Chương 23: Chuẩn bị về nhà

Bây giờ là 8 giờ sáng, ở cái thị trấn có nhịp sống ngủ sớm và dậy sớm này, đây là thời điểm mà các bác gái dậy sớm để tranh nhau ra chợ mua đồ.

Tiêu Tiêu lại rên lên một tiếng giòn tan, vang lên như tiếng chuông nhỏ trong khu chợ ồn ào, lập tức thu hút một đống người đến hóng hớt.

Cố Cảnh Dương lạnh lùng nhìn cô bé, trong đầu thầm mắng cô bé mấy lần.

Tiêu Tiêu không hề để ý, dùng tư thế cúi đầu che dấu động tác dụi mắt của mình, nhỏ giọng hỏi Trường Sinh ngồi ở bên cạnh: “Mắt có đỏ không?”

“……” Trường Sinh im lặng gật đầu.

Tiêu Tiêu rất hài lòng, thút tha thút thít nức nở buông tay đang ôm chân ba ra, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên cạnh quầy hàng, khuôn mặt nhăn nhó cười khổ với những người đang đi ngang qua.

“Cô ơi, cô có muốn mua rau không ạ? Đây là những thứ chúng cháu vừa hái vào buổi sáng nay, chúng rất tươi. Cô hãy nhìn xem.”

Bộ quần áo ban đầu của cô bé đã bị Cố Cảnh Dương vứt đi vì những vết máu loang lổ giặt không sạch. Bộ quần áo hiện tại chính là quần áo của Trường Sinh khi còn nhỏ.

Hoàn cảnh ở chùa Lâm Viễn là vậy, khi còn nhỏ Trường Sinh thường nhặt quần áo cũ của người khác để mặc, một bộ quần áo mặc đã cũ rồi thì sửa, sửa xong rồi chắp vá lại với nhau. Đến bây giờ không thể nói là mỏng xuyên thấu, nhưng cũng có thể gọi là cũ kỹ bạc màu.

Trên mặt cô bé gầy gò còn mang theo những vết thương nhỏ bị nhánh cây quẹt phải khi chạy trốn.

Sau khi từ nhà bà ngoại về thành phố, suốt ngày ở nhà bắt nạt anh trai và em trai. Sau hai tháng, làn da bánh mật cũng trắng ra. Trong mắt mọi người, tự động biến thành vì chịu đói nhiều năm nên mới gầy gò xanh xao.

Hai bím tóc được người ba khiếm khuyết tết cho không khác gì chổi lông gà càng khiến cô giống một cô bé ăn xin. May mà có nhan sắc cứu vớt, miễn cưỡng có thể được coi là cô bé sắc sảo.

Một đám người nhìn thấy trong lòng chua xót, không nhịn được tức giận trừng "Người ba tồi tệ” Cố Cảnh Dương.

Cố Cảnh Dương: “……”

Tôi thật sự mệt mỏi.

Dù đã chinh chiến trên thương trường, Cố tổng cũng không chịu được vô số ánh mắt khiển trách nên đành phải cúi đầu, cố gắng nhớ lại dáng vẻ mặt dày của con gái, làm như không có việc gì nhìn về phía quần chúng xung quanh: “Mấy người muốn mua thức ăn à?”

“……” Đã lâu rồi mọi người chưa thấy người nào trơ trẽn như vậy, trừng mắt càng ác liệt hơn.

Cố Cảnh Dương chịu đựng gân xanh co giật trên trán, đẩy An Thư Kiệt ra: “Cậu ra giới thiệu giá cả một chút đi.”

An Thư Kiệt vội hoàn hồn do chấn động bởi kỹ năng diễn xuất của Tiêu Tiêu, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, đi đến bên cạnh Tiêu Tiêu định lấy cân. Không ngờ khi đến gần cô bé đột nhiên run lên, rùng mình một cái, lùi lại vài bước cách xa hắn:

“Chú, cháu sẽ bán rau thật tốt, có thể cho cháu một cơ hội không?”

“……” An Thư Kiệt không cảm nhận được cô đang sợ hãi, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo “Muốn chết không?”.

Hắn ngẩng đầu lên, không khỏi ngạc nhiên khi bắt gặp mười mấy cặp mắt nhìn hắn ta tràn ngập tức giận và lên án. Hắn lau mặt, tiến đến bên cạnh Tiêu Tiêu: “Tú Nhi, đừng nhõng nhẽo nữa.”

