Chương 24: Sống lại

Tiêu Tiêu mơ một giấc mơ, đừng hỏi vì sao cô bé biết đó là mơ, bởi vì lúc này cô bé cảm thấy tay của mình hơi cứng.

Cô mơ thấy một cô bé có vẻ ngoài rất giống cô.

Cô bé bướng bỉnh bị những đứa trẻ khác trêu chọc vì không có cha mẹ, kiên cường xông lên đánh nhau với người ta, nhưng sau khi đánh thắng thì lại không vui, vì không muốn làm ông bà ngoại lo lắng, luôn âm thầm rơi nước mắt một mình ở trong phòng.

Nhưng vẫn bị phát hiện, ông bà ngoại vô cùng đau lòng, đưa cô bé về với cha mẹ.

Nắm bàn tay ấm áp của mẹ, cô bé hơi lo lắng, có điều bất mãn với hai ông bà, nhưng có chút mong đợi và vui vẻ.

Chỉ có điều cô bé không có được tất cả như trong tưởng tượng.

Cha bận việc cả ngày, mẹ thì luôn xoay quanh cha, em trai mắc chứng tự kỷ nhẹ, không chịu giao tiếp với người khác, gần như ấm áp duy nhất của gia đình này chỉ có mỗi một người là dì Vương bảo mẫu.

Cô bé đã từng thử đến gần em trai, nhưng cô còn quá nhỏ, không đủ kiên nhẫn, cũng không hiểu sự nghiêm trọng của chứng tự kỷ, vì đã thử làm nhưng không có kết quả nên chẳng mấy chốc đã bỏ cuộc.

Sau đó anh trai trở về, mẹ và cha nảy sinh mâu thuẫn, cô bé không biết gì, chỉ biết vì anh trai nên mới như vậy, cô quyết định không thích anh trai.

Không bao lâu sau, anh trai lại rời đi, trở về bên ông bà nội.

Cô bé dần dần lớn lên, dần dần hiểu chuyện, áy náy với anh trai vì lúc nhỏ mình đã không hiểu chuyện, em trai xuất hiện khúc mắc, cũng bắt đầu thất vọng về cha mẹ.

Cô không hề van xin cha mẹ quan tâm, bắt đầu cố gắng học tập, cô từng bước hiểu được, trên đời này chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ khi cô mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Nhưng cuộc sống như một vở kịch hoang đường, khi cô nghĩ cuộc sống bắt đầu dần dần trở nên tốt đẹp, mẹ của cô lại coi thường mạng sống tự cắt cổ tay tại nhà, đứa em trai đang dần thoát khỏi chứng tự kỷ, không may tận mắt nhìn thấy.

Tin con gái tự sát ập đến, cơ thể đang xấu đi hàng năm của bà ngoại đột ngột mất tại nhà vì tâm trạng thay đổi quá lớn.

Thế giới của cô gái sụp đổ hơn một nửa, sau này anh trai học âm nhạc ở nước ngoài trở về, hai anh em một người chăm sóc em trai có thêm trở ngại tâm lý, một người cùng cha chăm sóc mẹ.

Cô gái lại tiếp tục lớn lên, bắt đầu tiếp xúc công ty của gia đình, rồi chết trong một lần ngoài ý muốn.

Sau khi chết cô trôi nổi trong không khí, khi đó mới từ hiểu biết của thế giới biết được, hóa ra thế giới cô sống là một bộ văn hệ liệt.

Trong quyển thứ nhất, anh trai là nam phụ ánh trăng sáng của nữ chính, cuối cùng nữ chính yêu nam chính theo số phận đã định, anh trai cô đau lòng đi đến nơi đất khách quê người, sau đó chết do tai nạn.

Cha mẹ liên tiếp mất sau cái chết của cô, một nhà năm người cuối cùng chỉ còn một mình em trai.

Em trai trở thành nam chính của quyển thứ hai rồi yêu một người cũng từng đọc quyển sách này, xuyên qua làm nữ chính.

