Chương 22: Ăn nhờ ở đậu

Chùa Lâm Viễn nằm ở thành phố Thuận Bình, huyện Phong Yên, cách thành phố Bắc Kinh hơn bốn trăm cây số, lấy từ câu thơ "Vô môi kính lộ thảo tiêu tiêu, tự cổ vân lâm viễn thị triêu (*)."

(*) Được trích dẫn từ bài thơ: Tống ẩn giả nhất tuyệt [Tiễn người ở ẩn]

Nghĩa: Con đường nhỏ không rẽ, cỏ mọc gió rì rào,

Từ xưa chốn mây ngàn vẫn xa cách với thành thị.

An Thư Kiệt không biết có phải là thật hay không, dù sao trước kia hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi đến, chú hai lấy điện thoại ra ấn trong chốc lát rồi mới trả lời hắn.

Nhưng không quan trọng, An Thư Kiệt không hề cảm thấy sẽ có ai đến một ngôi chùa nhỏ tồi tàn, thâm sơn cùng cốc, người ở thưa thớt để chống hàng giả (*).

(*) Tức đối chiếu tên ngôi chùa có đúng với câu thơ hay không.

Mười ngày nửa tháng cũng không thấy tín đồ dâng hương bái phật, hắn bấm ngón tay tính toán, cảm thấy ngôi chùa nhỏ nát này sớm muộn gì cũng sẽ xong.

Ôi.

Nghĩ tới đây, An Thư Kiệt buồn bực ôm lấy chổi, đặt mông ngồi trên bậc thang.

Lần ngồi xuống này liền ngồi đến buổi tối, mài con lừa xong (*) rồi lười biếng nhìn sắc trời, phủi mông một cái chuẩn bị đi về nấu cơm.

(*) Mài con lừa xong [磨洋工]: ý chỉ, nhấn mạnh, đề cấp đến việc hành động chậm, sự trì hoãn thời gian, lười biếng nói chung.

Đang định di chuyển, tiếng bước chân nặng nề truyền đến cách đó không xa.

Nghe âm thanh này không giống tiểu sư đệ, đã đến lúc này rồi, thế mà nơi chim không thèm ỉa này cũng có người tới?

An Thư Kiệt tò mò nhảy xuống mấy cái bậc thang, kinh ngạc phát hiện thật sự đúng là tiểu sư đệ nhà hắn.

Cậu bé tám tuổi vác một người đàn ông trưởng thành trên người, bởi vì chênh lệch chiều cao quá lớn, chân đi giày da của đối phương kéo lê trên mặt đất, lúc lên bậc thang phát ra tiếng va chạm nhỏ nhẹ, hết sức rõ ràng ở nơi sườn núi yên tĩnh này.

Ba đứa con nít đi theo phía sau cậu bé, cả người xám xịt, giống như mới vừa chạy nạn tới, đặc biệt là cô bé cầm cặp sách của tiểu sư đệ nhà hắn đi ở phía sau kia, trước ngực, cổ tay, tất cả đều là máu, nhìn giống như mới chạy ra từ hiện trường án mạng.

"Tiểu sư đệ." An Thư Kiệt vội vàng chạy xuống đón người, cậu bé trai ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Thí chủ An, anh không phải đệ tử của sư phụ, không thể gọi tôi là sư đệ.”

"Được, tiểu sư đệ." An Thư Kiệt làm như không nghe thấy, đưa tay ra muốn khiêng người.

Oành.

Hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của cậu bé trai, cũng đánh giá cao thực lực của mình, dùng tay không đủ mạnh, không cẩn thận khiến người ta ngã xuống đất.

"Các anh gϊếŧ người chưa đủ, còn muốn hành hạ thi thể?" Cô bé đứng ở phía sau xoa thắt lưng, hầm hừ nói.

"..." An Thư Kiệt: "Đây là một thi thể?"

An Thư Kiệt nhảy ra xa ba bước, tay run run hỏi: "Tiểu sư đệ, đệ đệ đệ ôm thi thể về?"