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không biết có bán được rau hay là không nữa. Dù sao mấy người bọn họ chắc sẽ không thoát được.

“Hứ.” Tiêu Tiêu tiếc nuối bĩu môi, có chút không vui.

Cảnh tượng náo nhiệt đến cũng nhanh đi cũng nhanh. May mà các món rau ở chùa Lâm Viễn đều tươi ngon, mấy đứa trẻ như Tiêu Tiêu tuy rằng mặc đồ khó coi nhưng giá trị nhan sắc thì cao, sau khi gánh hàng rong ra mắt, dần dần hấp dẫn một vài vị khách.

Cho đến giữa trưa, chợ tan dần. Trên sạp chỉ còn dư lại một ít rau và một vài món đồ nhỏ. An Thư Kiệt dọn tới dọn lui: “Được rồi, cũng không còn mấy người nữa, chúng ta đi thôi.”

Mọi người đồng ý, bắt đầu thu dọn quầy hàng, dọn đồ lên trên xe điện ba bánh.

Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh xe, ngày hôm qua Trường Sinh và Cố Cảnh Dương đưa cô đến phòng khám dưới chân núi để xem qua, không phát hiện ra vấn đề gì nghiêm trọng nhưng Cố Cảnh Dương vẫn lo lắng, dặn dò cô khi về nhà đừng tự ý làm việc nặng cho đến khi khỏi hẳn.

Lúc này mọi người đều ý thức không cho cô bé làm việc. Tiêu Tiêu cũng không tranh giành, đung đưa bắp chân, yên lặng chờ đợi.

“Ha ha, không phải chứ? Tên đầu trọc, mày nghèo đến mức nhặt rác về để ăn sao?”

Vài tiếng cười vang lên phá tan sự yên tĩnh. Tiêu Tiêu ngẩng đầu, thấy bốn năm cậu bé cầm bao cát đi đến cười hi hi ha ha, chỉ trỏ đi về phía Trường Sinh.

Trường Sinh không thèm nâng mí mắt, động tác nhanh nhẹn nâng bao tải, dường như không thèm để ý đến chúng.

Không biết mấy đứa nhóc kia không nhìn thấy hay là do da mặt dày nên không phát hiện ra. Thấy Trường Sinh phớt lờ, bọn chúng đi đến khoe khoang, đút tay vào túi quần cười nhạo:

“Tiểu hòa thượng không gõ mõ niệm kinh mà lại chạy xuống núi múc nước sao? Ha ha ha.”

Những đứa trẻ 8, 9 tuổi đã mất đi một phần hồn nhiên, lúc cười nhạo chúng còn chứa cả ác ý khiến người ta khó chịu.

Trường Sinh vẫn mặc kệ bọn chúng, có một cậu bé trên mặt không nhịn được muốn ra tay, không đợi nhóc ta vươn tay ra, Trường Sinh đã xoay người.

Ánh mắt thản nhiên không gợn sóng lướt qua cánh tay thằng nhóc kia, dường như đối phương nghĩ tới gì đó, đột nhiên lùi về sau.

Cậu lướt qua vài người rồi di chuyển bao tải lên trên xe, Tiêu Tiêu theo bản năng muốn nhận lấy, nhưng lại bị Trường Sinh tránh đi. Sau khi đặt xong lại cúi đầu nhìn xuống cổ tay Tiêu Tiêu, xác nhận băng bó hoàn chỉnh không lỏng lẻo, lúc này mới lên xe chờ những người khác chuẩn bị xong rồi cùng nhau rời đi.

Mấy cậu bé nối đuôi nhau đi tới, thấy Tiêu Tiêu thì không khỏi thắc mắc: “Cậu là ai?”

Không đợi Tiêu Tiêu nói chuyện, bọn chúng đã nháy mắt với nhau rồi cười rộ lên: “Vợ nuôi từ bé của tiểu hoà thượng, ha ha ha.”

Những đứa trẻ ở độ tuổi này là lúc đang khao khát thế giới người lớn. Bởi vì quá sinh động, nếu không có cách tích cực thích hợp để tiêu thụ năng lượng, sẽ vô cùng rắc rối.

Trong thời đại Internet, việc truyền tải thông tin rất nhanh nên cách trẻ em tiếp xúc với thế giới này cũng trở nên rộng hơn, trưởng thành cũng sớm hơn, luôn thích đùa một số chuyện “người lớn” để khoe khoang “kiến thức rộng lớn” của mình.

