Chương 29.1

Edit: Heartpng

Tuy rằng trước giờ Lâm Thanh Dã chưa bao giờ to tiếng khi nói chuyện với cô, nhưng quen biết anh lâu rồi lần này tựa hồ là lần đầu tiên thấy anh ôn nhu như vậy.

Kiêu ngạo rút đi, mắt hai người đối diện nhau, lần đầu tiên Hứa Tri Nam cảm nhận được sự thật lòng của anh.

Câu nói kia có ý tứ thỉnh cầu.

Đối diện một lát, Hứa Tri Nam thu hồi tầm mắt trước: “Nhưng hiện tại có rất nhiều người thích anh, anh không cần thiết phải như thế.”

“Nhưng anh không thích người khác.”

Lâm Thanh Dã giơ tay, muốn đυ.ng vào mặt cô, tay ở giữa không trung nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại dừng lại, tay rời xuống, nhẹ nhàng dừng ở cổ cô.

Lòng bàn tay anh hơi lạnh, dán ở chỗ cổ và xương quai xanh của cô, tinh tế đến yếu ớt, phảng phất như chỉ cần dùng sức liền gãy.

“Anh sẽ không thích người khác.” Anh lại nói.

Bàn tay anh rất lớn, cổ Hứa Tri Nam bị anh bao chùm trong lòng bàn tay.

“Anh biết anh đã lừa em, không được em cho phép đã kéo em vào cuộc sống của anh.” Lâm Thanh Dã thần sắc ảm đạm, “Buổi tối hôm đó, bản thân anh cũng uống say.”

“Anh không nghĩ muốn phá hỏng cuộc sống của em, nếu anh không uống say, anh sẽ không làm như vậy.” Đầu anh hạ thấp, không nhìn thẳng cô.

“Em không cần phải đáp lại anh, chỉ cần cho phép anh thích em lần nữa là được.” Lâm Thanh Dã nói, “A Nam, trước kia anh đối với em không tốt, hiện tại cho anh nghiêm túc theo đuổi em một lần đi.”

Hứa Tri Nam chỉ cảm thấy cổ mình trong lòng bàn tay anh nóng lên, nói không nên lời.

Thẳng đến khi có tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ trầm mặc.

Là mẹ cô gọi đến.

Lâm Thanh Dã lùi ra sau một bước, không dựa vào gần nữa.

Hứa Tri Nam lấy di động từ trong túi ra, nhấc máy: “Alo, mẹ?”

Mẹ Hứa ở đầu bên kia nói: “A Nam, con chừng nào mới về vậy, về muộn quá lại sinh bệnh.”

“Vâng, con biết rồi mẹ.” Cô ngoan ngoãn đáp lời, “Con lập tức về đây.”

Mẹ Hứa sợ cô chỉ nói vậy để trấn an mình, lại thúc giục nói: “Mau về nhà nghỉ ngơi đi nhé, cửa vẫn để mở cho con đấy, bao giờ con về mẹ mới ngủ.”

Lại nói hai câu, Hứa Tri Nam ngắt điện thoại, Lâm Thanh Dã đã lùi lại trước bàn, nhìn cô nói: “Anh đưa em trở về.”

“Em có thể ngồi tàu điện ngầm.”

Lâm Thanh Dã nhìn thời gian: “Đã tối rồi, về nhà còn phải ngồi tàu điện ngầm tốn một giờ, quá muộn.”

Hứa Tri Nam nhớ tới lời mẹ nói ‘Con trở về mẹ mới đi ngủ’, do dự một lát, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, xe của Lâm Thanh Dã ngừng ngay bên ngoài, rất gần.

Cô lắc đầu: “Sẽ có người nhìn thấy.”

“Sẽ không.” Lâm Thanh Dã đeo lên khẩu trang cùng mũ, che tới kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh dưới vành nón, “Anh đưa em, có thể về đến nhà sớm môt chút.”

Để an toàn, Lâm Thanh Dã lên xe trước, xác định bên ngoài không có ai nhìn thấy rồi Hứa Tri Nam mới theo sát lên xe.

