.

Cố Cảnh Di nhịn rồi lại nhịn, trợn mắt hỏi: “Ánh mắt của cháu là có ý gì?”

Tiêu Tiêu không đáp lời cô ta, quay đầu nhìn về phía người đang cầm máy quay phim bên cạnh hỏi: “Không phải chứ, không phải chứ, hóa ra thật sự có người không làm được, liền cảm thấy người khác cũng không làm được sao?”

“Đây có phải chính là tâm lý "Tôi mặc kệ IQ của bạn là bao nhiêu, dù sao IQ của tôi thấp tôi nói được" của pháo hôi ác độc hay diễn trên TV không?”

Nhân viên công tác điều khiển máy quay phim trong hậu trường, tay “Không cẩn thận” run lên, máy thu hình lên xuống hai lần, như đang đáp lại Tiêu Tiêu.

Cố Cảnh Di: "..."

Nếu như tôi bị tức chết, tôi sẽ khiến tổ chương trình mấy người bồi thường đến táng gia bại sản!

Cô ta đè nén lửa giận, đưa ipad trong tay cho Tiêu Tiêu: “Trong kế hoạch bây giờ của cháu phải học tiếng anh, cô có thể giúp gì cho cháu không?”

Tiêu Tiêu cầm lấy, xua xua tay, thành khẩn nói: “Cô không nói chính là sự giúp đỡ tốt nhất.”

Cô bé nói xong liền ngồi xuống trước bàn, dựng ipad, tư thế ngay ngắn chuẩn bị học bài.

Lư Nguyệt Tình vội vàng kéo kéo Cố Cảnh Di, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi, đừng làm phiền Tiêu Tiêu."

Cố Cảnh Di thở phào nhẹ nhõm, thời gian ở bên Tiêu Tiêu không thể vượt quá một tiếng đồng hồ, nếu không trái tim cô ta sẽ không chịu nổi.

Hai người đi xuống dưới lầu, Sâm Sâm ở trong phòng đang học các khóa học được lập trình sẵn cho trẻ em tại nhà, tuổi cậu bé còn nhỏ, nhưng vì cảm thấy hứng thú nên người lớn liền giúp cậu đăng kí khóa học, không cần phải học được cái gì, tất cả đều hướng đến việc bồi dưỡng sự hứng thú cho trẻ nhỏ.

Danh Đình ở trong phòng luyện dương cầm, trong âm nhạc, chăm chỉ và năng khiếu là hai thứ không thể thiếu, không thể nghi ngờ Cố Danh Đình ở hai mặt này đều vô cùng xuất sắc.

Hai người lớn ngồi trong phòng khách, có chút xấu hổ, mối quan hệ chị dâu và em chồng trước đây vốn đã không tốt, nhưng phía trước có máy quay phim, lại không thể đánh nhau, chỉ có thể ngồi yên như vậy.

Đạo diễn Khương ngồi trước ống kính nhìn những đứa trẻ đang chăm chỉ trong phòng, thật sự không tiện quấy rối, chỉ có thể đưa tay làm động tác làm phiền hai người kia làm chút gì đó.

Cố Cảnh Di bận rộn cả sáng thật vất vả mới được nghỉ một lát, chỉ muốn giả bộ mắt mù không thấy gì, Lư Nguyệt Tình nhận được tín hiệu, nghĩ đến hành trình mà mình đã lên kế hoạch, đứng lên bảo Cố Cảnh Di:

"Đứng lên đi, mùa xuân sắp đến rồi, hôm nay phải cất quần áo mùa thu đông của bọn nhỏ đi, nhìn thử xem cần bổ sung bộ quần áo mùa xuân nào."

Cố Cảnh Di không biết anh em Tiêu Tiêu có bao nhiêu quần áo, nhưng kết hợp với căn nhà lớn của mình, trong nháy mắt ý định muốn chết cũng có.

Lên đến tầng ba, đi vào phòng giữ quần áo, số lượng quả thật rất lớn.

Không chỉ có ba đứa bé, còn có của riêng Lư Nguyệt Tình cùng ông ngoại và bà ngoại.

