Chương 5: Tiểu công tử bị bán vào thanh lâu (5)

Một chiếc xe ngựa chạy tới, theo sau là bước chân của một người khác, Thiệu Ngôn bị đỡ lên xe dựa vào vách tường mềm mại, đối diện là người mang trên mình thân phận Vương gia cao quý.

Cùng chỗ trên một chiếc xe, Thiệu Ngôn kiếm nơi để kê tay, trong đầu rối như tơ vò, không để ý tới tầm mắt sáng quắc đang đánh giá mình.

Thiệu Ngôn nên cảm thấy may mắn, một hồi giao chiến cũng có chút thu hoạch, cơ thể này biết võ nhưng không phải loại khinh công nội lực vượt nóc băng tường, nếu dựa vào mấy công phu mèo quào, một đối mặt liền sẽ bị tuyệt sát.

Suy nghĩ bay tới trên người Lệ Vương, một màn gặp mặt Thiệu Ngôn hiểm chi lại hiểm né qua đi, người biết diện mạo của bản thân không nhiều lắm, chỉ cần người của tiểu lâu chết sạch, sẽ không có người biết nữa.

Miệng vết thương co rút đau đớn, cả người cơ bắp tê mỏi đem Thiệu Ngôn kéo về hiện thực, một đêm kinh tâm động phách này khiến thể xác và tinh thần đều mệt.

Ánh đèn bên trong xe ngựa cũng đủ để Tiêu Lẫm thấy rõ tướng mạo người đối diện, nếu không phải nam trang trên người cùng với hầu kết lộ ra trên cổ, có lẽ liền nghĩ rằng đây là một nữ tử.

“Tại hạ Tiêu Lẫm, các hạ xưng hô thế nào?” Tiêu Lẫm rót ly trà đưa qua.

Thiệu Ngôn đón lấy, thập phần dứt khoát uống vào bụng, phương pháp gϊếŧ người có ngàn vạn cách, trước mắt lại là nỏ mạnh hết đà, không có khả năng lấy một ly trà thủy viết văn chương.

“Thiệu Ngôn!” Nhắm mắt lại đồng thời dùng hành động tỏ vẻ cự tuyệt nói chuyện, cắn răng nhịn đau đã đủ hao phí thể lực, lá mặt lá trái vẫn là miễn đi!

Một đường không nói chuyện, rất nhanh xe ngựa đã đến Đoan Vương phủ, Nguyên Minh nhảy xuống xe, gọi người đem cửa lớn mở ra, cho xe ngựa tiến vào.

Tiền viện xuống xe, Nguyên Minh xốc lên màn xe đỡ thiếu niên bên cạnh xuống, mặt khác hai gã thị vệ đưa Vương gia vào nhà.

Trần đại phu đã chờ sẵn, từ trong hòm thuốc lấy ra các loại chai lọ vại bình trị liệu vết thương trên người Vương gia, may mà bị thương không nghiêm trọng.

Nguyên Minh tạm thời đem người an bài ở cách vách, sai người chuẩn bị nước nóng cùng trà nóng và điểm tâm, lấy một bộ quần áo hắn chưa mặc qua đưa cho đối phương.

“Đi nhìn Thiệu công tử một cái.” Trên người Tiêu Lẫm toàn là dược và băng gạc, uống chút trà nóng rồi cùng Trần đại phu đi qua.

Thiệu Ngôn buông kiếm, cởi ra quần áo dính máu trên người, lấy khăn nóng chà lau xung quanh miệng vết thương, cau mày chịu đựng đau đớn.

Nguyên Minh ở bên đưa ra kim sang dược, không dấu vết đánh giá thiếu niên chưa kịp nhược quán (trưởng thành) trước mắt, trên mặt không tránh khỏi toát ra màu sắc khác thường.

“Ta nhìn xem.” Trần đại phu vào cửa, trong mắt khó nén kinh ngạc cảm thán, động tác bắt mạch không dừng lại, “Bị thương ngoài da.” Nhanh nhẹn giúp đỡ bôi thuốc băng bó.

Thuốc bột tiếp xúc với miệng vết thương làm bỏng rát, mồ hôi trên thái dương chảy xuống, Thiệu Ngôn ở dưới sự trợ giúp của đại phu mặc vào áo trong, “Đa tạ.”

“Đêm nay trước để người ở lại đây, ngày mai đem thanh trúc viện dọn dẹp.” Tiêu Lẫm phân phó Nguyên Minh, “Làm chút việc dễ dàng tiêu hoá đồ ăn.”

“Đúng vậy.” Nguyên Minh tự mình đi vào phòng bếp nhìn chằm chằm.