Bởi vì từ nhỏ đã thiếu tình thương, lần lượt mất đi người thân, em trai thay đổi càng ngày càng cố chấp, cô gái thấu hiểu cậu, đau lòng cho cậu, vì yêu mà lùi lại một bước, cuối cùng khi không thể chịu đựng được, hai người ở chung đã không còn trao nhau ngọt ngào, chỉ còn đau khổ và tra tấn.

Theo lý mà nói mẹ của cô trở thành nữ chính của quyển thứ ba, sau khi con gái chết đi sống lại một đời, cuối cùng tỉnh ngộ quyết định ly hôn.

Sau khi tỉnh lại, trở về lúc chưa tái hôn với cha Cố, hai người bắt đầu một đoạn cốt truyện truy thê hoả táng tràng (*), cuối cùng là cái kết có hậu.

(*) truy thê hoả táng tràng: tức là lúc đầu nam chính không tốt, làm tổn thương vợ sau đó nhận ra lỗi lầm và bắt đầu làm đủ mọi cách để vợ trở về.

Nhưng bởi vì đời thứ hai nam nữ chính không ở bên nhau, thế giới rối loạn dẫn đến sụp đổ, dẫn đến không đủ số mệnh cho nên không thể sống lại.

Cô gái im lặng hỏi số mệnh một chuyện, đề nghị hiến tế linh hồn để bù lại, nhưng có một yêu cầu, thế giới ý thức phải điều chỉnh thời gian, để cho mẹ Cố trở về lúc ba anh em còn nhỏ.

Cô ấy từ bỏ linh hồn để mẹ Cố sống lại, không phải để cho bà và cha Cố nối lại tình xưa, mà muốn bà bù đắp cho anh trai, em trai và cả ông ngoại, bà ngoại.

Cô đã biết được tất cả tổn thương sắp xảy ra, nhưng ít nhất hy vọng đời này, người nhà cô ấy có một cái kết có hậu.

“Vậy cô muốn tôi đến để làm gì? Tự cô đã làm xong rồi mà.” Tiêu Tiêu xem xong ký ức, lạnh lùng vô cảm nói.

Cô đứng trong biển ý thức, nhìn thấy khắp ngõ ngách của cơ thể, một lúc sau, một cái bóng bay đến.

Tiêu Tiêu mất hứng bĩu môi: “Cô không tan biến nhưng lại tự mình đến à, đẩy tôi vào cơ thể này làm gì.”

Cô đã nói vì sao mà mỗi khi dùng nhiều sức, đều phải luyện tập lại để khống chế cơ thể, hóa ra là vì chủ cũ của cơ thể vẫn còn tồn tại, cô cũng không hòa hợp thành công.

Cái bóng nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên gương mặt nhỏ nhắn, trong lòng có hơi nhớ nhung, cười giải thích: “Xin lỗi, linh hồn của tôi đã sắp phải hiến tế, chỉ còn lại một chút chấp niệm đang chờ mẹ sống lại, bây giờ bà ấy đã sống lại, tôi cũng nên tan biến hết.”

“Về phần đẩy cô vào, không phải tôi mà là thế giới ý thức. Người tên Cố Danh Tiêu này bây giờ chưa đến lúc chết, còn linh hồn của tôi đã sắp phải hiến tế không thể nhập vào cơ thể, cho nên cần một linh hồn thế chỗ, khi ấy đúng lúc cô ở đó, nên bị bắt đi thay thế.”

Tiêu Tiêu nhớ đến lúc chạy đi xem náo nhiệt, cảm thấy không nói nên lời.

Thì ra chuyện rắc rối này là do cô tự tìm đến.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại hỏi: “Lúc đó khí vận trong phòng sinh cao do cô đang hiến tế, sau đó lại giảm đi, là do khí vận bị khống chế, đến khi mẹ sống lại mới được thoát ra?”

