Lệ Vương đoạt lại chủy thủ, ánh mắt âm u hung hăng nhìn chằm chằm tiện nhân trước mặt, hận đến mức muốn lột da rút xương.
Bị thương người Thiệu Ngôn càng lo lắng tùy theo mà đến ám sát, Lệ Vương dám lấy cậu ra làm tấm chắn, có lần một sẽ có lần hai.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, Thiệu Ngôn không có thời gian suy xét thình người áo đen từ đâu xuất hiện, rút ra chủy thủ thân hình chợt lóe, vòng ra phía sau Lệ Vương, đem chủy thủ kề ở bên gáy.
Không chờ Thiệu Ngôn động thủ, hắc y nhân đã từ ngoài cửa sổ xâm nhập vào trong phòng, nhìn không thấy ám khí phóng ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thiệu Ngôn cúi đầu giấu ở phía sau Lệ Vương, mượn thân hình cao lớn chặn lại ám khí, khoảnh khắc thích khách một kiếm chém ra, đẩy ra Lệ Vương mang theo chủy thủ lao ra ngoài cửa, hoang mang rối loạn chạy xuống lâu hô to: “Có thích khách!”
Dưới lầu thị vệ cọ một chút đứng lên, rút đao xông lên.
Không có người để ý tới Thiệu Ngôn đang lẻn ra cửa sau đi ra ngoài, tiểu viện phong bế nhất định còn có cái cửa nách thông ra bên ngoài.
Vài lần đi nhà xí liền phát hiện, WC hố không sâu, uế vật không nhiều lắm, Thiệu Ngôn phán đoán mỗi ngày đều có người phụ trách quét tước, định kỳ đào phân người sẽ có một lộ tuyến riêng.
“Công tử!” Tiểu nha đầu từ trong nhà xí đi ra , không biết sao xui xẻo như nào lại nhìn thấy người không nên xuất hiện ở hậu viện này.
Thiệu Ngôn cả kinh lông tơ cả người dựng đứng, quay người lại nhìn về phía tiểu nha đầu, trong tay áo nắm chặt thanh chủy thủ.
“Cửa sau ở đâu?” Ruồi nhặng mất đầu liền bay loạn, xui xẻo đυ.ng phải quy nô, Thiệu Ngôn bắt lấy tiểu nha đầu so với cậu nhỏ yếu hơn rất nhiều ép hỏi.
Từ nương tử nhận được tin tức Lệ Vương bị thích khách tấn công đại kinh thất sắc, mang đủ nhân thủ tiến đến chi viện.
“Hai người các ngươi đi hậu viện thủ, đừng để cho thiếu niên kia chạy loạn!” Từ nương tử rất rõ xảy ra hỗn loạn rất dễ đυ.c nước béo cò.
Tiền đã trả, không thể để người trốn thoát, Từ nương tử lo lắng an nguy của Lệ Vương, nếu chủ tử xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều phải chôn cùng!
Hậu quả để cây rụng tiền chay trốn, tiểu nha đầu chính mắt nhìn thấy một màn bị gậy đánh chết, đôi tay nắm chặt, nói cái gì cũng không mở miệng.
“Chạy hướng nào!” Quy nô tới cực nhanh, cầm theo gậy gỗ hung thần ác sát xông lên.
Lấy một địch hai? Chuyện cười à! Thiệu Ngôn xoay người liền chạy, dùng chủy thủ không có nghĩa đánh bại được đám người trong tay toàn gậy gộc.
Sân cuối là tường vây, độ cao trên hai mét, không mượn lực không thể leo qua.
Thiệu Ngôn thở hổn hển, bệnh nặng mới khỏi thân thể đã suy nhược, ỷ vào phía sau quy nô không có can đảm ra tay, dẫm lên lu nước to ven tường hướng lên trên leo qua.
Vô luận có chạy được hay không, Thiệu Ngôn cũng phải thử một lần, có kinh nghiệm lần này thì lần sau mới có tinh thần chuẩn bị lẩn tránh nguy hiểm.
“Mau xuống đây!” Quy nô trong tay gậy gộc hô lên, không hướng chết đánh, hướng tàn tước, người một lòng nghĩ chạy trốn, không tránh được phải ăn một trận đòn, chỉ cần còn sống thì sớm muộn gì cũng phải khuất phục.
“Không thấy quan tài không đổ lệ!” Quy nô đánh ra một gậy thật mạnh vào eo sườn thiếu niên.
