Phần 2 chương 8

5 năm trước khi Đoàn Nhiên vừa gia nhập SS7 thì Thất Thất đã là thành viên trong đó rồi. Thất Thất là người nhỏ tuổi nhất trong SS7, lúc đó cô mới 20 tuổi, bây giờ là 25. Cô ghét cái ác như kẻ thù, tuy quân hàm của SS7 cao hơn cảnh sát bình thường rất nhiều, SS7 cũng ko thích tham gia vào mấy vụ án bình thường, nhưng cô thì lại thường xuyên tham gia vào các tổ hành động đặc biệt để bắt tội phạm, cũng từng bắt được một trùm buôn thuốc phiện.

Trong lòng Đoàn Nhiên tinh thần chính nghĩa rất ít, cô tham gia SS7 do chính phủ trung ương thành lập bởi vì cô rất mạnh. Hai tay cô có hình vẽ ngôi sao 5 cánh, chính là phong ấn của Hoả Diễm Chi Thần, uy lực vô cùng mạnh. Thêm vào cách cô làm việc luôn dũng mãnh, nên được tuyển chọn tham gia vào đội, nắm giữ rất nhiều đặc quyền với tin tức. Đoàn Nhiên gia nhập SS7 bởi vì bên ngoài ko dễ gì tìm được mấy tin tức đó, điểm này ngoài trừ cô ko ai biết. Cô hận Giang Lai, nhưng 8 năm qua lại khổ sở tìm kiếm cô ấy, mâu thuẫn đến mức chính bản thân Đoàn Nhiên cũng ko muốn đối mặt.

Trong lòng chính là mâu thuẫn như vậy, Đoàn Nhiên với Thất Thất sớm đã nhìn đối phương ko hợp mắt, hở chút là đánh nhau.

Chỉ có một tay, lại thêm phải đứng yên tại chỗ, Đoàn Nhiên nằm ở thế bất lợi. Dao ngắn của Thất Thất mấy lần suýt nữa chém trúng mặt cô, trong lòng Đoàn Nhiên khó chịu: "Nói này Thất Thất, mỗi lần đánh nhau đều cố ý chém vào mặt tôi, bộ muốn huỷ nhan sắc của tôi à?" - Nhanh chóng tháo còng tay, đưa Giang Lai còng vào cái lan can, sau đó đánh toàn lực.

"Tiểu Thất, cô cẩn thận đó." - Hai tay Đoàn Nhiên đã có thể hoạt động tự do đầy linh hoạt, thoải mái nên lợi hại hơn rất nhiều, song dao của Thất Thất cũng khó bắt được động tác của cô. Thất Thất trong lòng thầm khâm phục.

"Cái tên Đoàn Nhiên này đúng là ko đơn giản, ở SS7 cũng đứng hàng nhất nhì."

Ngay lúc Thất Thất phân tâm, Đoàn Nhiên bỏ đi găng tay phóng tới, Thất Thất giật mình vội vàng dựng song dao lên che ở trước mặt. Động tác này vô cùng nguy hiểm, nếu là người bình thường thì 2 tay đã đứt lìa. Thất Thất cũng ko có ý làm Đoàn Nhiên bị thương, nhiều lắm chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút. Nhưng thấy hai tay cô ta ko hề e ngại, trực tiếp nắm chặt vào lưỡi dao.

"Cô............"

Thất Thất chưa kịp nói xong, song dao trên tay đột nhiên bị uốn cong, hoà tan vào tay Đoàn Nhiên. Nhiệt độ cực nóng từ thân song dao truyền tới, Thất Thất hoảng hốt tuột tay. Đôi song dao rơi xuống đất, biến thành một vũng nước thép.

"Đúng là bất cẩn, bị phỏng rồi sao? Xin lỗi nha." - Đoàn Nhiên cười nham hiểm, mang theo châm chọc. Thất Thất ko rõ năng lực của Đoàn Nhiên nên bị thiệt thòi. Nguyên Thời Tuyết thất tay Thất Thất sưng đỏ, lập tức chạy tới, mặt lo lắng: "Chị, tay chị! Em giúp chị băng bó."

Đoàn Nhiên liền chế giễu quan hệ của hai người họ, lúc này Nguyên Thời Tuyết lại có biểu hiện mờ ám như vậy, Thất Thất thấy Đoàn Nhiên đang đánh giá nét mặt của họ nên mặt đỏ lên, tránh thoát tay của Nguyên Thời Tuyết" Tôi ko sao."

Nguyên Thời Tuyết sững sờ, Thất Thất bày ra nét mặt lạnh lùng, cũng ko ở lại.