“Đúng vậy” Cái bóng kia gật đầu: “Cô bị chóng mặt là bởi vì tôi đã cảm nhận được sẽ trọng sinh, phản ứng của ý thức quá lớn, ảnh hưởng đến cơ thể, nhưng không cần lo lắng, chờ cô tỉnh lại có thể hoàn toàn khống chế cơ thể này.”

Sở dĩ cơ thể Lư Nguyệt Tình không khỏe, cũng là do trước khi sống lại khí vận sẽ giảm xuống mức thấp nhất, trạng thái cơ thể kém, càng dễ xảy ra đủ loại điều không may.

Hình bóng mờ nhạt nói xong, cười bước đến ôm lấy Tiêu Tiêu: “Số mệnh đã sắp thay đổi, còn nữa, cảm ơn cô.”

Nếu mình là người trước mặt, có lẽ kiếp trước cả nhà cô đã không rơi vào tình cảnh như vậy.

Hình bóng mờ ảo than nhẹ một tiếng, nhưng không có ghen tị hay oán hận, cười yếu ớt chờ đợi bản thân hoàn toàn tan biến.

“Chờ một chút.”

Bỗng nhiên Tiêu Tiêu nói, cô cắn răng nhịn đau xé một chút linh khí từ trên người xuống, đưa tay nhét vào trong cơ thể của cái bóng mờ.

Cái bóng hơi sửng sốt, không kịp hỏi lại, bỗng nhiên ý thức nhoáng lên một cái, thì đã ngủ mất.

Tiêu Tiêu đi qua ôm cái bóng đứng dậy, vo tròn nhét vào góc ý thức của mình.

Đó là linh khí hình thành trong cơ thể của cô, nuôi thai trăm năm có lẽ không đủ làm cho linh hồn chủ cũ sống lại, nhưng cô ấy có thể nhập đạo bằng cách niệm chú.

Cô cũng chỉ là một linh hồn không chính quy, chỉ có thể giúp đến đây. Có thành công hay không, tất cả còn phải xem vận may của cô ấy.

Làm xong toàn bộ, Tiêu Tiêu khẽ ngáp, rồi ngủ mất.



Lúc Lư Nguyệt Tình tỉnh lại ở một bệnh viện, bà đột nhiên ngồi dậy.

Đây là đâu? Không phải bà đang ở nhà sao?

Bà vẫn còn nhớ mình vừa mới cầm đơn ly hôn bỏ vào ngăn kéo, uống thuốc ngủ còn đang định đi ngủ, chuyện gì đang xảy ra đây?

“Con tỉnh rồi sao?” Giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên tai, Lư Nguyệt Tình bỗng nhiên quay đầu, thấy rõ người nói chuyện, một nỗi chua xót dâng lên từ ngực.

Đây là mơ sao? Vì sao người mẹ đã mất nhiều năm lại ở đây.

“Mẹ…” Bà sững sờ nhìn mẹ, vươn tay ra ôm người trước mặt.

“Có bệnh à!” Không ngờ đối phương lại không cho mặt mũi, một cái tát khiến bà buông ra, xoa phần giữa eo thở phì phì nói: “Bệnh thần kinh, hay là bị đυ.ng vẫn còn choáng váng? Ít bính nhân từ (*) đi, bác sĩ nói có túi khí an toàn, não chỉ bị chấn động nhẹ, nếu không phải bình thường con cứ ăn uống điều độ để giảm cân, thể chất cơ thể quá yếu, bị ép một cái sẽ không bị ngất đâu.”

(*) Ít binh nhân từ: ám chỉ một số hành vi cơ hội, lợi dụng để tống tiền.

Bà ngoại chỉ vào đầu người phụ nữ trách mắng một chút, sau đó phủi quần áo: “Quên đi, xem ra con cũng không bị gì, đứng dậy theo mẹ đến thăm Tiêu Tiêu. Cố Cảnh Dương là một tên cao lớn lại không làm được gì, ngay cả con cái cũng không trông nom được, thế mà để cho Tiêu Tiêu ngã từ trên cầu thang xuống.”

