Editor: Ái Tuyết
Không ai đề cập đến chuyện xảy ra tối qua, sau khi tắm rửa xong, anh nói: "Hôm nay không phải em về nhà à? Tôi đưa em về." Tả Diệu mặc áo sơ mi trắng, quần đen và đi giày da.
Cô không biết những nhãn hiệu này, cô thực sự không hiểu những thứ xa hoa của đàn ông. Điều cô quan tâm không phải là những điều này mà là những gì anh vừa nói, cô nhớ ra hình như mình đang bị giam lỏng.
Ân, bị giam lỏng tại nhà.
Sự tự do của cô bị hạn chế.
Cho dù cô muốn đi làm cũng không được.
Cô ghét cảm giác bị trói buộc.
“Ừ.” Cô thay bộ quần áo thường ngày của mình, tuy hơi cũ nhưng vẫn còn tốt.
Tả Diệu đi đến trước mặt cô, liếc nhìn quần áo của cô, thắc mắc: “Em định mặc bộ quần áo này à?”
“Có vấn đề gì à?” Anh ăn mặc trang trọng sang trọng như vậy, còn cô lại ăn mặc như một cô gái quê mùa. Thật giống hình ảnh hoàng tử và người ăn xin.
"Tiểu Vũ. Đi lấy chiếc váy trắng hôm qua tôi mang về cho phu nhân."
"Vâng, thiếu gia."
"Thật ra tôi cũng không cần mặc đồ đẹp, tôi đã quen với quần áo của mình rồi."
"Bây giờ em là người phụ nữ của tôi. Đường Vãn Vãn, nếu em không quan tâm đến mặt mũi của mình, thì em cũng phải quan tâm đến mặt mũi của tôi.
Chưa đầy hai phút, Tiểu Vũ đã lấy quần áo đến, nói: "Thiếu gia."
"Giúp phu nhân mặc vào đi."
...
Sau khi thay quần áo, Đường Vãn Vãn nhìn mình trước gương, dáng vẻ yêu kiều sang trọng.
Tả Diệu hài lòng gật đầu.
***
Đường gia, Bạch Tuyết Mai cùng Đường Lâm Lâm đã sớm ăn diện lộng lẫy mục đích để cho Đường Vãn Vãn trông càng thêm xấu xí. Thậm chí còn mời nhân viên công ty Đường gia, heo bằng cẩu hữu đến tham dự.
Lấy lý do Đường Vãn Vãn kết hôn, nhưng lại không giới thiệu chú rể là ai, hôm nay mọi người đều phải tới đây nhìn một chút.
Lúc Đường Vãn Vãn còn đang đi trên đường, Bạch Tuyết Mai đã gọi điện: "Vãn Vãn. Con đang ở đâu vậy? Mọi người đều đã đến đông đủ."
Đầu Đường Vãn Vãn muốn nổ tung, mọi người đến đông đủ? Cô không nhớ mình đã mời ai.
Cuộc hôn nhân của cô đã đủ chớp nhoáng.
"Người nào?"
Bạch Tuyết Mai cười càng tươi hơn, "Bọn họ là nhân viên của tập đoàn Đường gia, còn có một ít bằng hữu, bọn họ đều nói con đã trở thành thiếu nãi nãi, cho nên muốn đến dính chút phúc khí!"
Phúc khí? Người bên ngoài đều biết Tả Diệu là một kẻ tàn tật và xấu xí, anh chỉ có tiền mà thôi.
Thay vì nói muốn dính phúc khí, không bằng nói muốn cười nhạo cô thì đúng hơn.
"Haha." Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú có thể khiến thần tiên cũng phải ghen tị bên cạnh mình, nói: "Được rồi. Càng có nhiều người tới càng tốt, tôi sẽ thanh toán cho toàn bộ bữa tiệc." Cô chỉ đơn giản đến chơi thôi, dù sao người chiến thắng, chính là cô.
Cô không sợ.
"Được được được. Chỉ cần Vãn Vãn thích là được." Khoé miệng Bạch Tuyết Mai cười đến mang tai.
Sau khi cúp điện thoại, Tả Diệu nheo mắt hỏi cô: “Em có tiền không?”
Đường Vãn Vãn nhếch môi cười, “Tôi không có tiền, nhưng anh thì có, tôi nghĩ chồng tôi cũng không keo kiệt như vậy, chỉ một chút tiền như vậy cũng không cho vợ mình tiêu sài, đúng không?" Đường Vãn Vãn trước mặt Tả Diệu cợt nhã khoe khoang.
Đáng lẽ ra Tả Diệu mới là người khoe khoang mới đúng, anh đã có được người phụ nữ mình muốn, nhưng bây giờ thì sao? Trái lại có cảm giác như cô đã tìm thấy một kho báu.
"Đường Vãn Vãn. Em yên tâm." Anh cau mày nói: "Bên ngoài tôi sẽ cho em đủ mặt mũi. Nhưng ở nhà..."
"Về đến nhà rồi nói sau..."
Khi đến Đường gia, Đường Lâm Lâm là người đầu tiên bước ra chào đón cô: “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi.”
Đường Lâm Lâm liếc nhìn Tả Diệu đứng bên cạnh Đường Vãn Vãn, nhưng cô ta không nghĩ anh chàng đẹp trai đó lại có thể là anh rể của cô: “Chị, anh rể đâu?”