Cậu bé nhìn người đàn ông cao lớn vô dụng trước mặt, thở dài thật sâu, tiến lên đỡ người.

"Hừ!" Tiêu Tiêu không nghĩ tới người lớn trước mặt còn dễ gạt hơn vị anh trai nhỏ kia, lập tức kiên trì thái độ ăn vạ của mình đến cùng, đúng lý hợp tình nói:

"Không kém bao nhiêu đâu, dù sao ba của chúng tôi bị anh tiểu hòa thượng này chọc tức đến ngất đi, các anh phải chịu trách nhiệm."

An Thư Kiệt: "???"

Lương tâm nói cho hắn suy đoán như vậy là không tốt, nhưng bộ não đầy đủ hết chức năng nói cho hắn biết cô bé con này đang ăn vạ.

Nghĩ đến An Thư Kiệt hắn ở nhà cũng là kẻ ngang ngược, kẻ dám đυ.ng đến hắn, cỏ trên mộ cũng đã cao ba mét.

Đang định mở miệng mắng người, lại chú ý tới dáng vẻ đáng thương trông mong của ba anh em, trong lòng mềm nhũn, lời mắng người bị chặn trong cổ họng.

Mặt tiểu hòa thượng đầy bình tĩnh khiêng người lên, quay đầu nói: "Đi thôi, vào trong chùa trước rồi nó sau."

Tiêu Tiêu lập tức dẫn anh, em trai đuổi theo, An Thư Kiệt thấy vậy, cũng nhặt chổi lên, theo sát phía sau.

Bố trí trong chùa so với bên ngoài càng đơn sơ hơn, một cái cửa tróc sơn ở giữa chủ điện cũ, sân sau là chỗ ở, mấy hiên nhà đơn sơ sát nhau, trong sân là vườn rau vây quanh, đôi lúc có thể sẽ có mấy con gà mái chạy qua, không giống như ngôi chùa trang nghiêm, ngược lại giống như sân nhỏ của nhà nông thông thường.

Tiểu hòa thượng khiêng người đến trong một căn phòng rồi thả xuống trên giường đất, quay đầu nói với Tiêu Tiêu: "Vừa rồi tôi mới bắt mạch cho ba em, chỉ là té xỉu, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi đủ thì ba em sẽ tỉnh lại."

Tiêu Tiêu gật đầu, người cha này thật sự quá vô dụng, nếu trông cậy vào ông, một nhà bốn miệng các cô đã sớm chết sạch.

Thân là người đứng đầu một nhà cô bé thật quá mệt mỏi.

Thần kinh căng thẳng thả lỏng xuống, đau đớn trên người liền nhanh chóng lan ra, Cố Danh Đình nhìn vết máu trên người em gái một chút, lo âu đi lên trước hỏi: "Tiểu... Sư phụ, cậu bắt mạch, sư phụ kia của cậu có ở đây không? Có thể để ông ấy xem giúp em gái tôi một chút không.”

Tiểu hòa thượng liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu, đưa tay phải ra định bắt mạch cho cô bé, bị Tiêu Tiêu vung tay tránh khỏi.

Hiện tại cơ thể của cô còn chưa hồi phục, nếu thật sự để tiểu hòa thượng này khám, e rằng sẽ bị hù chết, vì sức khỏe tinh thần của anh trai nhỏ, cô cảm thấy mình có thể nhịn một chút.

Tiểu hòa thượng cho rằng cô không tin mình, gương mặt bình tĩnh, cũng không tức giận, ngược lại kiên nhẫn giải thích: “Sư phụ tôi và các sư huynh đã đến vùng khác làm lễ cúng, trong mấy ngày tới cũng không thể quay về, nếu như vết thương của em nghiêm trọng, đề nghị nên đến bệnh viện trong huyện khám thử.”

Tiêu Tiêu dựng thẳng lỗ tai nghe, trong lòng lắc đầu một cái.

Không thể đến bệnh viện, nhưng mà...

Cô trưng ra vẻ mặt lanh lợi chuyên môn đi dụ dỗ người, ngọt ngào hỏi: “Vậy anh ơi, các anh có thể cho chúng em mượn một chút tiền khám bệnh không?"