Tất nhiên Trường Sinh không nằm trong danh sách này, cậu nhíu mày, lần đầu tiên trả lời: “Nam nữ bình đẳng là lẽ thường tình, con dâu nuôi từ bé là thói quen xấu của xã hội cũ, không có văn hóa không phải là lỗi của cậu, nhưng nói ra để bị mất mặt thì do cậu không đúng rồi.”

“……” Cậu bé há miệng, nửa ngày không nói nên lời.

Tiêu Tiêu cảm thấy có lẽ cậu bé đã bị chính nghĩa của chủ nghĩa xã hội nói làm cho lung lay, quyết định giúp cậu bé tỉnh táo tinh thần: “Cậu bạn này, cậu đã làm xong bài tập hè chưa? Làm được bao nhiêu bài rồi? Sau khi đi học có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra không?”

Sau ba câu hỏi dồn dập, thân hình cậu bé run lên, đám trẻ phía sau cậu ta cũng bàng hoàng đồng thời lùi lại một bước.

Lúc này, Cố Cảnh Dương và An Thư Kiệt thu dọn xong mọi thứ, mỗi người lên một chiếc xe điện ba bánh, kéo bốn đứa nhỏ chuẩn bị rời đi.

Dường như đám nhóc không cam lòng, đứng bất động trước xe, hỏi Cố Cảnh Dương và An Thư Kiệt: “Nhìn dáng vẻ của hai người chắc chắn không phải là hòa thượng của chùa Lâm Viễn. Vậy một trong hai người là ba của Trường Sinh à? Đến đón cậu ta về nhà phải không? Vì sao lúc trước lại vứt cậu ta ở chùa? Có phải là do cậu ta không được mọi người thích không?”

Đây là con cái nhà ai vậy hả?!!

An Thư Kiệt nghe thấy liền nắm chặt nắm đấm, đang chuẩn bị nhận chức ba rồi tiếp tục thổi rắm cầu vồng 800 từ “Tuyệt thế con ngoan” cho tiểu sư đệ, chợt nghe Tiêu Tiêu giành nói trước:

“Đều không phải.” Cô bé chỉ vào Cố Cảnh Dương: “Ông ấy là ba vợ.”

Cô nhướng chân, ra dáng ông lớn: “Chắc các cậu không biết, nhà tôi vô cùng giàu có, mười tám đời độc đinh, ba tôi lo lắng sau này con mình không tìm được đối tượng mong muốn, nên muốn bồi dưỡng từ nhỏ.”

"Không.” Cô vươn bàn tay nhỏ chỉ vào anh trai và em trai của mình trên một chiếc khác: “Tất cả ở đây đều bị bắt.”

Các cậu bé cảm thấy tam quan(*) của mình rạn nứt, chỉ vào Tiêu Tiêu:

(*) Tam quan: dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới. Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.

“Cậu, cậu là một kẻ buôn người.”

“Nói như thế nào nhỉ?” Tiêu Tiêu tức giận xoa eo nói: “Tại sao cậu lại nói tôi là kẻ bắt cóc trong khi cả hai bên đều tình nguyện? Cậu không biết nhà tôi có ngai vàng cần thừa kế sao? Nếu cậu còn ép tôi, tôi sẽ kêu ba bắt cậu, sau đó nạp vào hậu cung.”

Các cậu bé không phải là kẻ ngốc, sẽ không bị lừa bởi kịch bản như vậy, nhưng Cố Cảnh Dương vừa cao chân lại còn dài, ngồi ở vị trí tổng giám đốc đã nhiều năm, người ở vị trí cao đều sẽ có một loại áp lực, vừa thấy đã biết là người không dễ nói chuyện.

Đám nhóc liếc nhìn nhau, quay đầu nhấc chân chạy biến.

“Ha ha.” Chờ đến lúc người đã đi xa, An Thư Kiệt bật cười to, hắn buồn cười xoa đầu Tiêu Tiêu: “Tú Nhi, rốt cục em còn bao nhiêu điều bất ngờ mà anh không biết đây?”

Làm thế nào mà lại có một đứa trẻ như vậy, ha ha ha.

Tiêu Tiêu trợn mắt, ghét bỏ tránh xa tay hắn, nói với ba: “Chúng ta đi thôi.”

