Chương 4

Đoan Mộc Thần ở một mình trong căn hộ nghèo của mình, bố cục ở dưới là phòng khách và nhà bếp, phòng ngủ ở tầng trên. Cô thích cái bố cục này, dù không gian không được lớn nhưng lại rất đầy đủ. Nên Đoan Mộc Thần rất thích ở nhà, nếu không đi làm thì toàn nằm trên giường của mình, mở nhạc lớn hết cỡ. Cô không sợ hàng xóm khiếu nại, tìm cảnh sát ư? Cô chính là cảnh sát.

Tối chủ nhật nàng hay nằm trên salon để xem tivi, đang mơ màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Bực mình cầm điện thoại lên, sở cảnh sát gọi.

"Cũng không phải trách nhiệm của tôi, gọi tôi làm gì? Không quan tâm.........." - Nàng không cần suy nghĩ liền cúp điện thoại.

Mở tủ lạnh tìm đồ ăn, phát hiện tủ lạnh cũng giống như cái bụng đói của nàng, không có gì để ăn. Điện thoại lại vang lên, nhìn dãy số, sở cảnh sát. Đoan Mộc Thần liền khoác áo đi xuống lầu ăn mì sợi.

Chủ quán mì sợi quen mặt với Đoan Mộc Thần, hơn nữa cái tiệm ăn to như vậy chỉ để một bà già quản lý.

"Chị Trương." - Mới vào cửa Đoan Mộc Thần liền gọi to.

"Thần Thần, lâu quá không tới đó nha." - Cái người được gọi là "chị Trương" lớn hơn Đoan Mộc Thần 20 tuổi, nhìn thấy Đoan Mộc Thần mặt mày liền hớn hở. Đưa cái tô mì cho phục vụ, chạy đến trước mặt Đoan Mộc Thần, hai người cười hì hì ngồi đối diện nhau.

"Gần đây bận lắm sao mà ít tới vậy, quên luôn chị Trương rồi đúng không hà."

"Nào có! Chỉ mới có một tuần không tới, mà chị Trương đã nghĩ em như vậy sao." - Đoan Mộc Thần nhíu mày có phần khoa trương.

Trương thị là mì sợi có tiếng của Trương gia, mở ở cái khu nhỏ này đã được 10 mấy năm tay nghề thật sự rất độc đáo, khu này không ai là không biết. Đoan Mộc Thần ở đây 6 năm, thường xuyên đến đây ăn mì sợi, với tính cách của nàng làm sao mà không tranh thủ nịnh nọt bà chủ, thuận tiện tô mì của nàng sẽ to hơn và có thêm vài miếng thịt bò.

Trong quán rất là náo nhiệt, Đoan Mộc Thần và chị Trương nói chuyện rất to, nhưng lại rất vui vẻ. Chị Trương đem cho nàng một to mì sợi to thêm một ly bi, điều này làm cho Đoan Mộc Thần rất thoải mái.

Vậy là một đêm tịch mịch lại trôi qua vui vẻ như vậy.

Đột nhiên cửa lớn mở ra, một cô gái trẻ đi vào. Cô ấy mặc áo xám đen, quần sooc trắng, tóc quăn màu nâu khoác lên vai, dáng vẻ đầy đặn. Cô gái liếc mắt nhìn về phía Đoan Mộc Thần, đó là Trương Tư Nguy con gái họ Trương.

"Tư Nguy về rồi à." - Chị Trương cười hihi, nét mặt rất vui vẻ. Đoan Mộc Thần nhìn Trương Tư Nguy một chút, bắt chước chị Trương nói.

"Tư Nguy về rồi à."

"Tư Nguy để cho chị gọi à!" - Trương Tư Nguy trừng cô.

"Oa, chị Trương, con gái chị càng lúc càng dữ nha. Em chỉ chào hỏi tý thôi, mà thái độ mạnh như vậy. Sau này chị phải cực khổ tìm chồng cho em ấy rồi..." - Đoan Mộc Thần chưa nói hết, thì Trương Tư Nguy đã quét một đá tới đầu nàng. Đoan Mộc Thần liền cúi đầu xuống, Trương Tư Nguy đá trúng chị Trương làm chị té ngã.

"Á!""Á! Mẹ.........Đoan Mộc Thần....chị!!!"

