Chương 30

Đoan Mộc Thần ko ngờ Đoàn Nhiên lợi hại như vậy. Lý, Minh Khiêu, Hội Gia đều ko thể so sánh được với Đoàn nhiên. Trong ký ức của Đoan Mộc Thần, chỉ có Đoan Mộc Quý Diệp từng cho nàng cảm giác ngột ngạt như vậy.

Đoàn Nhiên đến gần cô, nói nhẹ nhàng vào tai cô một câu, cánh tay phải của Đoan Mộc Nhiên bị Đoàn Nhiên chụp lấy, xoay ngược về sau. Đầu gối Đoàn Nhiên dùng lực ép từ phía sau xuống, đè chặt Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần rên lên một tiếng, bị đau quỳ xuống.

"Cô ko biết Giang Lai là cương thi sao?" - Đoàn nhiên nói bên tai Đoan Mộc Thần như vậy.

"Cô nói láo!!" - Đoan Mộc Thần hô to.

"Ha ha ha....., cô bé, cô vẫn chưa phát hiện sao?"

Đoan Mộc Thần liều mạng muốn tránh thoát khống chế của Đoàn Nhiên, nhưng Đoàn Nhiên cứ như một ngọn núi lớn, ép Đoan Mộc Thần ko thể nhúc nhích. Đoan Mộc Thần thở hổn hển, Đoàn Nhiên làm cho nàng cấp tốc loé lên một vài suy nghĩ. Nét mặt tức giận của Trương Tư Nguy, Giang Lai lạnh như xác chết, chất lỏng carot, chết rồi sống lại, máu......

"Hai người đó đang nói gì?" - Giang Lai ngồi quá xa, ko nghe được.

Đoàn Nhiên thấy Đoan Mộc Thần biểu hiện thay đổi, cười lạnh một tiếng: "Cô có biết quan hệ giữa tôi với Giang Lai ko?"

"Người yêu, người yêu hết hạn." - Đoan Mộc Thần cười gằn, tăng âm lượng hai chữ 'hết hạn'.

Đoàn Nhiên dùng thêm lực đầu gối, Đoan Mộc Thần cảm giác cánh tay sắp đứt lìa. Đã khó khăn như vậy còn cậy mạnh ko kêu một tiếng, cũng ko xin tha, đúng là tính rất giống Giang Lai.

"Vậy cô với cô ấy có quan hệ gì?"

Vấn đề này của Đoàn Nhiên, trong nhất thời Đoan Mộc Thần cứng họng.

"Hình như cô ko trả lời được. Vậy để tôi cho cô biết, cô với tôi giống nhau cả thôi. Đều là con rối bị cô ấy lợi dụng, sau đó sẽ bị vứt bỏ."

Giang Lai đứng lên, nhìn tình hình có vẻ ko đúng. Hai người cứ bất động, nói chuyện. Hai người đang nói gì? Cái tên Đoàn Nhiên này.

Khán giả cũng bắt đầu chán.

"Cô có ý gì?" - Trong giọng nói của Đoan Mộc Thần có chút run rẩy.

Đoàn Nhiên tới gần Đoan Mộc Thần nói: "Từ trước tới nay cô ko hề nghĩ tới bản thân đang làm gì sao? Ko phải mỗi bước cô đi đều bị Giang Lai dắt mũi sao? Cô ấy nói cái gì thì cô làm cái đó, đúng ko? Cô có từng hỏi mục đích của cô ấy ko? Cô thật sự nghĩ những việc cô ấy đang làm là vì giúp cô sao? Đừng ngu vậy!" - Đoàn Nhiên vỗ vỗ mặt Đoan Mộc Thần, nói tiếp: "Cô ấy chỉ đang lợi dụng cô, để lấy được Quang Mộc kiếm, tiếp theo là hồi sinh người yêu đã chết gần 300 năm của cô ấy thôi. Còn cô thì đần độn mà cảm thấy cô ấy vì yêu cô mới ở bên cạnh cô. Cô đúng là đơn giản đáng yêu mà."

Đoan Mộc Thần tức điên, hét lên, dồn hết trọng lượng đem theo Đoàn Nhiên nhảy lên.

Đoàn Nhiên khen ngợi nói: "Ko tệ nha, có tố chất."