Lư Nguyệt Tình cầm điện thoại di động, sắp xếp xong quần áo một người thì viết lên đó những thứ cần bổ sung. Cố Cảnh Di ôm một chồng quần áo tiến tới nhìn, kinh ngạc nhướng mày.

Kỳ quái hỏi: “Chị còn làm những thứ chi tiết như này, trước khi diễn ra chương trình chị đã lập kế hoạch sao?"

Lư Nguyệt Tình cũng không ngẩng đầu lên, vừa bấm di động vừa nói: "Tôi học được từ mẹ và dì Vương khi thu dọn quần áo mùa thu, nhà đông người, chỉ dùng đầu óc thì không nhớ được."

Cố Cảnh Di bĩu môi một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Trước đây cũng không thấy chị để ý đến bọn nhỏ như vậy."

Động tác của Lư Nguyệt Tình ngừng một lát, trong đầu xác nhận không bỏ sót thứ gì, mới cười nhạt: "Đúng vậy, trước đây không phải cứ suốt ngày vây quanh anh cô sao?”

Cố Cảnh Di kinh ngạc quay đầu, cô ta cho rằng Lư Nguyệt Tình yêu anh mình như vậy, cho dù quyết định ly hôn, trong lòng có lẽ vẫn còn để ý, nhưng cho dù vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh, đều hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô ta.

Lư Nguyệt Tình nhận lấy áo lông trong tay cô ta rồi bỏ vào trong túi mua sắm bên cạnh, lải nhải nói: "Trẻ em lớn nhanh, chờ đến sang năm sẽ không thể mặc được, ngày mai cầm những thứ này đi giặt, sau đó bỏ vào trong rương mang đi quyên tặng.”

Từng bộ quần áo xinh xắn treo trên mắc áo được lấy xuống, Lư Nguyệt Tình khẽ thở dài: "Bọn nhỏ lớn nhanh như vậy, thật giống như trong nháy mắt đã bỏ lỡ."

Từ sau khi sống lại, bà đang cố gắng làm một người mẹ tốt, bà bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày đều kiên trì đưa bọn nhỏ đi học, cùng Sâm Sâm và Danh Đình hoàn thành bài tập ở trường, đưa bọn nhỏ đi chơi, xử lý những chuyện vụn vặt của bọn nhỏ.

Càng như vậy Lư Nguyệt Tình lại càng cảm thấy áy náy, cuối cùng kiếp trước mình khốn nạn tới cỡ nào, thậm chí một phần trách nhiệm của người mẹ cũng không làm được.

Trên mặt bà có chút bi thương, Cố Cảnh Di thấy vậy cũng không tiện bới móc, lẩm bẩm một câu: "Ai biết trước kia chị nghĩ gì."

Quần áo của bọn nhỏ và hai ông bà đã được sắp xếp xong, tiếp theo hai người sắp xếp đến quần áo của Lư Nguyệt Tình.

Cố Cảnh Di cầm một cái quần dài màu tím xám lên, chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi: "Phẩm vị của chị như thế nào vậy?"

Lư Nguyệt Tình nghiêng đầu nhìn xem, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Hình như là mua lúc cùng mẹ cô đi dự tiệc từ thiện, vì muốn ra vẻ trang trọng nên tôi đã chọn màu này."

Kết quả có thể tưởng tượng được, bị chế giễu đến không dám mặc lại lần nữa.

"..." Cố Cảnh Di nhét bộ quần áo làm cay mắt người nhìn vào trong túi, lề mề một hồi, bỗng kêu "Ai" một tiếng.

"Này, chị có biết tại sao trước kia tôi ghét chị như vậy không?"

Lư Nguyệt Tình ở trước gương ước lượng quần áo, thuận miệng đáp: "Cô có bệnh, nếu không còn có thể tại sao?"

Cố Cảnh Di: "..."

Mẹ nó, chị có hiểu kịch bản của các chương trình tạp kĩ không? Bây giờ là thời gian để nhìn nhận lại trái tim mình một cách nghiêm túc!

