Chương 8: Cảm Ơn Anh, Trần Hoàng Thiên!

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chí Văn không kịp đợi, vội vàng gọi bố mẹ và chú thím vào phòng làm việc của mình.

"Chí Văn, có chuyện gì mà vui như thế?"

"Đúng vậy đó Chí Văn, chia sẻ cho mọi người chút coi."

"Có phải có tin gì tốt không?"

Cha mẹ và chú thím của Dương Chí Văn, thấy anh ta dựa ghế vui vẻ, mặt vô cùng tò mò.

"Mọi người hẳn là đã nghe nói, trên tay Dương Ninh Vân có thẻ vàng khách hàng lớn ngân hàng Hoa Kỳ đúng không?" Dương Chí Văn cười hỏi.

"Có nghe, con nhóc kia qua thật khá đấy, ngay cả thẻ vàng khách hàng lớn cũng lấy được, không biết là thần tài nào cho nó mượn dùng." Thím nói.

Bố của Dương Chí Văn, Dương Thiên Dũng tức giận nói: "Đồ không có tiền đồ, việc này cũng khiến con vui vẻ đến vậy à, nếu như nó phá bỏ được mối nguy của tập đoàn nhà họ Dương, vị trí tổng giám đốc còn đâu đến tay con."

"Bố, oan cho con quá, con không vui vì việc này." Vẻ mặt Dương Chí Văn vô tội.

"Vậy sao con lại vui?" Mẹ Trương Lan hỏi.

Dương Chí Văn cười khì khì: "Vì thẻ vàng khách hàng lớn, là do tên vô dụng Trần Hoàng Thiên làm giả."

"Cái gì?"

"Làm giả?"

Tất cả mọi người sợ ngây người.

"Đúng, là giả." Dương Chí Văn cười nói: "Cậu Vương nói, mặt trái của tấm thẻ vàng này có khắc tên trên đó, mà mặt sau tấm thẻ kia của Dương Ninh Vân chỉ có mấy con rồng, chắc chắn là giả, không nghi ngờ. Nhưng Dương Ninh Vân lại ngốc nghếch tin, mẹ nó, đùa thật."

Mọi người nghe xong ai cũng đều vui vẻ.

Lúc này, chú đề nghị: "Vậy nếu không nói cho Ninh Vân, nó biết là giả nhất định sẽ nổi trận lôi đình với thằng vô dụng kia, như vậy nó mới ly hôn với thằng nhóc kia, sau đó gả cho cậu Vương, mối nguy của nhà họ Dương cũng có thể được hoá giải dưới sự trợ giúp của cậu Vương, cháu cũng thành công đảm đương chức vụ tổng giám đốc."

"Không, chú." Dương Chí Văn lắc đầu nói: "Con nhóc Ninh Vân kia chút nữa sẽ cầm thẻ đi vay, như vậy đợi chờ cô ta chính là ngục tù tai ương."

"Mà cô ta lừa tiền để vay rồi bị bắt, ông nội nhất định sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ cắt đứt lợi nhuận chia cho nhà cô ta, sau đó tiền công ty kiếm được, chỉ phân cho hai nhà chúng ta, không ít tiền đâu."

"Đúng vậy!"

Mẹ của Dương Chí Văn và cô chú vui mừng.

Sau đó cùng nhất trí, lặng lẽ đợi kết quả!

...

Ba giờ chiều như đã hẹn, Trần Hoàng Thiên lái xe đưa Dương Ninh Vân đến ngân hàng Hoa Kỳ.

Dương Ninh Vân ôm một đống tài liệu vay tiền, trong lòng vô cùng căng thẳng, cũng thấp thỏm không yên, dường như đang suy nghĩ gì đó, chậm chạp không xuống xe.

Trần Hoàng Thiên như nghe ra tiếng lòng của cô, nói: "Đưa tài liệu và thẻ vàng cho anh, anh giúp em làm."

"Không, không cần. Anh chờ ở đây, tự em đi làm là được." Dương Ninh Vân tỉnh táo lại, đẩy cửa xe đi xuống.

Từ buổi sáng, sau khi chuyện thẻ vàng truyền ra, cô nghe thấy rất nhiều nhân viên thảo luận tính xác thực của thẻ vàng sau lưng, cho nên cô cũng không biết có nên tin Trần Hoàng Thiên hay không.

Ba năm qua, Trần Hoàng Thiên xoàng xĩnh, không có chí tiến thủ, chưa từng để cô tín nhiệm bất kì cái gì, bất chợt anh làm một chuyện lớn như vậy, cô không nghi ngờ là giả.

Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.

Không vì điều gì khác, chỉ bằng trình độ hèn nhát của anh, cô tin tưởng anh tuyệt sẽ không dám lừa gạt cô.

"Chào chị, xin hỏi chị muốn sử dụng dịch vụ gì?"

Dương Ninh Vân vừa vào ngân hàng, quản lí lễ tân đã lễ phép đi tới.

