Chương 5

Buổi sáng, bác sĩ gia đình tới nhà đo huyết áp cho bà nội Ngôn, vẫn hơi cao. Bà Ngôn nói: "Gần đây thường choáng váng buồn nôn."

Bác sĩ gia đình thu máy đo lại, lễ phép nói: "Cũng bởi vì bà không uống thuốc đúng giờ, cũng không nghỉ ngơi đúng giờ." Ông liếc mắt nhìn bài tú lơ khơ và mạt chược trong phòng khách, cười nói: "Bà không có việc gì thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng mãi đánh bài."

Bà Ngôn "Ừ ừ" trả lời: "Hiểu rồi."

"Đừng chỉ nói miệng, nói được phải làm được. Bà nghỉ ngơi cho tốt, tuần sau tôi lại tới." Lúc bác sĩ rời đi còn không quên dặn dò: "Nhất định phải uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày phải nhớ uống, không được lười biếng."

"Biết rồi." Bà cụ xấu hổ cúi đầu.

Sau đó bà thực sự không dễ chịu, bà nội Thẩm không thể làm gì khác hơn là dẫn Thẩm Linh Kiều cùng tới Ngôn gia, giúp đỡ nấu cơm cho tụi nhỏ, cũng có thể trò chuyện với bà Ngôn, tuy rằng tạm thời không thể chơi mạt chược.

Bà cụ Ngôn buồn khổ nói: "Chơi cái gì, thiếu mất ba cái, tôi đều để đồ chơi của Gia Hứa ở trong rương, không biết bị nó ném đi đâu rồi." Bà cụ đã tìm một tuần rồi vẫn tìm không ra, chuẩn bị ném bộ cũ đi rồi mua bộ mới.

Thẩm Linh Kiều vẫn kiêu ngạo như cũ, bà cụ Ngôn bảo cô lên lầu chơi với hai đứa trẻ kia, cô cũng kinh thường, ngoài miệng lẩm bẩm: "Cháu mới không thèm chơi với con ngốc Thẩm Tinh Lê kia." Nó quả thật là ngốc chết.

Bà cụ Ngôn nhìn vẻ "Thông minh" của cô, không lên tiếng, chỉ cười cười.

Bà cụ ăn mặn, ăn cơm còn nhiều hơn cô, cô đều nhìn thấy, cũng không vạch trần.

Bữa trưa, có người già, cũng có trẻ con, còn có bảo mẫu của Ngôn gia, là thân thích của bà cụ Ngôn ở quê, bình thường đều ăn cơm cùng bàn.

Nhiều người ngồi đầy một bàn như vậy, cực kỳ sôi nổi. Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế của người lớn thì lại thấp, thế là cô liền đứng ăn, bưng chén nhỏ, đến chỗ này, qua chỗ kia, chỉ chốc lát sau lại đi đến bên cạnh Ngôn Gia Hứa.

Ngôn Gia Hứa nhìn cô bé đang thiết tha mong chờ nhìn anh, cũng không biết sự cầu xin của cô, liền làm bộ như không thấy.

Thẩm Linh Kiều vẫn kiêu ngạo nhìn cô bé ngốc, nhưng cô cũng không phản ứng lại. Nghĩ thầm, cứ dán vào người anh trai này làm gì, có vẻ như anh không thích.

Bà nội Ngôn nhìn Tinh Tinh bưng chén nhỏ đứng ăn, cánh tay nhỏ không với tới thức ăn trên bàn, thật sự là đáng yêu vô cùng, không nhịn được nói: "Tinh Tinh đến chỗ bà nội nào, bà gắp thịt cho cháu."

Thế là Thẩm Tinh Lê nghe lời đến gần.

Cô bé Thẩm Linh Kiều này có hơi mất hứng, cô đang ở thời kỳ bảy tám tuổi mà ngay cả chó cũng ghét, mà con nít ở tuổi này đã không vặt rồi, cực kỳ muốn phơi ra, cũng có lòng ghen tị.

Cô chủ động nói: "Bà nội, gần đây chúng cháu đã học được phép cộng trừ trong vòng 100 rồi."

"Thế à? Thật là giỏi." Bà nội Thẩm đáp lời, lộ ra nụ cười hiền lành.

Thẩm Linh Kiều còn nói: "Còn học thơ cổ nữa."

"Là cái gì?" Người lớn cực kỳ nể mặt hỏi.

