Chương 4.3: Câu dẫn thất bại

“Cho nên, cái này…” Hoắc Nhã ngẩng cao đầu, chỉ vào vết son lem ra bên môi: “Rốt cục là ý gì?”

“Là tôi… nhất thời xúc động.”

Rõ ràng, ban nãy anh ấy chỉ muốn giải thích với cô ấy thôi, không biết tại sao lại… không khống chế nổi.

“Vậy tại sao không xúc động đến cùng?”

Có thể tùy ý hô dừng trong chuyện tình cảm, thực sự là một người tàn ác.

“...” Người đàn ông trầm mặc đứng ở chỗ cũ, tuy rằng bọn họ quen biết còn chưa tới ba giờ đồng hồ, nhưng anh ấy đã chịu đựng đủ cái kẻ vui buồn thất thường này rồi. Chỉ có nhan sắc mà không có một chút thú vị nào, quả thực là vô cùng gay go!

“Anh đi đi.” Cô ấy chỉ về phía cửa, ra lệnh đuổi khách một cách vô tình.

Anh ấy rất rõ ràng sự kháng cự của cô ấy đối với mình lúc này, cũng chẳng giải thích nhiều thêm gì nữa, chậm rãi đi đến cửa phòng khách, nắm lên tay nắm cửa: “Vậy… tạm biệt.”

Lúc mở cánh cửa này ra, anh ấy chưa từng nghĩ qua rằng tối hôm nay sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy. Hiện giờ mọi thứ đã kết thúc, trong lòng anh lại sinh ra một chút cảm xúc khác thường, khiến cho anh ấy không thể không để ý tới.

“Tôi tên Lâm Triệt.” Anh ấy quay đầu nhìn cô ấy.

Thực ra, tên thật của anh ấy là Cảnh Triệt, nhưng bởi vì không muốn theo họ cha cho lắm, cho nên sau khi thành niên liền tự mình đổi thành họ Lâm.

Trong mắt Hoắc Nhã thoáng qua một tia sửng sốt, không thể hiểu được hành vi lúc sắp chia tay mới tự mình nói ra tên họ.

“Cho nên? Cái này có liên quan gì đến tôi?” Hiển nhiên, cô ấy đã không muốn biết chuyện của anh ấy nữa rồi.

“Xưng hô với cô thế nào?”

“Không nói cho anh biết.” Cô ấy khoanh tay tỏ ý cự tuyệt.

Được.

Cảnh Triệt tuy rằng không nói ra, nhưng Hoắc Nhã đã đọc được từ này từ trong đôi mắt u ám của anh ấy.

Cô ấykhông nhìn anh ấy nữa, xoay người ngồi lại trước cây dương cầm, nâng ly rượu lên, có thể uống vào miệng chỉ còn lại nước đá đã tan, đã hết rượu rồi.

Ầm!

Tiếng đóng cửa vang lên.

Hoắc Nhã nhìn quanh căn phòng trống trải rộng thênh thang, ý thức lại có chút mơ hồ. Nếu không phải cánh hoa hồng trên tấm thảm sớm đã lộn xộn, cô ấy sợ là sẽ cho rằng chưa từng có ai đến nơi này.

Cô ấy ngả nghiêng đi về phòng ngủ, tháo dây áo ra, để cho chiếc váy rơi xuống, sau đó lao xuống chiếc giường lớn mềm mại, cái gì cũng không muốn nghĩ thêm nữa.

Rèm trong phòng che khuất một nửa, có thể nhìn thấy phân nửa mặt trăng. Đáng tiếc, tối nay sắc trời có đẹp hơn nữa, cô ấy cũng đã được định trước chỉ có thể một mình.