Ở cổ đại, một hồi phong hàn cũng có thể lấy mạng người, Thiệu Ngôn có chút hối hận lúc trước lỗ mãng, một thân toàn vết thương vừa mới bôi thuốc, đêm nay nhất định sẽ phát sốt, mới thoát ly đau khổ nước thuốc một ngày, thật là hoài niệm thuốc tây ở hiện đại mà.

Trong phòng không khí thập phần cổ quái, Trần đại phu liếc mắt nhìn Vương gia, người đang ở bên cạnh trông chừng thiếu niên ngủ say trên giường.

Người bình thường vào vương phủ nhìn thấy Vương gia, dù cho không nơm nớp lo sợ, thì cũng không thể thiếu lễ nghĩa.

Nhưng người trẻ tuổi trước mặt lại đối với Vương gia làm như không thấy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong mắt trừ bỏ chưa cảnh giác, không thấy một tia thái độ câu nệ, quá kì quái, chẳng lẽ ỷ vào Vương gia tự mình đem người mang về phủ, mới cậy sủng sinh kiêu?

Thiếu niên gan lớn không chỉ một lần, Tiêu Lẫm tò mò, nhà nào có thể nuôi ra một người như vậy, nhìn qua không hề quy củ, nhưng giơ tay nhấc chân khí định thần nhàn làm người không thể rời mắt.

Đồ ăn được mang lên, Thiệu Ngôn dùng không nhiều lắm, trên người nhiệt độ đã là tăng lên, không thể không mở miệng hỏi Trần đại phu: “Thuốc hạ sốt.”

Trần đại phu là lão nhân trong phủ, nhìn Vương gia lớn lên, có tư cách ngồi cùng bàn dùng cơm, nghe được thiếu niên nói một câu, liền vươn tay qua.

Thiệu Ngôn hiện tại đang cực không thoải mái nên cũng lười ứng phó với người đối diện, vươn ra cổ tay để Trần đại phu bắt mạch.

“Dược đã sai người đi nấu, là canh an thần……” Trần đại phu thu hồi tay, lời còn chưa nói xong.

“Không cần an thần canh.” Thiệu Ngôn nói ra lời từ chối, cậu sợ, ở trong mắt cậu canh an thần giống với thuốc ngủ, hiện tại bản thân đang ở nơi xa lạ, bảo trì cảnh giác là điều cần thiết.

Trần đại phu khuyên một câu: “Ngủ một giấc rồi đổ mồ hôi mới nhanh khỏi.”

Tiêu Lẫm tất nhiên nhìn ra thiếu niên đang khẩn trương cái gì, nhoẻn miệng cười: “Tùy ngươi.”

Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, Tiêu Lẫm mang theo người rời đi, đến thư phòng.

Nguyên Minh làm việc thận trọng, ở lại xem thiếu niên có yêu cầu gì khác hay không, lưu lại một thanh kiếm rồi cũng rời đi.

Lúc trước động thủ, không thể không ném kiếm vỏ ném ra đánh lạc hướng địch nhân, Thiệu Ngôn chà lau sạch sẽ kiếm rồi để vào vỏ, nắm kiếm nằm ở trên giường, nhắm mắt lại tưởng sự tình.

Trong thư phòng, Trần đại phu vỗ về chòm râu cười tủm tỉm đánh giá một người: “Khó được cảnh đẹp ý vui.”

Tiêu Lẫm ngồi sau án thư: “Có phát hiện gì khác không?”

“Trước mắt chỉ là bệnh nặng đã lâu nên thân thể suy yếu, trên người có nhiều vết thương, còn rất mới.” Trần đại phu hỏi Vương gia, “Người này là?”

“Nửa đường xuất hiện, gϊếŧ không ít hắc y nhân, cứu bổn vương một mạng.” Tiêu Lẫm tuy có hoài nghi, nhưng ân cứu mạng ghi tạc trong lòng.

Trần đại phu nhíu mày: “Chiếu theo lời Vương gia nói, người này hẳn là người luyện võ, nhưng lão phu xem đôi tay tinh tế trắng nõn kia, không thấy một vết chai nào, chẳng lẽ am hiểu không phải kiếm?”

Tiêu Lẫm cũng đã nhìn qua tay của thiếu niên, “Một thân thân thủ lấy một địch hai không phải nói chơi, tuyệt đối không phải gối thêu hoa.”

“Vương gia.” Ngoài cửa Nguyên Minh gõ cửa.

“Vào đi.”