Thẩm Linh Kiều nói: "Gần đây chúng cháu học "

"À?"

"Sao bà nội không hỏi cháu tác giả là ai?"

"Là ai?" Bà nội Thẩm bất đắc dĩ.

"Là thi nhân đời Đường, Đỗ Mục." Cô đắc ý nói, người lớn đều cực kỳ tán dương cổ vũ.

Thẩm Tinh Lê là bé cưng hiếu kỳ, cực kỳ hâm mộ chị gái. Điều này khiến Thẩm Linh Kiều càng thêm đắc ý.

Ngôn Gia Hứa cũng chỉ tùy ý liếc nhìn một chút, con nhóc này đến cùng là muốn mê hoặc cái gì.

Thẩm Linh Kiều không ngừng cố gắng, tiếp tục khoe khoang: "Cháu ngâm cho mọi người nghe

Thanh minh

Đời Đường. Đỗ Mục

Thanh minh thời tiết vũ phân phân

Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.

Tá vấn tửu gia hà xứ hữu?

Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn."

(Tiết thanh minh mưa rơi lất phất

Người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng

Ướm hỏi nơi nào có quán rượu

Trẻ chăn trâu chỉ xóm Hoa Hạnh ở đằng xa)

Không hề bất ngờ, người lớn đều vô cùng khoa trương tán dương bạn học Thẩm Linh Kiều, thật là giỏi!

Thẩm Tinh Lê không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vỗ tay theo, nghĩ thầm, chị thật là giỏi!

Thẩm Linh Kiều quay đầu liếc nhìn con ngốc Thẩm Tinh Lê, nói: "Tinh Tinh cũng biết ngâm thơ cổ đấy." Cô đã dạy nó.

Ngôn Gia Hứa ngược lại có nhiều hứng thú nhìn quả lê mập này, trong lòng nói nó ngốc như vậy, còn có thể ngâm thơ sao?

Kết quả đứa trẻ nào đó gật đầu liên tục: "Cháu biết đấy!"

"Tinh Tinh ngâm một bài đi." Bà nội Ngôn nói.

Thẩm Linh Kiều bổ sung, nó biết bài .

Thẩm Tinh Lê quả thật vui vẻ nói:

"Tương giác sổ chi mau, thỉnh vấn nghĩ ái thùy, như quả nhĩ bất thuyết, tựu thị nhĩ đồng trác." (Góc tường mấy cành mai, xin hỏi bạn yêu ai, nếu như bạn không nói, chính là bạn cùng bàn.)

Vừa mới ngâm xong, người lớn đều cười ha ha. Thật là một đứa trẻ ngốc, ai dạy vậy chứ.

Bọn họ không biết, cái này là Thẩm Linh Kiều nghe được ở trong trường, về nhà vẫn lẩm bẩm, bị Thẩm Tinh Lê nghe được, cô liền cố ý dạy như thế.

Thẩm Tinh Lê không hiểu ý của người lớn, cũng cười khúc khích theo.

Ngôn Gia Hứa liếc mắt nhìn ánh mắt đắc ý của Thẩm Linh Kiều, hơi nhíu lông mày.

Đồ ngốc này, bị người ta lừa cũng không biết.

Sau khi ăn xong anh đẩy ghế ra, một mình đi lên lầu. Lúc có một cái đuôi đi theo sau, lần đầu tiên anh không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn dắt tay cô.

*

Ngôn Gia Hứa về phòng một mình xem manga, nằm trên giường. Phòng của anh rất lớn, rộng bằng hai phòng ngủ ở nhà bà nội Thẩm, Thẩm Tinh Lê có thể chạy chơi ở trong đó.

Nhưng mà cô thích nhất là cái ghế xoay kia, có thể trượt, xoay tròn, nằm ngửa.

Thẩm Tinh Lê chơi một mình, bởi vì Ngôn Gia Hứa không phản ứng với cô.

Một lát sau, cô mơi lấy dũng khí nói: "Anh đẩy giúp em đi."

Ngôn Gia Hứa không có nhẫn nại, tay dài giữ lấy lưng ghế, dùng sức đẩy một cái, cô liền trượt đi thật xa, ngốc nghếch cười khanh khách, lại đẩy ghế quay lại, ngồi lên, sau đó nói Ngôn Gia Hứa đẩy cô, lặp lại nhiều lần, khiến cho cô không còn biết đâu là trời đâu là đất.