Thái độ hoàn toàn cao ngạo, sai bảo như lẽ thường tình, cứ như thể cô bé không phải là người đã tặng cho ba cái vai kẻ cặn bã.

Cố Cảnh Dương cũng chịu thua, túm bím tóc của cô bé cho hả giận, gọi An Thư Kiệt, lên xe ngựa chở bọn nhỏ về chùa.

Chùa Lâm Viễn ở giữa sườn núi, mọi người dừng xe ở trường học của Trường Sinh, giúp đỡ trong phòng khám Đông y, cõng túi leo lên núi quay về chùa.

Về đến nơi đã là buổi chiều, tất cả mọi người đói đến mức bụng dán vào lưng, An Thư Kiệt nhanh tay xào vài món, mọi người ăn ngấu nghiến xong xuôi rồi ai nấy đều về phòng ngủ.

Tiêu Tiêu không buồn ngủ nên quyết định đi dạo.

Hai ngày nay cô đã đi khắp nơi trong viện, nên quyết định tiến vào chính điện ( điện thờ lớn ở giữa) nhìn xem. Mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng tụng kinh, cô cẩn thận bước qua bậc cửa cao, thấy Trường Sinh đang ngồi trước tượng Phật tụng kinh.

Tiêu Tiêu không có việc gì làm, nên tùy tiện tìm một bồ đoàn (*) rồi ngồi xuống, chống cằm nghe.

(*) bồ đoàn: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ

Kinh văn giải thích sự thật trên thế gian, linh khí tập hợp từ tinh hoa của trời đất, cả hai rất dễ dàng sinh ra cộng hưởng.

Đương nhiên Tiêu Tiêu cũng như vậy.

Vì thế trong tiếng tụng kinh ôn hoà bình tĩnh của Trường Sinh, em gái Tú Nhi ngủ mê man không biết gì, nên Trường Sinh phải đánh thức cô bé dậy sau khi niệm kinh.

Tiêu Tiêu mơ màng ngồi dậy từ trên bồ đoàn, sau đó duỗi người ngáp ngắn ngáp dài nói: “Anh Trường Sinh, anh hát ru ngủ, à không phải, anh niệm kinh văn thật tốt.”

“Ừm.” Trường Sinh gật đầu, lấy ra từ trong túi áo vải một bịch khăn giấy lau mặt đưa cho cô: “Tôi có thể thấy được em cảm động đến nỗi nước mắt chảy ra từ miệng.”

Tiêu Tiêu da mặt dày đương nhiên nghe sẽ không hiểu, cười hì hì nói nhận lấy khăn giấy rồi nói cảm ơn.

Trường Sinh nhìn động tác của cô, nhẹ giọng nói: “Hôm nay cảm ơn em.”

“Hở?” Tiêu Tiêu nhất thời không kịp phản ứng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới chợt hiểu ra: “Ồ, không có gì, vốn dĩ nếu không có em, thì anh cũng có thể đuổi bọn họ đi.”

Mặc dù cậu bé kia nói mạnh miệng, nhưng lại không dám ra tay. Tiêu Tiêu biết rõ điều này, không phải bởi vì bọn họ không muốn, mà là vì không dám.

Nghĩ vậy, cô tò mò hỏi: “Nhìn bọn họ có vẻ rất kỳ lạ, rõ ràng là sợ anh, nhưng vì sao lại muốn gây sự?”

“Bởi vì bọn họ biết chỉ cần không động chân tay, thì tôi sẽ không ra tay.” Trường Sinh ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu giải thích.

"Bản chất con người đều có tính cách thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng thừa nhận cũng như chấp nhận bản chất kém cỏi của mình. Bọn họ sợ anh, nhưng lại không muốn thừa nhận điểm này. Sau khi biết anh sẽ không chủ động ra tay với người khác, nên chỉ dùng lời nói để khıêυ khí©h, bởi vì biết rõ anh sẽ không quan tâm, bọn họ có thể tự lừa mình dối người hoặc khoe khoang với bên ngoài là anh sợ, và coi đó là bằng chứng chứng minh "thực lực" của bọn họ. ”

Tiêu Tiêu gật đầu, về điểm này cô bé hiểu rõ.

Chẳng qua cách xử lý vấn đề của cô và Trường Sinh khác nhau.