Tiểu hòa thượng chậm rãi gật đầu, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, cậu móc ra hai đồng tiền xu từ trong túi áo vải, nhét vào trong tay Tiêu Tiêu, giọng điệu thản nhiên: “Nhớ đến trả lại cho anh.”

“...” Tiêu Tiêu: Đại đao bốn mươi mét của cô thật sự đã lâu rồi chưa ra khỏi vỏ.

Cô không trả lời, mà lại mở mảnh vải trên tay thành thật hỏi: “Ngài cảm thấy tiền này có đủ không?”

Tiểu hòa thượng nhìn theo động tác cô, trên mặt thoáng qua vẻ không đành lòng, do dự hồi lâu, cậu bé cởi giày ra, móc từ bên trong ra năm đồng tiền, cộng với hai đồng tiền xu kia đồng thời đẩy tới trước mặt Tiêu Tiêu.

“Thuốc sát vết thương Vân Nam màu trắng, 2 đồng tiền một túi, một túi sáu miếng, mua ba túi để sát một vòng quanh cổ tay, còn dư lại một đồng tiền thì mua hai cái bánh bao, một cái giữ lại cho em bồi bổ thân thể, một cái mang về giúp tôi, để sáng sớm ngày mai ăn cùng với cháo.”

Tiêu Tiêu: "..."

Khi anh nói là cho tôi hết hai cái bánh bao, tôi sẽ coi anh là người!

Ngay cả “Đệ nhất thẳng nam trên thế giới” An Thư Kiệt bị người người đuổi theo nhổ nước bọt cũng không nhìn nổi, ho khan hai tiếng, đối diện với vẻ mặt "Oa, thấy súc sinh.” của ba anh em giải thích nói:

“Không phải là chúng tôi không muốn cho mượn, chú hai của tôi, cũng chính là Phương Trượng, dẫn hai tên học trò đi ra ngoài làm lễ cúng, bên kia không thanh toán lộ phí, các em nhìn tình hình của chúng tôi ở đây cũng biết, thật sự không có tiền dư.”

Thậm chí hắn cảm thấy, bảy đồng tiền này có thể là toàn bộ tài sản của tiểu sư đệ.

Hai anh em Cố Danh Đình cũng kinh hãi, trong đời người ngắn ngủi của bọn họ, mặc dù cha mẹ không đủ yêu thương, nhưng chưa bao giờ thiếu thốn vật chất, tài sản là bảy đồng tiền, thậm chí không đủ cho Tiêu Tiêu mua một ly kem.

So với bọn họ, ngược lại Tiêu Tiêu không kinh ngạc quá nhiều, thời điểm cô làm linh khí, ngay cả trường hợp lưu dân chạy nạn cũng từng nhìn thấy, đối với nghèo khó cũng không xa lạ gì.

Cô bé gật đầu thu tay về, dù sao vết thương sẽ rất nhanh được linh khí bồi dưỡng tốt lên, không cần thuốc cũng không sao.

Vừa muốn di chuyển, lại bị tiểu hoàng thượng đối diện bắt lại, tay đối phương nho nhỏ hơi thô ráp, cọ xát ở trên làn da mịn màng, có cảm giác nhột.

Tiêu Tiêu nghiêng đầu tò mò nhìn cậu, tiểu hòa thượng không lên tiếng, nhìn kỹ vết thương của cô một chút, đứng lên đi ra ngoài, một lát sau, cầm một chai thuốc và một chậu nước trong đi tới.

Cậu bé thấm ướt vải bông sạch sẽ, cúi đầu xuống, lau vết máu đã khô lại trên cổ tay Tiêu Tiêu. Theo hướng của Tiêu Tiêu nhìn sang, cặp mắt phượng kia hơi có vẻ trong trẻo lạnh lùng rũ xuống, phối hợp với động tác êm ái khiến khuôn mặt nhỏ đầy vẻ cao nhân nhiều hơn mấy phần nhân khí.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, An Sách Kiệt không rảnh rỗi, bắt đầu trao đổi với mấy đứa bé.