"Tôi... Tôi đến tìm chủ tịch Lư để vay tiền." Dương Ninh Vân nặn ra một nụ cười, mỗi một bước chân đều khiến lòng cô thấp thỏm, việc này một khi làm là không có đường quay đầu.

"Xin hỏi cô là Dương Ninh Vân sao?" Quản lí lễ tân lễ phép hỏi.

Dương Ninh Vân thoáng sửng sốt, vội vàng gật đầu: "Đúng, tôi là Dương Ninh Vân."

"Chào tổng giám đốc Dương." Quản lí lễ tân cúi người, khuôn mặt giãn ra, cười nói: "Chủ tịch Lư biết hôm nay cô tới đây muốn vay tiền, nhưng chủ tịch đang họp hội nghị ở tỉnh, đặc biệt dặn tôi chờ cô ở đây, cuối cùng cũng gặp được cô."

"Hả?"

Dương Ninh Vân ngạc nhiên, vội vã khom lưng: "Xin lỗi, thật xin lỗi, chuẩn bị tài liệu làm chậm trễ quá nhiều thời gian, để cô chờ lâu rồi."

"Không việc gì." Quản lí lễ tân nhoẻn miệng cười, dùng tay làm dấu mời: "Mời đi theo tôi, chủ tịch Lư dặn dò, đơn giản hoá thủ tục cho tổng giám đốc Dương, sáng mai chủ tịch sẽ về gấp để phê duyệt, cho vay cùng ngày."

Dương Ninh Vân ngạc nhiên che miệng, thật không thể tin vào tai mình nữa.

Chủ tịch Lư không chỉ biết cô tới đây, còn dặn giúp cô đơn giản hoá thủ tục, sáng mai còn về gấp để phê duyệt, cho cô vay cùng ngày?

Trời ơi! Đãi ngộ này quả thực tuyệt vời!

Bạn học của Trần Hoàng Thiên quá trâu bò rồi!

Có câu nói, nếu như yêu một người, thì cảm tình sẽ lên đến một trăm phần, giờ đây, tình cảm của cô đối với Trần Hoàng Thiên, từ ba mươi phần tăng lên tới năm mươi phần.

Ba mươi phần cảm tình kia, là do Trần Hoàng Thiên suốt năm không mệt mỏi dốc lòng chăm sóc bố cô, cảm động đến cô, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn ly hôn với Trần Hoàng Thiên.

...

Trần Hoàng Thiên đợi khoảng mấy tiếng đồng hồ, gần tới năm giờ chiều, mới thấy Dương Ninh Vân mặt mày hớn hở đi ra.

Thấy bộ dáng này của cô, Trần Hoàng Thiên cũng yên lòng.

Điều này nói rõ chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi.

Không lâu sau, Dương Ninh Vân không ngồi phía sau xe như trước đây nữa, mà ngồi ở ghế phó lái, bộ dạng dựa vào ghế rất thoải mái.

"Ôm một chồng tài liệu đi vay ra ngoài, hai tay trống không đi về, xem ra tất cả đều rất suôn sẻ." Trần Hoàng Thiên mỉm cười nói.

"Không phải rất suôn sẻ, mà là vô cùng suôn sẻ." Dương Ninh Vân lộ ra một nụ cười: "Trưởng khoa hoạt động tín dụng, thái độ tốt đến nỗi khiến em không tưởng tượng nổi, anh ta bảo hôm nay đặc biệt chú ý đến tập đoàn nhà họ Dương chúng ta, biết rõ chúng ta hiện giờ đang rất khó khăn, giúp em vay tiền, đơn giản hoá thủ tục, chủ tịch Lư sáng mai còn về gấp để phê duyệt, kêu em chín giờ sáng mai đến để làm thủ tục cuối cùng, trước mười giờ số tiền 30 tỷ có thể về đến công ty rồi."

"Vậy là tốt rồi." Trần Hoàng Thiên không nói thêm gì, Dương Ninh Vân vui vẻ, anh cũng vui vẻ.

"Xem ra bạn học của anh thật không đơn giản." Dương Ninh Vân cảm khái nói.

"Đúng là không đơn giản, chức vị rất, so với cậu ấy thì anh còn kém xa." Trần Hoàng Thiên tự giễu nói.

"Đừng nói như vậy, anh đã rất tuyệt rồi." Dương Ninh Vân an ủi.

"Có thật không?" Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Dương Ninh Vân khen anh, khiến anh thoáng vừa mừng vừa lo.

"Ừm." Dương Ninh Vân gật gật đầu, nói: "Khoảng thời gian này tập đoàn nhà họ Dương lâm vào khủng hoảng, đủ loại nợ nần từ ngân hàng và chỗ cung ứng nguyên vật liệu, khiến em chạy đôn chạy đáo."

"Em nghĩ hết tất cả mọi cách, đi tìm không dưới năm mươi ngân hàng để lo liệu vay tiền, cho dù dùng hàng hoá thế chấp cũng không có ai để ý đến em."