Tiếp tục cực kỳ không có ánh mắt quấn lấy Ngôn Gia Hứa.

Tuy rằng thiếu niên cảm thấy hành động này rất ngốc, vẫn cố nén sự không kiên nhẫn mà trêu cô.

Thẩm Linh Kiều vốn dĩ ở dưới lầu biểu diễn ngâm thơ cho các bà cụ, nhưng nghe thấy tiếng cười đùa trên lầu liền không nhịn được chạy lên xem.

Đúng lúc Thẩm Tinh Lê ôm lấy cánh tay Ngôn Gia Hứa khẩn cầu nói: "Anh ơi, một lần nữa đi, một lần thôi."

Thẩm Linh Kiều đứng ở cạnh cửa nhìn một lúc, lại có chút xấu hổ đi đến cùng chơi.

Ngôn Gia Hứa ngược lại có chú ý tới, nhưng không chủ động gọi vào.

Lúc chơi trên ghế, Tinh Tinh không cẩn thận bị bay ra khỏi ghế, nhảy như cóc. Quỳ xuống trên sàn nhà, đứa trẻ chơi vui vẻ cũng không than đau, bò dậy vỗ vỗ đầu gối, lại chạy tới.

Nhưng mà một đống đồ chơi nhỏ rơi ra từ trong túi quần cô, một viên bi, một con ếch giấy, còn có mấy hạt dưa. Khiến Ngôn Gia Hứa chú ý vẫn làm mạt chược lăn tới bên chân anh.

Ba cái.

Nếu như anh nhớ không lầm, bà nội đã tìm nó một tuần, tuần trước còn hỏi anh: "Gia Hứa, hộp mạt chược để trong rương đồ chơi của cháu sao lại thiếu mất một cái."

Tuần này lại hỏi: "Cháu suy nghĩ một chút xem có lấy mang đi đâu không?"

Ngôn Gia Hứa hoàn toàn không có ấn tượng.

Nhưng bây giờ, "Tên trộm" này ở ngay trước mặt anh.

Thẩm Tinh Lê cuối cùng nhớ ra chuyện muốn hỏi Ngôn Gia Hứa, chính là viên kẹo không thể ăn được này.

Bàn tay cô cầm "Viên kẹo" lên, không đợi Ngôn Gia Hứa hỏi, cô đã oan ức lên án trước: "Anh ơi, viên kẹo anh cho em, căn bản cắn không được!"

Ngôn Gia Hứa cạn lời, rất muốn bóp chết chính mình, không được để sự ngớ ngẩn của cô làm mình ngất đi.

Quả lê mập đến gần thêm một bước, mạt chược sáng bóng đặt ngay dưới mắt anh, miệng nhỏ hồng nhạt cong lên, hết sức bất mãn, lại còn chứa đựng sự oan ức, anh trai lừa người ta!

Lên án xong, cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà lè cái lưỡi ra, lần thứ hai liếʍ liếʍ, xác nhận không có vị ngọt, bởi vì bị dính mồ hôi trong lòng bàn tay và các thứ khác, ngược lại có chút mặn mặn. Cô còn không phân bua đưa tới bên mép Ngôn Gia Hứa: "Anh liếʍ một cái xem, thật sự không ngọt."

Ngôn Gia Hứa nhìn bàn tay nhỏ, rồi lại nhìn đứa trẻ ngốc nghếch này.

Anh không muốn liếʍ.

Đau đầu.

Lúc này, Thẩm Linh Kiều vẫn còn đứng ở cửa bàng quan cuối cùng cũng tìm được lí do để phát biểu ý kiến.

Cô không lên tiếng đi tới, bởi vì Ngôn Gia Hứa không quá thiện chí mà chưa dám tới quá gần, ghét bỏ nói: "Đây là mạt chược, để đánh, căn bản không phải là kẹo, đồ ngu."

Thẩm Tinh Lê lờ mờ hỏi: "Không thể ăn sao?"

Thẩm Linh Kiều rầm rì một tiếng.

Kỳ thực cái này không trách Thẩm Tinh Lê ngốc, từ nhỏ cô đã sống cùng bố mẹ, vòng sinh hoạt vô cùng đơn giản, sau khi lên ba tuổi liền đến vườn trẻ, tương đối ít tiếp xúc với người lớn. Hơn nữa thành phố nơi cô sống lúc trước căn bản không thịnh hành chơi mạt chược. Bởi vậy người lớn không nói cho cô biết, xưa nay cô cũng chưa từng thấy.