"Người bạn nhỏ các em tên là gì thế? Các em đã xảy ra chuyện gì vậy, bị người ta cướp của à?"

Tiêu Tiêu hưởng thụ tiểu hoà thượng chăm sóc chu đáo, đung đưa chân, chỉ vào anh trai: “Anh trai tôi, Lư Trạm Thai."

Lại chỉ vào Cố Danh Sâm: "Em trai, Lư Quất Tử."

Nói xong, tay nhỏ chuyển một cái chỉ về mình: "Tôi, Lư Tú Nhi."

An Thư Kiệt: "..."

Tôi thấy em là bắt nạt tôi không có học hành gì.

Khóe miệng An Thư Kiệt giật một cái, không khỏi cười hỏi: “Tôi đoán thử tên ba em một chút, có phải tên là Lư Bối Ảnh không?”

"Dĩ nhiên không phải." Tiêu Tiêu lắc lắc đầu nhỏ, gương mặt đầy vẻ “Sao anh không tinh ý gì vậy”, nghiêm túc sửa lại: "Chúng tôi theo họ mẹ, ba tôi họ Cố, tên là Cố Cẩu."

"..." An Thư Kiệt cúi người: "Em chắc chắn ông ấy là ba ruột của em hả?"

Hắn cảm thấy không hề giống con cái.

Tiêu Tiêu chớp mắt mấy cái, gật đầu: “Sao vậy? Cẩu (*) cẩn thận tỉ mỉ, không được sao?”

(*) Cẩu còn tức là cẩu thả, tùy tiện, bừa bãi, nghĩa khác là chó.

An Thư Kiệt lau mặt không nói: “Được, Tú Nhi, em nghỉ một lát đi, tôi phải đi nấu cơm."

Khoảng cách thế hệ ba tuổi, bọn họ cách rãnh biển Mariana(*) vốn dĩ không nên giao lưu quá nhiều, tạm biệt.

(*) Rãnh Mariana: còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất.

An Thư Kiệt chạy đi nấu cơm, trong lòng Cố Danh Đình biết rõ, người ta là bị em gái cậu ăn vạ, hiển nhiên xấu hổ khi ăn cơm chùa, cũng muốn đi theo giúp đỡ, An Thư Kiệt chặn người lại, nhấn hai anh em cùng ngồi trên giường nghỉ ngơi.

Lúc Cố Cảnh Dương tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ông ngủ mê man, đột nhiên nhớ mình đang chạy trốn, chợt tỉnh dậy.

Nghiêng người sang, phát hiện hai bóng người nhỏ nằm bên cạnh, mượn ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, Cố Cảnh Dương nhận ra đó là hai cậu con trai của mình.

Tiêu Tiêu đâu?

Ông chợt vén chăn lên xuống giường, đau nhức mạnh mẽ bao phủ toàn thân, đau đến mức thiếu chút nữa ông đã ngã xuống, Cố Cảnh Dương cắn chặt răng, khó khăn mở cửa ra khỏi phòng.

Ban đêm trên núi mát rượi, một luồng gió mát dễ chịu nhẹ nhàng thổi qua, Cố Cảnh Dương không tự chủ nheo mắt lại, một giọng nói oang oang đột ngột vang lên ở bên tai: “Anh Cẩu, anh tỉnh rồi.”

"..." Cố Cảnh Dương: "???"

Người nói chuyện bưng một đĩa dưa hấu đã bổ xong để ở phía trên bàn đá nhỏ, gọi ông đến, Cố Cảnh Dương chú ý tới, hai đứa con nít đã ngồi đó, con gái ông cũng là một trong số đó.

"Anh Cẩu, anh đói không, ăn cơm trước hay là ăn miếng dưa hấu trước?"

Cuối cùng Cố Cảnh Dương cũng kịp phản ứng lại người kia đang gọi ông, ông đi đến ngồi xuống cạnh con gái, mặt cứng đờ chất vấn.

