Chương 30: Dạy dỗ em chồng trước

Phong Duệ và Lục Kình hơi giống nhau, nhưng không nhiều lắm, hơn nữa tính cách hai người khác nhau một trời một vực, nhìn lướt qua lại càng không giống.

Nhưng Trường Sinh không giống vậy, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có một loại dáng vẻ của phật mọi thứ không để trong lòng, đứa bé trai gương mặt điềm đạm, sạch sẽ xinh đẹp tinh xảo khi mi mắt rũ xuống.

Ở một góc độ nào đó, loại điềm đạm này mười phần giống Lục Kình nhã nhặn, tướng mạo, ngũ quan lại có nhiều phần tương tự, Tiêu Tiêu nghĩ đến những lời bà ngoại từng nói có liên quan đến nhà họ Phong, trong lòng nảy sinh một cảm giác hoang đường.

Cũng không thể trùng hợp như vậy chứ.

Cô bé kéo tay Cố Cảnh Dương, nhỏ giọng hỏi: "Ba, ba có cảm thấy chú Lục Kình và anh Trường Sinh có nét giống nhau không?"

Trong lòng Cố Cảnh Dương, Lục Kình là một loại quân địch tưởng tượng, đó là vì vào thời kỳ nhạy cảm ông bà ngoại thường khen ngợi tướng mạo của đối phương, vừa nghe lời Tiêu Tiêu, trong nháy mắt đã nổi giận.

"Giống chỗ nào, chẳng giống một chút nào cả."

"..." Trong lòng Tiêu Tiêu vẫn còn thắc mắc, quyết định không để ý tới ba Cẩu, chờ về đến nhà hỏi lại bà ngoại.

Vốn dĩ tất cả mọi người nhà họ Cố định ăn chung một bữa, nhưng vì suy nghĩ cho sức khỏe của cha mẹ, Cố Cảnh Dương quyết định bỏ qua.

Đúng lúc buổi trưa ông bà ngoại dẫn hai chị em đến nhà chính ăn cơm chay. Còn Cố Cảnh Dương thì đưa Cố Danh Đình đi thăm ông bà nội.

Buổi trưa, Trường Sinh dẫn mọi người đến nhà chính ăn cơm, trong khi đang ăn, Cố Cảnh Di đáng lẽ nên ở trong phòng một mình tận hưởng ăn uống đi tới.

Cả nhà ngẩng đầu nhìn cô ta, Lư Nguyệt Tình nhíu mày: "Cô có chuyện gì?"

Cố Cảnh Di sớm có chuẩn bị, người chị dâu ba này sẽ không dễ bị bắt nạt như trước nữa, nhưng nhìn thấy thái độ của bà ấy như vậy, vẫn bĩu môi bất mãn.

Cô ta hừ một tiếng: "Chị dâu ba, à không, nên gọi là chị Nguyệt Tình, đang sợ nhìn thấy tôi sao?"

Lư Nguyệt Tình nhìn Cố Cảnh Di, trong lòng hơi buồn cười, gật đầu đặt đũa xuống: "Đúng là hơi sợ."

Sợ mình không khống chế được sẽ đánh chết Tiểu Bích Trì (*) này.

(*) Bích Trì tức Bitchy.

Cố Cảnh Di cười khẩy: "Ở đây có nhiều người, tôi sẽ không tranh cãi nhiều với chị, có giỏi thì chị đi theo tôi, chúng ta cần phải nói rõ ràng chuyện liên quan đến việc chị và anh ba ly hôn."

"Được." Ông ngoại và bà ngoại nghe thấy con gái trả lời, vội vã kéo người lại, Lư Nguyệt Tình vỗ về ba mẹ động viên.

Có một số việc trôi qua thì cũng đã trôi qua rồi, nhưng có một số việc không qua được, bà sống hai đời, không thể cứ trốn mãi sau lưng người khác được.

Tiêu Tiêu cắn đũa, nghe vậy giơ tay lên thật cao: "Con cũng muốn đi."

Bây giờ Cố Cảnh Di nhìn thấy đứa nhỏ này đã bực bội, quay đầu nhắm mắt làm ngơ, Lư Nguyệt Tình cúi người xuống chạm vào mũi con gái: "Con đi làm gì?"

Con ngươi Tiêu Tiêu di chuyển vòng tròn, miệng nhỏ như quết mật ong: "Con đi để bảo vệ mẹ!"

Lư Nguyệt Tình đã bị dỗ dành đến bật cười, liếc mắt một cái: "Mẹ thấy con muốn đi xem trò vui thì có."

Ồ!

Miệng nhỏ Tiêu Tiêu "o" lên, đầu óc người lớn đã dài hơn, không còn dễ bị lừa nữa nha.

Lư Nguyệt Tình xoa nắn mặt con gái: "Yên tâm đi, lần này mẹ sẽ không để cho con mất mặt." Nói xong đứng lên, nghiêng đầu nhìn Cố Cảnh Di: "Đi thôi, nói sớm xong sớm."

"..." Cố Cảnh Di không quen nhìn chị dâu ba hèn yếu trước đây như vậy, nhíu chặt mày dẫn người rời khỏi phòng ăn chay.