Đoan Mộc Thần trên ko trung, liền cúi người quét chân lên về phía mặt Đoàn Nhiên. Đoàn Nhiên ngã người, ngửa mặt lên tránh thoát. Đoan Mộc Thần xoay lưng về phía Đoàn Nhiên, dùng hết sức vung cánh tay. Đoàn Nhiên đành phải thả tay của Đoan Mộc Thần ra, lùi về sau. Đoan Mộc Thần vừa tiếp đất liền vọt tới, tốc độ làm Đoàn Nhiên hơi giật mình. Đoàn Nhiên làm động tác thủ thế, bất ngờ Đoan Mộc Thần biến mất.

Đâu rồi?

Đoan Mộc Thần liền ngồi xổm xuống, tấn công vào thân dưới, chặt chẽ vững vàng đá thẳng vào cẳng chân Đoàn Nhiên. Phát sinh ra một tiếng va chạm đáng sợ.

"Á........" - Đoan Mộc Thần cảm giác đá phải thép, đau đến muốn chảy nước mắt.

Đoàn Nhiên cười: "Ko tệ nha cô bé." - Cô cắn găng tay kéo ra, lập tức tóm được chân Đoan Mộc Thần.

"Mau tránh đi! Đoan Mộc!" - Giang Lai kêu sợ hãi.

Đoan Mộc Thần đang ở tư thế ngồi xổm có chút khó khống chế động tác, hai tay chống xuống đất vội lùi về sau. Nhưng Đoàn Nhiên lại nhanh hơn, kéo được chân Đoan Mộc Thần.

" ! ! !" - Đoan Mộc Thần hoàn toàn biến sắc, Giang Lai đã nói tuyệt đối ko được để Đoàn Nhiên tóm được. Nhưng Đoàn Nhiên đã rất nhanh nắm chặt chân của nàng, Đoan Mộc Thần muốn thoát, nhưng là chuyện vô ích.

"Có muốn rời khỏi Giang Lai ko?" - Đoàn Nhiên cười.

"Mắc mớ gì tới cô."

Đoàn Nhiên cười gằn, Đoan Mộc Thần liền cảm nhận được chân nóng lên. 'Ầm' một tiếng, chân Đoan Mộc Thần nổ tung.

"A........." - Ko nhịn được đau đớn, Đoan Mộc Thần la lên.

Giang Lai đứng lên, Đoàn Nhiên khốn kiếp! Tại sao cô ấy lại có thể giận chó đánh mèo với Đoan Mộc Thần vô tội.

Đoàn Nhiên ko chỉ dùng được lửa, mà còn có thể làm nổ tung.

Đoan Mộc Thần rên nhẹ, nằm trên đất, mồ hôi thấm ướt quần áo. Toàn thân nàng run rẩy, ngọn lửa kia làm nổ tung cơ thể nàng, đau đớn quá mức tưởng tượng, ko thể nhìn được.

"Rời khỏi Giang Lai!"

"Tôi - ko - muốn!" - Đoan Mộc Thần gằn từng chữ trả lời: "Tại sao tôi phải nghe lời cô?"

"Vậy là cô yêu cô ấy!?"

"Có yêu hay ko.....ko quan trọng. Tôi, Đoan Mộc Thần từ xưa đến nay ko hề nghe lời bất kì ai."

Đoàn Nhiên cười ha hả, vỗ lên một chân khác của Đoan Mộc Thần, nói: "Vậy giờ cô có muốn hay ko?"

"Cái.......cô, biếи ŧɦái........" - Đoan Mộc Thần muốn cử động, nhưng toàn thân ko có sức, hoàn toàn ko thể nhúc nhích. Đây chính là chênh lệch thực lực sao? Một nhân viên cảnh sát bình thường, với thành viên một đội nhỏ mạnh nhất từ chính quyền Trung Ương SS7? Tại sao? Dựa vào cái gì?

Đoan Mộc Thần ko cam tâm, vô cùng ko cam tâm. Tại sao nàng lại bị người ta uy hϊếp? Cũng bởi vì nàng yếu? Nàng ko muốn, ko được, ko thể!

"Đoàn Nhiên!"

Đoàn Nhiên quay đầu lại, ko biết từ lúc nào Giang Lai đã đứng bên cạnh sàn đấu. Nàng nhìn Đoàn Nhiên ánh mắt tàn nhẫn, mái tóc bị gió thổi rối, hai mắt đang ửng đỏ, màu ở vành mắt đã sâu sắc hơn.