Tiêu Tiêu cứ như không nhìn thấy gì, cầm dưa gặm cực kỳ hăng hái, không khách khí chút nào.

An Thư Kiệt chú ý tới vẻ mặt như quan tòa của hai cha con cô, cười xấu xa một tiếng, hỏi: “Anh Cẩu, nghe Tú Nhi nói anh tên là Cố Cẩu, tôi thấy tuổi tác anh lớn hơn tôi, đã tự mình gọi như vậy. Trạm Thai và Quất Tử còn đang ngủ à? Có cần gọi dậy ăn cơm không?”

Cố Cảnh Dương: "..."

Mấy thứ lộn xộn gì thế này?

Không cần nghĩ cũng biết, cái đứa nhóc con này nhân lúc ông bất tỉnh đã bịa ra một đống chuyện, ông nhìn vẻ mặt “Tôi không thể nói ra” của An Thư Kiệt, bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường.

“Cậu có thể gọi tôi là anh Cố.”

“Được.” Không thấy cha ruột hành hung trách mắng con gái, An Thư Kiệt chép miệng một cái tiếc nuối.

Tiêu Tiêu không hề áy náy chút nào ăn xong dưa hấu trong tay, vỗ vỗ tay, tựa như quen nói: "Em ăn xong rồi, có chỗ tắm không? Em muốn rửa mặt rồi đi ngủ."

Tiểu hòa thượng đặt miếng dưa trong tay xuống, gật đầu với cô: “Đi cùng với tôi.”

An Thư Kiệt nhìn bóng lưng hai người rời đi, chậc một tiếng, quay đầu nói với Cố Cảnh Dương: “Con gái của anh thật sự không phải đứa trẻ đơn giản, phòng bị quá mạnh mẽ.” Nghị lực cũng là hạng nhất.

Rõ ràng trong ba đứa bé, cô không phải lớn nhất, bị thương còn nặng nhất, nhưng hết lần này tới lần khác cứng rắn chống đỡ được đến khi ba tỉnh, mới chịu nghỉ ngơi.

Hắn vòng vo sắp xếp một đống ngôn ngữ cạm bẫy, muốn khách sáo, đứa nhỏ này giống như con lươn kiên cường, gian xảo không nương tay còn không cạy được miệng.

Cố Cảnh Dương nghe ra hắn đang tán thưởng, vừa chột dạ vừa ngại ngùng, càng đau lòng hơn. Ông thở dài nói cảm ơn với An Thư Kiệt, lại nói chuyện hai cha con bị mấy người bắt cóc, cắt những điểm quan trọng, nói đơn giản một lần.

Cuối cùng nói: "An tiên sinh cũng thấy đấy, lấy tình trạng của bốn cha con chúng tôi, bây giờ còn chưa thể rời đi, tôi sẽ lập tức liên lạc với người nhà, nhưng vì vấn đề thời gian, còn làm phiền ngài thu nhận mấy ngày."

“Cái này tôi không quyết định được." An Thư Kiệt xua tay, tùy tiện nói: “Chùa Lâm Viễn là của chú hai tôi, tôi chỉ đơn thuần là bỏ nhà ra đi, đến bước đường cùng mới đến đây ăn chùa uống chùa.”

Cố Cảnh Dương khó xử nhíu mày: “Vậy..."

"Ôi, quản gia đến rồi." An Thư Kiệt ngoắc ngoắc tay với tiểu hòa thượng, đến gần nói với cậu bé: “Tiểu sư đệ, anh Cẩu muốn đưa bọn nhỏ vào trong chùa ở mấy ngày, em thấy có được không?”

Cố Cảnh Dương đang nắm chặt nắm đấm: “...”

Quên đi, vì ở chùa, tiếng gọi này ông nhịn.

Cố Cảnh Dương nhìn về phía tiểu hòa thượng, dùng hết sức mạnh toàn thân, lộ ra nụ cười tự cho là dễ gần, không ngờ trên mặt tiểu hòa thượng bình tĩnh lạnh nhạt không có chút dao động nào, ngược lại yên lặng hồi lâu, quay đầu nhìn An Thư Kiệt: "Ông ta làm cái vẻ mặt này, là đang uy hϊếp tôi?"