Cô ta tức muốn bốc khói, Lư Nguyệt Tình xuyên qua tấm gương nhìn cô ta, nghiêm túc dạy bảo: “Cháu gái lớn của cô đã từng nói, khi gặp phải vết đen, Bát tự (*) có thể bị hỏng ——”

(*) Bát tự: Lá số bát tự là cách xem vận mệnh một người qua giờ, ngày, tháng, năm sinh của người đó. Trong mỗi lá số bát tự, mỗi người có thể nhìn thấy tính cách, số mệnh tương lai, tình duyên gia đạo,... Bát tự theo tiếng Hán có hiểu nôm na là "tám chữ". Đây là những chữ cái đại diện cho Can Chi của giờ sinh, Can Chi của ngày sinh, Can Chi của tháng sinh, Can Chi của năm sinh của mỗi người.

“Như vậy thì đã là gì, từng soi gương chưa?”

Cố Cảnh Di: "..."

Phật tổ trên cao, tín nữ sẵn sàng trút bỏ tất cả của cải, để đổi sang một thế giới khác không có người tên Cố Danh Tiêu.

Nhìn bộ dáng tức đến bốc khói của đối phương, Lư Nguyệt Tình cảm thấy sảng khoái trở lại, bà im lặng một lát, vì lo nghĩ cho chương trình đành nói cho có lệ: "Cô nói một chút đi, tôi cũng đang tò mò đây."

Cố Cảnh Di thật muốn đẩy cửa mà đi, nhưng nghĩ cũng biết, hành động vô nghĩa này của cô ta ngoại trừ việc khiến cô ta mất thêm một khoản tiền bồi thường ra thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Vì bị ghét bỏ nên thái độ của cô ta cũng không tốt, nói như súng liên thanh: "Tôi ghét chị luôn tự cho là vì anh tôi, dáng vẻ im lặng chịu đựng, làm người khác nhìn vào liền nén giận."

Cố Cảnh Di không phải không biết các mối quan hệ của mình đều không tốt, chỉ là cô ta đã quen được cưng chiều chứ không phải là thực sự ngu, mặc dù trong miệng hư vinh nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Nhưng mà cô ta lại không thèm để ý, cô ta chỉ thích người khác dùng dáng vẻ "Các người không ưa tôi, lại không làm gì được tôi, còn phải chiều chuộng tôi."

Lúc đó Lư Nguyệt Tình là thiếu phu nhân nhà họ Cố, cho dù chỉ vào mũi mắng người nào đó, đối phương cũng không dám trực tiếp phản bác, ngược lại, sau đó còn phải nói xin lỗi.

Nhưng bà lại cứ chịu đựng, bà càng nhẫn nhịn thì thái độ của Cố Cảnh Di đối với bà càng thêm không tốt, sau đó Lư Nguyệt Tình liền tự hạ thấp mình hơn, cuối cùng trở thành một vòng tuần hoàn ác tính vô hạn.

Lư Nguyệt Tình nghe xong lời cô ta nói liền sững sờ một chút, bà chỉ nghĩ đơn giản là Cố Cảnh Di cảm thấy mình không xứng với anh trai của cô ta, không nghĩ tới còn có nguyên nhân như vậy.

Lư Nguyệt Tình kinh ngạc nhìn cô ta: "Xin lỗi vì đã nhắc nhở, cô cũng không phải người tốt gì, trong những người cười nhạo tôi, không có cô sao?"

Cố Cảnh Di nhún nhún vai: “Bởi vì tôi là một con chó hai tiêu chuẩn, yêu cầu với người khác, cùng yêu cầu với bản thân đương nhiên phải là hai loại tiêu chuẩn rồi.”

Bộ dáng đặc biệt bình tĩnh sau khi thả bay chính mình.

Lư Nguyệt Tình: “……”

Bà thề, sống chết cũng không để Đỗ Giai giữ đoạn này lại.

Lư Nguyệt Tình không phản bác lời của Cố Cảnh Di, mà gật đầu một cái: "Cô nói đúng, tôi quá hạ thấp chính mình, nhưng anh cô cũng sai."

"Tôi không trốn tránh trách nhiệm, dù là vì tình yêu hay vì nguyên nhân khác, khi hai người kết thành gia đình, phải có trách nhiệm với nhau, với cha mẹ, với con cái, tôi không làm được, anh cô cũng không làm được."