Nguyên Minh tiến vào sau đó đóng lại cửa thư phòng: “Vừa lấy được tin tức, Lệ Vương đêm nay bị ám sát, bị thương nặng, toàn bộ xuân phong Như Ý Lâu hiện tại đang loạn cả lên, tú bà đã chết.”

“Cùng thời gian ra tay với cả Vương gia và Lệ Vương?” Trần đại phu còn tưởng rằng người đối phó Vương gia là người của Lệ Vương, rốt cuộc trước đây Vương gia cũng đã làm Lệ Vương ở trước mặt hoàng thượng ăn phải liên lụy, lấy tính tình có thù tất báo của Lệ Vương, đợi không được qua đêm nay.

“Dám gióng trống khua chiêng hạ sát thủ, trừ bỏ lão tam ở bên ngoài, trong đó nhiều ít có sự giúp đỡ của phụ hoàng.” Tiêu Lẫm nhìn thấu hết thảy, đã từng khát vọng phụ từ tử hiếu, lần lượt ở trong tối ngoài sáng chèn ép làm tiêu tán.

"Tam hoàng tử do một cung nữ sinh ra, không thông minh làm người lại cực âm độc, Hoàng Thượng nếu lập vị này làm Thái Tử, đại thần trong triều chắc chắn phản đối. Lệ Vương là con của Hoàng Hậu, Vương gia là do quý phi sinh ra, vô luận lập đích lập trưởng cũng không tới lượt Tam hoàng tử.” Trần đại phu phân tích tình thế.

“Không có đích, trưởng, trong số các hoàng tử đã thành niên không người ai có thể thay thế lão tam trong mắt phụ hoàng, không nghĩ tới qua tuổi nửa trăm, cũng có thời điểm si tâm một mảnh.” Tiêu Lẫm châm chọc mỉa mai.

“Lệ Vương lòng dạ hẹp hòi, nếu có thể cùng Vương gia liên thủ đối phó Tam hoàng tử……” Trần đại phu tự giác chuyện này không thể xảy ra, liền ngừng lại.

Tiêu Lẫm rõ ràng tính tình của Lệ Vương: “Phụ hoàng sẽ không để ta cùng hắn liên thủ, nhiều năm châm ngòi ly gián như vậy cũng không phải như không.”

“Chờ chuyện này chấm dứt, đi tra một chút về Thiệu Ngôn.” Tiêu Lẫm giao phó cho Nguyên Minh.

“Đúng vậy.” Nguyên Minh đưa ra, “Người đặt ở dưới mí mắt, vô luận hắn ta có phải mật thám hay không, cũng dễ bề tùy thời khống chế.”

“Lấy cớ lưu người?” Tiêu Lẫm suy nghĩ một lúc, ở gần quan sát cũng tốt, chỉ là……

Trần đại phu nói: “Cơ thể suy nhược yêu cầu điều dưỡng, trên người lại có nhiều vết thương, không thích hợp cho việc đi đường xóc nảy.” Lúc cần thiết làm ra chút thủ đoạn nhỏ không làm hại đến người khác liền có thể.

“Chỉ có thể như thế.” Chờ ngày mai Tiêu Lẫm tự mình lời nói khách sáo, lại làm chút tính toán khác.

Uống thuốc, lại lần nữa nằm xuống, Thiệu Ngôn tâm loạn cào cào, trên người nhiệt độ không giảm xuống lại còn phải đắp chăn, hơn nữa miệng vết thương cứ nhoi nhói khó chịu, bị hành hạ như này, khiến cậu hối hận lúc trước cự tuyệt canh an thần.

Ngủ không được vậy xử lý manh mối, trước bất luận xuyên qua thế nào, tổng cộng cũng đã chết vài lần, không phải đang nằm mơ, càng không phải game thực tế ảo, thân thủ nhanh nhẹn làm bị thương Lệ Vương bỗng dưng xuất hiện.

Không đúng! Lúc đó, là Lệ Vương ra tay trước, sau khi chết đi sống lại mới xuất hiện. Nguyên thân nếu biết võ công, trên tay không có khả năng sạch sẽ không có vết chai nào.

Chẳng lẽ là đánh cắp chi thuật? Chuyển từ trên người Lệ Vương qua? Thiệu Ngôn thông suốt, sợ là phải chết một lần mới có thể kích hoạt, hoặc là kích hoạt lực lượng phản kháng tương ứng.

Yêu cầu nghiệm chứng trước mắt gác lại, chờ ngày nào đó không chết nữa rồi lại nói, Thiệu Ngôn suy đoán thân thể này của nguyên chủ, rốt cuộc là người phương nào?

Ở tại Đoan Vương phủ dưỡng thương, có thể nói bóng nói gió, tìm hiểu chút tin tức về thời đại này.