Cố Cảnh Dương: Vẻ mặt dần dần hung dữ jpg.

Mẹ nó, tại sao bây giờ đứa trẻ nào nói chuyện cũng thiếu đòn như vậy?

An Thư Kiệt phì cười, vỗ vai Cố Cảnh Dương cười xấu xa: “Anh Cẩu đừng để ý, tiểu sư đệ này của tôi rất tốt, chỉ là có chút, quá thật thà.”

“À.” Cố Cảnh Dương thành thực trả lời hắn bằng một nụ cười giả dối.

Tiểu hòa thượng suy tư chốc lát, cuối cùng gật đầu một cái: "Có thể, nhưng trong chùa không nuôi người nhàn rỗi."

Cố Cảnh Dương thở phào: "Không thành vấn đề, chờ mấy ngày nữa chúng tôi rời đi, tôi sẽ quyên góp một số lượng lớn hương khói, xem như là phí cảm ơn cha con tôi đã quấy rầy.”

Gương mặt tiểu hòa thượng nhàn nhạt, lắc đầu một cái: "Không cần, bồi thường thịt là được."

"..."

Một trận gió lạnh thổi qua, Cố Cảnh Dương bịt chặt lỗ nhỏ trên áo.

Không nghĩ tới cậu còn nhỏ tuổi, lại là loại hòa thượng này?

Buổi tối trước khi nghỉ ngơi, Cố Cảnh Dương liên lạc với ông cụ nhà họ Cố, quả nhiên nhà bên kia đã rối loạn, sau khi vụ án bắt cóc xảy ra, Cố lão phu nhân ngất xỉu, Lư Nguyệt Tình cũng một ngày một đêm chưa nghỉ ngơi.

Tên bắt cóc chỉ gọi điện thoại một lần, chỉ nói không cho phép báo cảnh sát, sau đó có lẽ vì bốn cha con chạy thoát, nên không liên lạc lại.

Hai cha con trò chuyện đơn giản mấy câu, thỏa thuận tốt phương án, kết thúc cuộc nói chuyện.

Ở địa phương xa lạ, Tiêu Tiêu vẫn duy trì cảnh giác, đang lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng động, nhớ đến ông ngoại bà ngoại, mạnh mẽ chống đỡ đứng lên, cũng muốn gọi điện thoại báo bình an.

Bà ngoại nghe thấy giọng nói của cháu ngoại trong điện thoại vừa khóc vừa cười, cái ngày biết được tin đứa trẻ bị bắt cóc từ con gái, bà ngoại cũng sắp phát điên, hai ông bà già vô cùng nôn nóng chạy đến nhà con gái trong thành phố, hỏi thăm tình hình.

Lư Nguyệt Tình ở ngay bên cạnh, cũng khóc ở đây, ba người nói một lúc lâu, ông ngoại mới cầm lấy điện thoại di động, nắm được tình trạng hiện tại của bọn họ, lại bảo Tiêu Tiêu đưa điện thoại cho Cố Cảnh Dương, hai người ba vợ - con rể nói mấy câu, lúc này mới tắt điện thoại.

Đến khi Tiêu Tiêu ngủ lại lần nữa, Cố Cảnh Dương nằm ngửa ở trên giường, suy nghĩ về vụ bắt cóc này một lần nữa.

Hành trình của nhà bọn họ là quyết định đột ngột, có rất ít người biết, cũng vì vậy, ông mới không mang theo bảo vệ.

Cho nên nội gián nhất định sẽ ở trong mấy người đó, mặc dù không phải cũng không thoát khỏi có liên quan.

Lúc nãy Cố Cảnh Dương báo bình an với ông cụ Cố, bảo ông cụ đè tin tức xuống trước, nếu như lần bắt cóc này là vì Cố thị, hung thủ sau màn nhất định sẽ nhảy ra khuấy đυ.c nước trước.

Nếu như là vì cá nhân ông...

