Chương 4

Ký túc xá của bọn họ cũng trở thành ký túc xá tiếng thơm đồn xa là có sinh viên giỏi, trong ký túc xá còn có hot boy vừa giỏi vừa đẹp trai.

Nhân duyên ở trong lớp của Tề Hạo rất tốt, có thể giúp bạn bè trong lớp thì anh sẽ giúp, muốn hỏi bài anh thì anh cũng sẽ chỉ cho, chưa bao giờ giấu diếm tài liệu học tập, thỉnh thoảng còn có lúc anh kể những câu chuyện cười với vẻ mặt nghiêm túc khiến mọi người bật cười.

Lúc này chỉ có Tề Hạo và một cô gái đeo kính khác đang lật sách, hoàn cảnh gia đình của cô gái kia không được tốt lắm, cô ấy giúp giảng viên kiểm tra bản thảo, kiếm chút tiền sinh hoạt.

Thấy mấy cô gái cứ vây quanh người kia mãi, Nhạc Trác Dự - chàng trai đội mũ bóng chày ở bên cạnh bật cười một tiếng. Để chiếc đồng hồ mới tinh xa xỉ của một thương hiệu nổi tiếng mà anh ta đang đeo trên cổ tay ra vị trí dễ thấy nhất; để lộ ra đôi giày AJ hơn 1 vạn ở dưới chân. Trong lòng cảm thấy không công bằng, con gái thời nay thật không có mắt nhìn, đối phương chẳng qua chỉ là một con phượng hoàng bay từ trong khe núi ra thôi.

"Học khảo cổ rất khó tìm công ăn việc làm, vừa mệt mỏi vừa vất vả, chưa nói đến việc cả người lấm lem bùn đất, cũng chẳng kiếm được mấy đồng tiền."

"Gia đình của tôi có điều kiện, chọn học cái nghề này là do tôi thích thôi."

"Điều kiện để khai quật của chúng ta quá gian khổ, ngay cả cái thôn mà chúng ta đi ngang qua còn không có nước sinh hoạt."

"Nhìn mà xem, ngay cả tín hiệu cũng không có, điện thoại di động bây giờ khác nào một cục sắt vụn đâu."

"Tề Hạo, nghe nói cái thôn kia của cậu cũng rất xa ha, đi học chắc phải tốn bốn năm tiếng đồng hồ? Thôn của cậu có điện không?"

Nhạc Trác Dự cởi mũ xuống, lập tức lộ ra mái tóc theo trào lưu, giọng điệu không chút thiện cảm và có ý chế nhạo của anh ta làm mọi người xung quanh đều im lặng.

Tề Hạo cũng không ngẩng đầu lên, lười để ý đến anh ta.

Nhạc Trác Dự cho là đối phương đang cảm thấy tự ti, nhất thời có cảm giác mình đang trên cơ:

"Cậu có thể thi được điểm số này, hẳn là nên học tài chính máy tính hay luật pháp gì đó, sau khi tốt nghiệp có thể kiếm được rất nhiều tiền, cũng có thể cải thiện được gia cảnh."

"Cậu nhìn xem đi nghiên cứu mấy quyển sách cổ này thì có lợi ích gì đâu, còn không bằng đi thi CPA (*)."

(*) CPA (Certified Public Accountants) là chứng chỉ dùng để chỉ những kiểm toán viên có trình độ được chứng nhận trên toàn cầu.

Cuối cùng Tề Hạo cũng để quyển sách trên tay xuống, nhìn anh ta một cái rồi lạnh nhạt nói:

"Nhạc Trác Dự, từ năm nhất đại học đến giờ, chưa có một môn nào trên 70 điểm. Năm nhất đại học rớt ba môn, năm hai đại học rớt bốn môn, nếu có thời gian lo lắng cho việc học hành của tôi thì sao cậu không về đọc nhiều sách hơn một chút. Kẻo lại thi rớt lần nữa thì có khi đến bằng tốt nghiệp cũng không lấy được đâu."

Tề Hạo đảm nhiệm chức ủy viên của ban học tập, thành tích của các bạn học trong lớp anh đều nhớ rất rõ.

"Cậu!" Nhạc Trác Dự giận đến đỏ bừng mặt.

Lâm Lương Uẩn ở bên cạnh suýt chút nữa lăn ra cười, người này đang muốn ra oai trước mặt sinh viên nữ trường khác, sinh viên đứng thứ nhất từ dưới đếm lên đang dạy người đứng thứ nhất từ trên xuống làm người à?