Sống lại một lần, bà như bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn, bà ý thức được quá khứ của bản thân có bao nhiêu vô lý, nhưng không có nghĩa là Cố Cảnh Dương vô tội.

Cố Cảnh Di vẫn hướng về anh ruột, không nhịn được liền viện cớ: "Chị có biết anh trai tôi có rất nhiều việc bận ở công ty không? Làm sao có thời gian để quản những thứ này. Chị là một người mẹ, lại không làm việc, chẳng lẽ ngay cả bản thân và gia đình cũng không chăm sóc được sao?"

"Hôn nhân là trách nhiệm của một người sao?" Lư Nguyệt Tình nghiêm túc cắt đứt lời nói của cô ta: “Tôi không quan tâm đến bọn trẻ, tạo thành ảnh hưởng rất xấu đến tuổi thơ của bọn trẻ, đây là lỗi sai của tôi. Nhưng còn anh cô? Cha mẹ, cha mẹ, con cái không phải là trách nhiệm của một người, càng không thể dùng bận rộn làm cái cớ, về bản chất hai chúng tôi chính là cha mẹ rác rưởi không có trách nhiệm, không có gì để rửa sạch."

Cố Cảnh Di: "..."

Đó, những lời nói thật đó cũng đã để cho chị nói rồi, tôi muốn mắng chị cũng không mắng được nữa.

Cô ta kìm nén bực bội im miệng lại, yên lặng cùng Lư Nguyệt Tình sắp xếp quần áo.

Sau khi xuống dưới tầng đã là buổi trưa, Cố Cảnh Di phát hiện làm việc nhà giống như một con quái thú chiếm đoạt thời gian, đáng sợ hơn là, rõ ràng cô ta cảm thấy mình đã bận rộn cả nửa ngày nay, nhưng nghĩ lại, thật giống như chưa làm được mấy việc.

Vội vàng làm xong cơm trưa, bọn nhỏ tụ tập trong phòng đàn chơi đùa, hai người lớn tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Từ lúc ghi hình chương trình đến bây giờ, rốt cuộc đạo diễn cũng phát hiện gia đình này có vấn đề ở chỗ nào.

Bọn nhỏ quá độc lập.

Hoặc là nói, bọn nhỏ không cần người lớn.

Trừ một ngày ba bữa cơm và Lư Nguyệt Tình chủ động trò chuyện, bọn nhỏ cũng chưa bao giờ có những hành động làm nũng với mẹ. Bọn nhỏ không dính người, rất độc lập, có thể tự chơi vui vẻ với nhau.

Quan hệ của mẹ con ba người so ra càng giống như những người bạn thân thiết nhưng lại không có chủ đề chung hơn là tình cảm ruột thịt.

Đạo diễn Khương cũng không lo lắng mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, nếu phát hiện vấn đề thì phải giải quyết vấn đề, rốt cuộc cái chương trình này có thể quay lại bản chất lúc đầu là《Kế hoạch thay đổi Cố Cảnh Di》.

Ông đi ra khỏi nhà kho được dùng làm phòng làm việc tạm thời, lên tầng tìm ba đứa trẻ, chuẩn bị làm phần phỏng vấn cá nhân sau hậu trường đầu tiên.

Phải phỏng vấn hai người lớn trước, Tiêu Tiêu sẽ là người cuối cùng.

Cô bé ngồi trên ghế sofa hình con gấu trong phòng mình, đạo diễn ngồi đối diện với cô bé, nhẹ giọng tóm tắt quy trình làm việc của chương trình cho cô bé.

Trước khi bắt đầu, đề phòng đứa trẻ căng thẳng, ông còn cố ý nhắc nhở một câu: "Không cần lo lắng, nói cái gì cũng không sao, chúng ta có hậu kì, có thể cắt nối biên tập lại.”

Tiêu Tiêu chăm chú gật đầu, vỗ bàn tay nhỏ một cái, chính thức bắt đầu.

Đạo diễn gợi ý quá trình ở bên ngoài ống kính: “Trước tiên hãy tự giới thiệu về bản thân một chút.”