Cố Cảnh Dương nhìn con gái cả người đầy vết thương, trong mắt thoáng qua một tia hung ác, bất kể là nguyên nhân gì, ông cũng phải khiến cho đối phương trả giá đắt.



Vẻ tổng tài bá đạo Vương Bá (*) chỉ duy trì đến sáng hôm sau, bởi vì cuộc bồi thường thịt chính thức bắt đầu.

(*)Vương Bá [王霸]: Là danh tướng thời Đông Hán, một trong 28 vị danh tướng của Vân Đài. (nói chung là một nhân vật lịch sử, ai có nhu cầu biết thêm có thể search baidu.)

Tưới đất, làm cỏ, đốn củi, nấu cơm.

Mấy việc ba mươi bốn năm Cố Cảnh Dương chưa từng làm, bây giờ lại làm hết một lần trong vòng một ngày, vì ba đứa bé tuổi còn nhỏ, trên chân bị thương, Cố tổng da thô thịt dày không chỉ phải làm cho mình, còn phải làm thay con gái.

Thảm nhất là, mấy đứa con không có lương tâm âm thầm đi nhờ vả chủ nô ɭệ, vết thương còn chưa tốt lên đã xách ghế nhỏ ngồi ở đó, khoa tay múa chân với ông, một lúc nói mảnh đất này tưới không tốt, rồi còn nói là cỏ ở mảnh đất kia chưa dọn sạch.

Cố Cảnh Dương tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn gϊếŧ con cho hả giận.

Buổi tối, tiểu hòa thượng đeo cặp sách về, bắt một con gà đưa cho Cố Cảnh Dương đang đốt lửa: "Buổi tối ăn gà con hầm nấm."

Cố Cảnh Dương: "???"

Tiêu Tiêu đang chỉ huy bậy bạ, hạt dưa trong miệng cũng quên cắn, kinh ngạc trợn to mắt: "Không phải anh là hoà thượng sao?”

Tiểu hòa thượng mím môi, không hề muốn trả lời vấn đề này.

“Hì hì.” An Thư Kiệt đang đứng ở cửa vây xem phụ nữ đấu võ mồm đúng lúc đi tới, giật một nắm hạt dưa nhỏ trong tay Tiêu Tiêu, rung rung chân tám chuyện.

"Chắc hẳn mấy người không biết, tiểu sư đệ hòa thượng này của tôi là tự bổ nhiệm.”

Thấy trong mắt cha con bốn người đồng thời toát ra nghi vấn “Sau đó thì sao, nhanh lên một chút" An Thư Kiệt đắc ý chép miệng một cái, nói: “Sư đệ của tôi một lòng hướng phật, nhưng chú hai tôi, cũng chính là sư phụ của nó không chịu, nói cơ thể trẻ nhỏ đang phát triển, cần cân bằng dinh dưỡng, sợ nó ngày ngày ăn chay không cao lên được, cho nên không để cho nó xuất gia.”

Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn qua tiểu hòa thượng, trên mặt viết đầy “Không ngờ tới tiểu hòa thượng mi thanh mục tú là anh lại là giả.”

Vẻ mặt bình tĩnh của tiểu hòa thượng xuất hiện một vết nứt, từ bên tai hồng đến cổ, cúi đầu phản bác: "Sư phụ nói chờ tôi trưởng thành thì có thể tự quyết định, bây giờ chuẩn bị sẵn sàng trước, 18 tuổi là có thể chính thức xuất gia."

Giọng nói của bé trai lạnh lùng bình tĩnh xen lẫn mấy phần giận hờn, hòa tan sự lạnh lẽo trên người.

Tiêu Tiêu vừa nghĩ, cô còn chưa biết tên của anh hòa thượng nhỏ này, vì vậy hỏi: “Anh, anh tên là gì?"

Miệng An Thư Kiệt giống như gắn lò xo, cũng có thể là bị trên núi thanh tĩnh ép đến điên rồi, bất kể ai nói gì cũng muốn chen một câu, lập tức cướp đáp:

"Biết "Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc được Trường Sinh(*)’ không, tiểu sư đệ của tôi tên là —— "

(*) Trong bài thơ: Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ lang ức cựu du thư hoài của Lý Bạch. Tạm dịch: Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) nhận (được) trường sinh.

