Chương 36.1

Edit: Heartpng

Lâm Thanh Dã vẫn luôn nhìn theo Hứa Tri Nam cho đến khi bóng cô biến mất ở cửa sau ký túc xá mới ngồi vào trong xe.

Anh không vội vã lái xe về nhà, cứ như vậy ngồi ở trong xe, rút điếu thuốc từ trong hộp ra cho vào trong miệng cắn, không đốt thuốc, chỉ ngồi ngửi mùi thuốc lá.

Gió từ khe hở cửa sổ xe thổi vào.

Trong trường học có mấy cây Thứ Hòe hoa nở xum xuê, mùi hoa nhàn nhạt cuốn vào bên trong xe.

Lâm Thanh Dã dùng răng di di điếu thuốc trong miệng, cắn ra cả sợi thuốc lá, anh ném điếu thuốc sang một bên, tay chống trán thở hắt ra.

Lòng bàn tay vừa rồi che lại đôi mắt Hứa Tri Nam dính chút mùi, không phải mùi hương trên người cô, mà là mùi son phấn rất nhạt ――là từ lớp trang điểm hôm nay của cô.

Ở trong đầu Lâm Thanh Dã lại lần nữa hiện lên cảnh tượng anh vừa rồi ở trên sân khấu biểu diễn, khoảnh khắc tìm được Hứa Tri Nam ở bên dưới.

Lúc nhìn thấy cô trang điểm thành như vậy, một Hứa Tri Nam với phong cách này, anh cũng không hề ngờ đến.

Ngoài bất ngờ, thì còn cảm thấy đáng yêu.

Anh không nhịn được, ở trên sân khấu bật cười ra tiếng.

Lại ở trong xe đợi một lát, điện thoại rung lên, Hứa Tri Nam nhắn tin tới: Em vào ký túc xá rồi.

Lâm Thanh Dã nhắn lại một chữ ‘Ừ’, lúc này mới đánh xe rời đi.

***

Hứa Tri Nam vừa đi vào ký túc xá đã bị Triệu Thiến cùng Khương Nguyệt vây quanh, ép hỏi hẹn hò thế nào.

“Đó không phải hẹn hò.” Hứa Tri Nam sửa đúng, lại lấy từ trong túi tấm ảnh đã được Thẩm Lâm Lâm ký tên đưa cho cô ấy, “Của cậu nè.”

“Có cả ảnh ký tên à!” Triệu Thiến giật mình nói, yêu thích nâng niu không buông tay.

“Ừ, ảnh vừa mới được chụp luôn đấy.”

“Oaaa mình yêu cậu quá đi A Nam!” Triệu Thiến kích động mà ôm cô, “Hơn nữa bức ảnh này cũng được chụp đẹp quá đi.”

Hứa Tri Nam cười cười: “Không cần cảm ơn mình, là Lâm Thanh Dã hỏi xin cô ấy đấy.”

Triệu Thiến nhìn cô chớp chớp mắt: “Lâm Thanh Dã rất có mặt mũi nha.”

“Hả?” Cô nhớ lại một chút, nói “Mình cảm thấy mấy người bọn họ đều có quan hệ khá tốt, cũng không có gì phải kiêng kị, Thẩm Lâm Lâm tuy rằng ra mắt đã lâu, nhưng tính tình cũng rất tốt.”

“Đấy là tất nhiên rồi, dù sao cũng là người mình thích.”

Triệu Thiến nói, khuỷu tay củng củng cô, hạ thấp âm thanh hỏi, “Vậy cậu cùng Lâm Thanh Dã thì sao, thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào?”

“Cậu thử nói xem là cái gì, mình thấy anh ấy hiện tại theo đuổi cậu rất nghiêm túc, cậu nghĩ thế nào?”

Hứa Tri Nam dừng một chút, đi đến bàn đặt túi xuống: “Mình cũng không biết.”