Ngoài mặt Đoàn Nhiên đang cười, nhưng trong lòng đang chua xót, thật đố kị. Từ tình bạn có thể thành tình yêu ko?

Đột nhiên một tiếng vỡ kính vang lên.

Giọng nói khàn của Lương Triệt ko biết từ đâu la lên: "Chỗ Hồng Khải xảy ra chuyện rồi, nhanh lên!" - Thất Thất lập tức chạy về hướng phòng của Hồng Khải, vừa chạy vừa nói: "Thời Tuyết! Em ở lại canh chừng con cương thi đó, đừng để nó chạy. Đoàn Nhiên, nếu cô còn là thành viên của SS7 thì đi theo tôi!"

Đoàn Nhiên nhìn Nguyên Thời Tuyết, lại nhìn Giang Lai đang bị còng vào lang can, cảm thấy với sức của Giang Lai lúc này muốn trốn cũng khó, liền đi theo Thất Thất. Khi đi ngang qua Nguyên Thời Tuyết, liếc nhìn cô và nói: "Người bạn nhỏ, đàn chị của cô tốt dữ ha, sợ cô chiến đấu sẽ mất mạng nên bảo cô ở đây canh chừng. Nhớ chăm sóc tốt cương thi bé nhỏ giúp tôi nha."

Nguyên Thời Tuyết xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ đến lớn bên cạnh cô già trẻ lớn bé đều là quân nhân nghiêm túc, chưa từng gặp loại phụ nữ tính cách tuỳ tiện như vậy. Bị Đoàn Nhiên nhiều lần khıêυ khí©h đến đỏ mặt, tới nỗi quên luôn ai bạn ai thù, chỉ biết ngơ ngác gật đầu: "Vâng........vâng....."

Đến khi đám Lương Triệt chạy đến phòng của Hồng Khải, thì Bạch Nguyệt ngã vào cửa, trước ngực bị thủng một lỗ lớn, máu chảy rất nhiều, đang hấp hối.

Lương Triệt đi đến, vỗ vỗ vào anh nói: "Bạch Nguyệt tỉnh lại, chúng tôi đưa anh tới bệnh viện."

Cả người Bạch Nguyệt toàn máu và mồ hôi, vốn đã ngất lúc này yếu ớt tỉnh lại. Thấy Lương Triệt và mọi người đều ở đây, dùng hết sức lực bực bội nói: "Các người......các người còn ở đây làm gì......Mau đuổi theo! Hồng........Hồng Khải bị Thi Ngũ Tướng bắt đi rồi.........5 con cương thi đều tới rồi, nhanh lên! Đừng lo cho tôi.....tôi ko xong rồi........"

Thất Thất ko nói hai lời, lập tức từ nhảy khỏi cửa sổ bị vỡ ra ngoài, đuổi theo Thi Ngũ Tướng. Lương Triệt điểm một cái trước ngực Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt cảm thấy ngực khó chịu.

"Trước tiên tôi cầm máu cho anh, anh cứ an tâm nghỉ ngơi, 2 tiếng sau sẽ sơ cứu tạm thời khâu vết thương của anh. Trong thời gian này ko nên cử động, ko cần nói, cứ ngủ một giấc, chúng tôi nhất định cứu Hồng Khải về."

Bạch Nguyệt gật đầu, lại hôn mê.

Lương Triệt để anh xuống, cùng Đoàn Nhiên nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Trên hành lang, Giang Lai ngồi dưới đất im lặng, ko biết cô đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng. Nguyên Thời Tuyết nhìn xung quanh, trong lòng cựu kì lo lắng. Cô rất lo Thất Thất bị nguy hiểm, Thất Thất ko có vũ khí, tay ko đánh với Thi Ngũ Tướng làm sao ko có nguy hiểm? Nguyên Thời Tuyết càng nghĩ càng lo, nhưng Thất Thất bảo cô ở đây coi chừng cương thi này, lỡ cương thi chạy mất, đàn chị còn ko mắng cô tới chết sao?

Tình thế khó xử, làm cô khó khăn tới phát khóc.

Đột nhiên cô nhìn thấy xa xa có một người phụ nữ chạy tới, mặc đồ đơn giản, mái tóc nâu đung đưa theo từng bước chân. Người phụ nữ đó chạy tới trước mặt Nguyên Thời Tuyết, nét mặt kinh ngạc nói: "Lúc nãy Hồng Khải có phải bị Thi Ngũ Tướng bắt đi ko?"

Nguyên Thời Tuyết nghi hoặc lẫn đề phòng nhìn cô ấy hỏi: "Cô là ai?"

Người phụ nữ này tất nhiên là Đoan Mộc Thần, nãy giờ trốn trên cây xem náo nhiệt.