Cô là dạng linh khí hóa hình, có thể có người sẽ cảm thấy linh khí rất ôn hòa và bình tĩnh. Cho dù được trở thành người, cũng nên giống như Trường Sinh.

Nhưng cũng không phải, Tiêu Tiêu đã ở trong bí cảnh nghìn năm, chứng kiến sự sinh tồn của những kẻ mạnh nhất trong tự nhiên, chiến đấu để giành lấy sự sống. Cho dù trí thông minh không hoàn thiện, nhưng dưới sự ảnh hưởng tinh tế, tính cách của cô cũng tự nhiên mang tính hiếu chiến của một con mãnh thú.

Phản ứng đầu tiên khi đối mặt với sự việc là luôn áp đảo nó trước.

Nếu như hôm nay những người đó nhắm vào Tiêu Tiêu, cô bé đảm bảo mấy đứa trẻ kia sẽ bị đả kích về thể xác lẫn tinh thần.

Cô nghiêng đầu nhìn Trường Sinh, cảm thấy đối phương quả thật rất thích hợp để xuất gia, không trêu chọc người, cũng không đành lòng làm, thông suốt và bình tĩnh, còn nhỏ tuổi nhưng có khí chất của cao nhân.

Vì thế Tiêu Tiêu nói: “Rất xin lỗi anh Trường Sinh, vừa rồi đã để ba của em làm ba vợ anh, làm ô uế linh hồn cao thượng của anh.”

“……” Trường Sinh: “???”

Chẳng lẽ không phải em cường đoạt đàn ông, hành vi nạp vào hậu cung càng quá mức sao?

“Em không thích ba của em.” Trường Sinh nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiêu, dùng một câu khẳng định.

"Hừ.…” Tiêu Tiêu chần chừ gật đầu: “Cũng không ghét cho lắm.”

Nghiêm túc mà nói thì, cô bé không thật sự là trẻ con, cô có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người, bản tính lại càng hung bạo.

Sinh vật trong tự nhiên, để được tồn tại sẽ che giấu bản thân hòa vào môi trường xung quanh, Tiêu Tiêu cũng như thế,

Ở trong mắt người thân, có lẽ cô chỉ là một đứa trẻ thông minh sớm và hơi đầu gấu, nhưng trên thực tế, đây là kết quả sau khi cô đã che giấu.

Cho dù như vậy, cô cũng không thể thực sự hòa nhập tốt vào thân phận của một đứa trẻ.

Trong mắt của hầu hết mọi người, trời sinh trẻ con luôn bị yếu thế, người lớn trưởng thành cũng có thói quen ỷ mạnh. Tính cách Tiêu Tiêu sẽ làm người lớn cảm thấy bị xúc phạm, sẽ khiến người khác khó chịu.

Nhưng Tiêu Tiêu rất may mắn, cô gặp được ông bà ngoại có thể chấp nhận sự khác thường của cô bé, cũng bằng lòng kiên nhẫn chỉ dẫn cô từng li từng tí.

Cố Cảnh Dương và Lư Nguyệt Tình tất nhiên không phải là cha mẹ tốt, nhưng nhìn về phương diện khác, bọn họ có thể chấp nhận khi bị Tiêu Tiêu xúc phạm, khi bị chỉ ra sai lầm thì họ sẵn sàng thừa nhận, điều này đối với Tiêu Tiêu mà nói là đủ rồi.

Có lẽ bọn họ sẽ không trở thành cha mẹ con thân thiết, nhưng có thể hình thành mối quan hệ bình đẳng.

Hai đứa trẻ trò chuyện rất lâu, một đứa năm tuổi, còn một đứa tám tuổi, cả hai đều thông minh sớm. Tiêu Tiêu hoạt bát, Trường Sinh ôn hòa, em một câu anh một câu, nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi An Thư Kiệt thức dậy sau một giấc ngủ, tìm người làm việc thì mới dừng lại.

Ba ngày trôi qua, sư phụ của Trường Sinh ra ngoài làm pháp sự cũng đã trở về.

Sư phụ Trường Sinh trở về một mình.

Pháp sự lần này là đi niệm vãng sinh chú cho một gia đình có người già qua đời, nhưng trong tang lễ, xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn. Không biết vì sao, đột nhiên mấy đứa con đánh nhau vì chuyện phân chia tài sản. Dưới sự bảo vệ của hai đồ đệ, sư phụ của Trường Sinh mới miễn cưỡng chạy ra khỏi linh đường, tiền thì không kiếm được, còn mất thêm tiền hai chuyến xe.