Thiệu Ngôn không phải không biết uy hϊếp phía sau, nguyên nhân không tiếp tục léo qua, là vì phía dưới tất cả đều là thi thể! Hắc y nhân bịt mặt nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn qua đồng thời vứt ra ám khí.
Trước có sói sau có hổ, Thiệu Ngôn có suy xét trở về tiểu viện để bảo toàn tính mạng, nhưng hắc y nhân căn bản không cho cậu cơ hội hối hận.
Hai lần, chết vì ám khí! Thiệu Ngôn hấp hối hướng lên trời giơ ngón giữa.
Thời gian hồi tưởng kết thúc, Thiệu Ngôn bưng bầu rượu đứng yên tại chỗ, biểu tình dại ra nhìn về phía căn phòng chết chóc trước mặt.
Làm sao bây giờ? Sâu trong nội tâm Thiệu Ngôn vô cùng nôn nóng, chết đi sống lại tuần hoàn vài lần, không, hai lần, chắc chắn điên mất!
Đau đớn khắc sâu trong linh hồn làm Thiệu Ngôn chân chính nhận thức được, chết không được, sống cũng không xong!
Từ nương tử đi tới, nghe không được tiếng bước chân phía sau, quay đầu vừa thấy tế mi thượng chọn, không vui nói: “Còn không nhanh lên, rề rà cái gì!”
Thiệu Ngôn từ trong suy nghĩ hỗn loạn hồi hồn, vẫn không nhúc nhích.
“Con của ta, hiện tại hối hận cũng đã muộn, bắt lấy kỳ ngộ khó có được lần này, thoát khỏi khốn cảnh ngàn người gối vạn người ngủ là thật, người khác muốn còn không có cơ hội nhìn thấy chủ tử.”
“Nhanh lên!” Từ nương tử lạnh lùng sắc bén nói, “Đừng làm cho ta phải nói đến lần thứ hai!”
“Ta……” Thiệu Ngôn cái khó ló cái khôn, tiến lên đem rượu đưa cho lão yêu phụ, “Ta mắc, muốn đi nhà xí.”
“Ngươi không phải là muốn chạy đấy chứ?” Từ nương tử lôi kéo khuôn mặt, nhìn vào trong ánh mắt thiếu niên.
“Không có, thật sự rất gấp.” Thiệu Ngôn diễn như thật, đối mặt với đầm rồng hang hổ, sau khi đi vào dù làm thế nào cũng phải chết.
Ánh mắt không hề trốn tránh, Từ nương tử bán tín bán nghi, vì không cho chủ tử thời điểm mất hứng, kêu lên hai cái quy nô, “Bồi hắn đi nhà xí, trông chừng cho kỹ!”
“Vâng.” Quy nô trên tay xách theo gậy gỗ, tùy thời chuẩn bị ứng phó với tình huống ngoài ý muốn.
Vừa đi vừa suy nghĩ, không có chủy thủ, xác suất xử lý thành công hai tên quy nô là bao nhiêu phần trăm? Thiệu Ngôn vào nhà xí, hai người phía sau cũng đi theo tiến vào.
Mồ hôi lạnh ướt nhẹp sau lưng, Thiệu Ngôn đi vào bên trong, hai ngọn đèn ở góc tường chiếu ra hai cái bóng.
Kéo quần đi ra nhà xí, Thiệu Ngôn linh quang chợt lóe, dừng lại bước chân.
“Trên người có mùi, giúp ta lấy một bộ quần áo khác để thay, ta ở dưới lầu đổi xong liền trở lên.” Lợi dụng thay quần áo điều một tên rời khỏi, xử lý tên còn lại, Thiệu Ngôn cắn chặt răng đánh cược một phen.
Hai gã quy nô đem người đưa tới lầu một, một người nhìn, một người đi hồi bẩm Từ nương tử.
Từ nương tử sớm có chuẩn bị, sai tiểu nha đầu mang bộ đồ mới đưa qua, nàng tắc trước một bước thu xếp một bàn đồ ăn, đưa đến trong phòng chủ nhân.
Quy nô ra cửa liền gặp phải tiểu nha đầu, liền cùng nhau quay về.
Thiệu Ngôn vừa thấy quy nô cùng tiểu nha đầu trở về, kế hoạch nháy mắt bị quấy rầy, da đầu căng chặt khi tiểu nha đầu hầu hạ, tính qua tay lau mặt thay bộ đồ mới.