Tiêu Tiêu khẽ ngồi thẳng, mỉm cười nói: "Cháu tên là Tiêu Tiêu.”

"Không đúng." Cô che cái miệng nhỏ nhắn, nhô đầu ra hỏi đạo diễn: "Bây giờ cháu có tính là đang lăn lộn trong giới giải trí không, có phải sẽ được một cái nghệ danh hay không."

Anh trai quay phim cười ra tiếng, đạo diễn không khỏi buồn cười hỏi: "Vậy Tiêu Tiêu đã nghĩ xong nghệ danh chưa?"

"Ừm..." Tiêu Tiêu nghiêm túc sờ cái cằm nhỏ, "Cố Danh Tiêu" chắc chắn là không được tốt lắm, những người lớn không phản đối việc trẻ con lên chương trình, nhưng cũng không muốn người khác dễ dàng tìm ra bối cảnh của bọn nhỏ, cho nên trong chương trình mới không dùng tên thật.

Tiêu Tiêu vắt hết óc, không vừa lòng gật gật đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Cứ lấy cái này đi, dù sao cũng đã dùng qua một lần."

Cô bé nói xong thì ngẩng đầu lên lần nữa, mỉm cười nhìn về phía ống kính: "Xin chào mọi người, cháu tên là Lư Tú Nhi, năm nay cháu được 6 tuổi rồi."

Tiêu Tiêu giới thiệu xong câu này, lần nữa thò đầu nhìn đạo diễn: "Bác Khương, đoạn lúc trước, đừng phát lên.”

Được rồi.

Sau khi xong phần tự giới thiệu mình, đạo diễn Khương hỏi tiếp: "Tại sao cháu lại muốn cùng cô nhỏ xuất hiện trong chương trình?"

Tiêu Tiêu: "Bởi vì cùng người khác xuất hiện trong chương trình, cháu sợ cháu sẽ bị chửi, ở một chỗ với cô nhỏ sẽ không cần phải lo lắng nữa. Cho đến bây giờ, giá trị thù hận đã bị cô nhỏ kéo ổn định rồi.”

Đạo diễn Khương: Năng lực max điểm, Lưu Tú Nhi!

Ông quyết định bỏ đi những phân đoạn cũ, tiến vào vấn đề chính: "Ở trong lòng cháu, ba, mẹ là người như thế nào?"

Tiêu Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, trịnh trọng nói: "Ba, mẹ là người may mắn."

Đạo diễn Khương nghe cũng không hiểu, nghi ngờ nói: "Tại sao?"

Tiêu Tiêu: "May mắn vì có được một đứa con gái như cháu vậy, chẳng lẽ đó không phải là một loại may mắn sao"

Đạo diễn Khương & quay phim: "..."

Về vấn đề này, cháu có thể tự hỏi cô nhỏ của cháu xem.

Đạo diễn Khương nhịn xúc động muốn phỉ nhổ xuống, hỏi đến vấn đề ông quan tâm nhất: “Theo quan sát mấy ngày nay của chúng ta, bác cảm thấy các cháu và mẹ dường như không thân thiết lắm, cháu cảm thấy quan hệ giữa hai người như thế nào?”

Tiêu Tiêu không hiểu nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ: "Rất tốt ạ, vì sao lại nói như vậy?"

Đạo diễn Khương nói tình huống mà mình quan sát được cho Tiêu Tiêu nghe, Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc rồi hỏi ông: "Quan hệ mẹ con gần gũi nên là như thế nào chứ? Hoặc là nói có tiêu chuẩn gì sao?"

Đạo diễn Khương bị hỏi khó, cái này làm gì có tiêu chuẩn chứ, ông nghĩ như vậy, cũng nói với Tiêu Tiêu như vậy.

Tiêu Tiêu nhận được câu trả lời không hài lòng thì buông tay: "Cháu cảm thấy câu này của bác không đúng, hoặc nói đơn giản là dùng "sự thân mật" làm thước đo để so sánh quan hệ giữa các thành viên trong gia đình là không đúng."