Hai người đồ đệ không thể chịu nổi nữa, họ là những người trẻ tuổi đọc những lời tuyên truyền sai sự thật trên các trang web tìm việc và lầm tưởng rằng chỉ cần đi tu là có thể kiếm được hàng chục nghìn vạn nên mới chạy tới chùa để xuất gia. Một người thì dứt khoát tuyên bố về nhà thừa kế sản nghiệp bán hàng của tổ tiên, một người khác thì muốn đến chùa khác để thử vận may.

Sư phụ Trường Sinh đành phải lên đường trở về một mình.

Vị chủ trì này tên là An Quốc Phú (Phú là giàu), pháp hiệu là An Bần (Bần là nghèo). Sau khi biết được tình huống của cha con Cố Cảnh Dương, sau một hồi do dự, xoa xoa ngón tay: "A Di Đà Phật, nếu Trường Sinh đã đồng ý cho thí chủ ở lại, đương nhiên ta sẽ không phản đối, ta thấy thí chủ Long Chương Phượng Tư, anh tuấn cao ngất, thoạt nhìn chính là người có khí vận…"

An Thư Kiệt không nghe nổi nữa, trợn mắt: “Chú hai, nói tiếng người đi.”

Chủ trì An Bần cười hiền từ: “Nhưng nếu muốn ở lại, đó lại là một mức giá khác.”

“……” Cố Cảnh Dương đã quen với việc người bên cạnh đều là người hai mặt, khóe miệng cũng lười giật. Ông vui vẻ đồng ý, còn rất hào phóng mà hứa hẹn sẽ tu sửa chùa miếu lại một lần nữa.

Chủ trì An Bần vô cùng vui mừng, mặt lộ vẻ cảm kích rồi lập tức lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Cố Cảnh Dương: “Trước tiên thí chủ hãy ghi giấy nợ, sau đó chúng ta sẽ thương lượng chi tiết việc này.”

Cố Cảnh Dương: “……”

Tôi nghĩ tôi đã biết tại sao hai đồ đệ của ông lại bỏ chạy rồi.

Vài ngày nữa lại trôi qua, ông cụ Cố gọi điện thoại đến, chuẩn bị cử người tới đón bọn họ, đồng thời kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc cũng dần lộ diện.

Vụ bắt cóc lần này là do nhà họ Cố ở Cảng Thành lên kế hoạch, cha Cố thuộc một bổn gia (người trong tộc) của nhà họ Cố, mỗi một đời gia chủ (người đứng đầu) của nhà họ Cố đều dặn dò con cháu đời sau, có cơ hội thì phải về quê nhà.

Lúc ấy nội địa vừa mới bắt đầu phát triển, ánh mắt của ông cụ Cố trở nên độc ác hơn cộng thêm lời căn dặn của cha, ông đã quyết định chuyển về nội địa, nhưng các chi cảm thấy nhà họ Cố ở Cảng Thành đang phát triển rất tốt, nên nhất quyết không đồng ý, hai bên đều lui lại một bước, còn bổn gia thì trở lại Bắc Kinh.

Trong những năm qua, kinh tế ở đại lục phát triển nhanh chóng, dưới sự lãnh đạo của Cố Cảnh Dương và ông cụ Cố, nhà họ Cố đã phát triển nhanh chóng.

Nhà họ Cố ở Cảng Thành đỏ mắt.

Vất vả lắm mới thấy Cố Cảnh Dương không mang theo vệ sĩ, nên lúc này chi nhánh nhà họ Cố mới quyết định xuống tay.

Những việc này đều phải đợi Cố Cảnh Dương trở về tự mình xử lý, hiện tại cha con họ đang ở thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đồ lưu niệm và đặc sản để vài ngày nữa mang về.

An Thư Kiệt dựa vào cạnh cửa nhìn, trong lòng rất không nỡ: “Nếu mọi người rời đi thì sẽ không có ai nói chuyện với tôi nữa.”

“Cậu cũng có thể đi.” Chủ trì An Bần cầm điện thoại di động, vừa tìm kiếm các phong cách trang trí trong chùa vừa nói: “Chị dâu đã gọi cho tôi rất nhiều lần.”

An Thư Kiệt gãi gãi đầu, mấy ngày nay nhìn mấy cha con Tiêu Tiêu, khiến hắn cũng có chút nhớ nhà.