"Ồ? Giang Lai, chị cũng tới sao? Để tôi tác thành cho hai người, để hai người chết cùng một chỗ." - Mái tóc vàng của Đoàn Nhiên che đi một nửa mặt, cười tà ác.

"Có gì thì cứ nhắm vào tôi, Đoan Mộc Thần ko liên quan. Cô ấy với cô ko thù ko oán, cô tha cho cô ấy đi."

"Chị phải biết Giang Lai, chị ko có tư cách nói điều kiện với em." - Đoàn Nhiên đưa tay ra, từ từ đi lên phía trên chân Đoan Mộc Thần, lướt qua bụng dưới, ngực, xương quai xanh, rồi tới vai Đoan Mộc Thần. Cuối cùng, là đặt trên cổ Đoan Mộc Thần.

"Chị lo lắng sao? Em chỉ cần sờ nhẹ một cái, cổ của cô ấy sẽ bị nổ đứt lìa đó nha."

"Cô.........." - Giang Lai tức điên, nhưng nàng biết mình cũng ko phải là đối thủ của Đoàn Nhiên. Đoàn Nhiên thấy Giang Lai trợn mắt nhìn mình, hai mắt đỏ chót(là biến thành cương thi), hai bàn tay nắm chặt. Đúng, đây chính là đang thể hiện tâm trạng, phẫn nộ, bất an, đau lòng. Đoàn Nhiên muốn thấy chính là nét mặt này.

Phục vụ chạy tới kéo Giang Lai: "Tiểu thư, cô ko thể tới nơi này, sẽ cản trở thi đấu. Hơn nữa sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng."

"Cút ngay!" - Giang Lai dùng sức đẩy, phục vụ bị đẩy bay thật xa.

"Ha ha, Giang Lai. Đây mới chính là chị!" - Đoàn Nhiên cười to: "Bạo lực! Khát máu! Lạnh lùng! Ko chừa bất kì thủ đoạn! Đây mới là chị! Chị ko cần phải giả dạng thành cái vẻ ko nóng ko lạnh kia! Giả vờ bình tĩnh cái gì! Toàn là giả dối!"

Giang Lai gầm nhẹ một tiếng, trong giọng mang theo chút âm khàn khàn của dã thú. Nàng hất đầu, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ như dung nham, một vòng thâm mắt hiện ra, răng nanh sắc bén ánh lên sáng xanh.

Đoan Mộc Thần đang nằm trên đất nhìn Giang Lai. Đó là Giang Lai sao? Đây ko phải Giang Lai, vậy là ai? Đó là một con cương thi, mặt xanh nanh vàng, giống với thứ đã gϊếŧ chết ca mẹ nàng, cắn bị thương chị nàng, tàn sát đồng loại.

"Gϊếŧ!" - Toàn thân Giang Lai là màu xanh, đây là hình thái cuối cùng của cương thi. Bởi vì bình thường Giang Lai chưa bao giờ uống máu người, lại dùng trạng thái người bình thường nên khống chế và ko dùng nhiều tinh lực. Mà khi biến thành cương thi, thì rất khó khống chế được năng lượng, phải tiêu hao rất nhiều tinh lực. Trước đây Giang Lai có vài lần hơi biến hình, một lần là để hù doạ Trương Tư Nguy, lần khác là ở trước mặt Đoàn Nhiên. Cái lần đối mặt với Đoàn Nhiên, vì trong lòng còn nhiều tạp niệm, tình cũ chưa dứt. Mà lần này Giang Lai thực sự tức giận, nàng ko biết tại sao trong lòng nàng lại tức giận đến mức ko thể kiềm chế. Nàng chỉ cảm thấy, ko thể để Đoan Mộc Thần chết!

Đoàn Nhiên cảm nhận được khí tràng cực mạnh của Giang Lai, sát khí quen thuộc làm cô nhớ về rất nhiều năm trước. Cô cảm giác cơ thể bắt đầu nóng lên, ko kiềm được hưng phấn.....

"Tốt! Em thích chị như vậy! Đến đây, xem ai là người phải chết........."

Hai người sát khí bốc lên, toàn khán đài đều cảm nhận được bầu ko khí ngột ngạt đầy sát khí.