Không còn cách nào khác sao? Thiệu Ngôn tức muốn thổ huyết, tình hình trước mắt so với trò chơi vô hạn lưu cấp bậc địa ngục càng khó qua cửa hơn!
Chẳng lẽ phải đợi đến khi thích khách xuất hiện, trên lầu hoàn toàn loạn lên? Thiệu Ngôn tìm không thấy cớ để kéo dài thời gian.
Cuối cùng mở ra cửa sổ nhìn thoáng qua, nơi này là lầu một, nếu không trốn qua cửa chính được thì nhảy cửa sổ không thể nghi ngờ chính là đường lui cuối cùng, đáng tiếc Thiệu Ngôn không tự tin về khả năng nhảy cửa sổ của mình.
“Tiếng gì vậy?” Quy nô đi tới cửa, nghe được trên lầu có tiếng động lạ, như là tiếng cái bàn bị đánh đổ rơi xuống đất.
Thiệu Ngôn đi qua, cửa lầu trên đột nhiên bị mở ra, lão yêu phụ từ trên lầu hai ngã xuống.
Đông! Tiếng động rất lớn, nện thật mạnh ở mặt đất lầu một.
“Người tới!” Trên lầu, Lệ Vương một bên đối địch một bên kêu người.
Thị vệ dưới lầu, khoảnh khắc Từ nương tử ngã xuống, rút ra đao xông lên đi bảo hộ chủ tử.
“Mau đi xem một chút nàng ta thế nào?” Trời không tuyệt đường người, Thiệu Ngôn đáy mắt xẹt qua một tia ý mừng, điều hai tên quy nô rời đi.
Tiểu nha đầu sợ tới mức mặt không còn chút máu, chạy tiến lên đi xem thương thế của Từ ma ma.
Quy nô đem thiếu niên đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại: “Đừng nghĩ chạy loạn!” Hai người một người đi tìm đại phu, một người đi xem xét tình hình của Từ nương tử.
Thiệu Ngôn bị quy nô đẩy cái lảo đảo, nhìn cửa phòng đóng lại thiếu chút nữa cười ra tiếng, lúc này không đi thì chờ đến khi nào.
Mở ra cửa sổ liền nhảy qua, thân thủ linh hoạt ngoài mong đợi, Thiệu Ngôn một đường chạy như điên, lần này tuyệt đối không chết nữa!
Cửa nhỏ nằm ở trong góc, lần trước leo lên tường biết được, nhìn đến vị trí xe đẩy đang đỗ.
Hướng tới một phương hướng, Thiệu Ngôn thấy được cửa nách, mừng rỡ như điên kéo ra, một người đột nhiên không kịp phòng ngừa bị quăng vào bên trong, mùi máu đập vào mặt.
Nương ánh đèn trong viện, người bịt mặt trước mắt đã chết, Thiệu Ngôn thăm dò hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, không có người, tốt!
Thu hồi cái chân vừa bước ra ngoài cửa, Thiệu Ngôn ngồi xổm xuống nhặt lên kiếm trong tay người bịt mặt, sờ sờ trên người thi thể, có ngân lượng hay không.
Bên trái hay là bên phải? Thiệu Ngôn lựa chọn bên phải, hai bên ngõ nhỏ đều có ánh đèn, nhưng ánh đèn bên trái quá mờ, vạn nhất có thích khách không phải sẽ thành dê vào miệng cọp sao.
Đường cũng không phải là một đường thẳng, Thiệu Ngôn quẹo mấy cái khúc cua, liền mơ hồ nghe được tiếng bước chân hỗn độn, nắm lấy thanh kiếm trong tay tăng thêm can đảm.
Nếu là người thường, thì hỏi đường tìm một chỗ ở lại, còn nếu ngược lại, Thiệu Ngôn chỉ có thể liều một phen.
Vận khí giống như đã dùng hết, Thiệu Ngôn nhìn qua, một phương người đông thế mạnh, một phương cô đơn chiếc bóng không ngừng lui về phía sau, tốc độ vung kiếm đang không ngừng giảm đi.
Không có tệ nhất chỉ có tệ hơn, Thiệu Ngôn xuất hiện quá bất ngờ, khiến cho giao thủ hai bên chú ý.
Người nhiều một phương chia ra hai người, triều Thiệu Ngôn nhanh chóng di chuyển.
Ban đêm tối lửa tắt đèn, ánh trăng chiếu sáng, cũng đủ làm Thiệu Ngôn thấy rõ ràng này chuyện này không thể tránh.