“Hả?” Lư Nguyệt Tình một bụng nghi hoặc, vội hỏi: “Tiêu Tiêu thế nào? Bị thương có nặng không?”

“Có thể không nặng chắc?” Bà ngoại nhớ đến vết thương trên đầu cô bé, trong lòng khó chịu, quay đầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của con gái, thở dài nói: “Đầu va vào cầu thang, chân trái gãy xương, cũng may đều là vết thương ngoài, chăm sóc là khỏe thôi.”

Lư Nguyệt Tình ôm đầu, há miệng, không biết nên nói gì.

Bà cảm thấy giấc mơ này rất chân thực, còn chưa dám tin, thử thăm dò hỏi bà ngoại: “Mẹ, đưa điện thoại cho con dùng một lát.”

Bà ngoại không nghi ngờ bà, nên đưa cho.

Lư Nguyệt Tình nhìn màn hình, rồi bấm vào lịch, ngày năm tháng chín, thấy rõ năm, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Đây là ─

17 năm trước.

Lư Nguyệt Tình hoàn toàn mê man, giây tiếp theo, bụm mặt khóc.

Bà ngoại hoảng sợ, vội đi tới hỏi: “Được rồi được rồi, có chuyện gì vậy?”

Lư Nguyệt Tình lắc đầu thật mạnh, tựa vào vai mẹ mình vừa khóc vừa cười.

Bà ngoại liếc nhìn mẹ Cố một cái, tức giận nói: “Khi về nhớ mua cho mẹ một cái áo mới, phải đắt hơn cái con đã mua cho mẹ chồng.”

“Được.” Lư Nguyệt Tình nín khóc mỉm cười, vội vàng gật đầu.

Sau khi thức dậy rửa mặt đơn giản, Lư Nguyệt Tình đi theo bà ngoại đến thăm Tiêu Tiêu ở phòng bệnh khác.

Trên đường, bà ngoại nói cho Lư Nguyệt Tình nghe chuyện đã xảy ra sau hôm đó.

Lúc ấy đường cao tốc có quá nhiều sương mù, chiếc xe phía sau không hãm phanh kịp đυ.ng vào. Ngoại trừ Lư Nguyệt Tình, mấy người vệ sĩ cũng bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, đều bị thương nhẹ.

Bây giờ bọn họ đang ở bệnh viện thành phố Thuận Bình, não của Lư Nguyệt Tình chấn thương nên hôn mê, bởi vì lo lắng cho cha con Cố Cảnh Dương, một tuần liên tục chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, lần hôn mê này ngủ gần hai ngày.

Điều kiện ở bệnh viện không tốt, sau khi Tiêu Tiêu băng bó xong, cũng được Cố Cảnh Dương chuyển đến nơi này, bây giờ ở một phòng bệnh khác.

Hai mẹ con đi đến cửa phòng, bà ngoại đẩy cửa ra, Lư Nguyệt Tình đi phía sau bà, bước chân dừng lại một chút, hơi căng thẳng bước vào.

Giữa đường Tiêu Tiêu có tỉnh một lần, lúc này lại ngủ. Cô bé nằm trên giường, vì để thuận tiện băng bó miệng vết thương, tóc bị cắt đi, dán băng gạc màu trắng, khuôn mặt có vẻ tái nhợt đáng thương.

Chân trái bó thạch cao lộ ở bên ngoài chăn, cô bé ngủ say tư thế ngủ không tốt muốn cử động, bị ông lão ngồi bên cạnh đè lại.

Lư Nguyệt Tình sững sờ nhìn con gái, nước mắt lại rơi xuống.

Từ sau khi bà lão mất, bà và con gái chưa hề có lúc nào gặp mặt yên ổn, Lư Nguyệt Tình vẫn nhớ bà tỉnh lại ở bệnh viện, lúc con gái nói cho bà tin mẹ bà đã mất, ánh mắt oán hận chán ghét ấy.