"Tôi là cảnh sát của sở cảnh sát thành phố B." - Đoan Mộc Thần vẫn thường đem theo thẻ cảnh sát, đưa thoáng qua trước mặt Nguyên Thời Tuyết nói: "Cảnh đốc của chúng tôi biết Hồng Khải tiên sinh muốn đến Hồng Khám tham gia đại hội cổ đông, nên rất muốn tôi đến hỗ trợ bảo vệ ông ấy."

Nguyên Thời Tuyết thấy Đoan Mộc Thần đưa thẻ cảnh sát ra, trong lòng tức giận với cảnh đốc sở cảnh sát thành phố B. Đã là cảnh đốc ko lẽ ko biết hành động lần này nguy hiểm cỡ nào, lại muốn để một nữ cảnh sát bình thường đến để tìm cái chết, đúng là quá đáng.

Nguyên Thời Tuyết vỗ vai Đoan Mộc Thần nói: "Hồng Khải đúng là bị Thi Ngũ Tướng bắt đi, nhưng cô đừng đi! Quá nguy hiểm."

Đoan Mộc Thần "ồ", nói: "Cô có phải là thành viên của SS7 ko?"

Nguyên Thời Tuyết vội xua tay nói: "Ko phải, ko phải, tôi chỉ mới là thực tập sinh. Ko tính là thành viên chính thức của SS7."

Nguyên Thời Tuyết nhìn Giang Lai một chút, Đoan Mộc Thần bắt tình hình rất nhanh: "Cô đang canh chừng người đó à?"

"Cô ta ko phải người, là cương thi."

Đoan Mộc Thần nói: "Vậy tôi giúp cô canh chừng, cô đi bắt tội phạm đi!" - Nói với dáng vẻ rất chính trực.

Ánh mắt Nguyên Thời Tuyết có chút đề phòng, Đoan Mộc Thần biết Nguyên Thời Tuyết đang hoài nghi cô. Cô liền đi tới trước mặt Giang Lai.

Giang Lai ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thần. Thật ra xa nhau cũng chưa lâu, thế nhưng sao lại có cảm giác xa lạ vậy? Hai người nhìn nhau, ko gian xung quanh như ngưng đọng.

Đoan Mộc Thần kéo cổ tay Giang Lai, Giang Lai rất lâu ko có uống máu, nên cả người xụi lơ, còn bị Đoàn Nhiên kéo chạy theo tiêu hao quá nhiều thể lực, đứng cũng ko vững. Hiện tại bị Đoan Mộc Thần kéo, trước mắt liền tối sầm, nếu ko phải Đoan Mộc Thần đang đỡ cô, thì chắc sẽ bị té sấp mặt liền.

Đoan Mộc Thần tát hai cái lên mặt Giang Lai, Giang Lai đột nhiên bị tát làm làm hai tai nổ vang, nhàn nhạt máu từ khoé miệng chảy ra, có lại tầm nhìn rồi. Đoan Mộc Thần thấy gương mặt tuyệt tình của Giang Lai, sự tức giận lại xuất hiện trong mắt, cô nói: "Tôi hận nhất chính là cương thi! Cả gia đình tôi đều bị cương thi gϊếŧ chết!"

Nguyên Thời Tuyết ko ngờ cô lại động thủ, sợ hết hồn vội vàng kéo Đoan Mộc Thần, sợ cô sẽ gϊếŧ chết Giang Lai.

"Được rồi được rồi, cô bình tĩnh. Vậy cô canh chừng giúp tôi, đừng để nó bỏ trốn là được, nhưng đừng có gϊếŧ nó. Chờ tôi quay lại!" - Nguyên Thời Tuyết giao phó xong liền chạy như điên.

"Yên tâm đi." - Đoan Mộc Thần nói.

Nguyên Thời Tuyết nhảy ra khỏi biệt thự, ấn nút trên đồng hồ bên tay trái, hiện lên một bản đồ GPS xác định vị trí Thất Thất.

"Đàn chị! Chờ em!"

Trên hành lang, Giang Lai ngồi dưới đất, dựa vào lan can, 2 mắt vô thần, gần như muốn ngất. Đoan Mộc Thần lạnh lùng hỏi:

"Sao cô lại yếu đến thế này?"

Giang Lai im lặng rất lâu, dường như chỉ vì 1 câu nói mà phải dùng rất nhiều năng lượng. Cuối cùng, cô đáp: "Vì ko ăn cơm."

"Ko ăn cơm? Là ko uống máu người phải ko?" - Giọng hết sức châm chọc.

Giang Lai cười: "Tôi đã ko còn nhớ máu người có vị gì rồi."