Đạo diễn Khương là một người lớn thông minh hơn nữa còn giỏi về việc tiếp nhận ý kiến, cũng không vì Tiêu Tiêu là đứa trẻ mà làm qua loa lấy lệ, ông đã tiếp xúc với Tiêu Tiêu qua một thời gian, có chút hiểu biết, vì vậy liền trực tiếp hỏi thẳng:

"Tụi bác vừa mới phỏng vấn mẹ của cháu, bà ấy nói trước kia không quan tâm đến anh em các cháu, tạo thành tổn thương đối với các cháu. Cháu cảm thấy việc này tạo thành ảnh hưởng gì đối với quan hệ giữa các cháu và mẹ mình không? Cháu có thể nói về suy nghĩ của mình một chút được không?"

Tiêu Tiêu lắc lắc chân, suy nghĩ một chút: "Nhất định sẽ có. Ví dụ như cháu sẽ không đối xử với mẹ giống ông bà ngoại, điểm này cháu biết, mẹ cũng biết, nhưng vấn đề này không làm ảnh hưởng việc chúng cháu hình thành một loại quan hệ bình đẳng khác."

"Cháu cảm thấy như bây giờ rất tốt, chúng cháu cần không gian độc lập, cháu và anh em trai sẽ chơi đùa bầu bạn với nhau, mẹ cháu cũng có thể lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của chúng cháu, sẽ không dùng quyền lực của mẹ để áp đặt ý tưởng của mình vào đây, cũng sẽ không vì để đền bù áy náy, cố ý làm ra hành động khiến chúng cháu khó chịu."

"Nói chung, có lẽ quan hệ của gia đình chúng cháu không bình thường, nhưng lại là quan hệ gia đình thích hợp với nhau." Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt của đạo diễn như đang có điều suy tư, buồn rầu gãi đầu một cái: "Có phải là cháu nói không rõ không."

Đạo diễn kịp phản ứng, cười lắc đầu một cái: "Không..."

Tiêu Tiêu: "Mấy bác chắp vá lại nghe đi, kiến thức trong đầu cháu quá nhiều, khó tránh khỏi trong lúc diễn tả có một số từ không truyền đạt được hết ý, nhưng cháu còn nhỏ mà, không sao đâu."

Đạo diễn Khương vẻ mặt lạnh nhạt: "Ồ."

Lời đều bị cháu nói hết rồi, bác còn có thể nói gì?

Cái chương trình《 Ba mẹ, nghe con nói 》vừa cắt vừa phát cùng lúc, bởi vì có vị sếp lớn Cố Cảnh Nhàn ở đây, hơn nữa tập đầu tiên của chương trình đều là “Đơn vị liên quan”, tập đầu tiên rất nhanh đã cắt xong.

Sau khi ghi lại phản ứng của minh tinh trong phòng thu, rất nhanh đã được phát sóng chính thức.

Bởi vì được cấp trên quan tâm, một số người nổi tiếng đều do đạo diễn Khương lựa chọn tỉ mỉ, đều là những người có chút tên tuổi, lúc ở trong giới cũng được mọi người đánh giá khá tốt, tổng cộng có 5 vị khách quý.

Tiểu hoa đán phim điện ảnh mới được phong —— Giang Linh Vũ, nam chủ trì có tài ăn nói vô cùng tốt —— Tào Hạo, mẹ của phim điện ảnh Hộ chuyên nghiệp (*) —— Xương Nguyệt Xuân, nữ ca sĩ vừa trở lại làm việc sau khi sinh xong —— Hàn Lan.

(*) Hộ chuyên nghiệp: (ở nông thôn Trung Quốc hộ gia đình hoặc cá nhân chuyên làm nghề nông)

Bốn người đến theo thứ tự, sau khi chào hỏi xong thì nói chuyện phiếm trong phòng chờ, Xương Nguyệt Xuân tò mò hỏi: "Còn có một người khách quý là ai vậy?"

Tào Hạo lắc đầu một cái: "Tôi cũng không biết, chắc cũng sắp tới rồi, gần đến giờ rồi."

Vừa dứt lời, cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra, một thanh niên đi vào, đầu tiên cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, kẹt xe tới trễ."