Cũng nhớ lúc cô gái khóc lớn, đau khổ tuyệt vọng hỏi bà đến khàn cả cổ “Vì sao người chết không phải là bà.”

Càng nhớ rõ con gái bà nằm ở giữa bệnh viện, cơ thể lạnh như băng sau khi cấp cứu không còn tác dụng.

Lư Nguyệt Tình run rẩy đi tới, cầm một bàn tay nhỏ bé ở dưới chăn của con gái, nước mắt lại tuôn rơi.

“Mẹ, lấy drap trải giường lau nước mũi là hành vi không có đạo đức.”

Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, vì mới tỉnh dậy nên hơi trầm, Lư Nguyệt Tình đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt màu hổ phách của con gái.

Cô bé ngáp, rút tay ra sờ vai mẹ: “Mẹ, chào buổi sáng.”

Lư Nguyệt Tình: “…”

Đừng tưởng rằng con cười đáng yêu, mẹ sẽ không chú ý đến việc con chà tay lên áo mẹ.

Hai ký ức của Lư Nguyệt Tình vẫn chưa hoàn toàn hòa làm một, cảm thấy một nỗi ấm ức quen thuộc quét qua toàn thân.

Mặt Lư Nguyệt Tình không thay đổi lau nước mắt, đổi lại được một ánh mắt ghét bỏ của con gái: “Ơ, một người ở bẩn như vậy sao lại là mẹ của con.”

Không có một ai quan tâm đến trái tim bị tổn thương của Lư Nguyệt Tình, bà ngoại và ông ngoại bỏ qua đứa con gái vướng víu, đi đến bên giường ân cần hỏi han cục cưng của họ, Tiêu Tiêu hưởng thụ sự chăm sóc của ông bà ngoại, không buồn cho mẹ một nửa ánh mắt.

Tình hình duy trì như vậy cho đến khi cha con nhà họ Cố và Trường Sinh đến, Cố Cảnh Dương trông coi đến lúc cô bé tỉnh dậy lần đầu tiên, mới đi tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi, bây giờ mang theo bọn nhỏ và bữa sáng sang đây.

Ba đứa nhỏ vừa đến đã vội vàng vây quanh Tiêu Tiêu sốt sắng quan tâm, ông bà ngoại mở hộp đựng cơm cho cô chọn đồ ăn mà cô bé thích nhất.

Hai vợ chồng đứng ở bên ngoài, Cố Cảnh Dương nhìn thấy Lư Nguyệt Tình, khóe miệng mấp máy, vẻ mặt dịu dàng: “Em đã tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không?”

Lư Nguyệt Tình đứng đối diện, suy nghĩ mơ hồ.

Tình huống đối mặt thế này giống như đã qua mấy đời, đời trước bà lo được lo mất, uất ức tự sát, sau khi tỉnh lại luôn là Cố Cảnh Dương, Cố Danh Đình và bà.

Khi đó mẹ bà mất, con trai út tận mắt thấy bà tự sát, bệnh tình nặng thêm, con gái căm hận bà, cha thì nản lòng thoái chí với bà.

Bà mới bắt đầu thật sự tỉnh ngộ, bà hận bản thân, cũng hận Cố Cảnh Dương, nghĩ đến pháp làm trời làm (*).

(*) Pháp làm trời làm: Chỉ một người ở không nhưng thích đi gây chuyện, làm một chút chuyện trái với thông thường.

Cũng buồn cười, bà rơi vào loại tình cảnh này, Cố Cảnh Dương lại không hờ hững giống như trước kia, chấp nhận bà đánh chửi, thậm chí chưa từng trả lời lại một câu, càng không đưa đơn ly hôn.

