Chương 9: Mất giá trị

Editor: Ái Tuyết

Ham muốn chinh phục mãnh liệt của người đàn ông thúc đẩy Tả Diệu nói ra lời tàn nhẫn: "Đường Vãn Vãn. Hãy nhớ kỹ, từ nay trở đi, nước mắt của em chỉ có thể rơi vì tôi mà thôi! Nếu không, em đừng mơ có được cuộc sống dễ dàng. Em là người thông minh nên biết nếu không khuất phục tôi, không những không lấy được chỗ tốt còn bị tôi đuổi đi?"

Lời nói của anh có tác dụng nhất định, thấy cô hơi ngừng khóc, Tả Diệu nói: "Cười một cái cho tôi xem!"

Đường Vãn Vãn hơi nhếch khóe miệng lên, nụ cười trông giả tạo lại dối trá, hóa ra cô cũng có thể gượng cười vui vẻ.

Tắm rửa xong, cô ăn bữa sáng do người hầu chuẩn bị, lại uống thêm một ly sữa.

Sau khi Đường Vãn Vãn uống sữa xong cũng đã gần mười giờ, cô vẫn chưa quên hôm nay là ngày quay lại bệnh viện làm việc. Bệnh viện cho cô cơ hội ra nước ngoài thực tập, nhưng mối tình của cô cũng vì vậy mà hoàn toàn bị hủy hoại.

Hai tay cô trống trơn, đang định ra khỏi cửa.

"Em đi đâu vậy?"

"Đi làm! Hôm nay... tôi phải nộp báo cáo du học..."

Tả Diệu bước tới trước mặt cô, vòng tay ôm lấy cô, "Đì làm? Nếu em đi làm, chẳng phải tôi sẽ đánh mất giá trị của mình sao?"

Đánh mất giá trị của mình?

Dựa vào bản thân nỗ lực làm việc để kiếm tiền, còn đánh mất giá trị cá nhân của người khác?

Đường Vãn Vãn suýt chút nữa bật cười, đây là logic gì vậy?

Đường Vãn Vãn nghe Tả Diệu nói như vậy, vốn có một bụng hoả, nhưng vẫn phải chịu đựng ngồi xuống ghế, “Vậy tôi phải làm cái gì?”

“Hôm qua tôi đã nói rồi, hôm nay em đi học cho tôi một bài đi. Buổi tối quay lại tôi sẽ kiểm tra. Hôm nay đừng đi đâu cả. "

Muốn giam cầm cô à? Đường Vãn Vãn mỉm cười nói: "Được, tôi sẽ làm vừa lòng anh."

***

Đường gia, ánh nắng ngoài cửa sổ đã chiếu vào giường của Tiêu Hạo Tuần và Bạch Tuyết Mai, hai người còn đang bạch bạch ở đó...

" Chồng ơi, em yêu anh."

"Vợ ơi, anh cũng yêu em."

"Chồng ơi. Bây giờ Đường Vãn Vãn đã kết hôn, chúng ta cũng tìm ngày kết hôn đi. Anh biết đấy, những năm này em thực sự đã chịu đựng cô đơn một mình quá đủ rồi. Căn bản không có ai đến yêu thương em, an ủi em và quan tâm đến em..." Bạch Tuyết Mai vừa nói vừa rơi nước mắt cá sấu.

Trên thực tế, trong nhiều năm qua, Bạch Tuyết Mai vẫn tìm kiếm đàn ông ở bên ngoài, thậm chí có một số người đàn ông do con gái cưng Đường Lâm Lâm của bà dẫn về nhà cho bà. Đường Vãn Vãn cũng từng nhìn thấy loại chuyện này, những người đàn ông đó ở trong phòng Bạch Tuyết Mai cả đêm, cuối cùng Bạch Tuyết Mai lại giải thích rằng: “Ta hẹn với mấy người bạn chơi bài, thức cả đêm.” Lấy cớ tâm trạng không tốt.

Có một lần, Đường Vãn Vãn bất ngờ tạm thời nghỉ làm phát hiện ra, lúc đó Vãn Vãn đã chỉ trích Bạch Tuyết Mai, nhưng Bạch Tuyết Mai lại càng nói lớn hơn: "Chuyện của tao, tốt nhất mày đừng quan tâm đến. Bằng không, tao gọi người tới đánh chết mày!"

"Bạch Tuyết Mai... Bà có thực sự xứng đáng với baba tôi không?"

"Không phải việc của mày. Ông ấy đã chết lâu rồi, tao không được phép tìm người đàn ông khác sao? Đường Vãn Vãn, trong cái nhà này, người không có tư cách nói chuyện nhất là mày. Cho nên, đừng có tự tìm đường chết nữa.” Sau đó, cánh cửa đóng sầm lại và những âm thanh vui chơi tiếp tục phát ra từ căn phòng.

Tiêu Hạo Tuấn vừa nghe Bạch Tuyết Mai nói như vậy, vội an ủi: "Tuyết Mai, từ nay hãy để anh chăm sóc và an ủi em, được không? Anh yêu em hơn bất kỳ người đàn ông nào khác." Tiêu Hạo Tuấn nói xong hôn lên môi rồi lại hôn xuống ngực Bạch Tuyết Mai. Hai người rơi vào hỗn chiến nửa tiếng sau mới ra khỏi phòng.

Đường Lâm Lâm vốn đang đợi Bạch Tuyết Mai ở phòng khách, nhìn thấy Bạch Tuyết Mai liền cười khanh khách: "Mẹ. Bạn của con đã gặp thiếu gia nhà họ Tả, cao chưa đến 1 mét 5, hơn nữa còn xấu xí giống như người ngoài hành tinh. Hahaha...May mắn thay, Đường Vãn Vạn đã cưới anh ta. Nếu là con, chỉ cần nhìn thôi chắc chắn sẽ nôn ra tất cả những gì con đã ăn trong vài ngày qua."