Người đang ngồi ở đây đều tốt tính, hơn nữa cậu ta cũng không đến muộn, vội vàng xua tay nói không có việc gì.

Người trẻ tuổi đứng lên, khuôn mặt tuấn tú, tính tình thoải mái, chính là An Thư Kiệt đã lâu không gặp.

Mấy người lại trò chuyện vài câu, đến thời gian thu hình, họ cùng nhau đi tới phòng chụp ảnh.

Mở đầu chương trình, Tào Hạo bắt đầu quá trình gợi ý: “Đây là chương trình giao tiếp và quan sát dành cho gia đình, nghe nói sẽ mời phụ huynh của người nổi tiếng, cũng không biết là ai.”

Mọi người rối rít đáp lại, suy đoán, chương trình bước vào phần đầu, trong ti vi xuất hiện một người bịt mặt.

Tào Hạo còn nói: “Đây hẳn là phụ huynh của người nổi tiếng được tổ tiết mục mời đến, nhìn hình dáng có lẽ là một cô gái."

Vừa dứt lời, hình ảnh động trên TV đã được gỡ bỏ, tiết lộ sự thật phía dưới.

Ngoại trừ người dẫn chương trình chính là Tào Hạo, trước khi diễn ra chương trình mấy vị khách quý cũng không biết ai là phụ huynh của người nổi tiếng.

Cho nên khi người đó lộ diện một cái, mọi người đều sửng sốt, Giang Linh Vũ chỉ vào ti vi: "À, tôi biết, tôi biết, là Cố Cảnh Di đúng không, lúc trước đã lên hot search rồi.”

Vừa nói như vậy mọi người cũng nhớ ra rồi, trong nháy mắt trên mặt có chút một lời khó nói hết.

Đều là người trong cái vòng này, ít nhiều cũng có thể đoán được cái hot search kia có mờ ám, nhưng khán giả thì không biết, như vậy tý nữa bảo bọn họ đánh giá kiểu gì?

Chân mày An Thư Kiệt nhăn lại, lắc đầu một cái: "Chuyện trên mạng còn chưa có kết luận, không thể coi như thật."

Lời này coi như là giải vây, mọi người hiểu rõ gật đầu một cái.

Xuất thân ban đầu của An Thư Kiệt là tuyển tú, độ nổi tiếng cũng không tệ, trong thời gian sự nghiệp đang lên cao, bị đồng đội trong công ty hãm hại, tạo ra một đống thông tin giả dối để bôi đen.

Cha mẹ nhà cậu là người cởi mở, lúc đầu không phản đối cậu vào vòng giải trí, sau khi xuất hiện những chuyện này thì không nhịn được nữa, cha An buộc cậu phải rút lui khỏi giới, An Thư Kiệt dưới cơn nóng giận bỏ nhà ra đi, chạy đến chùa Lâm Viễn của chú hai.

Sau đó là Cố Cảnh Dương đã nhờ chị cả của mình hỗ trợ, hiểu lầm được làm sáng tỏ, lại ký tên vào công ty của Cố Cảnh Nhàn, lấy thân phận diễn viên trở lại trong tầm mắt công chúng.

Cùng trải qua giống nhau, cậu có chút đồng tình với Cố Cảnh Di, bây giờ mở miệng nói giúp, mọi người cũng có thể hiểu được.

Đáng tiếc một giây sau đã bị vả mặt.

Chương trình muốn đạt được hiệu quả chê trước khen sau, lại thay đổi kịch bản giống như chương trình trước, phát một đoạn ngắn chơi đùa của Cố Cảnh Di cùng tin tức, còn có đoạn phỏng vấn lúc trước của cô ta.

Trong nháy mắt mọi người trong trường quay đều im lặng.

Trên mặt An Thư Kiệt bình tĩnh, trong lòng yên lặng che gương mặt sưng đỏ của mình, ngoan ngoãn im miệng xem tiếp.

Ngay khi cảnh quay tiếp theo xuất hiện, thấy rõ người đến, cả người cậu trực tiếp hướng về.

"Chào mọi người, cháu là Lư Tú Nhi, năm nay 6 tuổi rồi ~ "