Hai người ở chung tra tấn lẫn nhau miễn cưỡng duy trì mối quan hệ rạn nứt này, mãi đến khi con gái bà chết ngoài ý muốn, Lư Nguyệt Tình mệt mỏi, quyết định buông tha cho mình, cũng buông tha cho Lư Nguyệt Tình, tìm luật sư soạn đơn ly hôn.

Không ngờ, còn chưa kịp đưa cho Lư Nguyệt Tình, bà đã sống lại.

Đủ loại cảm xúc hiện lên ở trong đầu, Lư Nguyệt Tình thở ra một hơi, cười nhẹ: “Tôi khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn.”

Khóe miệng bà chứa ý cười nhạt, nhìn vô cùng dịu dàng dễ gần, thái độ còn tốt hơn lúc trước khi đưa ra đơn ly hôn.

Nhưng Lư Nguyệt Tình càng bối rối hơn, ông bỗng nhiên có cảm giác người trước mặt giống như sẽ thật sự rời bỏ mình, không giữ được nữa.

“Nguyệt Tình…”

“Nếu hai chúng ta đều rảnh, cùng đi đến rừng cây nhỏ nói chuyện đi.”

Bà ngoại nhìn hai người vẻ mặt khó chịu, không để cho chút mặt mũi: “Anh yêu em, em yêu anh, anh không thương em, em vẫn phải thương anh.”

Lư Nguyệt Tình cười lấy lòng bà ngoại, đến gần giúp con gái gắp rau.

Trong lòng Cố Cảnh Dương chợt lạnh, siết chặt tay, bên trên là một vết thương dài không cẩn thận cắt trúng khi bế Tiêu Tiêu, mà người kia luôn chú ý đến sự khác thường của ông trước tiên, lúc này lại hoàn toàn không có phản ứng.

☆ Một tháng sau Tiêu Tiêu mới xuất viện về nhà, trên đùi bó thạch cao, ngồi xe lăn, trước đó, Cố Cảnh Dương đã mang theo Cố Danh Đình, Cố Danh Sâm và Trường Sinh muốn đi học cùng nhau rời đi.

Dì Vương đã lâu không nhìn thấy cô bé lòng cũng đau nhói, lập tức hầm một đống móng heo, giò heo, canh xương cho cô bồi bổ cơ thể.

Bởi vì nhà họ Cố ở Hồng Kông, còn có rất nhiều việc tồn đọng trong khoảng thời gian này, Cố Cảnh Dương trở về cuộc sống đi sớm về muộn.

Liên tục một thời gian, cũng chưa từng thấy ông ở trong nhà, hôm nay khi ăn cơm chiều, cô bé nhịn cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ba chưa về sao? Con đang muốn hỏi ông ấy về chuyện đi nhà trẻ?”

Dì Vương nhạy bén thấy có điều khác thường giữa hai vợ chồng, múc một chén giò heo hầm đậu tương đặt trước mặt cô, trêu chọc nói: “Như vậy không tốt à, dù sao cháu cũng không muốn đến trường.”

Cô sờ tóc đã dài ra trên cái đầu nhỏ, buồn rầu nói: “Nên con mới hỏi, năm nay không đi được không.”

Dùng hình tượng này đi ra ngoài gặp mặt mọi người, chẳng lẽ kẻ hay bắt nạt là cô đây lại không biết xấu hổ sao?

Nói đến trường học, dì Vương quay đầu hỏi Cố Danh Sâm vừa mới đi nhà trẻ: “Sâm Sâm thế nào, ở nhà trẻ có bạn nhỏ nào bắt nạt con không?”

Cậu bé nuốt rau xuống, lắc đầu: “Không có.”

Lư Nguyệt Tình thấy so với đời trước bệnh tình của cậu bé đã tốt hơn rất nhiều, khẽ hỏi: “Thật sự không sao à, nếu có người bắt nạt con, nhất định phải nói cho mẹ.”

Cậu bé nhướng mày, chậm rãi nói: “Không có, trong lớp có không ít người đi dự tiệc của bà nội, vào ngày đầu tiên lúc giới thiệu con đã cố ý nhắc đến, chị con là Tiêu Tiêu, hy vọng có thể chung sống hòa bình với mọi người.”