Lại là hắc y nhân bịt mặt, Thiệu Ngôn tâm treo ở cổ họng, rút kiếm ra, ít nhất chết cũng muốn chết có giá trị.
Đối mặt lưỡi đao dính máu, thân thể Thiệu Ngôn lại lần nữa không chịu khống chế, từ cái gối thêu hoa, trong chớp mắt nước chảy mây trôi đánh vào những chỗ yếu của hắc y nhân.
Thân thể đi chuyển, kiếm quang lạnh thấu xương, đi đến đâu là xé rách quần áo lộ ra da, thịt, Thiệu Ngôn không sợ hãi việc gϊếŧ người, người khác sống, thì chính là cậu chết.
Chết qua quá nhiều lần mới được bàn tay vàng, trong đầu Thiệu Ngôn bây giờ tất cả đều là gϊếŧ địch sảng khoái.
Trên người thêm từng đạo miệng vết thương, chút đau đớn này Thiệu Ngôn có thể nhịn, một người khác bên cạnh đã là vô lực, ngã xuống trên mặt đất, tiếng thở dốc thô nặng cho thấy tình huống không lạc quan cho lắm.
Hưng phấn qua đi, thể lực Thiệu Ngôn bắt đầu có dấu hiệu giảm xuống, hắc y nhân còn lại bốn tên, mất đi một người dẫn chiến, lấy một địch bốn là điều không thể!
Đang lúc Thiệu Ngôn sứt đầu mẻ trán sức cùng lực kiệt, nghe được tiếng còi, thừa dịp một tên hắc y nhân quay đầu lại, ra một chiêu duy nhất, hoàn toàn hạ gục đối phương.
Một đội người xuất hiện ở phía sau hắc y nhân, nháy mắt gia nhập vào chiến cuộc, dọn dẹp ba tên còn lại, một tên cũng không giữ lại.
Thiệu Ngôn lưng dựa vào tường há miệng hô hấp, nắm chặt thanh kiếm trong tay bảo trì cảnh giác, là địch là bạn còn phải chờ quan sát.
“Vương gia, thuộc hạ tới muộn.” Thị vệ vừa nói là Nguyên Minh, tiến lên nâng dậy chủ tử đang ngã trên mặt đất.
Thiệu Ngôn trong lòng lộp bộp một chút, mới ra hang hổ lại tiến ổ sói, một tên Lệ Vương còn chưa đủ sao, người của hoàng tộc không phải một tên dễ đối phó.
“Không sao.” Trên người đều là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng đến tính mạng, ánh mắt Tiêu Lẫm rơi xuống thân ảnh người đối diện, “Đa tạ đã ra tay cứu giúp.”
Thiệu Ngôn không hé răng lấy tịnh chế động, lo lắng đối phương diệt khẩu, trong lòng căng chặt cao độ.
Tiêu Lẫm mày giương lên: “Ân cứu mạng không có gì báo đáp, nơi đây không nên ở lâu.”
Ý trong lời nói rất rõ ràng, Thiệu Ngôn rối rắm, có nên cùng hắn ta rời đi hay không?
Khả năng chui đầu vô lưới lớn bao nhiêu? Nếu người trước mắt cùng Lệ Vương là cá mè một lứa, hoặc là quan hệ đối đầu, thì chẳng phải rất phiền toái sao?!
Thiệu Ngôn chỉ có thể gửi gắm hy vọng là Lệ Vương chết vào lúc thích khách đánh bất ngờ, tính cả lão yêu phụ cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Đối diện người như cũ không tỏ vẻ gì, Tiêu Lẫm không khỏi suy đoán đối phương là người câm, hoặc là khinh thường không thèm đáp lại, cũng hoặc là bị trọng thương không có biện pháp đáp lại? Ánh mắt liếc một cái, ý bảo Nguyên Minh đem người theo.
Nguyên Minh hiểu ý, gọi tới hai người đỡ Vương gia, tự mình đi đến đối diện, “Đắc tội.” Bắt lấy một thân cánh tay đưa tới trên vai, nhẹ nhàng vác người lên.
Thiệu Ngôn dừng tay xuất kiếm, theo phương hướng đối phương sử dụng lực liền chọn một chỗ để dựa vào.
Sau khi dừng lại rồi được đặt xuống, xương cốt cùng thịt trên người giống như không phải của mình, không có tí sức lực nào, nếu không phải trước đó Thiệu Ngôn dựa vào trên tường, việc đứng lên cũng là một vấn đề.