“Đây chính là cơ hội để yêu đương cùng đại minh tinh đó, nếu là mình thì khẳng định sẽ nắm chắc cơ hội, về sau muốn đi concert với tiết mục của ai có khi còn chẳng cần đoạt vé, có thể trực tiếp đi vào xem.” Triệu Thiến nghĩ rồi tưởng tượng, “Cơ mà cậu cũng không theo đuổi idol, phúc lợi này đối với cậu mà nói hình như là không có sức hấp dẫn.”

Khương Nguyệt quay đầu hỏi: “A Nam, cậu có phải hay không cảm thấy anh ấy hiện tại có nhiều fans quá, cho nên không dám hẹn hò cùng người ta.”

“Cũng không phải.” Hứa Tri Nam gãi gãi tóc, “Mình cũng chẳng nói rõ được.”

Cô cùng Lâm Thanh Dã trước kia duy trì quan hệ như vậy ba năm.

Cô ngước nhìn Lâm Thanh Dã ba năm, khoảng thời gian đó miên man suy nghĩ, trằn trọc đều nếm thử quá.

Nói thật, cô đến bây giờ đối với sự chuyển biến của Lâm Thanh Dã vẫn như cũ ở trong trạng thái ngơ ngác, lại biết được Lâm Thanh Dã từ trước kia đã biết cô, yên lặng chú ý đến cô lâu như vậy, không có chút xúc động nào là không có khả năng.

Nhưng mà tận ba năm đó, một ngàn ngày đêm.

Hứa Tri Nam lần đầu tiên thích một người đến như vậy, cả ánh mắt lẫn tâm trí đều là anh, một chút che giấu cũng không có.

Quạn hệ của bọn vẫn luôn do Lâm Thanh Dã nắm chủ đạo, trước kia là vậy, hiện tại cũng là vậy.

Bản thân anh khí tràng cường đại, cũng hiểu rõ phải làm như thế nào để cho người khác thích anh.

Cho nên có đôi khi Hứa Tri Nam sẽ cảm thấy sợ hãi.

“Cơ mà một cô gái như tiên nữ giống cậu vậy á.” Triệu Thiến vuốt cằm nói, “Nên được theo đuổi lâu một chút, bằng không những gã con trai thúi đó sẽ không biết quý trọng, muốn đàn ông ngoan ngoãn nghe lời, phải chơi kế lạt mềm buộc chặt.”

Mấy lời ngụy biện kiểu này Triệu Thiến vừa nói là có thể nói một hồi.

Khương Nguyệt ở một bên cười nói: “Kỳ thật nói vậy cũng không sai.”

Hứa Tri Nam véo mặt cô ấy: “Cậu cũng bị Thiến Thiến dạy hư rồi.”

“Không phải nha, bởi vì người kia là Lâm Thanh Dã đó, kỳ thật mình vốn dĩ đối với anh ta ấn tượng không tốt lắm, cảm thấy anh ta rất giống mấy tên con trai đểu cáng hư hỏng, cứ có cảm giác mặc kệ là ai khi yêu đương cùng đều sẽ không khống chế được anh ta, lo lắng cậu sẽ bị bắt nạt, cơ mà hôm nay nhìn qua thì thấy anh ta hình như là thực sự thích cậu.”

Khương Nguyệt ngồi ở trên ghế, hai tay giao nhau đặt ở lưng ghế, chống cằm, “Nhưng vẫn nên khảo sát lâu thêm một chút, không thể bởi vì anh ấy là Lâm Thanh Dã liền vội vã đáp ứng luôn.”

Phòng ký túc xá có ba người, Triệu Thiến hồi trung học đã từng yêu đương, lên đại học cũng có mấy bạn trai, mà Hứa Tri Nam cùng Lâm Thanh Dã cũng có thể nói là từng nửa hẹn hò, chỉ có Khương Nguyệt đối với chuyện yêu đương là thuần túy như một tờ giấy trắng.