Đoan Mộc Thần tay trái che mặt, tay phải đưa xuống bàn cầm tô mì với đũa chạy mất, cười hì hì nói: "Trương đại tiểu thư, tính tình nóng nảy thì đừng có mặt váy, quần sooc cũng không nên mặt nha. Nếu không người ta sẽ thấy được qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt kia, nổi máu dê đấy."

"Đoan Mộc Thần! Chị đi chết đi!"

Đoan Mộc Thần thấy Trương Tư Nguy tức giận, hài lòng gói lại tô mì đem về.

Về đến nhà mở tivi, vừa ăn mì vừa xem, thật sự là cuộc sống sảng khoái a.

không ngừng đổi kênh, đột nhiên thấy được tin tức hấp dẫn.

"...........Đây là lần thứ 2 xảy ra vụ án ly kỳ lạ. Người bị chết cháy, nhưng lại có vết cắn....."

"Vừa nảy điện thoại của tổ trưởng, có phải muốn nói chuyện này với mình. Lại có một vụ án tương tự." - Đoan Mộc Thần nhớ tới lời Giang Lai, đó là cương thi.

"không thể, không thể nào là cương thi. Tất cả cương thi vào lúc đó toàn bộ đã............"

Vừa chạm vào vùng ký ức đó, Đoan Mộc Thần cảm thấy không thoải mái, lập tức muốn dời sự chú ý, liền ăn mì không ngừng. Một tô mì to, đã bị nàng ăn 1 mạch hết sạch.

"Ợ....no quá." - Đoan Mộc Thần nằm dài trên salong, cái gì cũng không muốn nghĩ, những việc phức tạp như vậy cô không muốn để trong đầu. Cứ nằm mãi, liền thấy buồn ngủ, đột nhiên ngoài cửa nghe thấy tiếng pháo hoa. Pháo bay về phía chân trời, bầu trời xám đậm lửa tung tóe đầy màu sắc, lại bất ngờ như vậy. Gian nhà nhỏ của Đoan Mộc Thần cũng bị nhuộm đầy màu vui vẻ, to nhỏ tiếng chúc mừng vang vọng, làm phiền cái người đang muốn ngủ kia.

"Hôm nay là lễ gì? Tống Tử lễ? Mà lễ Tống Tử cần gì bắn pháo hoa, thần kinh." - Đoan Mộc Thần bực mình đóng hết cửa lại, kéo rèm cửa, rồi đổ ập lên ghế salong.

Có người nói, mấy người thích ồn ào toàn là dân FA.

Thành thị là vậy đó, càng chìm đắm trong náo nhiệt, thì chính là càng cô đơn.

Nhưng cái này thì quá sức ồn ào, tiếng pháo hoa vang vọng đầy trời, vừa thanh vừa trầm cứ ong ong màng tai, không cách nào che được.

Đây là một người lớn đang cô đơn.

Án mạng liên tục xảy ra, tổ trưởng Vương bận sứt đầu mẻ trán, đã có 5 người bị hại. Đốc sát nói, nếu như không bắt được kẻ gây án, thì tổ trưởng Vương liền về quê chăn vịt đi.

Tổ trưởng Vương phiền muộn, tội phạm này bắt làm sao? không rõ hành tung, hơn nữa đặc điểm người bị hại hoàn toàn không có điểm chung, nữ có nam có, trẻ con, người già, còn có kẻ vô gia cư. Duy nhất có liên quan là người chết đều bị cắn ngay cổ, kẻ ngu cũng nhìn cũng biết là cùng một người làm, gϊếŧ người liên hoàn. Hơn nữa tội phạm không có mục tiêu nhất định, ai cũng có thể trở thành nạn nhân.

Vụ án này đã khiến người dân lo sợ, sau 9h tối chẳng còn ai dám ra đường 1 mình.

Vừa sáng Đoan Mộc Thần vừa đến thì tổ trưởng Vương liền muốn họp, Đoan Mộc Thần cau mày "oáp" liên tục. Tưởng Chu vỗ vỗ vai Đoan Mộc Thần cười nói: "Phải có tý ý chí chứ, nếu không tổ hình sự của chúng ta sẽ có những ngày tháng khó sống đấy."

Đoan Mộc Thần rũ mày, sụp mí mắt, nhìn Tưởng Chu cười.