"Nhìn tập đoàn nhà họ Dương ngày càng suy sụp, em lại chẳng thể làm gì, không ai có thể thấu hiểu nỗi lòng đau khổ và áp lực mà em phải chịu đựng, thậm chí em còn nghĩ rằng, nếu như tập đoàn phá sản, em sẽ..."

"Là anh đã cứu tập đoàn nhà họ Dương, cứu em."

"Cảm ơn anh, Trần Hoàng Thiên."

Nói đến đây, giọng nói của Dương Ninh Vân đã trở nên nghẹn ngào, nghiêng đầu sang một bên bụm miệng.

"Anh đi mua bao thuốc." Trần Hoàng Thiên tắt xe, anh biết Dương Ninh Vân vô cùng kiên cường, lúc này hẳn phải chừa cho cô chút không gian riêng.

"Cầm ví tiền đi, mua một cây thuốc Marula đi, đừng hút loại thuốc rẻ tiền kia nữa." Cô không quay đầu lại, cầm lấy ví tiền đưa về phía Trần Hoàng Thiên.

"Được."

Trần Hoàng Thiên cầm lấy ví tiền xuống xe, đi về phía cửa hàng bán thuốc lá phía đối diện.

Dương Ninh Vân, cuối cùng cũng mang hết mọi áp lực, đau khổ, tủi thân, bất lực... trong khoảng thời gian này hoá thành nước mắt, trút hết ra ngoài.

"Ông chủ, cho cháu một cây Marula."

Đi tới cửa hàng thuốc lá, Trần Hoàng Thiên vừa cười vừa nói.

"Được đó nha chàng trai, dạo rồi còn mua thuốc rẻ tiền, mới bao lâu đã dám mua Marula, lại còn một cây, được đấy." Ông chủ vô cùng kinh ngạc.

Trần Hoàng Thiên cười cười: "Vợ cháu sợ hút thuốc bừa bãi sẽ hại thân thể, nên cố ý kêu cháu đổi qua thuốc ngon."

"Hả? Cô gái chân dài mới đi từ ngân hàng ra là vợ của cậu ấy hả?" Ông chủ càng ngạc nhiên hơn.

"Đúng vậy, đó là vợ cháu." Trần Hoàng Thiên tự hào nói.

"Chú còn tưởng rằng cậu là tài xế cơ, không ngờ cậu có một người vợ vừa xinh, vừa săn sóc như vậy, chàng trai, được lắm đó, hâm mộ thật đấy." Ông chủ giơ ngón cái với anh.

"Vợ cháu quả thực rất tốt, tự cháu cũng hâm mộ mình." Trần Hoàng Thiên gãi đầu, cười khúc khích.

Ông chủ cũng cảm thấy vui thay cho Trần Hoàng Thiên, nói: "Lấy đúng vợ thì hạnh phúc cả đời, lấy sai vợ thì đau khổ. Chàng trai, phải quý trọng vợ mình, đừng giống chú, lúc còn trẻ không biết trân trọng, động một chút là đánh vợ, còn nợ nần mấy trăm triệu, vợ chú vì giúp chú trả nợ mà mệt nhoài ở công trường, khi chú hối hận thì đã muộn."

"Bà vợ bây giờ thì hết ăn lại nằm, cả ngày chơi mạt chược, chỉ biết quản chú rồi đưa tay đòi tiền, không cho thì quăng bát quăng đũa, có lẽ đây chính là nghiệp chứng nửa đời trước chú rước lấy, lấy nửa đời sau để báo đây."

Nói xong, ông chủ thoáng cay mắt, đưa một cây Marula cho Trần Hoàng Thiên.

"Cháu sẽ nhớ lời khuyên của chú, yêu thương vợ mình, chắc chắn sẽ không phụ lòng cô ấy."

Hai người hút thuốc hàn huyên.

Khoảng mười phút sau, tiếng của Dương Ninh Vân vang lên.

"Trần Hoàng Thiên, chúng ta về thôi!"

"Được, vợ!"

Trần Hoàng Thiên đáp một tiếng, nói với ông chủ: "Chưa tới một trăm ngày nữa là đến kỉ niệm ba năm ngày cưới của cháu với vợ, vì lúc kết hôn nghèo không có lo đến nơi đến chốn, hôm đó cháu sẽ làm một đám cưới cho cô ấy, đến lúc đó cháu phải đến chỗ chú mua một nghìn cây Captain Black!"

"Một nghìn cây Captain Black?" Ông chủ mở to hai mắt nhìn, vậy cũng phải gần 300 triệu đó.

"Ừm, trước nửa tháng cháu sẽ đến tìm, chú, đặt cọc một khoản ở chỗ chú, lúc đó chú yên tâm chuẩn bị đi."

Nói xong, Trần Hoàng Thiên đi khỏi.

"Được được được, chú sẽ chờ, cậu đừng có quên đấy!"