Mẹ Cố: “…”

Dì Vương: “…”

Cố Danh Đình: “…”

Con có chắc rằng đây không phải là một lời uy hϊếp?

Sau khi ăn xong, theo thường lệ xem phim cẩu huyết xong, dì Vương đưa bọn nhỏ lên lầu nghỉ ngơi.

Lư Nguyệt Tình quấn một cái chăn mỏng đi xuống dưới lầu, ngồi trên sô pha.

Bà đang đợi Cố Cảnh Dương.

Trí nhớ đã sắp mơ hồ, giống như trước khi trở về Bắc Kinh, bà cũng từng chờ đợi như vậy, toàn bộ đèn trong phòng khách đều bật lên, TV cũng mở, bà đang cố gắng giữ tỉnh táo, chờ chồng về trễ, nhưng mỗi lần đều đổi lấy câu lạnh lùng “Còn chưa ngủ sao?”

Cho đến bây giờ bà cũng không biết được, đối phương thật sự nghĩ bà đang thức đêm xem TV, hay là biết mà không thèm để ý, nhưng cũng không quan trọng.

Ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, Cố Cảnh Dương đi vào, lông mày nhíu chặt, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Ông nhìn về phía Lư Nguyệt Tình, trong mắt chợt hiện lên chút bối rối, cố gắng bình tĩnh nói: “Còn chưa ngủ sao?”

Lư Nguyệt Tình nhìn ông, ánh mắt bình tĩnh, mỉm cười gật đầu: “Ừ, đang đợi anh, em nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc.”

Lời này ở trước khi Lư Nguyệt Tình đưa đơn ly hôn ra, Cố Cảnh Dương đã từng nói, bây giờ Lư Nguyệt Tình chủ động nhắc đến, nhưng ông không cảm thấy vui vẻ, mà lại vô cùng lo sợ.

Đã nói rồi, sau đó thì sao?

Lư Nguyệt Tình không thèm để ý cười cười, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

“…” Sắc mặt Cố Cảnh Dương biến đổi: “Không, em nghe anh nói trước đã.”

Lư Nguyệt Tình không chen ngang ông, thể hiện thái độ kiên nhẫn lắng nghe, bà càng bình tĩnh, ông càng hoảng sợ, chỉ có thể cố gắng tìm tất cả ý tưởng trong đầu, thể hiện thái độ chân thành nói:

“Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, anh biết anh không phải là một người chồng, người cha đủ tư cách, hành động trước kia của anh rất quá đáng, không chú ý đến suy nghĩ của em, không tôn trọng công sức em bỏ ra, không có ý thức trách nhiệm của người chồng, người cha, kiêu ngạo, ích kỷ.”

“Những điều này anh đều sẽ sửa, Nguyệt Tình, cho… anh một cơ hội nữa được không, anh…” Ông nói đến đây thì dừng lại, môi mím chặt, do dự một lúc lâu cũng không nói ra miệng.

Lư Nguyệt Tình nhìn ông, người này thay đổi, có một chút giống Cố Cảnh Dương sau khi trưởng thành, nếu ngồi ở đây chính là bà lúc trưởng thành, nhất định sẽ tha thứ cho ông.

Bà cười, đột nhiên hỏi: “Cố Cảnh Dương, anh có biết vì sao em muốn ly hôn với Lục Kình không?”

Trong lòng Cố Cảnh Dương đau xót, giữa bọn họ, chồng trước của bà, vợ trước của ông là điều cấm kỵ không thể nói ra.

Lư Nguyệt Tình nói: “Lúc đó anh đã kết hôn với Tô Noãn, ngày nào em cũng ngây ngốc, dựa vào rượu mà sống qua ngày, về sau mẹ em thấy không được, tát một cái làm em tỉnh ngộ, cơ thể bà ấy không tốt, em không muốn làm cho bà đau khổ nữa, nên ép bản thân phải phấn chấn trở lại.”