Cô gái Tưởng Chu này trước kia làm ở phòng lưu trữ hồ sơ, tuổi còn trẻ nhưng rất có ý chí. Thành tích rất tốt, nên được điều qua tổ hình sự, nhưng cha mẹ cô đều không cho. Nói con gái thì cứ ở phòng hồ sơ làm là tốt rồi, mấy chuyện đấm đá cứ để cho đàn ông làm. Nhưng Tưởng Chu lại không thích việc tẻ nhạt trong phòng hồ sơ, lén lút nhiều lần đưa đơn muốn điều qua phòng hình sự. Vì tổ hình sự không thiếu người, nên rất ít cơ hội.

Lần này Tiểu Tôn xảy ra chuyện, lại trong thời điểm then chốt của vụ án, nên khoa hình sự đúng lúc thiếu người, Tưởng Chu liền thuận lợi được điều tới.

Đoan Mộc Thần không hiểu, tại sao một cô gái như Tưởng Chu lại không thích làm ở phòng hồ sơ, mà lại sống chết muốn qua tổ hình sự, đúng là ngốc. Trong đầu Đoan Mộc Thần tính toán, sau khi xong vụ này, nàng sẽ đưa đơn xin điều qua phòng hồ sơ, để Tưởng Chu có hối hận cũng không kịp.

Tổ hình sự có 15 người, chia làm 3 nhóm nhỏ, phụ trách những vụ án khác nhau, nhưng lần này tập trung hết 15 người. Tổ trưởng Vương tóc lộn xộn, vành mắt đen thui, bộ dáng nhìn đã biết ngủ không đủ. Đoan Mộc Thần ngồi hàng cuối, thuận tiện để ngủ.

15 người tổ hình sự đến đông đủ, cửa phòng họp đột nhiên mở ra. Đoan Mộc Thần vừa nhìn, đó là Giang Lai bám dai như đỉa, tổ hình sự họp mà cô ấy cũng tới à.

Giang Lai cùng 6 người mang giày cao gót, à không hôm nay chỉ có 5 người, một người mang giày bệch, ngồi ở hàng cuối cùng. Giang Lai kéo ghế ngồi kế bên Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần liếc nhìn cô ấy mang gọng kính đen, tóc dài tùy ý xõa, có chút ngổn ngang khoát lên vai. Ánh mắt của cô ấy sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, cánh tay cầm văn kiện duỗi ra, màu xanh của mạch máu cứ như đang lộ trên mặt sông băng lúc ẩn lúc hiện.

Tổ trưởng Vương bắt đầu tóm tắt vụ án, những nơi xảy ra án mạng đều nằm rải rác toàn thành phố. Thời gian thường vào nửa đêm, không có giằng co, một nhát chí mạng. Vì đề phòng tử thi biến đổi, nên đã xử lý bằng hỏa thiêu.

Phía trên tổ trưởng Vương nói, phía dưới thì Đoan Mộc Thần ngủ mặt ngẩng lên. Giang Lai nhìn cái dáng ngủ xấu xí của Đoan Mộc Thần nhếch miệng, còn há to miệng. Cô khiều Lam Nhiên mượn một viên kẹo cao su, ném vào trong miệng Đoan Mộc Thần.

"Khụ.....khụ....." - Đoan Mộc Thần bất ngờ tỉnh dậy, vừa ho vừa la: "Có chuyện gì.........."

Toàn bộ mọi người quay đầu ngạc nhiên nhìn Đoan Mộc Thần, trán của tổ trưởng Vương nổi cả gân xanh.

"Chuyện gì hả Đoan Mộc Thần? Gặp ác mộng à?"

Toàn bộ mọi người cười lớn, Lam Nhiên cười to thành tiếng, Giang Lai cũng cười.

Đoan Mộc Thần gãi đầu, cũng chẳng thấy xấu hổ. Xuyên qua những ánh mắt đang cười nhạo kia, Đoan Mộc Thần nhìn thẳng vào Tưởng Chu. Ánh mắt Tưởng Chu rất lạnh, tràn đầy sự khinh bỉ, thật khác xa cô gái nhiệt tình lúc đầu cuộc họp. Đoan Mộc Thần là chúa mặt dày, làm gì sẽ bị mấy lời chế nhạo mà thay đổi. Vừa ngồi xuống lại thấy buồn ngủ, khoanh tay trước ngực, dang rộng chân, lưng dựa vào ghế, đây là tư thế ngủ ngồi thoải mái nhất.