Chương 2: Bạn Trai Thành Cha Kế

Editor: Ái Tuyết

"Thiếu gia. Vậy ngài không đợi đại tiểu thư sao?"

"Không đợi, tôi muốn đi dạo một mình." Nói xong người đàn ông đeo kính râm muốn rời đi, Đường Vãn Vãn vội vàng đuổi kịp đến chắn ở phía trước: "Cái gì gọi là sắp xếp máy bay đưa tôi trở về? Tôi làm sao biết được các người là người như thế nào. Tôi chỉ cần anh giúp tôi đặt một vé máy bay về nhà thôi......"

Người đàn ông nhìn chằm chằm ngực cô một lúc mới nói: "Chỉ bằng chút kích thước này của cô, tôi không có một chút hứng thú. Có muốn đi hay không thì tùy cô." Người đàn ông nói xong liền rời đi

Đường Vãn Vãn kéo căng da đầu, kinh hồn táng đảm đi theo người đàn ông tên A Minh kia. Thẳng đến khi ngồi trên máy bay riêng, loại cảm giác bất an này mới chậm rãi lắng xuống.

Trên máy bay cô có chút say máy bay, nên đã thϊếp đi và mơ một giấc mộng, cô mơ thấy mình bị người ta dùng còng sắt còng lại trên giường, còn có một người đàn ông không rõ diện mạo, đang thì thầm nói anh yêu cô.

Đường Vãn Vãn bị doạ tỉnh, đổ một thân mồ hôi lạnh.

Thời điểm cô mở mắt, đã về tới Ninh Thành. Cô chỉ cùng người giúp mình lấy hành lý nói một tiếng cảm ơn, sau đó dứt khoát rời đi không quay đầu lại.

Thật đúng là một ác mộng. Nếu không phải Đường Lâm Lâm gửi tin nhắn cho cô, cô sẽ không liều lĩnh hố*(lấy, bẫy) người ta vé máy bay.

Ninh Thành, chung quy vẫn là có một loại cảm giác quen thuộc.

"Hạo Tuấn, em đã trở về. Anh có nhớ đến em không?"

Cô vừa ra khỏi sân bay, liền gọi điện thoại cho Tiêu Hạo Tuấn, vốn tưởng rằng Tiêu Hạo Tuấn sẽ chạy tới đón cô, hết thảy đều giống như trong tưởng của cô.

Di động kết nối được, thứ cô nghe thấy lại là ——

"A Mai, đừng có ngừng...... Đừng có ngừng......"

"A Tuấn, tôi chịu không nổi...... Tôi......"

Nghe âm thanh hoang dã cuồng loạn trong tay mình, Đường Vãn Vãn hoảng sợ "Chuyện Lâm Lâm nói, chẳng lẽ là sự thật?"

Vô luận như thế nào cô cũng không dám tin rằng, bản thân chỉ đi ra nước ngoài học tập nửa năm mà thôi. Bạn trai cô thế nhưng cùng mẹ kế.., cùng mẹ kế của cô lại có quan hệ tình cảm.

Cô nuốt nuốt nước miếng, vốn muốn bắt taxi về nhà, nhưng cô lại như đi vào cõi thần tiên, lôi kéo kéo rương hành lý nhìn cũng không thèm nhìn, băng nhanh qua đường, bị xe đi ngang tông trúng, đầu gối và cánh tay đều bị trầy da.

Tài xế kia thấy Đường Vãn Vãn không có chuyện gì lớn, liền há mồm mắng: "Mẹ nó. Muốn chết thì chết xa một chút."

Đường Vãn Vãn ngồi trên vệ đường, nước mắt không nghe lời lách tách rơi xuống.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, đem cô bao lấy, tiếng chuông di động vang lên, là Đường Lâm Lâm gọi đến: "Đường Vãn Vãn. Không phải hôm nay cô trở về sao? Tại sao còn chưa về nhà?"

"Tôi...... Tôi vừa về đến. Máy bay chậm trễ chút." Cô nói dối, biểu tình như dại ra.

"Tôi đi đón cô." Đường Lâm Lâm cúp điện thoại, rất nhanh đã đến sân bay, không bao lâu đã tìm được Đường Vãn Vãn, cô ta liền hỏi Đường Vãn Vãn: "Cô cảm thấy xe này của tôi thế nào? Đây là bạn trai vừa mới mua cho tôi. Đúng là cái tên nghèo kiết xác, bây giờ mới chịu mua cho tôi bảo mã(BMW). Thật không biết người đàn ông đó nghĩ gì. Tiêu tiền cho chính người phụ nữ của mình lại keo kiệt như vậy......" Cô vừa lên xe, Đường Lâm Lâm vẫn luôn nói lời oán giận. Là người có lỗ tai đều biết cô ta chỉ đang khoe khoang thôi.

Đường Vãn Vãn không để ý nghe, vết thương trên tay vẫn còn rất đau, cô mặc áo tay dài nên Đường Lâm Lâm tất nhiên sẽ nhìn không thấy......

"Đường Vãn Vãn. Cô rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay không a?" Đường Lâm Lâm chú ý biểu tình trên mặt Đường Vãn Vãn một chút, cười khúc khích: "Cô còn đang suy nghĩ đến Tiêu Hạo Tuấn của cô à? Cô không biết nửa năm qua, người sắp thành anh rể tôi đã thành công thăng cấp thành cha kế của chúng ta rồi. Đường Vãn Vãn, lần tới gặp mặt, cô nhớ sửa miệng a."

Đường Lâm Lâm thấy Đường Vãn Vãn trầm mặc không nói, cười một tiếng, lại nói: "Ai. Đường Vãn Vãn, cô cùng Tiêu Hạo Tuấn vẫn chưa chia tay đi?"