Do dự một lát, quay đầu nhìn Trường Sinh đang giúp Tiêu Tiêu hái quả đường, hắn nhỏ giọng nói: “Chú hai, chú để Trường Sinh ở trong miếu này với chú.”

“Cũng quá khổ rồi.”

An Bần dừng động tác ấn điện thoại lại.

An Thư Kiệt dường như thấy chú hai có hơi động lòng, sau đó động viên: “Không phải ở Bắc Kinh không có chùa nào, cháu nghe nói chùa Linh Nguyên nhiệt tình mời chú tới. Chú không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho Trường Sinh chứ.”

Chủ trì An Bần nhíu mày, cất điện thoại rồi xoay người nhìn Trường Sinh.

Bốn đứa trẻ đều đứng ở dưới gốc cây hải đường để hái quả, bé gái thì cầm cây sào chọc cho quả rớt xuống, ba đứa con trai thì cầm rổ hứng.

Tiêu Tiêu nghịch ngợm, cố ý chọn quả trên đầu ba người mà chọc. Cây thì không cao lắm, trái cây rớt xuống đầu cũng không đau, nhưng lại khiến Cố Danh Đình và Cố Danh Sâm tức giận đến dậm chân.

Trường Sinh từ nhỏ đã tập võ, ngoại trừ lúc đầu bị rớt trúng hai lần, còn những lần sau đều nhẹ nhàng trốn thoát, chọc Tiêu Tiêu tập trung hỏa lực, chuyên chọn những quả trên đầu cậu bé mà chọc.

An Bần nhìn thấy trong đôi mắt bình tĩnh quanh năm của Trường Sinh hiện lên một chút ý cười hiếm khi mang theo vài phần trẻ con.

Haiz.

An Bần thở dài một hơi, ông biết Trường Sinh rất thông minh, tu hành cùng ông nhiều năm, tính tình bình tĩnh lãnh đạm, ít nói chuyện với những người bạn cùng lứa tuổi.

Hơn nữa bởi vì cậu khăng khăng muốn cạo trọc và mặc áo vải, nên trông cậu có vẻ lạc lõng giữa một đám trẻ con cùng lứa.

Trẻ nhỏ luôn luôn có cảm giác giữ khoảng cách đối với thành phần khác biệt trong nhóm. Hơn nữa Trường Sinh cũng không chủ động, vì thế trở thành không có bạn bè.

Sau khi An Bần trưởng thành mới xuất gia làm hòa thượng, ông không có ý kiến gì về việc Trường Sinh có làm hay không. Nhưng hiện tại thì không nên, tốt hơn hết là phải sau khi cậu có những kiến thức về thế giới phồn thịnh, sau đó sẽ nghe theo con tim mách bảo để đưa ra sự lựa chọn.

Ông nhíu mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi xoay người, bước tới gần Cố Cảnh Dương rồi trịnh trọng hành lễ: “A di đà phật, thí chủ có thể thực hiện việc tu sửa chùa miếu được chưa?”

“……” Cố Cảnh Dương gật đầu: “Có thể, đại sư còn có yêu cầu gì khác không?”

An Bần ngượng ngùng cười, vẻ mặt coi tiền như rác “Nếu cậu nói như vậy, thì tôi đây sẽ không khách khí”.

Cố Cảnh Dương dừng một chút, giành nói trước một bước: “Nhưng tôi cũng không nhất thiết phải đồng ý.”

Trong phút chốc, khuôn mặt già nua của An Bần sụp đổ, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng chửi nhau ở trong lòng.

Nhà tư bản!

Lão già keo kiệt!

Cuối cùng An Bần đã quyết định, cùng nhau tiễn gia đình Cố trở về Bắc Kinh, ông ở lại chờ Cố Cảnh Dương cử người tới giúp Trường Sinh chuyển trường xong xuôi và sửa sang những việc còn lại, nửa tháng sau sẽ trở về.

Trường Sinh do dự một lát sau đó không phản đối, dù sao cũng sẽ sớm gặp nhau, không cần phải quá buồn về chuyện chia tay.

Hôm nay người đón của nhà họ Cố sẽ tới.

Mấy ngày này Lư Nguyệt Tình ở trong nhà vừa tự trách bản thân vừa bực bội, không muốn chờ lâu nữa, nên đã cùng vệ sĩ ngồi lên xe đến huyện Phong Yên đón người.