Đoan Mộc Thần im lặng một lúc, hỏi: "Thế bình thường thứ cô uống chỉ là nước ép carot, ko phải máu người sao?"

Giang Lai nói: "Cô ngửi được mùi tanh của máu sao? Chỉ là nước ép carot thôi."

"Cương thi các ngươi ko uống máu, làm sao sống tiếp?"

Giang Lai lắc đầu nói: "Ko uống máu, tôi đã sống như thế nhiều năm rồi. Chỉ có điều, chắc cũng sắp kết thúc rồi."

Đoan Mộc Thần hừ một tiếng, nói: "Muốn cứu người yêu, mà cô cam lòng chết ở đây sao?"

Câu nói này làm cho tinh thần Giang Lai chấn động một chút, vốn đang uể oải cô vịn lan can đứng lên, trừng mắt nhìn Đoan Mộc Thần nói: "Ko sai, tôi ko thể chết lúc này..........tôi sẽ gϊếŧ cô, uống máu của cô!"

Vết thương trong lòng của Đoan Mộc Thần lại tái phát, gió lạnh từng cơn ùa vào. Cô biết, cô vẫn còn yêu người này, yêu đến ko biết vì sao, ko biết bắt đầu từ lúc nào, cũng ko biết sâu bao nhiêu. Trước đây cho rằng hai người sẽ ko bao giờ gặp lại, nhưng khi nhìn thấy, cái tình cảm đó lại dâng trào. Người phụ nữ tên Giang Lai này có tình có nghĩa, vì người yêu mà bất chấp mọi thứ. Được cô ấy yêu, là chuyện hạnh phúc đến dường nào?

Đoan Mộc Thần bất ngờ cắn nát cổ tay mình, máu tươi chảy ra. Giang Lai sững sờ:

"Cô..........."

Đoan Mộc Thần tươi rói nói: "Ko phải cô muốn máu của tôi sao? Ít hay nhiều, tôi cho cô mượn."

Giang Lai hoàn toàn ngây dại, rất lâu mới từ từ nói: "Cô........ ko phải rất hận tôi sao?

"Nhưng tôi cũng rất yêu cô." - Đoan Mộc Thần nói rất thẳng thắng tự nhiên. Đã bao lâu rồi cô chưa từng thốt lên từ yêu này, ko ngờ hôm nay lại vì Giang Lai, người mà cô hận thấu xương có thể bình thản mà nói ra.

Câu nói này hoàn toàn ngoài dự liệu của Giang Lai, cho tới sắc mặt càng lúc càng xanh mét. Đột nhiên tâm trạng cô kích động mất khống chế:

"Cô bị điên à? Tôi muốn lợi dụng cô, muốn gϊếŧ cô! Tại sao cô còn........"

"Vì đó chính là con người." - Đoan Mộc Thần cũng chẳng biết phải làm sao: "Tôi từng nghĩ sẽ rất hận cô, tuyệt đối ko tha thứ cho cô. Nhưng khi nhìn thấy cô, nhìn thấy cô ở cùng Đoàn nhiên, tôi mới phát hiện những hận thù kia bắt nguồn vì tình yêu. Con người ngu xuẩn như vậy đó, vào lúc này tôi thậm chí còn cảm thấy chỉ cần cô có thể cứu sống người cô yêu, chỉ cần cô vui vẻ, thì tôi có thể đưa tất cả máu của mình cho cô. Dưới cái nhìn của cô, có phải rất đáng cười ko?" - Máu vẫn đang chảy xuống, nhuộm đỏ ống quần của Đoan Mộc Thần và sàn nhà.

Bên tai Giang Lai vang lên câu nói rất lâu trước đây của Đoàn Nhiên: "Em yêu chị, cho dù chị là cương thi em cũng yêu chị. Xin chị đừng uống máu của người khác, tất cả máu của em đều dành cho chị.........Tiểu Lai."

Giang Lai cảm thấy đầu như bị bóp nát, tâm trạng sắp mất khống chế rồi.

"Tại sao mấy người ai cũng nói như vậy? Tôi rõ ràng làm tổn thương mấy người! Các người thật ngu ngốc, ko thể cứu chữa!" - Giang Lai dùng hết sức kéo một cái, còng tay gãy. Giang Lai nhảy lên phá vỡ cửa kính ở hành lang, nhảy ra ngoài.

Đoan Mộc Thần chết đứng, chỉ có máu trên cánh tay vẫn chảy ko ngừng.

Là ngu ngốc, đúng là ngu mà nhưng tại sao đau lòng đến thế, mà vẫn muốn ôm cô ấy vào lòng để yêu thương?

Đoan Mộc Thần cảm thấy máu đang chảy ra ko phải từ cánh tay, mà là từ trái tim của mình.