Liếc mắt nhìn người rời đi, Tiêu Tiêu nhanh chóng ăn nốt mấy miếng cơm, bỏ lại một câu “Cháu đi trước” rồi chạy theo ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi ông bà ngoại cũng không phản ứng kịp.

“Cháu đi theo Tiêu Tiêu, ông bà yên tâm đi.” Trường Sinh nhìn thấy vẻ mặt hai ông bà vừa tức vừa lo lắng, đặt đũa xuống, đuổi theo sau Tiêu Tiêu.

Cậu đi theo Tiêu Tiêu cả một đoạn đường đến một căn phòng, thấy cô bé nhỏ đang chổng mông, nhoài người về phía trước nhìn vào trong khe cửa.

Trường Sinh đi đến, do dự mất một lúc, cuối cùng vẫn không quấy rầy hứng thú của cô gái nhỏ, yên lặng đứng một bên chờ đợi.

Tiêu Tiêu nhắm một con mắt, cố bám lấy khe cửa, trong lòng thở dài, nếu không phải trong chùa có nhiều người quấy nhiễu âm thanh, cô đã thoải mái để cho năm giác quan nghe ngóng.

Ôi, vì xem náo nhiệt cô đúng là hao tổn tâm sức.

Trong phòng có người, sau khi vào phòng Lư Nguyệt Tình không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống đối diện, khiến bà nội Cố tức giận liếc mắt nhìn.

Bà cụ nâng mí mắt không hài lòng, hừ lạnh: "Sau khi ly hôn, lá gan đúng là lớn hơn hẳn."

Lư Nguyệt Tình cười cười, không phải lá gan của bà sau khi ly hôn mới lớn, mặc dù kiếp trước đã không làm được việc gì đúng đắn, làm trời làm đất, hại người hại mình, nhưng dù gì cũng sống đến gần nửa đời người, sự kính nể đối với người này đã sớm tiêu tán không còn một mống từ lúc nào rồi.

Bà nhìn bên cạnh, không có cái cốc nào, nói thẳng: "Cố lão phu nhân có việc gì cứ nói thẳng."

Cố Cảnh Di đứng ra, tức giận chỉ trích bà: "Lư Nguyệt Tình, chị có thái độ gì đấy?"

Lư Nguyệt Tình ngoắc ngoắc ngón tay với cô ta: "Cô đến đây."

"..." Cố Cảnh Di trợn mắt nhìn bà, cảm thấy Lư Nguyệt Tình như thể biến thành một người khác, cô ta bước đến, hất hàm nói: "Tôi đến, chị có thể…”

Bốp!

"Ha ha."

Người trong phòng bị một cái tát bất thình lình làm cho sợ hết hồn, không ai chú ý tới tiếng cười ngắn ngủi ngoài cửa.

Cố Cảnh Di che gương mặt bị đau đớn đến tê dại, ánh mắt nhìn Lư Nguyệt Tình hoàn toàn không thể tin được.

Bà nội Cố giật mình đập bàn, đứng lên đi đến cạnh người con gái, nhìn năm dấu ngón tay in trên mặt cô ta, vừa đau lòng vừa tức giận.

"Lư Nguyệt Tình, sao cô dám!"

"Có gì mà tôi không dám." Trong lòng Lư Nguyệt Tình hào hứng giống như uống Sprite.

Bà luôn luôn tự nói với bản thân những chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, nhưng bây giờ mới hiểu được, hóa ra vẫn cứ hận, vẫn cứ oán.

Bà đứng lên đi đến trước mặt Cố Cảnh Di, nhìn hai mẹ con: "Tôi và Cố Cảnh Dương đã ly dị. Ai cho các người tư cách quát tới quá lui với tôi."

"Da mặt tôi dày, không cần mặt mũi, liều mạng theo đuổi Cố Cảnh Dương, tôi vì lợi ích của bản thân, không cần cha mẹ con gái. Nhưng những điều này có liên quan gì đến Cố Cảnh Di cô? Cô là thứ gì mà đòi khoa tay múa chân với tôi?"

Cái túi phát nổ, rất dễ làm cảm xúc của người khác đi đến hai thái cực khác nhau, một người vô cùng sợ hãi, một người lại cực kỳ tức giận. Trong lòng Cố Cảnh Di có cả hai, giận dữ nhìn Lư Nguyệt Tình chằm chằm, trong mắt đan xen sợ hãi và oán hận.

Bỗng nhiên, cô ta hét to "A" một tiếng, vung tay lên lao đến.

“Bốp!” Cả người bị Lư Nguyệt Tình tát ngã xuống đất, vẫn chưa hết, Lư Nguyệt Tình ngồi lên trên người cô ta túm tóc cô ta, điên cuồng đánh, vừa đánh vừa chửi:

"Mẹ kiếp, coi như hôm nay bà đây đã có thể báo thù. Cái đồ khốn kiếp nhà cô, một bên mắng tôi, một bên thân thiết với con chó trà xanh của anh cô. Tôi rất muốn nói từ lâu rồi, loại người với cái đầu ngu xuẩn như cô, đáng đời bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền."