“Em và Lục Kình là do người quen của mẹ giới thiệu, sau khi tiếp xúc hai bên vừa lòng thì kết hôn, anh ấy là một người dịu dàng chính trực đáng tin cậy, đối xử với em vô cùng tốt, nhưng càng như vậy em càng áy náy hơn.”

“Sau đó anh ấy bị điều đến vùng khác, hỏi em có muốn đi cùng anh ấy không, em hơi do dự, anh ấy lập tức nói không muốn cũng không sao, ngày nghỉ anh ấy về thăm em. Cũng bắt đầu từ khi đó, em quyết định ly hôn, em từ bỏ, em không thể nào quên được anh, không xứng với anh ấy.”

Cố Cảnh Dương mấp máy môi, ông không nghĩ đến nguyên nhân là như vậy, giữa ông và Tô Noãn không có tình cảm, là liên hôn gia tộc thuần túy, sau khi có Cố Danh Đình, giữa hai người không có qua lại, về sau Tô Noãn còn thích người khác, nhưng ông cũng không để trong lòng.

Chỉ cần không để lộ ra bên ngoài, không ảnh hưởng đến hợp tác của hai nhà, gia đình thế nào, ông cũng không để ý.

Nhưng sau khi ông nghe nói Lư Nguyệt Tình ly hôn, hình ảnh hai người cùng vào cùng ra sau kết hôn giống như đã khắc sâu vào trong tim ông, động một chút cũng làm ông ghen tỵ đến đau đớn, cho nên sau khi khi biết tin, ông ly hôn với Tô Noãn trước, sau đó cầu hôn Lư Nguyệt Tình.

Cố Cảnh Dương đi qua nắm lấy tay Lư Nguyệt Tình: “Anh và cô ấy…”

“Không cần phải nói.” Lư Nguyệt Tình rút tay ra, ngắt lời ông: “Em không thèm để ý.”

Bà nhìn người đàn ông chín chắn khôi ngô tuấn tú trước mặt, trên người của người này mang theo tất cả tình yêu nồng nàn thời thiếu nữ của bà, và hơn một nửa tâm tư của bà khi trưởng thành.

Bà yêu ông, không như yêu bản thân, những du͙© vọиɠ điên dại, trăn trở hai đời, cuối cùng bây giờ cũng có thể quyết tâm buông tay.

Bà cười, kiên quyết nói: “Cố Cảnh Dương, em từng yêu anh, đã từng theo đuổi anh điên cuồng, em không hối hận. Bây giờ em quyết định buông tha cho anh, cũng không hề hối hận.”

“Chúng ta ly hôn đi.”

Nửa đêm.

Tiêu Tiêu lén đi từ trong phòng ra, cô cẩn thận nhìn cảnh vật chung quanh, lộ ra một nụ cười đắc ý xấu xa, sau đó kéo cái chân thạch cao của mình, thong thả xuống dưới lầu.

Khoảng chừng năm phút mới nhích đến dưới lầu, vừa muốn bước nhanh đến tủ lạnh, cô liếc mắt một cái chú ý đến bóng dáng cao lớn lạnh mặt ngồi trong bóng tối.

Cô nhướng mày, cảm thấy bản thân lại tìm được một cách để kiếm tiền, vì thế chủ động đến bên cạnh ba: “Ba, có muốn trò chuyện một lát không?”

Cố Cảnh Dương chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hơi đỏ, nhưng vì trời rất tối nên cô bé không nhìn rõ, thấy ông không nói lời nào, không buồn chớp mắt lấy một lần hỏi: “Xin chào, xin hỏi có cần phục vụ trò chuyện không?”

Mãi một lúc sau, lâu đến mức cô muốn buông tha con đường làm giàu này, giọng người đàn ông khàn khàn trả lời yếu ớt:

“Tiêu chuẩn tính phí thế nào?”