Khán đài ồn ào, toàn bộ khán giả gào lên: "Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!"

"Đoàn Nhiên _______________________________!!!!!"

Một tiếng gầm lớn phát ra, nuốt chửng toàn bộ tiếng reo hò như sóng dậy ở khán đài. Như một trận cuồng phong lướt qua, toàn bộ lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn tới nơi phát ra tiếng. Cái người đàn ông vừa hét lên kia, đẩy mấy khán giả đã thất khiếu chảy máu ngã xuống đất.[Thất khiếu chảy máu: là tai mắt mũi miệng đều chảy máu. Hiện tượng này vì bị áp lực quá lớn tác động lên não.]

Đoàn Nhiên âm trầm nhìn Lương Triệt.

Lương Triệt vừa hét xong đã lập tức trở lại dáng vẻ lười biến bình thường, móc lỗ tai, nói: "Được rồi Đoàn Nhiên, chúng ta tới ko phải làm chuyện nhàm chán này."

Đoàn Nhiên nhìn chằm chằm Lương Triệt, Giang Lai nhìn chằm chằm Đoàn Nhiên, cứ như trôi qua cả một thế kỷ dài. Đoàn Nhiên than nhẹ một tiếng, đứng lên, hướng về chủ trì nói: "Được rồi, tôi chịu thua."

"Ế?" - Người chủ trì còn đang bịt kín tai, ko hiểu gì.

Đoàn Nhiên quay đầu nhìn Giang Lai, giương khoé môi: "Đừng nóng vội, chúng ta từ từ tính. Bây giờ gϊếŧ chị chẳng còn gì thú vị."

Giang Lai giật môi dưới, lộ ra răng nanh: "Tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô."

Đoàn Nhiên khẽ nói: "Em chờ chị."

Đoan Mộc Thần cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, còn bị thêm tiếng rống của Lương Triệt làm mất luôn ý thức, trước khi nàng ngất đi thấy hình ảnh Giang Lai đi tới, nâng nàng dậy. Mùi hương bưởi thanh mát tiến vào khứu giác, giống như đang thấy một giấc mơ dài, cuốn lấy linh hồn của nàng, ném cô tới một nơi cực kì xa.

Khi tỉnh lại, Giang Lai đang ở cạnh cô. Giang Lai đã biến thành dáng vẻ bình thường, tóc suông dài, mặt lạnh, đeo kính để che đi đôi mắt của mình.

"Cô cảm thấy đỡ hơn chưa? Có muốn uống nước ko?" - Giang Lai đứng lên, rót nước cho Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần vẫn còn mê man, chân bị thương vẫn còn đau.

"Cô hồi phục rất tốt đó, vết thương ở chân ko tổn hại đến xương. Chờ thời gian phục hồi." - Giang Lai lộ ra nộ cười bình tĩnh, bình tĩnh cứ như là đến từ một ko gian khác.

Đoan Mộc Thần động động chân, hình như ko còn đau. Chỉ là toàn thân mệt mỏi, cứ như bị xe cán qua.

"Đừng cử động vội, tôi đã giúp cô xử lý vết thương. Cô nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục như cũ."

Cảm giác gì đây? Hôm nay Giang Lai cực kỳ dịu dàng.

"Hừ!"

Giang Lai nghe thấy Đoan Mộc Thần cười gằn, ngẩng đầu nhìn cô ấy. Ly nước vẫn giữ trên tay.

"Bây giờ cô muốn lấy lòng tôi sao?"

Giang Lai nhìn Đoan Mộc Thần, ko nói gì.

"Lấy lòng tôi, lợi dụng tôi, để giúp người yêu của cô sống lại, là thật sao? Cương thi tiểu thư?"

Đoan Mộc Thần chống nửa người lên, cười lạnh.

Giang Lai ngồi trước mặt Đoan Mộc Thần, nét mặt như bị đông cứng, trầm mặc.

"Cô nói đi chứ! Tại sao ko nói gì! Sao cô lại tiếp cận tôi? Chính vì muốn lợi dụng tôi phải ko..............Cô là...........khụ..khụ...." - Vì quá kích động, Đoan Mộc Thần liên tục ho khan.

Giang Lai giúp Đoan Mộc Thần đập lưng, đưa nước cho cô nói: "Cô uống ít nước đi."

