Chương 9: Giông Tố Ập Đến!

Lúc Trần Hoàng Thiên đưa Dương Ninh Vân đến công ty, đã sắp đến lúc tan tầm.

"Anh chờ em ở đây, chốc nữa cùng đi đón Bảo Trân, sau đó đi mua thức ăn, tối nay chúng ta về nhà phải làm một bữa tiệc lớn." Dương Ninh Vân nói xong một câu, xuống xe.

"Được." Trần Hoàng Thiên vui vẻ đồng ý.

Đi làm cùng vợ, cùng mua đồ ăn, anh cảm thấy đây là khởi đầu cho một cuộc sống tốt đẹp giữa anh và Dương Ninh Vân.

Chính vì có người vui có người buồn, Dương Ninh Vân trở về, Dương Chí Văn và bố mẹ anh ta, thêm cả chú thím lại vô cùng buồn bực.

"Chí Văn, xảy ra chuyện gì vậy, không phải con nói Ninh Vân sẽ đi vào ngục tù tai tương sao, bây giờ lại vui vẻ về đây rồi?" Chú hỏi.

"Sao cháu biết được." Dương Chí Văn vô cùng bực mình, lấy điện thoại di động ra: "Để con gọi điện hỏi cậu Vương đã."

Nói xong, anh ta gọi điện cho Vương Minh.

"Có phải Ninh Vân bị bắt rồi không?" Vương Minh vừa nghe điện thoại đã hỏi.

"Bắt cái rắm ấy." Dương Chí Văn ảo não: "Con nhỏ kia vừa mới về đây xong, cậu Vương, có khi nào cậu nhìn không ra không?"

"Làm sao thế được? Tôi dám đảm bảo tấm thẻ vàng kia tuyệt đối là đồ giả."

"Vậy sao Dương Ninh Vân chưa bị bắt?" Dương Chí Văn không hiểu nổi.

Vương Minh dừng một chút, nói: "Nếu tôi không đoán sai, nhất định là do chủ tịch Lư không có mặt ở ngân hàng, Dương Ninh Vân chỉ dùng thẻ vàng để giải quyết thủ tục cho vay ở quầy, chờ đến khi tài liệu đưa đến tay chủ tịch Lư phê duyệt, có thể phát hiện thẻ vàng đó là giả."

"Bởi vì dùng thẻ vàng vay tiền phải photo mặt sau của thẻ, thủ quỹ ngân hàng không phân biệt được thẻ thật hay giả, chủ tịch Lư đảm bảo chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được, đến lúc đó sẽ báo cảnh sát bắt Dương Ninh Vân."

"Thật sao?" Dương Chí Văn hỏi.

"Mẹ nó tôi lừa anh được hả."

"Không phải, sao cậu Vương lừa tôi được."

"Vậy còn được." Vương Minh nói: "Anh có thể nói cho ông nộ biết, gây chuyện càng lớn càng tốt, để Dương Ninh Vân cầu xin tôi giúp cô ấy cả đêm, tôi thừa dịp đó gạo nấu thành cơm, cắm cho tên vô dụng kia một cái sừng thật dài."

"Chiêu này của cậu Vương quả là tuyệt vời." Dương Chí Văn khen: "Chẳng những có thể ăn Dương Ninh Vân, tôi cũng có thể lên làm tổng giám đốc, tôi phải đi gặp ông nội ngay mới được."

Nói xong, Dương Chí Văn cúp điện thoại, cười phá lên, suýt nữa khóc cả ra, nói: "Dương Ninh Vân quả là một con nhóc ngực lớn hơn cả đầu óc, tin tưởng thằng vô dụng kia, thừa dịp chủ tịch Lư không có mặt ở ngân hàng, dùng thẻ vàng cầm tài liệu cho vay đến, hiện giờ cô ta muốn rút lại cũng không kịp rồi, chỉ cần chủ tịch Lư thấy tài liệu vay tiền, phát hiện thẻ vàng là giả, cô ta chỉ có nước chờ cảnh sát bắt, bị chủ tịch Lư khởi tố thôi."

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì? Hay là chờ Dương Ninh Vân bị cảnh sát mang đi?" Dương Thiên Dũng hỏi.

"Cậu Vương nói, kêu con đi tìm ông nội làm lớn chuyện, như vậy con sẽ lên làm tổng giám đốc, anh ta cũng có thể cắm sừng tên vô dụng kia." Dương Chí Văn nói.