Thẩm Linh Kiều: "Đương nhiên là không thể."

Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ, mắt tròn như quả nho liếc nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, cười đến vô cùng xán lạn.

Thẩm Linh Kiều lần thứ hai ghét bỏ liếc nhìn Thẩm Tinh Lê: "Thật là một đứa ngu, ngay cả mạt chược cũng không nhận ra. Từ sáng đến tối chỉ biết ăn ăn ăn ăn."

Thẩm Tinh Lê nói không lại, trong mắt vốn vui vẻ sáng sủa, hiện tại lại oan ức mà trở nên ảm đạm.

Chị Kiều Kiều rất giỏi, chị ấy đi học, dáng người cao, biết rất nhiều chuyện, còn biết cả mạt chược. Quả lê mập muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buồn bã cúi đầu xuống, cơ thể nhỏ trốn sau lưng anh trai.

Thẩm Linh Kiều hoàn toàn không biết áy náy khi bắt nạt con nít, vẫn dương dương đắc ý. Da miệng của cô được truyền thừa từ mẹ Trương Lị Lị, miệng lưỡi của người bán hàng đều rất ghê gớm, khi nói chuyện đều rất lanh lẹ. Bình thường ở nhà Trương Lị Lị chính là cãi nhau như vậy với chồng Thẩm Vĩnh Hổ, Kiều Kiều đương nhiên là học theo răm rắp.

Ngôn Gia Hứa cảm nhận được sau lưng có một bàn tay nắm lấy áo mình, khuôn mặt ai đó còn sượt sượt qua vai mình.

Quả lê mập tủi thân, nhưng quả lê mập không nói!

Ô ô ô~

Thiếu niên vừa thấy cô bé Thẩm Linh Kiều này liền cực kỳ không thích, giờ phút này càng không vui mà cau mày, anh hững hờ nhìn lướt qua Thẩm Linh Kiều.

Mắt của thiếu niên, không thể nói là hung dữ, nhưng lại ác liệt, khiến người khác sợ sệt.

Cô bỗng nhiên hoảng sợ lùi về phía sau hai bước.

Cô tránh ra xa một chút, tự chơi một mình.

Sau đó cô đi vào nhà về sinh, lúc quay lại thì phát hiện cửa phòng đã khóa lại từ bên trong, không mở được.

Ngôn Gia Hứa đóng cửa lại, anh không muốn để con nhóc khiến người ta chán ghét đó tiến vào khu vực của anh.

Kỳ thực Thẩm Linh Kiều sợ Ngôn Gia Hứa, không muốn tự chuốc lấy nhục mà gọi cửa, không thể làm gì khác hơn là đi xuông lầu.

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn để mạt chược trên bàn Ngôn Gia Hứa, biết đây không phải là đồ ăn, cô liền từ bỏ, chủ động trả lại.

Thiếu niên nhìn đứa trẻ nào đó, hỏi: "Rất thèm sao?"

Thẩm Tinh Lê mở bàn tay nhỏ ra, xỏ lá nói: "Tinh Tinh không có tiền."

Cô xác thực không có tiền, người lớn cũng sẽ không cho tiền. Lần trước bà nội Ngôn cho cô mười tệ, mua hạt điều cay năm hào chỉ còn lại chín tệ rưỡi, để trong túi quần mà ngày hôm sau đã không thấy tăm hơi.

Cô cũng quên hỏi bà nội xem tiền ở nơi nào rồi, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận sự thật này, trẻ con ngoại trừ đồ ăn, những thứ khác đều không cố chấp.

Đáng tiếc ở nhà bà nội không có nhiều đồ ăn vặt để ăn. Kẹo không phải là thứ tốt, bà nội đương nhiên sẽ không mua cho cô. Hơn nữa khoảng thời gian này, có ngươi thấy Tinh Tinh liền nói: "Ôi, cô bé mập này, thật khiến người ta yêu thích."

Khiến cho bà nội Thẩm muốn giảm béo cho Thẩm Tinh Lê một lần, bởi vậy ngoại trừ cơm thì không cho cô ăn đồ ăn vặt.

Lại khiến Tiểu Tinh Tinh thèm đến chết rồi.

Ngôn Gia Hứa nhìn cô bé tội nghiệp này, lần đầu tiên có lòng từ bi.

Đứng dậy, đưa tay cho cô, anh phải đi mua kẹo cho cô rồi.