Cửa sổ xe là kính một chiều, bên ngoài không nhìn được bên trong.

Đêm hè nhiệt độ vẫn có chút mát mẻ, cửa sổ xe chỉ mở hé một chút, thời điểm sinh hoạt ban đêm đã bắt đầu, trên con đường này xe đi lại rất nhiều, cũng may mọi người đều cười đùa ầm ĩ, không có người chú ý tới bên này.

Hứa Tri Nam ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất an tĩnh.

Yến Thành là đô thị lớn đã quốc tế hoá, sắp bước vào ngày mới mà vẫn náo nhiệt như cũ, đèn đường sáng như ban ngày, trên đường tuấn nam mỹ nữ đi tới đi lui, ăn mặc rất mát mẻ.

Trước kia Hứa Tri Nam vẫn luôn cảm thấy chính mình không phù hợp với với cuộc sống sinh hoạt ban đêm của Yến Thành, mà Lâm Thanh Dã lại dung nhập rất tốt.

Còn khi ở quán bar, chỉ cần có ban nhạc Thứ Hoè lên biểu diễn, phía dưới tất nhiên là không còn chỗ ngồi, Hứa Tri Nam đã nhìn quen bộ dáng sặc sỡ loá mắt của anh trên sân khấu, tiếng hoan hô hò hét phía dưới cũng đều là vì anh.

Đến bây giờ tham gia chương trình, anh trở thành ca sĩ có độ nổi tiếng cao, vẫn có nhiều người thích anh như vậy, đến từ khắp nơi trên cả nước.

Nhưng hiện tại Lâm Thanh Dã ngồi bên cạnh cô, lại còn nói với cô những lời này.

Hứa Tri Nam bỗng cảm thấy không chân thật.

Dọc theo đường đi cô không nói chuyện, Lâm Thanh Dã cũng trước sau trầm mặc, xe rời khỏi khu vực náo nhiệt, người xung quanh cũng giảm bớt.

Chẳng qua xe chạy được một nửa trời bỗng nhiên đổ cơn mưa, Hứa Tri Nam phát hiện không ổn, cô không mang theo dù, rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ không mưa.

Hạt mưa rơi bồm bộp trên kính chắn gió.

Rất mau đã đến nhà Hứa Tri Nam, xung quanh đến một cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị đều không có, chỉ muốn mua một cây dù cũng khó khăn.

Lâm Thanh Dã còn muốn trực tiếp lái xe đi thẳng đến cửa nhà cô, nhưng bị Hứa Tri Nam ngăn lại: “Mẹ em có khả năng sẽ ở dưới lầu chờ, bà ấy sẽ nhìn thấy.”

Vì thế anh liền ngoan ngoãn ngừng xe ở gần đó, từ chỗ này về tới nhà cách khoảng mười mét, bất quá mưa to tầm tã, vẫn sẽ bị ướt.

Lâm Thanh Dã nghiêng đầu nhìn Hứa Tri Nam bên cạnh, áo tay ngắn cùng quần cao bồi, phía dưới là một đôi giày vải bạt.

Anh thu hồi tầm mắt, từ ghế sau xe cầm lấy kiện áo khoác phóng tới trên đùi cô.

Hứa Tri Nam khựng lại, nhìn anh.

“Mặc áo khoác vào đi.” Lâm Thanh Dã lại tháo mũ xuống, đội lên đầu cô, che kín mít, “Đi thôi, đừng để bị ướt.”

“…..Cảm ơn.” Hứa Tri Nam nắm chặt kiện áo khoác kia, lại bổ sung, “Cũng cảm ơn anh đưa em trở về.”

***

Kiện áo khoác kia của anh là áo gió, màu đen, rất lớn, không thấm nước, lúc tròng lên vạt áo dài đến tận đùi Hứa Tri Nam, hoàn toàn che kín cô.

Cùng anh nói lời cảm ơn xong, Hứa Tri Nam liền trực tiếp chạy về nhà.