Mọi người đồng ý một tiếng, cùng nhau rời khỏi công ty.

...

Trần Hoàng Thiên và chị em Dương Ninh Vân về đến nhà, Lý Tú Lam thấy ba người xách một đống đồ ăn, tò mò đi đến hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy, mua nhiều thức ăn như thế để làm gì, chuẩn bị làm cỗ hả?"

"Mẹ, anh rể mượn chỗ bạn học được tấm thẻ vàng, giúp chị vay được 30 tỷ, ngày mai sẽ đến tài khoản của công ty, chị vui vẻ nên muốn khao cả nhà chúng ta." Dương Bảo Trân mau mồm mau miệng, đồng thời cũng sửa lại cách gọi anh rể thay cho tên vô dụng với Trần Hoàng Thiên, chẳng qua là Dương Ninh Vân sửa cho cô ta trên đường.

Lúc nào cũng gọi Trần Hoàng Thiên là đồ vô dụng, cô nghe cũng khó chịu.

"Thật hay giả?" Lý Tú Lam cũng nghi ngờ cuộc sống, cái tên ăn hại này rốt cuộc đã có tác dụng rồi?

"Mẹ, mẹ thấy con giống như lấy chuyện lớn ra làm trò đùa không?" Dương Ninh Vân cười hỏi.

"Không giống." Lý Tú Lam lắc đầu, bà hiểu con gái mình nhất, chưa bao giờ nói dối, vì vậy bèn nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, khuôn mặt thay đổi, nói: "Cơm tối nay tôi làm, cho cậu nghỉ tạm một hôm."

"Hay là để con làm đi, mẹ nghỉ ngơi là được." Trần Hoàng Thiên cười cười, chạy vào trong phòng bếp, anh cảm thấy đây là thời điểm để cải thiện quan hệ với mẹ vợ, càng phải chịu khó, không được làm biếng.

"Coi cái bộ dạng sợ sệt của nó đi, kêu nó đi nghỉ ngơi nó còn không dám." Lý Tú Lam khinh bỉ nói.

"Mẹ, Trần Hoàng Thiên tôn trọng mẹ, sao qua miệng mẹ lại biến chất rồi." Dương Ninh Vân bĩu môi, vô cùng bất đắc dĩ.

"Được rồi được rồi, nó thành thực, cần cù, giỏi giang, được chưa." Lý Tú Lam miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, không quên liếc Dương Ninh Vân một cái.

"Vậy còn được." Dương Ninh Vân nhoẻn miệng cười vào nhà bếp.

...

"Các người kéo một đám đến đây gặp tôi, có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?"

Ông cụ Dương đang ngồi trong phòng đọc sách, thấy vợ chồng cả và vợ chồng nhà thằng ba đến, còn có cả Dương Chí Văn, tất cả đều mang bộ mặt nghiêm túc đi vào, không khỏi hốt hoảng hỏi, có một dự cảm không lành.

"Ông nội, là như vậy." Dương Chí Văn nói: "Tên vô dụng Trần Hoàng Thiên kia bụng dạ khó lường, có thể là nhịn nhục suốt ba năm muốn phát sinh quan hệ với Ninh Vân, cố tình làm giả thẻ vàng khách hàng lớn ở ngân hàng Hoa Kỳ, để Ninh Vân đi vay tiền, hiện giờ đã đưa thẻ vàng và tài liệu cho vay đi rồi, một khi chủ tịch Lư phát hiện thẻ vàng hiện giờ là giả, Ninh Vân chắc chắn sẽ phải vào tù."

"Nó bây giờ còn đang đắm chìm trong vui sướиɠ, ông phải mau ngăn chặn lại thế phát triển của nó với tên ăn hại kia đi, ngộ nhỡ đêm nay nó mà phát sinh quan hệ gì với thằng vô dụng kia, cậu Vương không cần nó nữa, sẽ không có ai giúp tập đoàn nhà họ Dương chúng ta vượt qua khỏi cuộc khủng hoảng."

"Hồ đồ! Ninh Vân hồ đồ rồi!"

Ông cụ Dương tức giận đấm ngực dậm chân, đập bàn: "Nó dù gì cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn, sao có thể tin thằng oắt kia có được thẻ vàng mà đến ông cũng không lấy được?"

