Editor: Ái Tuyết
"Đường Lâm Lâm, cô tốt nhất đừng có nói lung tung. Bằng không cô sẽ biết tôi làm gì rồi đó." Đối với Đường Lâm Lâm, cô chỉ cần lấy ra vài bí mật không muốn cho ai biết của Đường Lâm Lâm cũng đủ áp chế cô ta.
Đường Lâm Lâm khó chịu hừ một tiếng, thiết* ——
*Thiết -> như 1 từ chửi tục
Bạn trai Đường Vãn Vãn gọi là Tiêu Hạo Tuấn, anh ta không phải người địa phương là người nơi khác.
Nửa năm trước, anh ta đi theo Đường Vãn Vãn đến Ninh Thành, vốn dĩ Đường Vãn Vãn tính toán sẽ ở lại Ninh Thành phát triển sự nghiệp. Nhưng sau đó bệnh viện lại đột nhiên mời Đường Vãn Vãn đi bệnh viện Anh quốc học tập nửa năm.
Trời cao ban cho Đường Vãn Vãn cơ hội tốt như vậy, Đường Vãn Vãn tất nhiên không muốn buông tha. Vốn tưởng rằng Tiêu Hạo Tuấn sẽ chờ Đường Vãn Vãn. Bất quá, cũng chỉ có nửa năm mà thôi.
Đường Vãn Vãn vẫn là đánh giá cao tính kiên nhẫn cùng lòng kiên trì của Tiêu Hạo Tuấn.
Về đến nhà, Tiêu Hạo Tuấn cũng không đi ra đón Đường Vãn Vãn, tia hi vọng cuối cùng mà cô ôm ấp cũng vụt tắt
"Mommy. Con đã trở về." Đường Lâm Lâm vừa mở cửa liền hô.
Bạch Tuyết Mai cùng Tiêu Hạo Tuấn ngồi ở trên sô pha, biểu tình trên mặt tựa hồ có gì đó không thích hợp, vẻ mặt hiện rõ sầu bi. Ban đầu Đường Vãn Vãn còn tưởng rằng trong lòng Bạch Tuyết Mai có một chút áy náy về tội ác của mình. Tiêu Hạo Tuấn vẫn luôn cúi đầu cũng không dám ngẩng lên, tiếp tục hút thuốc lá.
Gạt tàn thuốc trên bàn bao trùm đầy khói.
"Đã trở lại thì tốt rồi." Bạch Tuyết Mai đứng lên, "Nếu đã trở lại, thừa dịp mọi người có mặt đầy đủ, ta sẽ nói chuyện này luôn. Vãn Vãn, Lâm Lâm. Nửa năm qua sinh ý Đường gia không tốt lên dù chỉ một chút, hiện tại đã thiếu một khoản nợ rất lớn. Chúng ta không còn dư tiền để trả nợ cho Tả gia, bên Tả gia nói nếu muốn một nhà chúng ta yên ổn không có việc gì, phải để một trong hai chị em các con gả qua đó."
Đường Lâm Lâm vừa nghe, hỏa khí liền dâng lên: "Mẹ. Con trai Tả gia không phải là người vừa xấu xí vừa tàn tật sao? Con mới không muốn gả qua đó. Chị. Trong nhà này chị lớn nhất, không bằng chị đi đi?"
Đường Vãn Vãn chua xót không thôi, nước mắt trong hốc mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Chị sao? Cách xưng hô quá đỗi xa lạ, Đường Lâm Lâm cho tới bây giờ chưa từng gọi cô như vậy.
"Vãn Vãn. Lâm Lâm hiện tại còn đang đi học, cũng đã có bạn trai rồi. Con là chị lớn trong nhà, ủy khuất con rồi. Bất quá con yên tâm, Tả gia rất có tiền, con gả qua đó, tuy rằng không hạnh phúc, nhưng cả đời đều tiêu xài không hết tiền. Cũng coi như không làm con thất vọng."
"Con không gả." Đường Vãn Vãn nhìn Tiêu Hạo Tuấn, người đàn ông này, đã từng nói qua nhất định sẽ cưới cô làm vợ, hiện giờ lại......
"Đường Vãn Vãn, đừng ăn mềm không ăn lại muốn ăn cứng. Tôi đã ôn tồn nói chuyện với cô. Đừng quên, cô vốn dĩ là người do Đường gia mua về. Ở Đường gia, cô không có tư cách nói "không"." Bạch Tuyết Mai xanh mặt nói.
Tiêu Hạo Tuấn rốt cuộc cũng nhịn không được lên tiếng,: "Vãn Vãn. Vì Đường gia, em nên đáp ứng đi. Điều này đối với em và tôi, đều tốt."
Đường Vãn Vãn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Hạo Tuấn không chớp mắt, cắn chặt môi, đi đến trước mặt anh hỏi: "Cái gì gọi là đối với anh và tôi đều tốt? Hả......"
"Vãn Vãn. Chuyện tôi và mẹ em, Lâm Lâm cũng đã nói với em rồi, em cần gì phải......"
"Cần phải cái gì? Tiêu Hạo Tuấn. Bà ấy là mẹ tôi......"
"Là mẹ cô thì thế nào? Tôi chỉ biết tôi yêu cô ấy, là đủ rồi. Đường Vãn Vãn, cứ cho là tôi có lỗi với cô đi. Tôi đã không còn yêu cô!" Tiêu Hạo Tuấn vừa mới nói xong, Đường Vãn Vãn giơ tay lên, quăng cho Tiêu Hạo Tuấn một cái tát, xoay người bật khóc kéo rương hành lý trở về phòng.
Từ sân bay Heathrow đến tận bây giờ, cô còn chưa uống được một giọt nước, trước đó cô còn tưởng rằng, lần này trở về, đã có thể chuẩn bị chuyện kết hôn cùng Tiêu Hạo Tuấn. Cô còn tưởng rằng, tương lại cô cùng anh sẽ hạnh phúc, bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời. Nhưng mà, rốt cuộc hết thảy đều chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.