"A a a, Lư Nguyệt Tình tôi muốn gϊếŧ chị!"

"Tôi cảnh cáo chị, chị buông tôi ra."

"Ô ô ô, mẹ, mẹ, mẹ mau tìm người lôi chị ta ra đi."

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, đừng giật tóc tôi, đau quá!"

Lư Nguyệt Tình không kiên trì luyện võ, nhưng có ông ngoại Lư chỉ điểm, vẫn biết mấy chiêu, chân tay Cố Canh Di không chăm chỉ cũng chỉ là con gà bệnh ở trước mặt bà, chưa đầy mấy phút đã ôm đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.

Bà nội Cố cũng choáng váng, bà cụ chưa bao giờ nghĩ người con dâu này bỏ đi lớp áo khoác hèn yếu kia lại hùng hổ như vậy.

Vất vả lắm mới kịp phản ứng, định mở cửa để gọi người vào, Lư Nguyệt Tình lại đã thu tay đứng lên, bà ngăn cản bà lão lại, cười dịu dàng: "Chị dâu ba cũ giúp cô em chồng tuổi lớn thông minh lên một chút, tiến hành cải tạo chủ nghĩa nhân đạo, không cần làm phiền người khác."

Tóc bà tán loạn rối tung rối mù trong lúc đánh nhau. Trong mắt bà nội Cố, giống như người đàn bà điên còn sống.

Khuôn mặt được chăm sóc của bà nội Cố nứt ra một khe hở, chỉ vào bà: “Cô cô cô...”

“Tôi tôi tôi...” Sau trận chiến này, can đảm của Lư Nguyệt Tình càng được củng cố, trong lòng thảnh thơi còn run đầu lưỡi bắt chước cách nói chuyện của bà nội Cố.

Học xong, bà vuốt tóc, phủi phủi quần áo chuẩn bị mở cửa rời đi.

"Đứng lại." Vừa mới đi tới cửa, giọng nói của bà nội Cố truyền tới từ sau lưng, bà cụ đè tức giận trong lòng xuống, hỏi: "Cô có biết tại sao tôi lại ghét cô như vậy không?"

Lư Nguyệt Tình không biết, cũng không muốn biết, bà nội Cố không đợi được câu trả lời, lẩm bẩm nói: “Hai nhà Cố Tô là thông gia thương nghiệp, vì muốn ở chung với cô, Cảnh Dương đã trả cái giá cực lớn. Sau khi kết hôn, mấy người các cô đi nơi khác, không phải lấy tiếng là trục xuất, nếu như không phải Cảnh Dương có năng lực, nó đã sớm bị hội đồng quản trị gạt ra vị trí nòng cốt."

Cả người Lư Nguyệt Tình hơi khựng lại, Cố Cảnh Dương chưa từng nói qua chuyện này, nếu như ngày đó ông thực sự quan tâm, sao lại lạnh nhạt với bà nhiều năm như vậy.

Bà cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó có thể tin được, bật cười thành tiếng, Cố Cảnh Di nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên, quát bà: "Chị cười cái gì?"

Lư Nguyệt Tình xoay người, cười càng lớn tiếng: "Tôi cười các người, là tôi bắt Cố Cảnh Dương phải trả giá? Là tôi bắt anh ta kết hôn với Tô Noãn à? Các người lấy lập trường gì để chỉ trích tôi? Có bệnh, Cố Cảnh Dương có bệnh, các người có bệnh, tôi cũng có bệnh, một đám mắc bệnh thần kinh."

Bà nói xong đẩy cửa ra, đi thẳng ra ngoài, bởi vì trong lòng tức giận, không để ý đến Tiêu Tiêu đang đứng cạnh cửa.

Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, Trường Sinh thấy cuối cùng cô cũng xem náo nhiệt xong, bản thân mình không cần phải tiếp tục ở bên cạnh nghe phim truyền hình máu chó nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Kéo cô gái nhỏ qua nói: "Đi thôi, ông Lư đang ở trong phòng chờ em về đấy."

Tiêu Tiêu lấy một ngón tay đặt lên môi, ánh mắt giảo hoạt cười xấu xa: "Chờ đã, xem mẹ em đi đâu trước đã."

Nói xong không chờ Trường Sinh trả lời, kéo cậu chạy đi.

Lư Nguyệt Tình cắm đầu đi về phía trước, lúc đi ngang qua khúc quanh thiếu chút nữa đυ.ng vào người ta, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."

"Vừa gặp mẹ chị à?" Nghe thấy giọng nói này, bà dừng một chút, ngẩng đầu lên.

Cố Cảnh Nhàn đang đứng ở trước mặt bà khẽ cười.

Lư Nguyệt Tình không nói gì, Cố Cảnh Nhàn cũng không thèm để ý, lướt qua người, cười nói: "Em nói đúng, người nhà họ Cố đều mắc bệnh thần kinh, thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không dạy người trong thiên hạ phụ ta, ly dị không phải kết thúc, bản thân em phải cẩn thận."