"Còn ngu ngốc cầm đi vay tiền, việc này không chỉ dính líu đến pháp luật, còn có thể hại công ty vào sổ đen của hệ thống ngân hàng cả đời!"

"Ai nói không phải đâu ông nội."

Dương Chí Văn lập tức châm dầu vào lửa: "Cái loại đàn bàn đảm đương chức vụ tổng giám đốc này, tập đoàn nhà họ Dương không phá sản mới là lạ."

"Theo con, thừa dịp nó chưa bị bắt, tranh thủ tước cái chức tổng giám đốc của nó, cắt đứt quan hệ giữa nhà đó với nhà họ Dương, ngày mai đăng báo công bố với xã hội, tránh cho tập đoàn nhà họ Dương chúng ta bị vấy bẩn."

Ông cụ im lặng.

Tức thì tức, nhưng tuyệt tình như vậy, ông vẫn không đành lòng.

Thấy vậy, mẹ của Dương Chí Văn, Trương Lan vội la lên: "Bố à, bây giờ bố không thể nhân từ được bằng không rước hoạ vào thân thì hối hận cũng không kịp!"

"Đúng đó bố, vì tập đoàn nhà họ Dương, lúc này bố phải vì đại nghĩa không quản người thân, cắt đứt quan hệ với nhà thằng hai đi, nếu không chậm chạp thì không cứu được nữa đâu."

"Đang lúc vẫn còn hỗn loạn, nếu bố không giải quyết dứt khoát, đến lúc đó truyền thông lên báo nói tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dương lừa đảo vay tiền, bị bắt, danh tiếng của tập đoàn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, tâm huyết của bố cũng đổ biển đấy!"

Ông cả, ông ba liên tục khuyên bảo.

Sắc mặt ông cụ âm u, ông đương nhiên biết hai người con trai này của ông không hoà hợp với nhà con thứ hai, nhưng người làm cha như ông, lòng hay lưng bàn tay thì cũng đều là thịt, không phải việc quá bất đắc dĩ, làm sao nỡ đuổi con thứ hai của mình ra khỏi nhà.

Huống hồ con thứ hai còn biến thành người thực vật, làm như vậy thật sự có phần tàn nhẫn.

"Có thể khẳng định là thẻ vàng tên oắt kia đưa cho Ninh Vân là giả sao?" Ông cụ hỏi: "Việc này liên quan đến rất nhiều chuyện lớn, không thể qua loa được."

"Chắc chắn, khẳng định là vậy!" Dương Chí Văn thề thốt nói: "Thẻ vàng kia con đã nhìn qua, còn cố ý hỏi cả cậu Vương là thật hay giả, cậu Vương nói trên mặt trái của mỗi thẻ vàng đều có khắc tên, nhưng mặt trái của thẻ vàng tên vô dụng kia đưa cho Ninh Vân chỉ có một đống rồng, mặc dù mặt chính là thật, thế nhưng mặt trái là giả thì nó là giả, ông nội có thể không tin con, nhưng không thể không tin cả cậu Vương chứ."

Ông cụ lại im lặng lần nữa.

Thẻ vàng khách hàng lớn thật sự bọn họ chưa ai từng thấy, nhưng Vương Minh thì đã từng, bởi vì nhà của anh ta có, như vậy, anh ta nói giả thì chắc chắn là giả.

"Tên ăn hại này quả thật đáng chết, lúc này lại hại thảm Ninh Vân! Sớm biết kết quả thành như vậy, mấy ngày hôm trước ông nên bắt nó ly hôn với Ninh Vân!"

"Là do ông hồ hồ, quá hồ đồ!"

Ông cụ đau lòng nhức óc, suy cho cùng ông vẫn rất yêu thương đứa cháu gái này Dương Ninh Vân này, dù sao cô cũng là thê hệ sau có học thức cao nhất nhà họ Dương, các phương diện cũng mạnh nhất.

"Ông nội, hiện giờ có nói gì thì cũng chậm rồi, ông mau quyết định đi." Dương Chí Văn không kịp chờ đợi thúc giục.

"Rõ thật là tức chết ông!"

Ông cụ đập bàn mấy cái, tức giận nói: "Đi cùng ông đến nhà cậu hai một chuyến, ông hỏi thằng ăn hại kia xem, có phải lương tâm của nó vứt cho chó ăn rồi hay không!"

"Vâng! Thưa ông!"

Rất nhanh, hai chiếc xe ra khỏi biệt thự, đi đến nhà ông hai.