Mẹ còn ở dưới lầu chờ cô, vừa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn qua, giật mình: “Con đội mưa trở về à, không mang dù sao?”

Hứa Tri Nam đứng ở huyền quan cởϊ áσ khoác ra, động tác làm nước rơi ra từ trên áo: “Vâng, con quên mang dù, đến cửa nhà trời mới mưa, không có vấn đề gì, không bị xối ướt.”

“Áo này là của con sao?” Mẹ Hứa phát hiện không thích hợp, “Thế nào lại to như vậy.”

Hứa Tri Nam tạm dừng: “Bạn của con, vừa rồi là anh ấy đưa con trở về.”

“Tiểu Cố à?”

“Không phải, là một người bạn khác.”

Mẹ Hứa mắt lại nhìn kiện áo trên tay cô, lớn như vậy, rõ ràng là áo của nam, tò mò hỏi nhiều một câu: “A Nam của chúng ta không phải là đang yêu đương đi?”

“Không có đâu.” Cô thật mau phủ nhận, lại đối diện với tầm mắt nghiên cứu của mẹ, trên mặt khó hiểu nóng lên, “Không có bạn trai, chỉ là bạn bình thường mà thôi.”

Mẹ Hứa cười nói: “Một năm nữa là con tốt nghiệp rồi, cũng nên tìm bạn trai, mẹ cũng không có yêu cầu gì, đối xử với con tốt là được.”

Đối với cái đề tài này, Hứa Tri Nam có lệ “Vâng” một tiếng liền kết thúc, bỏ mũ xuống, tóc bị gió thổi lộn xộn.

Cô rũ mắt, lại miên man suy nghĩ.

Lâm Thanh Dã xem như cũng đối với cô tốt nhỉ?

Cô cũng không xác định.

“Con đưa áo với mũ ướt cho mẹ đi.” Mẹ Hứa tiếp nhận đồ từ tay cô, lại thúc giục, “Mau đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm.”

Hứa Tri Nam không suy nghĩ nữa, xoay người lên lầu.

***

Lâm Thanh Dã ở ngoài đợi một lát, thẳng đến khi nhìn phòng trên lầu của Hứa Tri Nam sáng đèn mới đánh xe quay đầu rời đi.

Đến lúc trở lại chung cư, đã qua nửa đêm.

Lâm Thanh Dã tắm rửa xong, mặc quần áo lê dép ra, bao giấy của thần côn kia đưa cho anh vẫn được đặt trên bàn.

Anh nhìn chằm chằm một lát, đầu cúi xuống, bỗng nhiên bật cười trầm thấp.

Chung cư to như vậy lại trống trải, chàng trai với vẻ tươi cười tản mạn, ánh đèn chiếu tới, rọi lên làm mái tóc anh phát sáng.

Tốn một ngàn mua thứ đồ này, cũng không tính là thiệt.

Sáng sớm hôm sau, lại đến thời gian quay chương trình, tiết mục đã xong được một nửa, Lâm Thanh Dã vẫn như cũ đạt được hạng nhất, mà Chu Cát tiến vào khu vực nguy hiểm.

Lâm Thanh Dã lần này cũng chọn một bài nguyên tác, nhạc chậm, là tình ca.

Anh có một giọng nói hay, âm vực thiên về thấp, rất có từ tính, lại mang theo một chút phảng phất giọng mũi như vừa mới tỉnh ngủ, khi hát các âm rất lưu loát dứt khoát, nhưng lại làm người nghe cảm thấy triền miên, dễ như trở bàn tay mà trêu chọc lòng người.

Sân khấu của > không chỉ có thiết bị âm nhạc đỉnh cao, ngay cả đèn cùng máy quay cũng đều là chất lượng tốt nhất.

Những tuyển thủ dự thi khác đều ngồi ở phòng nghỉ hậu trường, chính giữa phòng nghỉ có một cái TV có thể xem trực tiếp.