Triệu Thiến cười trêu ghẹo nói: “Ây, mình thấy cậu thay vì thi lên thạc sĩ có thể trực tiếp đi mở một lớp dạy yêu đương đó, lý thuyết thì nói được hết câu này đến câu khác, nhưng cậu thực sự hiểu sao.”

Khương Nguyệt bị cô ấy nói đến mức ngượng ngùng, nâng tay làm bộ muốn đánh.

“Mình sai rồi mình sai rồi.” Triệu Thiến dơ tay đầu hàng.

Khương Nguyệt hừ một tiếng, liếc cô ấy một cái, không thèm chấp nhặt nữa, lại quay sang Hứa Tri Nam nói: “Tuy rằng anh ấy là Lâm Thanh Dã, nhưng cậu cũng là ánh sáng Bình Xuyên của chúng ta đó.”

***

Vào ban đêm sau khi tắt đèn, Khương Nguyệt cùng Triệu Thiến vẫn còn phân tích chuyện tình cảm của Hứa Tri Nam, nghe những lời họ nói mà Hứa Tri Nam muốn ngốc luôn, mơ màng muốn đi ngủ.

Ngay trước khi rơi vào giấc ngủ ở bên tai vẫn nghe thấy âm thanh hai người nói chuyện phiếm.

Mấy ngày sau đó Hứa Tri Nam cũng không suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ của chính mình với Lâm Thanh Dã nữa ―― vì đề mục PK cho trận chung kết thiết kế hình xăm đã được thông báo.

Bốn tiểu tổ với phong cách xăm khác nhau, mỗi tổ xăm đều có đề mục cùng tiêu chí tính điểm khác nhau.

Tổ School lại được chia làm old school cùng new school, đề mục PK được đề ra chính là hình một bộ xương khô, kỹ thuật trọng điểm ở chỗ yêu cầu thủ pháp phải đơn giản lưu loát, hình thành hiệu quả thị giác bắt mắt.

Đề mục của tổ xăm truyền thống Phương Đông là hoa sen cùng Cẩm Lý.

Hình của tổ xăm phong cách tả thực là hình cú mèo, mà trọng điểm là ở sắc độ của lông, bắt sáng cùng tô bóng và phần mắt ưng.

Tư liệu của tổ Đồ Đằng là hình phượng hoàng, nhưng phong cách hai phái đồ đằng cùng tả thực hoàn toàn bất đồng, đồ đằng không yêu cầu sinh động như thật, càng thiên về trừu tượng hơn, cụ thể yêu cầu chính mình phải tự thiết kế.

Nhưng bởi vì quán quân tiểu tổ School là Ngụy Tĩnh đã rút lui, cho nên cuối cùng vòng PK này chỉ còn ba đề mục.

Ba quán quân tiểu tổ mỗi người làm ba tác phẩm với ba phong cách xăm khác nhau, một phong cách chính mình am hiểu và hai loại phong cách khác.

Yêu cầu đối với quán quân là cần phải hoàn thành xuất sắc mỗi phong cách, cuối cùng tổng hợp điểm từ ba tác phẩm mới chọn ra quán quân cuối cùng.

Vòng thi đấu lần này gọi là “Thiết kế hình xăm đại tài”, nên không chỉ so kỹ thuật xăm, mà còn có cả thực lực trong thiết kế.

Đề mục trận chung kết chính là để khảo nghiệm hai hạng trình độ này.

Tuy rằng cấp cho tư liệu sống, nhưng giống như là đề văn, chỉ cho một phạm vi rất rộng, cụ thể chi tiết như thế nào yêu cầu thợ xăm tự mình thiết kế.

Cũng may nội dung học của năm bốn không nhiều lắm, trước trận chung kết mấy ngày Hứa Tri Nam gần như trừ bỏ công tác, đi học, thì chính là tập luyện thiết kế.

Không biết phải bỏ đi mấy phiên bản, mới rốt cuộc xác định được ba bản thiết kế sẽ sử dụng.