“Ồ” Không chờ hắn nói xong, Tiêu Tiêu gật gù, đưa tay ra: "Anh Đỉnh của em, xin chào."

Tiểu hòa thượng: "..."

An Thư Kiệt: "..."

Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt bọn họ không tốt lắm, nhướng mày lên, thử dò xét nói: "Vậy... Anh Kết Phát (*).”

(*) Kết phát tức kết tóc.

Tiểu hòa thượng rũ mắt xuống, nhìn cặp mắt tràn đầy nụ cười giảo hoạt kia, giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương: "Anh tên Trường Sinh."

Dừng một chút, lễ phép nói: "Chào em, em gái Tú Nhi."

“Phụt ——" mấy người đàn ông không nhịn được, len lén cười thành tiếng.

Người trong phòng đều biết tên này là giả, mỗi lần Cố Danh Đình và Cố Danh Sâm bị An Thư Kiệt cố ý gọi "Trạm Thai" và "Quất Tử ", cũng sẽ lúng túng đến ngón chân gảy gảy trên đất.

Nhưng Tiêu Tiêu không giống, da mặt dày vĩnh viễn không chịu thua, quyết không xấu hổ, không hề có biểu hiện khác thường, cười híp mắt đáp lại.

Hai người lớn hợp tác làm gà hầm, trên bàn cơm, Trường Sinh tuyên bố một quyết định quan trọng —— đi chợ.

Thị trấn nhỏ dưới núi có mấy cái chợ lớn, vô cùng náo nhiệt, chùa Lâm Viễn nghèo khó, ngoại trừ rất hiếm khi có thể mèo mù đυ.ng phải chuột chết, đi ra ngoài làm lễ cúng kiếm thêm thu nhập, về cơ bản thời gian còn lại đều dựa vào tự cung tự cấp, đến chợ bán hàng chính là một đường tắt quan trọng.

Thứ tư có một cái chợ lớn, vì cách chùa Lâm Viễn khá xa, người trong chùa không biết cách nào để đi, Trường Sinh hỏi thăm được cái chợ lớn đó giá cả cao hơn, quyết định ngày kia đi thử một chút.

Sau khi gõ thước quyết định, sáng sớm ngày thứ tư, tất cả mọi người bắt đầu lên đường, mang theo giỏ trúc được đan trong chùa, giỏ trúc, rau cải tươi, còn có một chút vật nhỏ, tràn đầy tự tin lên đường đi chợ.

Đến nơi cho thuê gian hàng tốt, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, người cũng bắt đầu nhiều.

Tiêu Tiêu vẫn là lần đầu tiên bán hàng, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn đám người lui tới, trong lòng suy nghĩ, chờ lát nữa kiếm tiền phải đi mua một chút đồ ăn.

Không nghĩ tới nửa giờ trôi qua, không có người hỏi han, thỉnh thoảng có mấy người có tới nhìn một chút, cũng bị âm thanh gào to bên cạnh hấp dẫn đi.

Náo nhiệt là của người khác, không hề có nửa điểm liên quan đến các cô.

Tiêu Tiêu nổi giận, nhíu mặt nghiêm túc nói: "Như vậy không được, chúng ta phải đứng lên hỗ trợ thôi, anh nhìn người ta đi, lại nhìn lại chúng ta, dáng vẻ này giống như đang bán hàng sao."

"..." Mấy tên đàn ông quả thực không biết mình không đứng đắn chỗ nào, ông chủ Trường Sinh yên lặng chốc lát, đưa tay ra, ra hiệu em gái Tú Nhi làm gì đó trước.

Tiêu Tiêu liếc một cái, hít sâu một hơi, ôm lấy chân ba, gào nói: "Ba, đừng đánh con, con sẽ bán thức ăn thật tốt, kiếm tiền cho ba lấy vợ khác, cầu xin ba đừng đánh con.”