Anh lần này không dùng bất luận nhạc cụ nào, chỉ có một cái giá đỡ mic, người thả lỏng đứng ở trước đài, ngón tay thon dài nắm lấy giá đỡ, đường cong của vai rộng và eo thon được ánh đèn vàng phác hoạ ra thành một hình dáng rực rỡ.

Phòng nghỉ có người giơ tay che lại đôi mắt: “Ai da, không thể xem, hồn cũng bị câu đi rồi, tôi phải mách với đạo diễn, có người thi đấu chơi xấu! Phóng điện với người phía dưới!!”

Mọi người sôi nổi cười ha ha.

Thí sinh của chương trình tuy cũng là quan hệ cạnh tranh, nhưng không như các mối quan hệ căng thẳng của một số tiết mục khác, bởi vì đại bộ phận thí sinh đều là ca sĩ đã ra mắt, đối với việc thi đấu chỉ như một sân khấu để trình diễn và quảng bá, quan hệ của mọi người đều phi thường hoà hợp.

Lại có người nói: “Mấy người không biết chúng tôi hồi trước trong nhóm còn đặt nickname cho cậu ấy sao?”

“Tên là gì vậy?”

“Pika Lâm.” Người nọ trả lời, còn bắt chước giọng nói của Pikachu, “Pika Pika, mười vạn Vôn.”

“Ha ha ha còn rất đúng với hình tượng, thật là mười vạn Vôn, không chỉ dùng mặt phóng điện, toàn thân đều có thể làm ngươi bị điện giật.”

Một bài hát kết thúc.

Dưới đài một nửa người xem nghe xong rơi nước mắt, một nửa sôi trào hét tên Lâm Thanh Dã.

Tay anh vẫn như cũ đặt ở giá đỡ mic, giương mắt đảo qua dưới đài, một lát sau, anh hơi hơi cúi người, tới gần microphone, cực nhẹ nhàng cong môi, nói: “Cảm ơn mọi người.”

Nụ cười của anh có biên độ rất nhỏ, nhưng fans ở dưới đài vẫn phát hiện ra, tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, cơ hồ phá tan trần nhà phòng quay.

Ngay cả những người trong phòng nghỉ cũng đều giật mình.

“Má nó? Vừa rồi Lâm Thanh Dã con mẹ nó đã cười sao??”

“Đừng chửi bậy đừng chửi bậy, đến lúc đó tiết mục sẽ phải cắt hết những đoạn có lời nói của cậu, tuy rằng tôi mẹ nó cũng chấn động! Lâm Thanh Dã hôm nay sao vậy!?”

“Các cậu không phát hiện hôm nay lúc cậu ta tới tâm tình rất không tệ sao?”

Từ lúc tiết mục bắt đầu quay đến nay, Lâm Thanh Dã vẫn luôn mang dáng vẻ áp suất thấp, mọi người đều đã quen, cho rằng đấy là tính cách sẵn có của cậu ta.

Rất mau, Lâm Thanh Dã xuống sân khấu, quay lại phòng nghỉ.

Thẩm Lâm Lâm đối với việc bốn năm trước mời anh hát cùng không được đáp lại vẫn còn canh cánh trong lòng, lúc trước chỉ thấy tính cách anh quá hoang dã, mặc dù hiện giờ gặp mặt trong tiết mục cũng không hỏi qua anh chuyện này, cho tới hôm nay mới xem như rốt cuộc nắm được cơ hội.

Vừa thấy anh quay lại, Thẩm Lâm Lâm liền giơ tay chào hỏi: “Hehe, người anh em.”

Lâm Thanh Dã ngừng lại, cất bước hướng tới chỗ cô: “Làm sao vậy?”

“Tôi hỏi cậu chuyện này nha.” Thẩm Lâm Lâm tạm dừng một chút, ngón trỏ chỉ chỉ chính mình, “Cậu còn nhớ rõ tôi không?”



Editor: đến bây giờ chị gái vẫn không biết anh Dã của em có đối xử với chị tốt không 😭 tui khocs thương anh tui

Tiện thể là chị Thẩm Lâm Lâm này tốt và đáng iu dễ sợ nha, là một nhân vật rất đáng biết ơn.