Thời gian được cho để chuẩn bị đã không nhiều lắm, lúc này cũng chỉ dư lại một ngày để cô luyện tập.

Hứa Tri Nam hôm nay không trở về ký túc xá, ở lại cửa hàng luyện tập suốt đêm.

Phong cách tả thực mấy ngày gần đây khách hàng cũng tới làm không ít, đã rất quen thuộc, chủ yếu vẫn là luyện tập phong cách truyền thống phương đông cùng đồ đằng.

Đồ đằng mang theo phong cách rất tục tặc và thị uy, rất ít người sẽ tìm đến Hứa Tri Nam làm, kinh nghiệm của cô cũng vì vậy mà rất ít.

Dùng miếng da luyện tập làm xong một bản, cô đã có chút mệt nhọc.

Lúc này điện thoại rung lên――

[ Lâm Thanh Dã: Ngày mai là trận chung kết? ]

Hứa Tri Nam dụi dụi mắt, ngáp một cái, nhắn trả lời: Vâng.

[ Lâm Thanh Dã: Vậy hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh đưa em đi. ]

[ Hứa Tri Nam: Chưa nghỉ ngơi được, còn chưa có chuẩn bị tốt. ]

[ Lâm Thanh Dã: Làm sao vậy? ]

[ Hứa Tri Nam: Còn đang luyện tập, chưa được thuần thục lắm, sợ ngày mai khẩn trương quá sẽ ấn sai kim. ]

[ Lâm Thanh Dã: Còn đang ở tiệm sao? ]

[ Hứa Tri Nam: Vâng. ]

[ Lâm Thanh Dã: Trở về ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải thi đấu mà. ]

[ Hứa Tri Nam: Không có thời gian, em định ngủ lại ở trong tiệm một đêm, chờ thi xong lại ngủ bù vậy. ]

[ Lâm Thanh Dã: Ở trong tiệm một mình? ]

[ Hứa Tri Nam: Vâng. ]

Đợi một lát anh cũng không nhắn lại, Hứa Tri Nam lấy ra một miếng da luyện tập mới, tiếp tục vẽ bản thiết kế hoa sen cẩm lý.

***

“Được rồi.” Vương Khải từ phòng thu âm đi ra, “Đây là bản Demo mới nhất, chú đã nghe qua, không có vấn đề gì, trực tiếp làm ra thành phẩm cũng được luôn.”

Lâm Thanh Dã tiếp nhận: “Để cháu trở về nghe một chút, cảm giác âm nhạc phối vẫn chưa ổn, có khả năng phải điều chỉnh lại một chút.”

“Không nghe luôn ở đây sao?” Vương Khải nhìn thời gian, cũng chưa phải muộn lắm.

“Vâng, có chút việc.”

“Chuyện gì vậy.”

Lâm Thanh Dã không đáp, giơ lên Demo trong tay: “Mấy ngày nữa sửa xong cháu sẽ đưa lại cho chú.”

Anh nói xong liền trực tiếp đi luôn.

***

Hứa Tri Nam vẽ được một nửa, trong tiệm bỗng nhiên vang lên tiếng chuông gió, Lâm Thanh Dã đẩy cửa tiến vào, trong tay còn xách theo hai cái túi.

Cô sửng sốt.

Lâm Thanh Dã đem túi trong tay đặt bên cạnh giá gỗ, hỏi: “Chốc lát nữa còn khách không?”

“Không có.”

Lâm Thanh Dã liền trực tiếp kéo cửa cuốn xuống, xách túi đến trước mặt cô, lấy hộp cơm bên trong ra, nhàn nhạt giải thích: “Đỡ bị người khác nhìn thấy anh ở trong tiệm của em.”

“Sao anh lại tới đây?”

“Ăn cơm tối chưa?”

Hứa Tri Nam lắc đầu.