Đoan Mộc Thần tàn nhẫn hơi vung tay, hất ly nước thật xa, rơi xuống đất, vỡ tan.

"Đừng có ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, cô chính là một cương thi khát máu. Là thứ đã gϊếŧ cả nhà tôi, cô chỉ lợi dụng tôi! Cô lợi dụng tôi vì muốn lấy được Quang Mộc kiếm, sau đó sẽ gϊếŧ tôi, dùng máu của tôi để hồi sinh người cô yêu, sau đó thì tiêu diêu tự tại, phải ko!!! Cô là thứ cương thi máu lạnh đê tiện!!" - Đoan Mộc Thần đẩy mạnh Giang Lai ra, Giang Lai té xuống đất. Đoan Mộc Thần muốn đứng lên đi, nhưng chân vừa chạm đất thì đau đớn, ngã quỵ dưới đất.

Giang Lai đi tới muốn đỡ Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần tránh né, hét: "Đừng chạm vào tôi!"

Giang Lai nói: "Cô bị thương nặng như vậy, muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, chỉ cần ko nhìn thấy cô."

Giang Lai rũ mí mắt, nói: "Nhất định phải đi sao?"

Đoan Mộc Thần cười gằn: "Sao nào, cô sợ à, sợ tôi đi rồi ko ai cứu người yêu của cô chứ gì?"

Giang Lai ko nói.

Đoan Mộc Thần cảm thấy rất mỉa mai, nàng bị cương thi lợi dụng lâu như vậy nhưng tại sao lại ko biết. Còn là vô cùng nhục nhã, nàng ko thể bỏ qua như vậy.

"Được, tôi sẽ giúp cô. Tôi sẽ cứu sống người yêu của cô, nhưng có điều kiện."

Giang Lai nhìn Đoan Mộc Thần. Lúc này, Đoan Mộc Thần ko còn là cái người bình thường, hay cười khúc khích nữa. Trong ánh mắt ấy lập loè căm hận, khinh bỉ, thù hận! Giang Lai thấy ngực trái đau đớn, tại sao như vậy? Nơi đó đã chẳng còn thứ gọi là trái tim, tại sao lại thấy đau?

"Điều kiện của cô là gì?" - Giang Lai hỏi, mang theo một loại tuyệt vọng.

Đoan Mộc Thần nhếch khoé môi, duỗi một ngón tay, chỉ vào xương quai xanh của Giang Lai, tà ác nói: "Tôi muốn cô."

Một tia thần thái cuối cùng của Giang Lai bị câu nói của Đoan Mộc Thần nuốt sống, sắc mặt nàng trắng như tờ giấy, nhìn Đoan Mộc Thần. Đôi mắt Đoan Mộc Thần rất sáng, giống như nàng thích bầu trời đêm vậy. Một ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đen tối, như có thể nhìn thấy trong ánh mắt ấy thời gian cuối cùng của nàng, như có thể nhìn thấy nàng già đi vậy.

Hai người nhìn nhau rất lâu, như trải qua mấy kiếp. Cuối cùng Giang Lai duỗi tay đặt lên vai Đoan Mộc Thần, đôi môi lạnh lẽo dán lên đôi môi khô nứt của Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần mở to mắt, nét mặt Giang Lai đang nhắm hai mắt khắc sâu vào trong đáy mắt nàng. Cơ thể lạnh lẽo của Giang Lai dán lên ngực Đoan Mộc Thần, làm cho nàng khó khăn hô hấp. Giang Lai rời khỏi môi Đoan Mộc Thần, miệng còn hé mở. Cô thấy nét mặt Đoan Mộc Thần dại ra, tỉnh táo cúi đầu cởi nút áo.

Đoan Mộc Thần đột nhiên như phát điên đẩy Giang Lai ra, ko để ý tới cái chân đang bị thương, tông cửa xông ra.

Mình muốn rời khỏi nơi này! Mình muốn rời khỏi đây! Mình ko muốn nhìn thấy cô ấy nữa! Ko muốn!!

----------

Lời tác giả: chương tiếp theo là "hồi ức thiên"

Hồi ức thiên bắt đầu sẽ có 2 quyển.

Mọi người tiếp tục ủng hộ, cho ý kiến nha

~~~~~~Tung hoa ~~~~~~