Có nên mượn thế lực của vương phủ, tìm kiếm người nhà của nguyên chủ không? Thiệu Ngôn rối rắm không thôi, cậu rõ từ đầu tới đuôi là hàng giả, rất có ý thức tự mình hiểu lấy, bạn bè thân thích của nguyên chủ vạn nhất nhìn ra thân phận của cậu, không phải gặp quan thì chính là chầu Diêm Vương, đại gia tộc rất kiêng kị bị chuyện bị lừa gạt, bàn về kỹ thuật diễn cậu chỉ là cái khúc gỗ, xem thường chỉ số thông minh của cổ nhân tuyệt đối là thiệt thòi lớn.

Chỉ cần làm theo lễ nghi, Thiệu Ngôn chín khiếu thông chỉ có dốt đặc cán mai, gặp mặt thăm hỏi nhiều quy củ, càng là người quen thuộc trước mặt, càng dễ xuất hiện trăm ngàn lỗ hổng.

Thiệu Ngôn không phải không chú ý tới, Trần đại phu dừng ánh mắt ở trên người mình, cậu tình nguyện nói ít làm ít, giảm bớt phiền toái không cần thiết, bây giờ chỉ cần dựa vào ân cứu mạng, một ít lễ nghi phiền phức liền có thể miễn.

Trạng thái lý tưởng nhất, cấp phong phú bạc, tìm một chỗ non xanh nước biếc sống đến già, có võ công về sau không cần lo lắng đến bọn đạo chích nữa.

Đến nỗi nói khát vọng lý tưởng lưu danh sử sách, cũng không phải vai chính trong tiểu thuyết có đủ loại bàn tay vàng, người so người muốn chết hàng so hàng muốn ném, Thiệu Ngôn tình nguyện cả đời cơm canh đạm bạc nhàn vân dã hạc, nếu chết nữa chắc điên mất!

Tâm sự quá nhiều đến tờ mờ sáng mới ngủ được, tự nhiên nghe được ngoài cửa người kêu lên.

Hạ nhân rất lâu không thấy động tĩnh của người trong phòng, đẩy cửa đi vào, đi đến trước giường thấy người vẫn còn đang ngủ, lúc rời khỏi phòng gặp được Trần đại phu vừa mới thăm khám cho Vương gia xong .

“Người không tỉnh sao?” Trần đại phu hỏi.

“Đúng vậy.” Hạ nhân xoay người đẩy cửa ra, đi theo Trần đại phu lại lần nữa đi vào.

Trần đại phu sờ vào trán của cậu, “Còn có chút nóng, dùng nước lạnh đem khăn tẩm ướt đặt lên đầu.” Nói xong lại bắt mạch, sửa lại phương thuốc dặn dò việc nên kiêng kị cái gì.

Tiêu Lẫm cũng lại đây nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở vết ửng đỏ trên mặt của thiếu niên có chút lâu, phân phó hạ nhân hảo hảo chiếu cố, xoay người rời đi.

Sau giờ ngọ, Thiệu Ngôn tỉnh lại, đổi dược rửa mặt thay quần áo, ở trong phòng ăn một đống cháo trắng rau xào, biết được Đoan Vương cũng không ở trong phủ.

“Có sách giải trí không, tìm cho ta mấy quyển.” Hạ nhân thập phần hiểu quy củ, Thiệu Ngôn nghỉ ngơi, từ lời nói trong miệng ý đồ khách sáo của đối phương.

Bên người vừa có nghĩa là chiếu cố cũng vừa có nghĩa là giám sát, Thiệu Ngôn không tin Đoan Vương không lén đi tra thân phận của ân nhân cứu mạng mình, nói nhiều sai nhiều.

Thiệu Ngôn gửi hy vọng vào thư tịch, lo lắng bản thân sẽ biến thành kẻ thất học.

“Công tử chờ một chút.” Hạ nhân đi tìm Nguyên Minh.

“Sách giải trí? Tạp kỹ sao?” Nguyên Minh đến thư phòng chọn mấy quyển, tự mình đưa qua.

“Thiệu công tử, đây sách mà ngài muốn.” Nguyên Minh đem sách đặt lên bàn, “Thanh trúc viện đã thu thập thỏa đáng.”

“Làm phiền.” Thiệu Ngôn cầm sách đứng lên, đi đến mép giường lấy kiếm, đổi nơi ở khác cũng không tồi.

Nguyên Minh dẫn Thiệu Ngôn không nhanh không chậm đi trên đường, qua một cái cổng vòm là đến thanh trúc viện, rất gần.