Huyện Phong Yên cách Bắc Kinh hơn 400km, lái xe trên đường cao tốc phải mất gần 5 tiếng mới tới nơi.

Dựa theo lời dặn dò của Cố Cảnh Dương, bọn họ lái tổng cộng ba chiếc xe. Khi xe đi ngang qua trạm nghỉ ngơi trên đường, Lư Nguyệt Tình mới tỉnh táo lại.

Có lẽ là do lo lắng quá mức, gần đây bà cảm thấy tinh thần không phấn chấn, thỉnh thoảng còn chóng mặt. Bây giờ ngồi trên xe tận 2 tiếng đồng hồ, cả người ngợm đầu óc đều hoa mắt chóng mặt.

Vệ sĩ chú ý tới vẻ mặt khó chịu của mẹ Cố, quan tâm hỏi: “Thưa bà, bà cảm thấy không thoải mái sao?”

Lư Nguyệt Tình miễn cưỡng cười nhẹ: “Một chút thôi, có thể là bị say xe rồi.”

“Vậy chờ một lát nữa bà hãy ngồi vào ghế phụ đi, say xe mà ngồi ở phía trước sẽ tốt hơn một chút.”

Lư Nguyệt Tình gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, đoàn người lại bắt đầu lên đường.

Hôm nay bầu trời nhiều mây, thời tiết hơi u ám, không bao lâu lại xuất hiện sương mù dày đặc. Vì sự an toàn nên vệ sĩ không dám lái xe quá nhanh.

Lư Nguyệt Tình cảm thấy mình càng thêm hoa mắt khó chịu, dạ dày quay cuồng, bà tìm kiếm túi trong xe một hồi nhưng không thấy, chỉ có thể che miệng nói: “Lát nữa dừng một chút, tôi không nhịn được muốn nôn.”

Vệ sĩ hoảng hốt, vội vàng dừng xe bên cạnh đường, vừa mới đánh tay lái, đã nghe rầm một tiếng. Chiếc xe bị va chạm mạnh, sau đó hôn mê bất tỉnh.



Trong chùa Lâm Viễn.

Cố Cảnh Dương và An Thư Kiệt xuống núi mua vài món đồ.

Từ Bắc Kinh đến đây phải mất gần năm tiếng. Nếu lái xe trong lúc mệt nhọc thì quá nguy hiểm, nên bọn họ cần phải ở lại đây một đêm, cho nên hai người muốn đi mua chút đồ để về nấu cơm.

Nguyên nhân chính là do Cố Cảnh Dương biết Lư Nguyệt Tình đang đến, nên muốn bộc lộ tài năng, ông còn nhớ rõ chuyện không vui giữa hai người, cũng muốn mượn chuyện này để xoa dịu tình cảm vợ chồng.

Khi Tiêu Tiêu vừa nói cũng muốn đi theo thì Cố Danh Đình và Cố Danh Sâm cũng nhao nhao muốn đi. Cuối cùng không còn cách nào khác, hai người đàn ông đành phải mang theo bốn cái củ cải nhỏ cùng lên đường.

Trường Sinh chủ yếu là đến dẫn đường, cậu biết nhà bán bánh kẹo ăn ngon nhất ở đâu và phụ trách mang theo quỷ tham ăn Cố Tiêu Tiêu đi.

Bây giờ vẫn là buổi sáng, tối hôm qua trời mưa phùn nên bậc thang có hơi trơn, Cố Cảnh Dương và An Thư Kiệt mỗi người mang theo một đứa nhỏ, bước chân vững vàng của người biết võ —— Tiêu Tiêu và Trường Sinh đi ở phía trước.

Tiêu Tiêu vừa ngân nga bài hát vừa đi, có lẽ là bởi vì thời tiết âm u, cô cảm thấy trong lòng có chút buồn, xoay đầu hỏi Trường Sinh: “Anh Trường Sinh……”

Trước khi từ cuối cùng được thốt ra, trong đầu một mảnh tối tăm đánh úp lại.

“Tiêu Tiêu!”

“Tiêu Tiêu!”

Đau đớn lan tràn khắp cơ thể, xuyên qua vết máu trước mắt, có thể nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của đám người Trường Sinh. Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, Tiêu Tiêu chẹp miệng tiếc nuối.

Đáng tiếc, không biết có thể ăn kẹo được hay không.