Anh rút bút xăm từ tay cô ra đặt ở một bên, rồi sau đó đẩy hộp cơm đến trước mặt cô: “Ăn xong rồi luyện.”

Hộp cơm kia rất tinh xảo, hộp gỗ, mặt trên còn khắc cả hoa văn, chia thành bốn ngăn, cơm được rắc lên chút mè đen, chay mặn phối hợp.

Hứa Tri Nam lúc này mới cảm thấy có chút đói bụng: “Sao anh biết em sẽ không ăn cơm tối?”

Lâm Thanh Dã cười ra tiếng: “Anh còn không hiểu em sao.”

“Hả?”

“Cứ vội là sẽ trực tiếp quên luôn phải ăn cơm, cũng không phải lần đầu tiên em như vậy.”

Hứa Tri Nam chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới anh đang nói đến lần nào.

***

Khi đó cô vẫn đang học năm hai.

Chương trình học của năm hai đặc biệt nhiều, một tuần năm ngày, có đến ba ngày là kín lịch học từ sớm đến tối, cũng bởi vậy mà mỗi khi đến kì thi là đặc biệt đáng sợ.

Hứa Tri Nam khi đó còn chưa có cân bằng tốt công việc ở cửa tiệm với việc học, vì thế tới gần ngày thi vẫn còn có một đống lớn tư liệu chưa ôn xong.

Có một môn chuyên ngành, tài liệu cần ôn rất nhiều, còn toàn bộ đều là yêu cầu học bằng cách thuộc lòng nội dung.

Trước ngày thi một ngày, Lâm Thanh Dã tới đón cô, hai người cùng nhau đi đến chung cư của anh.

Lâm Thanh Dã tắm rửa xong ra ngoài, liền thấy cô đang cầm quyển sách giáo khoa dày nặng đứng ở bên cửa sổ học thuộc.

Hình ảnh rất nhu hòa, đúng lúc chạng vạng hoàng hôn, Hứa Tri Nam đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên làn da cô tạo thành cảm giác trong suốt, tóc mái trên thái dương xù xù.

Anh đứng tại chỗ nhìn một lát: “Đang đọc cái gì vậy?”

“Tài liệu môn mỹ thuật.” khuôn mặt Hứa Tri Nam méo xệch như sắp khóc, “Ngày mai phải thi rồi, em chỉ vừa mới bắt đầu ôn thôi.”

“Mấy ngày hôm trước không ôn?”

“Có quá nhiều môn phải thi, lại đều dồn vào cùng một lúc, trước đó cũng chưa có thời gian chuẩn bị trước cho môn học này.”

Lâm Thanh Dã đi đến bên cạnh cô, ôm eo cô, rũ mắt xem quyển sách giáo khoa, bên trên trang giấy có rất nhiều ghi chú được viết rất nghiêm túc, chi chít, đều là dùng bút highlight để viết.

“Phải ôn hết tất cả những thứ được đánh dấu sao?”

“Vâng, giáo sư nói mấy cái này là trọng điểm của bài thi.”

Anh tùy tiện lật lật vài trang, cười nhạo một tiếng: “Trọng điểm nhiều như vậy, bài thi chắc phải dài đến 300 trang nhỉ.”

“……”

Hứa Tri Nam vẫn cắm cúi đọc sách, rất nôn nóng.

Lâm Thanh Dã: “Nhiều như vậy, ngày mai đã phải thi, sao có thể ôn hết nổi.”

“Đúng rồi đúng rồi.” Cô phụ họa theo, cực kì phiền não.

Lâm Thanh Dã rút sách từ tay cô ra, đặt trên bệ cửa sổ, rồi sau đó ôm lấy eo cô kéo tới gần, tiến đến bên tai cô cười xấu xa nói: “Dù sao cũng không ôn kịp, vậy dứt khoát đừng ôn nữa.”

Như vậy làm sao mà được?

Hứa Tri Nam nghĩ thầm.

Editor: lưu manh kìa